Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237: Không có kinh nghiệm mua đồ ăn
Nghe vậy, Nguyễn Hạo Thần và Tô Thanh Anh nhìn nhau.
Nhất thời không biết nên nói gì mới phải, thằng nhóc này đúng là không phải dạng hiểu chuyện bình thường, hiểu được cũng rất nhiều đạo lý.
Có phải vì chuyện của cô nên cậu bé mới trở nên hiểu chuyện như vậy?
Ngồi xổm xuống, dùng hai tay nắm lấy vai của cậu bé, trong giọng điệu có sự đau lòng không thể nói ra: “Tiểu Bảo, con nói cho mẹ biết, trước đây khi ở nước Mỹ, có phải con đã biết rất nhiều chuyện về mẹ không?”
Tô Cảnh Nhạc nhìn chằm chằm cô vài giây, sau mà gật đầu.
Cậu bé quả thực biết được tất cả mọi chuyện về mẹ của mình, trong tình trạng bị thương hoặc là trong tình trạng không bị thương thì cậu bé cũng biết hết.
Tô Thanh Anh im lặng, hóa ra là vì cô, tạo ra cho đứa con tình huống như vậy, tất cả cũng là lỗi của cô!
Tô Cảnh Nhạc nhìn người thông thường cũng rất thấu đáo, cho nên bây giờ cậu bé biết Tô Thanh Anh rốt cuộc đang nghĩ gì.
Đưa tay vuốt ve khuôn mặt buồn bã của mẹ: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, những chuyện này cũng không liên quan gì tới mẹ, con hiểu chuyện không phải rất tốt sao?
Chẳng lẽ mẹ muốn để con suốt ngày từ sáng đến tối chỉ biết khóc mãi không dứt giống như những đứa nhóc kia sao, không phải muốn đồ chơi kia thì là muốn đồ chơi này, sau đó ở phương diện học tập có thể nói là rối tinh rối mù, cái gì cũng học không được.
Chẳng lẽ mẹ cần con trở thành như này thì mẹ mới thích sao?”
Đương nhiên không phải rồi!
Tô Thanh Anh ngay lập tức phủ nhận trong lòng.
Nếu con trai của cô trở thành như này thì cô chắc chắn sẽ rất đau đầu, không chỉ như vậy mà còn có thôi thúc muốn đánh cậu bé.
Nhưng Tô Thanh Anh cũng tuyệt đối tin tưởng rằng con trai cưng của cô sẽ không thể nào biến thành như này, bởi vì phương pháp giáo dục của cô khác với những phụ huynh khác, cho nên đứa con dạy ra đương nhiên cũng là khác biệt.
Đứa con trai cưng này của cô lớn đến từng này, cô thật sự chưa từng chăm lo cho cuộc sống của cậu bé thật tốt, nhưng cô cũng rất may mắn Tô Tiểu Bảo có thể hiểu chuyện như vậy.
Đứa con trai cưng này của cô lớn đến từng này, cô thật sự chưa từng chăm lo cho cuộc sống của cậu bé thật tốt, nhưng cô cũng rất may mắn Tô Tiểu Bảo có thể hiểu chuyện như vậy.
Trong lòng của Tô Thanh Anh vẫn luôn rất mâu thuẫn, vừa hy vọng cục cưng của cô có thể hiểu chuyện lại hy vọng cậu bé có thể giống như những đứa trẻ khác, ầm ĩ và rất vui vẻ.
Nhưng rất rõ ràng đây là không thể nào, cục cưng của cô vẫn luôn là cái trước!
“Em có phải đã nấu gì đó trong bếp không?”
Nguyễn Hạo Thần đã nghe thấy mùi khét, nhưng hình như người phụ nữ nào đó không hề hay biết gì, trên khuôn mặt nhỏ vẫn nặng nề như thế.
Thằng nhóc này đúng là rất hiểu chuyện, lại vượt quá sự nhìn xa trông rộng và thông minh với người cùng tuổi, nhưng sự hiểu chuyện này thật sự khiến người ta đau lòng.
Cũng có thể nói những gì cậu bé biết và mức độ hiểu rõ quá cao, dẫn đến cậu bé có tính cách như vậy.
Tô Thanh Anh ngơ ngác, đột nhiên phản ứng lại, bóng dáng lập tức vội vã lao về phía nhà bếp, dáng vẻ đó nhìn đến Tô Cảnh Nhạc thẹn mướt mồ hôi.
Mẹ của cậu bé khi nào mới có thể ra dáng nữ hoàng chút đây?
Thông thường là ngầu không quá ba giây.
“Cánh gà của tôi!”
…
Trong siêu thị, hai bố con nhìn nhau, hình như họ không có quá nhiều kinh nghiệm mua thức ăn, cánh gà này có được hay không họ cũng không biết.
