Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223 Anh nên nói là phải hay không phải đây?
Tô Thanh Anh cho rằng suy nghĩ của mình rất đúng, không hề cảm thấy có gì kỳ lạ. Chỉ có điều, cục cưng của cô nhìn thấy chỗ nào kỳ lạ nhỉ?
"Mẹ, mẹ vừa nói với con tránh xa Nguyễn Hạo Thần một chút. Bây giờ lại đồng ý để con tiếp xúc với chú ấy, mẹ không thấy logic như vậy rất kỳ lạ
sao?"
Nguyễn Hạo Thần ở bên cạnh: "."
vietwriter.vn
Thảo luận ở trước mặt anh như vậy thật sự tốt ư?
Nhưng tại sao Tô Thanh Anh không cho con trai tiếp xúc với mình, điều này thật quá đáng!
Anh tuyệt đối không thể chấp nhận.
Tô Thanh Anh chớp mắt, cô từng nói như vậy hả?
"Mẹ, có phải trí nhớ của mẹ xuất hiện vấn đề gì không? Thậm chí mẹ còn quên cả những gì mình nói. Con nói cho mẹ biết, con có bằng chứng đấy."
Tô Thanh Anh: “...”
vietwriter.vn
Cô đưa tay nhéo khuôn mặt bánh bao của cậu bé rồi cười nói: "Chẳng lẽ lúc nói chuyện với mẹ, con còn ghi âm lại hả?"
"Tất nhiên không phải, tất cả bằng chứng đều ở trong đầu con."
Tô Thanh Anh nghe vậy, mỉm cười không bày tỏ ý kiến. Con trai cô thật là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cảnh này, thế nhưng lại cảm thấy mãn nguyện.
“Trưa nay hai người muốn ăn gì?"
“Đều được."
Nguyễn Hạo Thần đưa họ đến một nhà hàng là quán ăn Trung Quốc.
"Mẹ, mẹ có nghĩ rằng đồ ăn Trung Quốc ngon hơn nhiều so với đồ ăn phương Tây. Điều quan trọng nhất là nó ngon và tốt cho sức khỏe."
Tô Thanh Anh gật đầu đồng ý, đúng là như vậy. Đồ ăn Trung Quốc thật sự ngon hơn đồ ăn phương Tây rất nhiều. Có rất nhiều cách nấu nướng, quả thật hương vị không thua gì đồ ăn phương Tây hoa mỹ.
Cô gọi một vài món, nhưng hầu hết đều do Tô Cảnh Nhạc gọi.
Hoàn cảnh của nhà hàng này thực sự rất tốt, còn có âm nhạc du dương, giống như một khách điếm thời cổ đại.
Tuy nhiên nếu ngẫm lại, hình như quán ăn thời cổ đại không tỉ mỉ tinh tế như
vậy.
"Chú Nguyễn, con muốn hỏi chú một vấn đề. Nếu lúc trước chú không thích
mẹ con, tại sao lại muốn kết hôn với mẹ? Là bởi vì Tập đoàn Nguyễn Thị cần trợ giúp ư?"
Vấn đề này vừa đặt ra, bầu không khí trở nên im ắng đôi chút, hai tầm mắt đều đổ dồn lên người Tô Cảnh Nhạc.
Tô Cảnh Nhạc nhìn Nguyễn Hạo Thần chăm chú, trên khuôn mặt bánh bao hiện lên vẻ nghiêm túc khó tả.
Nguyễn Hạo Thần không biết phải trả lời câu hỏi này ra sao.
Anh nên nói là phải hay không phải đây?
Nếu như anh nói là phải, thì mối quan hệ giữa họ sẽ trở nên căng thẳng hơn mà thôi, không khác gì trước kia.
Bây giờ, mối quan hệ của họ đã hòa hoãn đôi chút. Anh không thể lại khiến nó trở nên cứng ngắc, câu hỏi này là câu lấy mạng.
Nguyễn Hạo Thần im lặng giây lát, cuối cùng lắc đầu.
“Nếu như không nói ra ra, thì mời chú đưa ra lý do. Lẽ nào là bởi vì trận hỏa hoạn của nhà họ Nguyễn kia sao? Chú nghi ngờ mẹ con phóng lửa, bắt nạt mẹ là một người câm không thể giải thích, cho nên chú mới ra sức ăn hiếp bà ấy?”
Lần đầu tiên Nguyễn Hạo Thần không thốt lên lời. Anh bị câu hỏi của một đứa trẻ chặn họng.
Thật ra, Tô Thanh Anh có giải thích, nhưng anh hoàn toàn không nghe. Có quá nhiều người chết trong vụ hỏa hoạn đó, duy nhất chỉ có một mình cô còn lành lặn.
Điều này khiến anh buộc phải nghi ngờ, tuy rằng cô không có cách nào mở miệng nói chuyện.
“Có phải không còn lời nào để nói đúng không? Chú vì muốn ở cùng với Lâm Tiêu, trái lại hao tâm tổn huyết.”
“Chú không hề nghĩ như vậy.” Nguyễn Hạo Thần phủ nhận theo bản năng.
Tô Cảnh Nhạc mỉm cười: “Chú không nghĩ như thế, nhưng chú lại làm vậy. Chú dám nói mình không hề hành hạ mẹ con không? Chú tưởng rằng con không điều tra được một chút dấu vết nào sao?”
