Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227 Chẳng phải cô cũng đã từng trải qua như vậy sao?
“Mommy, mẹ có biết ý nghĩa của từ la liếm không?”
Tô Thanh Anh nghe thấy vậy hơi ngây người một chút. Con trai học được từ này ở đâu thế? Quả nhiên trẻ con quá trưởng thành cũng không phải là chuyện tốt gì cho cam.
Tô Thanh Anh nhớ rõ từ này là tiếng lóng được lan truyền trên mạng. Chủ yếu nói về chuyện giữa nam và nữ, tôi tình anh không nguyện.
vietwriter.vn
Cô khó hiểu hỏi cậu bé: “Con hỏi cái này để làm gì? Cái này thì có liên quan gì tới việc con không nói, sau này ít học mấy từ kiểu này trên mạng nhé.”
Tô Cảnh Nhạc bĩu chiếc miệng nhỏ, bất đắc dĩ nói: “Mommy, ý của con chính là nói mẹ không cảm thấy Lâm Tiêu rất giống với ý nghĩa của từ này ư?
Mẹ xem, Nguyễn Hạo Thần đã nói như vậy rồi, mà cô ta vẫn còn có dính lấy. Nhưng người ta lại không hề có hứng thú với cô ta. Đây chẳng phải gọi là la liếm à?”
Tô Thanh Anh im lặng, nhưng không phải vì cô có ý kiến với hành vi của Lâm Tiêu, mà là thái độ kỳ lạ của Nguyễn Hạo Thần.
Trong cuộc hôn nhân ba năm của họ, Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không hề yêu cô, chỉ có điều tại sao về sau lại yêu cô nhỉ?
vietwriter.vn
Điều này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ!
Nhất là trong buổi lễ đính hôn của họ, lần đầu tiên gặp lại sau năm năm. Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tưới Nguyễn Hạo Thần sẽ nói ra những lời như vậy, anh nói rằng mình yêu Tô Khiết.
Ở bên nhau ba năm trời, cô chưa từng đổi lấy được tình yêu của anh, sau khi chết rồi vì cớ gì lại yêu tiếp chứ!
Hơn nữa, nếu như anh không thích Lâm Tiêu, vậy tại sao vẫn còn ở bên cô ta đến tận bây giờ?
“Tiểu Bảo, trong tình yêu không có chuyện la liếm gì cả, chẳng qua đều là do quá yêu nên mới sẽ trở nên thấp hèn”
Chẳng phải cô cũng đã từng trải qua như vậy sao?
Đến cuối cùng vẫn trắng tay, còn suýt nữa đã mất mạng.
“Sau này mẹ không cho phép con học mấy từ trên mạng như vậy nữa, có biết không? Có những thứ hay một số chuyện phải tự mình trải nghiệm, mới có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.”
Tô Cảnh Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.
Di động trong túi đột nhiên vang lên, Tô Thanh Anh nhìn số điện thoại kia, vội vàng bắt máy.
“Alo, là tôi.”
“Phó tổng giám đốc Tô, tôi đã điều tra ra vị trí cụ thể của viện nghiên cứu thuộc Tập đoàn Nguyễn Thị rồi. Nhưng chúng tôi phải tự mình qua đó nhìn xem mới được. Hình như bên ngoài còn có rất nhiều cảnh vệ, không dễ vào trong.”
Tô Thanh Anh bất giác nhìn Tô Cảnh Nhạc đang đứng bên cạnh đùi mình, ngẫm nghĩ giây lát.
“Anh gửi vị trí hiện tại của mình cho tôi, lát nữa tôi tới đó tìm anh.”
“Vâng!”
Sau khi cúp máy, Tô Thanh Anh ngồi xổm xuống nhìn Tô Cảnh Nhạc, sửa sang lại cổ áo một chút cho cậu bé.
“Tiểu Bảo, bây giờ mẹ có việc phải đi làm, mẹ muốn đưa con tới chỗ dì Khả Như. Mẹ sẽ đến đón con sau buổi tối, được không?”
Tô Cảnh Nhạc gật đầu, cậu vẫn luôn biết rằng mẹ mình trở về nước nào có đơn giản như vậy. Ông nội Huy là người đã cứu mẹ, nhưng hình như ông nội có khúc mắc gì đó với Nguyễn Hạo Thần, vì vậy cử mẹ trở về thực hiện nhiệm vụ.
Chỉ có điều, họ giữ bí mật quá kín kẽ, cậu bé không điều tra ra được là nhiệm vụ gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến Tập đoàn Nguyễn Thị.
Hình như daddy Tôn Tử Phàm cũng không biết chuyện này. Hơn nữa daddy cũng không hề nghi ngờ điều gì, chỉ đơn giản cho rằng mẹ trở về nước là vì trả thù.
“Mommy, bất kể mẹ làm gì nhất định phải chú ý an toàn. Tiểu Bảo ở nhà chờ mẹ trở lại.”
Cô mỉm cười dịu dàng, hôn lên gương mặt con trai.
Chẳng mấy chốc, Tô Thanh Anh đã đưa Tô Cảnh Nhắc trở lại Tập đoàn DN. Bởi vì bây giờ Thư Khả Như đang ở trong công ty. Vị trí của Tôn Tử Phàm cách nơi này hơi xa, cũng không tiện đưa qua đó, nên cô chỉ đành để con ở cùng cô bạn thân thiết của mình.
Chuyện này rất quan trọng, cô cần phải lập tức đi thực hiện.
Lý do chú Huy để cô trở về chính là vì cơ sở nghiên cứu này. Tuy rằng cô không biết cụ thể họ nghiên cứu thứ gì.
Chỉ có điều không biết bên chỗ Nguyễn Hạo Thần có còn các dữ liệu khác hay không? Nếu có, vậy thì mọi chuyện dễ xử lý rồi.
