Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246 “Có phải bạn gái là một thứ có độc đối với anh không?”
Tô Thanh Anh cười với cô ta, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Cô rất hài lòng khi nhìn thấy Lâm Tiêu biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay. Cô nhất định phải khiến người đàn bà này tự mình trải nghiệm những tổn thương và đau đớn mà năm đó mình từng nếm qua.
Nguyễn Hạo Thần bước tới, nhìn Tô Thanh Anh, bất đắc dĩ nói: “Để anh đưa cô ấy về trước, có chuyện gì thì có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”
vietwriter.vn
Tô Thanh Nhan chỉ cười lạnh nhất, không trả lời anh.
Bây giờ chắc chắn cô không có chuyện gì, người có chuyện là anh.
Sau khi trở về, với tính cách của Lâm Tiêu, chắc chắn sẽ cãi nhau một trận. với anh.
Cô chỉ cần ngồi xem kịch vui là được.
Nguyễn Hạo Thần vội vàng đưa Lâm Tiêu rời đi, ngay lập tức hành lang yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt Tôn Tử Phàm liếc nhìn cô đầy ý vị sâu xa. Bây giờ càng lúc anh ta càng không hiểu cô, cũng không biết rốt cuộc cô muốn làm gì.
vietwriter.vn
Tô Thanh Anh ngồi xuống ghế, vỖ xuống chỗ ngồi bên cạnh, mỉm cười dịu dàng với anh ta.
“Anh ngồi xuống chúng ta nói chuyện một lát.”
Tôn Tử Phàm nghe lời ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn sang phía khác.
Theo anh, giữa bọn họ không có chuyện gì hay để nói cả. Nói tới nói lui, cuối cùng cũng chỉ là chuyện liên quan đến người đàn ông tên Nguyễn Hạo Thần
kia thôi.
“Em biết anh không thích em và Nguyễn Hạo Thần ở cùng nhau. Anh lo lắng em sẽ bị tổn thương, những điều này em đều hiểu. Nhưng nếu em không đến gần anh ta thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ của em được? Hơn nữa, em cũng có chuyện mình muốn làm.”
“Tiểu Anh, anh biết em muốn trả thù, anh cũng biết em luôn canh cánh trong lòng chuyện năm năm trước. Thế nhưng, em không cần làm mọi chuyện quang minh chính đại như thế. Chúng ta âm thầm làm là được, không cần phải tiếp xúc với Nguyễn Hạo Thần thì mới có thể.
Hay là nói, trong lòng em vẫn chưa hoàn toàn quên được anh ta. Vì vậy, vừa trở về nước em đã không nhịn được mà muốn đến gần anh ta. Cái em gọi là trả thù chẳng qua cũng là lý do em tiếp cận anh ta mà thôi.”
Tô Thanh Anh không lập tức phản bác mà lẳng lặng suy ngẫm những lời Tôn Tử Phàm vừa nói.
Tô Thanh Anh suy ngẫm kĩ càng lời anh ấy nói, nhưng trong lòng cô chưa bao giờ nghĩ như vậy. Cô đã lên kế hoạch cho hết thảy mọi chuyện, chỉ chờ sự việc diễn ra.
Cô thật sự không hề giống với những gì anh ấy nghĩ.
Vốn Tô Thanh Anh còn tưởng rằng Tôn Tử Phàm là người hiểu mình nhất. Nhưng đến bây giờ, cô mới rõ người duy nhất hiểu cô chính là bản thân.
“Tử Phàm, em đã vạch sẵn kế hoạch của riêng mình. Vì vậy, anh không cần phải lo lắng, nếu anh thật sự rảnh rỗi thì hãy tìm một cô bạn gái đi.
Tuổi này của anh thật sự nên tìm một người bạn gái rồi. Anh không yêu đương gì, khiến em luôn cảm thấy mình liên lụy đến anh, từ trước đến nay đều là gánh nặng của anh.
Hơn nữa, anh cứ yên tâm về chuyện của Nguyễn Hạo Thần. Em có chừng mực, cũng sẽ bảo vệ chính mình thật tốt.”
Tôn Tử Phàm âm thầm trợn mắt khinh thường. Lần nào cũng thế, cô luôn cố đổi đề tài, trông anh ấy giống thằng khờ lắm hả?
