Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234 Sao phải tranh với tôi thế?”
Đầu óc này không phải của con người.
Chẳng mấy chốc, Tô Cảnh Nhạc đã định vị xong, trên máy tính có một điểm đỏ nhỏ.
vietwriter.vn
Sau khi Thư Khả Như nhìn phương hướng, ngạc nhiên thốt lên: “Tiểu Bảo, đây chẳng phải là đường tới Hải Châu ư? Lẽ nào Nguyễn Hạo Thành muốn đưa mẹ cháu tới thành phố Hải Châu?”
Tô Cảnh Nhạc còn không quen thuộc lắm với thành thị nơi này.
Câu hỏi: “Dạ Khả Như, thành phố Hải Châu có nơi khác biệt nào không? Họ đi tới đó để làm gì?”
“Nhóc con, cháu không biết chứ? Thành phố Hải Châu được mệnh danh là điểm lựa chọn du lịch đầu tiên trong nước chúng ta đấy. Không chỉ vì phong cảnh và hoàn cảnh của nó, mà quan trọng là vì chủ đề du lịch của họ. Đó là thiên đường của những cặp đôi!”
Rất nhiều cặp đôi lựa địa điểm du lịch, đều sẽ chọn lựa chọn thành phố Hải Châu trước tiên. Vì vậy, dì mới cảm thấy lạ, tại sao Nguyễn Hạo Thần lại dẫn mẹ cháu tới đó làm gì? Cũng không phải đi bàn chuyện làm ăn đâu nhỉ?”
Ựa!
vietwriter.vn
Thiên đường của những cặp đôi à?
“Dì Khả Như, nếu đã là thiên đường của những cặp đôi, nhưng Nguyễn Hạo Thần và mẹ cháu lại không phải là người yêu. Họ tới đó làm gì chứ?”
“Sao dì biết được chứ, điều này thì phải hỏi mẹ cháu chứ”.
Tô Cảnh Nhạc nghe xong, cuối cùng cũng không hỏi thêm gì nữa. Mà dù cậu có hỏi thì cũng không hỏi được gì, vậy thà chẳng hỏi còn hơn, chờ mẹ trở về lại bàn sau vậy.”
Mà đêm dần buông xuống, xe ngừng trước một bờ biển. Gió biển rít gào, thời tiết này còn khá mát mẻ.
Có lẽ Tô Thanh Anh nghe thấy tiếng động, hoặc ngửi thấy vị tanh của biển nên từ từ tỉnh lại.
Cô nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần dựa vào cửa xe hút thuốc, nghi ngờ xuống xe.
Cô nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy tối mù mịt, cũng không có phong cảnh nào khác.
Tô Thanh Anh không khỏi trợn trắng mắt.
“Có phải đầu anh có hố không? Bên trong còn đựng đầy nước? Nếu anh
muốn ngắm biển thì ở Long Thành cũng có đây thôi? Cứ nhất định phải chạy tới đây.
Tổi mờ tối mịt, trước không có thôn sau không có tiệm anh định làm gì hả?”
“Nếu tôi nói rằng mình muốn em thì em có đồng ý không?” Nguyễn Hạo Thần nói vô cùng mập mờ.
Tô Thanh Anh: "..”
Đang yên đang lành, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện không phù hợp với trẻ em thế? Còn có thể nói chuyện vui vẻ nữa không đây? Muốn cãi nhau hay thế nào?
“Bây giờ tôi cũng không muốn trao đổi với anh về đề tài nhàm chán này. Tôi chỉ muốn hỏi anh, anh đưa tôi đến đây là định làm gì? Muốn ngắm biển thì biển của Long Thành cũng rất đẹp đấy.”
Nguyễn Hạo Thần hút một ngụm thuốc lá, đường nét trên khuôn mặt anh trở nên mông lung dưới làn khói nhả ra.
Cô bước lại gần anh, cầm lấy hộp thuốc lá ở bên cạnh rồi rút một điều ra, thành thạo châm lửa cho mình.
Chỉ có điều, cô vẫn còn chưa kịp hút một hai khẩu, thì đã bị Nguyễn Hạo Thần cướp mất.
“Chẳng phải chỗ này vẫn còn một hộp ư? Sao phải tranh với tôi thế?”
“Hút thuốc không tốt cho cơ thể. Nhất là phụ nữ, cho nên em đừng hút thuốc.”
“Hừ, làm bộ làm tịch!”
“Chúng ta còn cách thành phố Hải Châu không xa, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến nơi.”
Tô Thanh Anh trợn mắt khinh thường: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi nói này, có phải anh quá nhàm chán nên mới nghĩ tới đến chuyện tới thành phố Hải Châu?”
“Thật ra, hiện tại còn khá nhiều công việc, cũng không rành lắm. Thỉnh thoảng thức đêm tăng ca cũng rất bình thường. Nhưng vì em, tôi cảm thấy nhàm chán cũng không tồi.”
Nguyễn Hạo Thần nói, ánh mắt chớp động vài cái, hơi lúng túng nhìn phong cảnh nơi khác.
Tô Thanh Anh nhìn anh chằm chằm, bỗng cười mấy tiếng: “Anh vẫn là Tổng giám đốc bá đạo Nguyễn Hạo Thần như cũ. Nhưng tôi đã không còn là cô chiêu lá ngọc cành vàng duy nhất của nhà họ Tô và Tập đoàn Tô Thị từ lâu rồi. Rất nhiều chuyện đã thay đổi.”