Nhân viên nhìn hai bố con họ, trong mắt toàn hiện lên những trái tim màu đỏ, nhan sắc của hai bố con này siêu cao, nhìn sắc mặt ngờ vực và bất lực của họ, đúng là siêu dễ chịu!
“Chú là người lớn, đến chuyện đơn giản như mua thức ăn cũng không biết, cần chú để làm gì chứ?”
Nguyễn Hạo Thần: …
Anh chưa từng nấu cơm, càng chưa từng mua qua đồ ăn, điều này cũng không thể hoàn toàn trách anh có được không?
“Đóng gói hết những cánh gà tươi này của các người!”
“Không, chúng ta chỉ cần hai cân là được rồi.”
Tô Cảnh Nhạc vội vàng bổ sung.
Có tiền ghê gớm lắm sao? Đóng gói hết tất cả cánh gà tươi, tủ lạnh ở nhà cậu bé đoán chừng cũng không thể nào bỏ vào được.
“Được, được, xin chờ chút!”
“Con muốn ăn cái gì khác không?”
Nguyễn Hạo Thần không hiểu rõ về sở thích của cậu bé lắm, chỉ có thể tìm hiểu từng bước một.
Trẻ con chắc chắn sẽ ăn đồ ăn vặt, nhưng có một số đồ ăn vặt ăn nhiều cũng không tốt lắm, những gì thằng nhóc này thường ăn cũng là do Tô Thanh Anh cho phép mới được ăn.
Bản thân cậu bé hẳn biết rất rõ mình có thể ăn được gì và không thể ăn được gì.
“Con bình thường cũng không có ăn đồ ăn vặt, không thèm thuồng đồ ăn vặt lắm và mẹ cũng không cho phép con ăn, mua đồ ăn xong thì chúng ta có thể trở về rồi.”
“Con bình thường cũng không có ăn đồ ăn vặt, không thèm thuồng đồ ăn vặt lắm và mẹ cũng không cho phép con ăn, mua đồ ăn xong thì chúng ta có thể trở về rồi.”
“Nếu con muốn gì thì có thể nói với bố.”
Tô Cảnh Nhạc nhướng mày, đôi mắt to tròn chuyển động, nói đúng là rất dễ nghe, nhưng sau đó có thể đồng ý hay không thì lại là một chuyện khác.
“Mẹ con nói không có công lao gì thì không nhận quà, không có chuyện gì lại đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm.”
Gân xanh trên trán Nguyễn Hạo Thần nhảy lên, thằng nhóc thối này xem anh là người gì, lời nói này đúng là đủ tàn nhẫn.
Anh với tư cách là bố của cậu bé, đối xử tốt với cậu bé thì thế nào?
Lại còn trở thành người có mục đích đúng không!
“Suy nghĩ của trẻ con thì nên đơn giản chút, bố là bố ruột của con, đối xử tốt với con không phải là điều nên làm sao?”
“Không nên, chú chỉ là muốn có được sự thừa nhận của con trước, sau đó đi theo đuổi mẹ!”
Mẹ kiếp, anh đã không biết nên nói gì rồi.
Hóa ra anh chính là hình tượng như vậy trong lòng thằng nhóc này, trong lòng bỗng dưng hơi nghẹn ngào.
“Con nghĩ sao tùy thích, con chính là không nên thông minh như vậy.”
Tô Cảnh Nhạc trợn mắt, không nên thông minh như vậy, đây là lời mà một người bố nên nói sao?
Nhìn bóng lưng to lớn của Nguyễn Hạo Thần, trong lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác an toàn.
Nhấc đôi chân ngắn của mình đi theo.
Hai bố con đã mua đủ thực đơn mà Tô Thanh Anh liệt kê ra, lập tức trở về căn hộ.
Tô Thanh Anh cảm thấy giữa hai người họ không ổn, vừa định hỏi chuyện gì vậy thì lập tức nghe thấy Nguyễn Hạo Thần nói: “Đàn ông với nhau thì nên dùng cách của đàn ông để giải quyết.”
“Ha ha, con cũng đang có ý này.”
Tia lửa giữa hai người bắn ra tung tóe, dáng vẻ đó giống như không thể nhịn được muốn đánh một trận vậy.
Chỉ thấy họ cầm tay cầm chơi game lên, bắt đầu chém giết nhau trong game, kỹ năng tấn công đó không nên quá tàn bạo.
Khóe miệng của Tô Thanh Anh khẽ nhếch lên, cầm đồ ăn bước vào trong nhà bếp.
Bên đây hòa thuận đến có chút hạnh phúc, nhưng trong bệnh viện lại điên cuồng như vậy.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Lâm Tiêu phảng phất như thuốc độc, sắc mặt dữ tợn trực tiếp bóp méo ngũ quan.