Tô Thanh Anh nghe thấy vậy hơi ngây người một chút. Con trai học được từ này ở đâu thế? Quả nhiên trẻ con quá trưởng thành cũng không phải là chuyện tốt gì cho cam.
Tô Thanh Anh nhớ rõ từ này là tiếng lóng được lan truyền trên mạng. Chủ yếu nói về chuyện giữa nam và nữ, tôi tình anh không nguyện.
vietwriter.vn
Cô khó hiểu hỏi cậu bé: “Con hỏi cái này để làm gì? Cái này thì có liên quan gì tới việc con không nói, sau này ít học mấy từ kiểu này trên mạng nhé.”
Tô Cảnh Nhạc bĩu chiếc miệng nhỏ, bất đắc dĩ nói: “Mommy, ý của con chính là nói mẹ không cảm thấy Lâm Tiêu rất giống với ý nghĩa của từ này ư?
Mẹ xem, Nguyễn Hạo Thần đã nói như vậy rồi, mà cô ta vẫn còn có dính lấy. Nhưng người ta lại không hề có hứng thú với cô ta. Đây chẳng phải gọi là la liếm à?”
Tô Thanh Anh im lặng, nhưng không phải vì cô có ý kiến với hành vi của Lâm Tiêu, mà là thái độ kỳ lạ của Nguyễn Hạo Thần.
Trong cuộc hôn nhân ba năm của họ, Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không hề yêu cô, chỉ có điều tại sao về sau lại yêu cô nhỉ?
vietwriter.vn
Điều này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ!
Nhất là trong buổi lễ đính hôn của họ, lần đầu tiên gặp lại sau năm năm. Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tưới Nguyễn Hạo Thần sẽ nói ra những lời như vậy, anh nói rằng mình yêu Tô Khiết.
Ở bên nhau ba năm trời, cô chưa từng đổi lấy được tình yêu của anh, sau khi chết rồi vì cớ gì lại yêu tiếp chứ!
Hơn nữa, nếu như anh không thích Lâm Tiêu, vậy tại sao vẫn còn ở bên cô ta đến tận bây giờ?
“Tiểu Bảo, trong tình yêu không có chuyện la liếm gì cả, chẳng qua đều là do quá yêu nên mới sẽ trở nên thấp hèn”
Chẳng phải cô cũng đã từng trải qua như vậy sao?
Đến cuối cùng vẫn trắng tay, còn suýt nữa đã mất mạng.
“Sau này mẹ không cho phép con học mấy từ trên mạng như vậy nữa, có biết không? Có những thứ hay một số chuyện phải tự mình trải nghiệm, mới có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.”
Tô Cảnh Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.
Di động trong túi đột nhiên vang lên, Tô Thanh Anh nhìn số điện thoại kia, vội vàng bắt máy.
“Alo, là tôi.”
“Phó tổng giám đốc Tô, tôi đã điều tra ra vị trí cụ thể của viện nghiên cứu thuộc Tập đoàn Nguyễn Thị rồi. Nhưng chúng tôi phải tự mình qua đó nhìn xem mới được. Hình như bên ngoài còn có rất nhiều cảnh vệ, không dễ vào trong.”
Tô Thanh Anh bất giác nhìn Tô Cảnh Nhạc đang đứng bên cạnh đùi mình, ngẫm nghĩ giây lát.
“Anh gửi vị trí hiện tại của mình cho tôi, lát nữa tôi tới đó tìm anh.”
“Vâng!”
Sau khi cúp máy, Tô Thanh Anh ngồi xổm xuống nhìn Tô Cảnh Nhạc, sửa sang lại cổ áo một chút cho cậu bé.
“Tiểu Bảo, bây giờ mẹ có việc phải đi làm, mẹ muốn đưa con tới chỗ dì Khả Như. Mẹ sẽ đến đón con sau buổi tối, được không?”
Tô Cảnh Nhạc gật đầu, cậu vẫn luôn biết rằng mẹ mình trở về nước nào có đơn giản như vậy. Ông nội Huy là người đã cứu mẹ, nhưng hình như ông nội có khúc mắc gì đó với Nguyễn Hạo Thần, vì vậy cử mẹ trở về thực hiện nhiệm vụ.
Chỉ có điều, họ giữ bí mật quá kín kẽ, cậu bé không điều tra ra được là nhiệm vụ gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến Tập đoàn Nguyễn Thị.
Hình như daddy Tôn Tử Phàm cũng không biết chuyện này. Hơn nữa daddy cũng không hề nghi ngờ điều gì, chỉ đơn giản cho rằng mẹ trở về nước là vì trả thù.
“Mommy, bất kể mẹ làm gì nhất định phải chú ý an toàn. Tiểu Bảo ở nhà chờ mẹ trở lại.”
Cô mỉm cười dịu dàng, hôn lên gương mặt con trai.
Chẳng mấy chốc, Tô Thanh Anh đã đưa Tô Cảnh Nhắc trở lại Tập đoàn DN. Bởi vì bây giờ Thư Khả Như đang ở trong công ty. Vị trí của Tôn Tử Phàm cách nơi này hơi xa, cũng không tiện đưa qua đó, nên cô chỉ đành để con ở cùng cô bạn thân thiết của mình.
Chuyện này rất quan trọng, cô cần phải lập tức đi thực hiện.
Lý do chú Huy để cô trở về chính là vì cơ sở nghiên cứu này. Tuy rằng cô không biết cụ thể họ nghiên cứu thứ gì.
Chỉ có điều không biết bên chỗ Nguyễn Hạo Thần có còn các dữ liệu khác hay không? Nếu có, vậy thì mọi chuyện dễ xử lý rồi.
Bình luận facebook