Còn muốn tìm bạn gái cho anh ấy nữa, cô cảm thấy điều này có thể ư?
Huống chi, chẳng phải ở đây có sẵn một người đấy thôi? Sao phải đi tìm chứ?
Hơn nữa, còn là kiểu *** *** **** *** đấy.
“Thôi quên đi, em không muốn nói thì anh cũng không ép. Ngoài ra, em không cần nhắc tới hai chữ 'gánh nặng này với anh. Em không phải là gánh nặng của anh, mà Tiểu Bảo cũng thế”
Tô Thanh Anh buồn cười nhìn anh ấy, mỗi lần cô nhắc tới chuyện bạn gái là Tôn Tử Phàm lại mau chóng lảng sang chuyện khác.
Chẳng lẽ mấy chữ “tìm bạn gái này có độc à?
Chạm vào một chút cũng không được.
“Có phải bạn gái là một thứ có độc đối với anh không?”
Tôn Tử Phàm nghe vậy, khẽ liếc xéo cô một cái: “Lời này của em có ý gì thế?”
Tô Thanh Anh nhún vai: “Ý câu nói của em chính là nghĩa trên mặt chứ đó, anh tự mình nghiền ngẫm đi. Bây giờ em phải vào xem Tiểu Bảo một chút đây.”
Tôn Tử Phàm nhìn theo bóng lưng cô, bất đắc dĩ mỉm cười.
Rốt cuộc vẫn bó tay với cô.
Nguyễn Hạo Thần đưa Lâm Tiêu về đến nhà, anh định đi ra ngoài, thì lại bị cô ta ôm chầm lấy từ sau lưng.
Nước mắt Lâm Tiêu lại tí tách rơi xuống, chẳng mấy chốc đã làm ướt đẫm chiếc áo vest của anh.
“Thần, em xin anh đừng rời khỏi em, được không? Em thật sự không thể sống thiếu anh. Anh biết đấy, trước giờ em rất hiếm khi cầu xin người khác, nhưng bây giờ em van anh có được không? Xin anh đừng rời xa em.”
Nguyễn Hạo Thần muốn kéo tay cô ta ra, nhưng lại bị Lâm Tiêu ôm chặt lấy.
Cô rất hài lòng khi nhìn thấy Lâm Tiêu biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay. Cô nhất định phải khiến người đàn bà này tự mình trải nghiệm những tổn thương và đau đớn mà năm đó mình từng nếm qua.
Nguyễn Hạo Thần bước tới, nhìn Tô Thanh Anh, bất đắc dĩ nói: “Để anh đưa cô ấy về trước, có chuyện gì thì có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”
vietwriter.vn
Tô Thanh Nhan chỉ cười lạnh nhất, không trả lời anh.
Bây giờ chắc chắn cô không có chuyện gì, người có chuyện là anh.
Sau khi trở về, với tính cách của Lâm Tiêu, chắc chắn sẽ cãi nhau một trận. với anh.
Cô chỉ cần ngồi xem kịch vui là được.
Nguyễn Hạo Thần vội vàng đưa Lâm Tiêu rời đi, ngay lập tức hành lang yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt Tôn Tử Phàm liếc nhìn cô đầy ý vị sâu xa. Bây giờ càng lúc anh ta càng không hiểu cô, cũng không biết rốt cuộc cô muốn làm gì.
vietwriter.vn
Tô Thanh Anh ngồi xuống ghế, vỖ xuống chỗ ngồi bên cạnh, mỉm cười dịu dàng với anh ta.
“Anh ngồi xuống chúng ta nói chuyện một lát.”
Tôn Tử Phàm nghe lời ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn sang phía khác.
Theo anh, giữa bọn họ không có chuyện gì hay để nói cả. Nói tới nói lui, cuối cùng cũng chỉ là chuyện liên quan đến người đàn ông tên Nguyễn Hạo Thần
kia thôi.
“Em biết anh không thích em và Nguyễn Hạo Thần ở cùng nhau. Anh lo lắng em sẽ bị tổn thương, những điều này em đều hiểu. Nhưng nếu em không đến gần anh ta thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ của em được? Hơn nữa, em cũng có chuyện mình muốn làm.”
