Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 Giọng nói lạnh đến đáng sợ!
"Ngụy Toàn, anh có gặp Tô Khiết không?"
"Mẹ của cô Tô đã qua đời, tang lễ cũng được tổ chức đơn giản, cô Tô bởi vì việc đó mà quá đau buồn nên đã hôn mê bất tỉnh, đã được đưa vào bệnh. viện. Cô Lâm, Tổng giám đốc đã cho người mời một điều dưỡng cho cô, có lẽ một lúc nữa sẽ đến ngay thôi, nếu như không còn việc gì nữa thì tôi đi. trước đây."
Lâm Tiêu gật đầu, sau khi Ngụy Toàn đi khỏi, trên khuôn mặt của cô ta hiện lên một nụ cười châm biếm.
Quá đau buồn nên đã hôn mê bất tỉnh, Tô Khiết ơi Tô Khiết, vốn dĩ cô nên
chết đi!
Cô nên chết cùng với vợ chồng Nguyễn thị trong trận cháy lớn đó, thật sự quá đáng tiếc.
Sau khi Ngụy Toàn rời khỏi, anh ta lấy di động ra gọi báo tin cho Nguyễn Hạo Thần.
Mấy hôm nay, Tổng giám đốc có đi công tác hay không anh ta biết rất rõ, Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn chăm sóc cô Tô đang hôn mê ở bệnh viện, nhưng không hiểu tại sao lại muốn nói dối Lâm Tiêu như thế này.
Chỉ có điều, có một chuyện mà anh ta có thể khẳng định, Tổng giám đốc chắc chắn có quan tâm đến cô Tô, hơn nữa còn có loại cảm xúc quan tâm đặc biệt kia, bằng không ngày đó khi cô Tô ngất xỉu, Tổng giám đốc cũng sẽ không cuống cuồng đến thế.
Xe nhanh chóng dừng ở trước cổng biệt thự, quản gia đi ra, vừa định mở cửa xe cho Nguyễn Hạo Thần thì bên trong đã đột ngột đẩy ra.
Sau khi Tô Khiết xuống xe thì cô lập tức chạy vào bên trong biệt thự, cô không hiểu tại sao Nguyễn Hạo Thần lại muốn dẫn cô về nơi này.
Nguyễn Hạo Thần trầm mặt xuống xe, bước những bước dài đuổi theo hình bóng của Tô Khiết.
Quản gia đứng bên cạnh bị hai người xem như không khí, đôi mắt ông ta chuyển động, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Mọi người đều biết rằng Nguyễn Hạo Thần không hề thương Tô Khiết, chỉ thích Lâm Tiêu, nhưng tình cảnh vừa rồi là sao vậy?
Cô Tô vừa xuống xe đã chạy, cậu chủ vừa xuống xe đã đuổi theo?
Tô Khiết đi vào thì ngay lập tức chạy lên lầu đi vào phòng, khóa trái cửa lại.
Làm xong hết mọi việc, cơ thể cô như quả bóng bị xì hơi, không còn chút sức lực nào nữa mà nằm lên giường.
Mặc dù cô đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần ba năm, nhưng bọn họ đều chia phòng để ngủ, cô ngủ ở phòng khách, còn Nguyễn Hạo Thần ngủ ở phòng ngủ chính.
"Ầm ầm ầm!"
"Tô Khiết, tốt nhất là cô mở cửa ra cho tôi, tôi cũng không muốn vì cô mà phải thay cánh cửa mới!"
20
Nghe được lời này, khóe mắt của Tô Khiết giật giật, chẳng lẽ anh muốn đạp cửa hay sao?
Đúng là khả năng này vô cùng lớn!
Quả nhiên một giây sau, cánh cửa đã bị đạp kêu rầm rầm, Tô Khiết che lỗ tai của mình lại.
Cô không tin là Nguyễn Hạo Thần có thể đá văng cánh cửa này, phải biết rằng giá cả của những cánh cửa bên trong căn biệt thự này không hề thấp, mức độ cứng cáp có thể nói...
"Rầm!"
Cánh cửa bị đá văng, đổ rầm trên mặt đất.
Tô Khiết vội vàng ngồi dậy, ngơ ngẩn nhìn tình huống trước mắt, đắt thì làm được gì chứ? Vậy mà cũng không chịu nổi mấy cú đạp!
Cô nhìn sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần, nuốt nước bọt.
Cô sử dụng thủ ngữ: "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện!"
Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Hoàn toàn không để ý đến ngôn ngữ ký hiệu của cô.
Giọng nói lạnh đến đáng sợ!
"Cô muốn chạy sao, hay là cô lại tiếp tục chạy cho tôi xem nào."
Tô Khiết:...
Anh từng bước ép sát, cô từng bước lùi lại, đến khi đụng phải bức tường, trong lòng của cô đột nhiên run lên.
Quay đầu nhìn về những món đồ trang trí trên hộc tủ, cô cầm lên ném về phía Nguyễn Hạo Thần, những món đồ này cũng khá nặng, nếu như bị ném trúng thì đương nhiên sẽ chảy máu!
Chẳng mấy chốc, trong phòng lại vang lên mấy tiếng rầm rầm, mà ở dưới lầu, người hầu và quản gia nhìn nhau, chuyện này thật là con mẹ nó đại chiến thế ký!
Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô Tô có cơn giận lớn đến thế.
"Mẹ của cô Tô đã qua đời, tang lễ cũng được tổ chức đơn giản, cô Tô bởi vì việc đó mà quá đau buồn nên đã hôn mê bất tỉnh, đã được đưa vào bệnh. viện. Cô Lâm, Tổng giám đốc đã cho người mời một điều dưỡng cho cô, có lẽ một lúc nữa sẽ đến ngay thôi, nếu như không còn việc gì nữa thì tôi đi. trước đây."
Lâm Tiêu gật đầu, sau khi Ngụy Toàn đi khỏi, trên khuôn mặt của cô ta hiện lên một nụ cười châm biếm.
Quá đau buồn nên đã hôn mê bất tỉnh, Tô Khiết ơi Tô Khiết, vốn dĩ cô nên
chết đi!
Cô nên chết cùng với vợ chồng Nguyễn thị trong trận cháy lớn đó, thật sự quá đáng tiếc.
Sau khi Ngụy Toàn rời khỏi, anh ta lấy di động ra gọi báo tin cho Nguyễn Hạo Thần.
Mấy hôm nay, Tổng giám đốc có đi công tác hay không anh ta biết rất rõ, Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn chăm sóc cô Tô đang hôn mê ở bệnh viện, nhưng không hiểu tại sao lại muốn nói dối Lâm Tiêu như thế này.
Chỉ có điều, có một chuyện mà anh ta có thể khẳng định, Tổng giám đốc chắc chắn có quan tâm đến cô Tô, hơn nữa còn có loại cảm xúc quan tâm đặc biệt kia, bằng không ngày đó khi cô Tô ngất xỉu, Tổng giám đốc cũng sẽ không cuống cuồng đến thế.
Xe nhanh chóng dừng ở trước cổng biệt thự, quản gia đi ra, vừa định mở cửa xe cho Nguyễn Hạo Thần thì bên trong đã đột ngột đẩy ra.
Sau khi Tô Khiết xuống xe thì cô lập tức chạy vào bên trong biệt thự, cô không hiểu tại sao Nguyễn Hạo Thần lại muốn dẫn cô về nơi này.
Nguyễn Hạo Thần trầm mặt xuống xe, bước những bước dài đuổi theo hình bóng của Tô Khiết.
Quản gia đứng bên cạnh bị hai người xem như không khí, đôi mắt ông ta chuyển động, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Mọi người đều biết rằng Nguyễn Hạo Thần không hề thương Tô Khiết, chỉ thích Lâm Tiêu, nhưng tình cảnh vừa rồi là sao vậy?
Cô Tô vừa xuống xe đã chạy, cậu chủ vừa xuống xe đã đuổi theo?
Tô Khiết đi vào thì ngay lập tức chạy lên lầu đi vào phòng, khóa trái cửa lại.
Làm xong hết mọi việc, cơ thể cô như quả bóng bị xì hơi, không còn chút sức lực nào nữa mà nằm lên giường.
Mặc dù cô đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần ba năm, nhưng bọn họ đều chia phòng để ngủ, cô ngủ ở phòng khách, còn Nguyễn Hạo Thần ngủ ở phòng ngủ chính.
"Ầm ầm ầm!"
"Tô Khiết, tốt nhất là cô mở cửa ra cho tôi, tôi cũng không muốn vì cô mà phải thay cánh cửa mới!"
20
Nghe được lời này, khóe mắt của Tô Khiết giật giật, chẳng lẽ anh muốn đạp cửa hay sao?
Đúng là khả năng này vô cùng lớn!
Quả nhiên một giây sau, cánh cửa đã bị đạp kêu rầm rầm, Tô Khiết che lỗ tai của mình lại.
Cô không tin là Nguyễn Hạo Thần có thể đá văng cánh cửa này, phải biết rằng giá cả của những cánh cửa bên trong căn biệt thự này không hề thấp, mức độ cứng cáp có thể nói...
"Rầm!"
Cánh cửa bị đá văng, đổ rầm trên mặt đất.
Tô Khiết vội vàng ngồi dậy, ngơ ngẩn nhìn tình huống trước mắt, đắt thì làm được gì chứ? Vậy mà cũng không chịu nổi mấy cú đạp!
Cô nhìn sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần, nuốt nước bọt.
Cô sử dụng thủ ngữ: "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện!"
Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Hoàn toàn không để ý đến ngôn ngữ ký hiệu của cô.
Giọng nói lạnh đến đáng sợ!
"Cô muốn chạy sao, hay là cô lại tiếp tục chạy cho tôi xem nào."
Tô Khiết:...
Anh từng bước ép sát, cô từng bước lùi lại, đến khi đụng phải bức tường, trong lòng của cô đột nhiên run lên.
Quay đầu nhìn về những món đồ trang trí trên hộc tủ, cô cầm lên ném về phía Nguyễn Hạo Thần, những món đồ này cũng khá nặng, nếu như bị ném trúng thì đương nhiên sẽ chảy máu!
Chẳng mấy chốc, trong phòng lại vang lên mấy tiếng rầm rầm, mà ở dưới lầu, người hầu và quản gia nhìn nhau, chuyện này thật là con mẹ nó đại chiến thế ký!
Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô Tô có cơn giận lớn đến thế.
Bình luận facebook