Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233 Đừng làm ồn đến cô ấy được không?”
Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, ánh chiều ta rực rỡ chiếu rọi trên bầu trời rất đẹp, giống hệt một bức tranh.
Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, đôi mắt càng trở nên mơ hồ.
Trong suốt quá trình, thỉnh thoảng Nguyễn Hạo Thần lại liếc nhìn cô. Anh thấy cô ngủ rồi, không nhịn được nở một nụ cười dịu dàng.
vietwriter.vn
Sau năm năm, đây là lần đầu tiên họ ở bên nhau hòa thuận như vậy.
Nếu là trước đây, họ trò chuyện chưa đến năm câu đã cãi vã.
Ừ, thật sự rất hiếm thấy cảnh tượng hài hòa như hôm nay.
Chiếc xe dần giảm tốc độ, Nguyễn Hạo Thần lấy di động ra chụp mấy tấm khuôn mặt đang say giấc của Tô Thanh Anh. Cộng thêm phong cảnh tự nhiên làm nền cho cô, thật sự rất xinh đẹp.
Sau đó, anh vô thức cài đặt bức ảnh của cô làm hình nền điện thoại.
vietwriter.vn
Di động của Tô Thanh Anh lại lần nữa vang lên. Nguyễn Hạo Thần vội vàng nghe máy, sợ chuông điện thoại sẽ quấy rầy cô nghỉ ngơi.
“Mommy đã sáu giờ rồi đấy, khi nào thì mẹ về thế? Bây giờ con đang ngoan ngoãn ăn cơm ở nhà dì Khả Như nè.”
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy giọng lanh lảnh lại non nớt của con trai mình, trong lòng đừng nói mãn nguyện đến nhường nào. Giọng nói này hoàn toàn khác hẳn với ngày thường nói chuyện cùng anh.
Từ trước đến nay, cậu bé luôn bày ra dáng vẻ dễ thương trước mặt Tô Thanh Anh. Nhưng khi ở cùng với anh, thì lại luôn tỏ vẻ ông cụ non. Rõ ràng nhóc con mới có bốn tuổi, nhưng luôn cho rằng mình đã trưởng thành.
“Mommy, sao mẹ không nói chuyện thế? Có phải mẹ đã xảy ra chuyện gì không? Nếu mẹ gặp phải bắt cóc thì khu hai tiếng, được không? Nếu không phải thì khu một tiếng hoặc có chuyện quan trọng gì khác, mẹ cứ bình tĩnh giữ im lặng.”
Nguyễn Hạo Thần: “...”
Bình thường, hai mẹ con họ ở chung với nhau như thế này sao?
Anh thấy hơi đáng yêu, nhưng nhiều hơn hết vẫn là cảm giác ghen tỵ.
“Mẹ của con đã ngủ rồi, đừng làm ồn đến cô ấy được không?”
Câu nói này của Nguyễn Hạo Thần thật sự khiến người ta suy nghĩ miên man. Nếu là một người trưởng thành, nghe thấy vậy nhất định sẽ nghĩ ngờ mối quan hệ trong đó.
Tiếc là, Tô Cảnh Nhạc vẫn chỉ là một đứa trẻ. Tuy rằng cậu bé không suy nghĩ tới khía cạnh khác, nhưng cậu cảm thấy mẹ mình ở cùng một chỗ với Nguyễn Hạo Thần nhất định sẽ không có chuyện gì tốt cả.
“Sao mẹ con lại ở chỗ của chú vậy? Kêu mẹ nghe điện thoại đi.”
“Tên nhóc thối, chú đã nói rằng mẹ con đang ngủ rồi, lẽ nào con không nghe thấy hả? Con gọi điện đến, nếu như không có việc gì thì chú cúp máy đây.”
“Này, thái độ này của anh là gì thế?” Giọng Thư Khả Như vang lên.
Cô ấy rất buồn bực, tại sao Thanh Anh sẽ ở cùng với Nguyễn Hạo Thần chứ?
Lẽ nào Thanh Anh bị Nguyễn Hạo Thần cưỡng ép?
“Vừa khéo cô nghe điện thoại, hôm nay nhờ cô chăm sóc cho tên nhóc thối đó. Tôi và Tô Thanh Anh đều không ở Long Thành.”
Anh nói xong, trực tiếp cúp máy.
Sau khi Thư Khả Như bị ngắt điện thoại, vẻ mặt tức giận.
Cô ấy ném điện thoại lên số pha.
Sau đó, cô ấy nhìn Tô Cảnh Nhạc rồi bất đắc dĩ nói: “Mà này, sao mẹ cháu và Nguyễn Hạo Thần lại đi cùng nhau thế? Hơn nữa, anh ta nói bây giờ họ không ở Long Thành. Vậy họ đi đâu nhỉ?”
Tô Cảnh Nhạc bất đắc dĩ nhún vai, cậu cũng không biết họ đi đâu nữa.
Có lẽ bây giờ, cậu có thể lợi dụng kỹ thuật hack xác định vị trí của mẹ mình một chút.
Tô Cảnh Nhạc nghĩ như vậy, đồng thời cũng làm y như thế.
Cậu lập tức mở máy tính ra, bàn tay nhỏ lạch cạch bay múa trên bàn phím.
Thư Khả Như nhìn thao tác của cậu bé, không khỏi có chút cảm thán.
Có được cậu con trai thiên tài đúng là khác mà. Cậu bé mới có bốn tuổi, nhưng nghịch máy tính đã trôi chảy như vậy rồi. Điều quan trọng là, không phải cậu chơi game, mà là sử dụng kỹ thuật hacker.
Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, đôi mắt càng trở nên mơ hồ.
Trong suốt quá trình, thỉnh thoảng Nguyễn Hạo Thần lại liếc nhìn cô. Anh thấy cô ngủ rồi, không nhịn được nở một nụ cười dịu dàng.
vietwriter.vn
Sau năm năm, đây là lần đầu tiên họ ở bên nhau hòa thuận như vậy.
Nếu là trước đây, họ trò chuyện chưa đến năm câu đã cãi vã.
Ừ, thật sự rất hiếm thấy cảnh tượng hài hòa như hôm nay.
Chiếc xe dần giảm tốc độ, Nguyễn Hạo Thần lấy di động ra chụp mấy tấm khuôn mặt đang say giấc của Tô Thanh Anh. Cộng thêm phong cảnh tự nhiên làm nền cho cô, thật sự rất xinh đẹp.
Sau đó, anh vô thức cài đặt bức ảnh của cô làm hình nền điện thoại.
vietwriter.vn
Di động của Tô Thanh Anh lại lần nữa vang lên. Nguyễn Hạo Thần vội vàng nghe máy, sợ chuông điện thoại sẽ quấy rầy cô nghỉ ngơi.
“Mommy đã sáu giờ rồi đấy, khi nào thì mẹ về thế? Bây giờ con đang ngoan ngoãn ăn cơm ở nhà dì Khả Như nè.”
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy giọng lanh lảnh lại non nớt của con trai mình, trong lòng đừng nói mãn nguyện đến nhường nào. Giọng nói này hoàn toàn khác hẳn với ngày thường nói chuyện cùng anh.
Từ trước đến nay, cậu bé luôn bày ra dáng vẻ dễ thương trước mặt Tô Thanh Anh. Nhưng khi ở cùng với anh, thì lại luôn tỏ vẻ ông cụ non. Rõ ràng nhóc con mới có bốn tuổi, nhưng luôn cho rằng mình đã trưởng thành.
“Mommy, sao mẹ không nói chuyện thế? Có phải mẹ đã xảy ra chuyện gì không? Nếu mẹ gặp phải bắt cóc thì khu hai tiếng, được không? Nếu không phải thì khu một tiếng hoặc có chuyện quan trọng gì khác, mẹ cứ bình tĩnh giữ im lặng.”
Nguyễn Hạo Thần: “...”
Bình thường, hai mẹ con họ ở chung với nhau như thế này sao?
Anh thấy hơi đáng yêu, nhưng nhiều hơn hết vẫn là cảm giác ghen tỵ.
“Mẹ của con đã ngủ rồi, đừng làm ồn đến cô ấy được không?”
Câu nói này của Nguyễn Hạo Thần thật sự khiến người ta suy nghĩ miên man. Nếu là một người trưởng thành, nghe thấy vậy nhất định sẽ nghĩ ngờ mối quan hệ trong đó.
Tiếc là, Tô Cảnh Nhạc vẫn chỉ là một đứa trẻ. Tuy rằng cậu bé không suy nghĩ tới khía cạnh khác, nhưng cậu cảm thấy mẹ mình ở cùng một chỗ với Nguyễn Hạo Thần nhất định sẽ không có chuyện gì tốt cả.
“Sao mẹ con lại ở chỗ của chú vậy? Kêu mẹ nghe điện thoại đi.”
“Tên nhóc thối, chú đã nói rằng mẹ con đang ngủ rồi, lẽ nào con không nghe thấy hả? Con gọi điện đến, nếu như không có việc gì thì chú cúp máy đây.”
“Này, thái độ này của anh là gì thế?” Giọng Thư Khả Như vang lên.
Cô ấy rất buồn bực, tại sao Thanh Anh sẽ ở cùng với Nguyễn Hạo Thần chứ?
Lẽ nào Thanh Anh bị Nguyễn Hạo Thần cưỡng ép?
“Vừa khéo cô nghe điện thoại, hôm nay nhờ cô chăm sóc cho tên nhóc thối đó. Tôi và Tô Thanh Anh đều không ở Long Thành.”
Anh nói xong, trực tiếp cúp máy.
Sau khi Thư Khả Như bị ngắt điện thoại, vẻ mặt tức giận.
Cô ấy ném điện thoại lên số pha.
Sau đó, cô ấy nhìn Tô Cảnh Nhạc rồi bất đắc dĩ nói: “Mà này, sao mẹ cháu và Nguyễn Hạo Thần lại đi cùng nhau thế? Hơn nữa, anh ta nói bây giờ họ không ở Long Thành. Vậy họ đi đâu nhỉ?”
Tô Cảnh Nhạc bất đắc dĩ nhún vai, cậu cũng không biết họ đi đâu nữa.
Có lẽ bây giờ, cậu có thể lợi dụng kỹ thuật hack xác định vị trí của mẹ mình một chút.
Tô Cảnh Nhạc nghĩ như vậy, đồng thời cũng làm y như thế.
Cậu lập tức mở máy tính ra, bàn tay nhỏ lạch cạch bay múa trên bàn phím.
Thư Khả Như nhìn thao tác của cậu bé, không khỏi có chút cảm thán.
Có được cậu con trai thiên tài đúng là khác mà. Cậu bé mới có bốn tuổi, nhưng nghịch máy tính đã trôi chảy như vậy rồi. Điều quan trọng là, không phải cậu chơi game, mà là sử dụng kỹ thuật hacker.
Bình luận facebook