Chẳng mấy chốc, Tô Cảnh Nhạc đã định vị xong, trên máy tính có một điểm đỏ nhỏ.
vietwriter.vn
Sau khi Thư Khả Như nhìn phương hướng, ngạc nhiên thốt lên: “Tiểu Bảo, đây chẳng phải là đường tới Hải Châu ư? Lẽ nào Nguyễn Hạo Thành muốn đưa mẹ cháu tới thành phố Hải Châu?”
Tô Cảnh Nhạc còn không quen thuộc lắm với thành thị nơi này.
Câu hỏi: “Dạ Khả Như, thành phố Hải Châu có nơi khác biệt nào không? Họ đi tới đó để làm gì?”
“Nhóc con, cháu không biết chứ? Thành phố Hải Châu được mệnh danh là điểm lựa chọn du lịch đầu tiên trong nước chúng ta đấy. Không chỉ vì phong cảnh và hoàn cảnh của nó, mà quan trọng là vì chủ đề du lịch của họ. Đó là thiên đường của những cặp đôi!”
Rất nhiều cặp đôi lựa địa điểm du lịch, đều sẽ chọn lựa chọn thành phố Hải Châu trước tiên. Vì vậy, dì mới cảm thấy lạ, tại sao Nguyễn Hạo Thần lại dẫn mẹ cháu tới đó làm gì? Cũng không phải đi bàn chuyện làm ăn đâu nhỉ?”
Ựa!
vietwriter.vn
Thiên đường của những cặp đôi à?
“Dì Khả Như, nếu đã là thiên đường của những cặp đôi, nhưng Nguyễn Hạo Thần và mẹ cháu lại không phải là người yêu. Họ tới đó làm gì chứ?”
“Sao dì biết được chứ, điều này thì phải hỏi mẹ cháu chứ”.
Tô Cảnh Nhạc nghe xong, cuối cùng cũng không hỏi thêm gì nữa. Mà dù cậu có hỏi thì cũng không hỏi được gì, vậy thà chẳng hỏi còn hơn, chờ mẹ trở về lại bàn sau vậy.”
Mà đêm dần buông xuống, xe ngừng trước một bờ biển. Gió biển rít gào, thời tiết này còn khá mát mẻ.
Có lẽ Tô Thanh Anh nghe thấy tiếng động, hoặc ngửi thấy vị tanh của biển nên từ từ tỉnh lại.
Cô nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần dựa vào cửa xe hút thuốc, nghi ngờ xuống xe.
Cô nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy tối mù mịt, cũng không có phong cảnh nào khác.
Tô Thanh Anh không khỏi trợn trắng mắt.
“Có phải đầu anh có hố không? Bên trong còn đựng đầy nước? Nếu anh
muốn ngắm biển thì ở Long Thành cũng có đây thôi? Cứ nhất định phải chạy tới đây.
Tổi mờ tối mịt, trước không có thôn sau không có tiệm anh định làm gì hả?”
“Nếu tôi nói rằng mình muốn em thì em có đồng ý không?” Nguyễn Hạo Thần nói vô cùng mập mờ.
Tô Thanh Anh: "..”
Đang yên đang lành, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện không phù hợp với trẻ em thế? Còn có thể nói chuyện vui vẻ nữa không đây? Muốn cãi nhau hay thế nào?
“Bây giờ tôi cũng không muốn trao đổi với anh về đề tài nhàm chán này. Tôi chỉ muốn hỏi anh, anh đưa tôi đến đây là định làm gì? Muốn ngắm biển thì biển của Long Thành cũng rất đẹp đấy.”
Nguyễn Hạo Thần hút một ngụm thuốc lá, đường nét trên khuôn mặt anh trở nên mông lung dưới làn khói nhả ra.
Cô bước lại gần anh, cầm lấy hộp thuốc lá ở bên cạnh rồi rút một điều ra, thành thạo châm lửa cho mình.
Chỉ có điều, cô vẫn còn chưa kịp hút một hai khẩu, thì đã bị Nguyễn Hạo Thần cướp mất.
“Chẳng phải chỗ này vẫn còn một hộp ư? Sao phải tranh với tôi thế?”
“Hút thuốc không tốt cho cơ thể. Nhất là phụ nữ, cho nên em đừng hút thuốc.”
“Hừ, làm bộ làm tịch!”
“Chúng ta còn cách thành phố Hải Châu không xa, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến nơi.”
Tô Thanh Anh trợn mắt khinh thường: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi nói này, có phải anh quá nhàm chán nên mới nghĩ tới đến chuyện tới thành phố Hải Châu?”
“Thật ra, hiện tại còn khá nhiều công việc, cũng không rành lắm. Thỉnh thoảng thức đêm tăng ca cũng rất bình thường. Nhưng vì em, tôi cảm thấy nhàm chán cũng không tồi.”
Nguyễn Hạo Thần nói, ánh mắt chớp động vài cái, hơi lúng túng nhìn phong cảnh nơi khác.
Tô Thanh Anh nhìn anh chằm chằm, bỗng cười mấy tiếng: “Anh vẫn là Tổng giám đốc bá đạo Nguyễn Hạo Thần như cũ. Nhưng tôi đã không còn là cô chiêu lá ngọc cành vàng duy nhất của nhà họ Tô và Tập đoàn Tô Thị từ lâu rồi. Rất nhiều chuyện đã thay đổi.”