Nguyễn Hạo Thần thừa nhận, quả thật những chuyện đó đều là lỗi của anh.
"Mẹ, mẹ vừa nói với con tránh xa Nguyễn Hạo Thần một chút. Bây giờ lại đồng ý để con tiếp xúc với chú ấy, mẹ không thấy logic như vậy rất kỳ lạ
sao?"
Nguyễn Hạo Thần ở bên cạnh: "."
vietwriter.vn
Thảo luận ở trước mặt anh như vậy thật sự tốt ư?
Nhưng tại sao Tô Thanh Anh không cho con trai tiếp xúc với mình, điều này thật quá đáng!
Anh tuyệt đối không thể chấp nhận.
Tô Thanh Anh chớp mắt, cô từng nói như vậy hả?
"Mẹ, có phải trí nhớ của mẹ xuất hiện vấn đề gì không? Thậm chí mẹ còn quên cả những gì mình nói. Con nói cho mẹ biết, con có bằng chứng đấy."
Tô Thanh Anh: “...”
vietwriter.vn
Cô đưa tay nhéo khuôn mặt bánh bao của cậu bé rồi cười nói: "Chẳng lẽ lúc nói chuyện với mẹ, con còn ghi âm lại hả?"
"Tất nhiên không phải, tất cả bằng chứng đều ở trong đầu con."
Tô Thanh Anh nghe vậy, mỉm cười không bày tỏ ý kiến. Con trai cô thật là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cảnh này, thế nhưng lại cảm thấy mãn nguyện.
“Trưa nay hai người muốn ăn gì?"
“Đều được."
Nguyễn Hạo Thần đưa họ đến một nhà hàng là quán ăn Trung Quốc.
"Mẹ, mẹ có nghĩ rằng đồ ăn Trung Quốc ngon hơn nhiều so với đồ ăn phương Tây. Điều quan trọng nhất là nó ngon và tốt cho sức khỏe."
Tô Thanh Anh gật đầu đồng ý, đúng là như vậy. Đồ ăn Trung Quốc thật sự ngon hơn đồ ăn phương Tây rất nhiều. Có rất nhiều cách nấu nướng, quả thật hương vị không thua gì đồ ăn phương Tây hoa mỹ.
Cô gọi một vài món, nhưng hầu hết đều do Tô Cảnh Nhạc gọi.
Hoàn cảnh của nhà hàng này thực sự rất tốt, còn có âm nhạc du dương, giống như một khách điếm thời cổ đại.
Tuy nhiên nếu ngẫm lại, hình như quán ăn thời cổ đại không tỉ mỉ tinh tế như
vậy.
"Chú Nguyễn, con muốn hỏi chú một vấn đề. Nếu lúc trước chú không thích
mẹ con, tại sao lại muốn kết hôn với mẹ? Là bởi vì Tập đoàn Nguyễn Thị cần trợ giúp ư?"
Vấn đề này vừa đặt ra, bầu không khí trở nên im ắng đôi chút, hai tầm mắt đều đổ dồn lên người Tô Cảnh Nhạc.
Tô Cảnh Nhạc nhìn Nguyễn Hạo Thần chăm chú, trên khuôn mặt bánh bao hiện lên vẻ nghiêm túc khó tả.
Nguyễn Hạo Thần không biết phải trả lời câu hỏi này ra sao.
Anh nên nói là phải hay không phải đây?
Nếu như anh nói là phải, thì mối quan hệ giữa họ sẽ trở nên căng thẳng hơn mà thôi, không khác gì trước kia.
Bây giờ, mối quan hệ của họ đã hòa hoãn đôi chút. Anh không thể lại khiến nó trở nên cứng ngắc, câu hỏi này là câu lấy mạng.
Nguyễn Hạo Thần im lặng giây lát, cuối cùng lắc đầu.
“Nếu như không nói ra ra, thì mời chú đưa ra lý do. Lẽ nào là bởi vì trận hỏa hoạn của nhà họ Nguyễn kia sao? Chú nghi ngờ mẹ con phóng lửa, bắt nạt mẹ là một người câm không thể giải thích, cho nên chú mới ra sức ăn hiếp bà ấy?”
Lần đầu tiên Nguyễn Hạo Thần không thốt lên lời. Anh bị câu hỏi của một đứa trẻ chặn họng.
Thật ra, Tô Thanh Anh có giải thích, nhưng anh hoàn toàn không nghe. Có quá nhiều người chết trong vụ hỏa hoạn đó, duy nhất chỉ có một mình cô còn lành lặn.
Điều này khiến anh buộc phải nghi ngờ, tuy rằng cô không có cách nào mở miệng nói chuyện.
“Có phải không còn lời nào để nói đúng không? Chú vì muốn ở cùng với Lâm Tiêu, trái lại hao tâm tổn huyết.”
“Chú không hề nghĩ như vậy.” Nguyễn Hạo Thần phủ nhận theo bản năng.
Tô Cảnh Nhạc mỉm cười: “Chú không nghĩ như thế, nhưng chú lại làm vậy. Chú dám nói mình không hề hành hạ mẹ con không? Chú tưởng rằng con không điều tra được một chút dấu vết nào sao?”
Nguyễn Hạo Thần thừa nhận, quả thật những chuyện đó đều là lỗi của anh.