“Tiểu Anh, anh biết em muốn trả thù, anh cũng biết em luôn canh cánh trong lòng chuyện năm năm trước. Thế nhưng, em không cần làm mọi chuyện quang minh chính đại như thế. Chúng ta âm thầm làm là được, không cần phải tiếp xúc với Nguyễn Hạo Thần thì mới có thể.
Hay là nói, trong lòng em vẫn chưa hoàn toàn quên được anh ta. Vì vậy, vừa trở về nước em đã không nhịn được mà muốn đến gần anh ta. Cái em gọi là trả thù chẳng qua cũng là lý do em tiếp cận anh ta mà thôi.”
Tô Thanh Anh không lập tức phản bác mà lẳng lặng suy ngẫm những lời Tôn Tử Phàm vừa nói.
Tô Thanh Anh suy ngẫm kĩ càng lời anh ấy nói, nhưng trong lòng cô chưa bao giờ nghĩ như vậy. Cô đã lên kế hoạch cho hết thảy mọi chuyện, chỉ chờ sự việc diễn ra.
Cô thật sự không hề giống với những gì anh ấy nghĩ.
Vốn Tô Thanh Anh còn tưởng rằng Tôn Tử Phàm là người hiểu mình nhất. Nhưng đến bây giờ, cô mới rõ người duy nhất hiểu cô chính là bản thân.
“Tử Phàm, em đã vạch sẵn kế hoạch của riêng mình. Vì vậy, anh không cần phải lo lắng, nếu anh thật sự rảnh rỗi thì hãy tìm một cô bạn gái đi.
Tuổi này của anh thật sự nên tìm một người bạn gái rồi. Anh không yêu đương gì, khiến em luôn cảm thấy mình liên lụy đến anh, từ trước đến nay đều là gánh nặng của anh.
Hơn nữa, anh cứ yên tâm về chuyện của Nguyễn Hạo Thần. Em có chừng mực, cũng sẽ bảo vệ chính mình thật tốt.”
Tôn Tử Phàm âm thầm trợn mắt khinh thường. Lần nào cũng thế, cô luôn cố đổi đề tài, trông anh ấy giống thằng khờ lắm hả?
Còn muốn tìm bạn gái cho anh ấy nữa, cô cảm thấy điều này có thể ư?
Huống chi, chẳng phải ở đây có sẵn một người đấy thôi? Sao phải đi tìm chứ?
Hơn nữa, còn là kiểu *** *** **** *** đấy.
“Thôi quên đi, em không muốn nói thì anh cũng không ép. Ngoài ra, em không cần nhắc tới hai chữ 'gánh nặng này với anh. Em không phải là gánh nặng của anh, mà Tiểu Bảo cũng thế”
Tô Thanh Anh buồn cười nhìn anh ấy, mỗi lần cô nhắc tới chuyện bạn gái là Tôn Tử Phàm lại mau chóng lảng sang chuyện khác.
Chẳng lẽ mấy chữ “tìm bạn gái này có độc à?
Chạm vào một chút cũng không được.
“Có phải bạn gái là một thứ có độc đối với anh không?”
Tôn Tử Phàm nghe vậy, khẽ liếc xéo cô một cái: “Lời này của em có ý gì thế?”
Tô Thanh Anh nhún vai: “Ý câu nói của em chính là nghĩa trên mặt chứ đó, anh tự mình nghiền ngẫm đi. Bây giờ em phải vào xem Tiểu Bảo một chút đây.”
Tôn Tử Phàm nhìn theo bóng lưng cô, bất đắc dĩ mỉm cười.
Rốt cuộc vẫn bó tay với cô.
Nguyễn Hạo Thần đưa Lâm Tiêu về đến nhà, anh định đi ra ngoài, thì lại bị cô ta ôm chầm lấy từ sau lưng.
Nước mắt Lâm Tiêu lại tí tách rơi xuống, chẳng mấy chốc đã làm ướt đẫm chiếc áo vest của anh.
“Thần, em xin anh đừng rời khỏi em, được không? Em thật sự không thể sống thiếu anh. Anh biết đấy, trước giờ em rất hiếm khi cầu xin người khác, nhưng bây giờ em van anh có được không? Xin anh đừng rời xa em.”
Nguyễn Hạo Thần muốn kéo tay cô ta ra, nhưng lại bị Lâm Tiêu ôm chặt lấy.
Bình luận facebook