Móng tay cắm mạnh vào trong bức ảnh, người trong đó rõ ràng là Nguyễn Hạo Thần dẫn Tô Cảnh Nhạc vào siêu thị khi mua đồ ăn.
“Tình yêu của cô đúng là khiến người ta buồn cười, yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng không thể so sánh với người phụ nữ đã kết hôn ba năm rồi ly hôn, bây giờ đến một đứa trẻ cũng không thể sánh bằng được!”
“Anh câm miệng lại cho tôi!”
Lâm Tiêu gào thét một tiếng, dáng vẻ đó để người ta nhìn thấy bỗng dưng hơi run rẩy.
“Tôi hao tâm tổn sức vớt anh ra khỏi đó, không phải để anh đến xem chuyện cười của tôi, hơn nữa anh cũng đã hứa với tôi, chỉ cần tôi đưa anh ra ngoài, tôi muốn anh làm gì thì anh phải làm đó.”
Tiêu Bảo Văn đội chiếc mũ màu đen, lưỡi vịt ở trước mặt ép xuống rất thấp.
Nhất thời không biết nên nói gì mới phải, thằng nhóc này đúng là không phải dạng hiểu chuyện bình thường, hiểu được cũng rất nhiều đạo lý.
Có phải vì chuyện của cô nên cậu bé mới trở nên hiểu chuyện như vậy?
Ngồi xổm xuống, dùng hai tay nắm lấy vai của cậu bé, trong giọng điệu có sự đau lòng không thể nói ra: “Tiểu Bảo, con nói cho mẹ biết, trước đây khi ở nước Mỹ, có phải con đã biết rất nhiều chuyện về mẹ không?”
Tô Cảnh Nhạc nhìn chằm chằm cô vài giây, sau mà gật đầu.
Cậu bé quả thực biết được tất cả mọi chuyện về mẹ của mình, trong tình trạng bị thương hoặc là trong tình trạng không bị thương thì cậu bé cũng biết hết.
Tô Thanh Anh im lặng, hóa ra là vì cô, tạo ra cho đứa con tình huống như vậy, tất cả cũng là lỗi của cô!
Tô Cảnh Nhạc nhìn người thông thường cũng rất thấu đáo, cho nên bây giờ cậu bé biết Tô Thanh Anh rốt cuộc đang nghĩ gì.
Đưa tay vuốt ve khuôn mặt buồn bã của mẹ: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, những chuyện này cũng không liên quan gì tới mẹ, con hiểu chuyện không phải rất tốt sao?
Chẳng lẽ mẹ muốn để con suốt ngày từ sáng đến tối chỉ biết khóc mãi không dứt giống như những đứa nhóc kia sao, không phải muốn đồ chơi kia thì là muốn đồ chơi này, sau đó ở phương diện học tập có thể nói là rối tinh rối mù, cái gì cũng học không được.
Chẳng lẽ mẹ cần con trở thành như này thì mẹ mới thích sao?”
Đương nhiên không phải rồi!
Tô Thanh Anh ngay lập tức phủ nhận trong lòng.
Nếu con trai của cô trở thành như này thì cô chắc chắn sẽ rất đau đầu, không chỉ như vậy mà còn có thôi thúc muốn đánh cậu bé.
Nhưng Tô Thanh Anh cũng tuyệt đối tin tưởng rằng con trai cưng của cô sẽ không thể nào biến thành như này, bởi vì phương pháp giáo dục của cô khác với những phụ huynh khác, cho nên đứa con dạy ra đương nhiên cũng là khác biệt.
Đứa con trai cưng này của cô lớn đến từng này, cô thật sự chưa từng chăm lo cho cuộc sống của cậu bé thật tốt, nhưng cô cũng rất may mắn Tô Tiểu Bảo có thể hiểu chuyện như vậy.
Đứa con trai cưng này của cô lớn đến từng này, cô thật sự chưa từng chăm lo cho cuộc sống của cậu bé thật tốt, nhưng cô cũng rất may mắn Tô Tiểu Bảo có thể hiểu chuyện như vậy.
Trong lòng của Tô Thanh Anh vẫn luôn rất mâu thuẫn, vừa hy vọng cục cưng của cô có thể hiểu chuyện lại hy vọng cậu bé có thể giống như những đứa trẻ khác, ầm ĩ và rất vui vẻ.
Nhưng rất rõ ràng đây là không thể nào, cục cưng của cô vẫn luôn là cái trước!
“Em có phải đã nấu gì đó trong bếp không?”
Nguyễn Hạo Thần đã nghe thấy mùi khét, nhưng hình như người phụ nữ nào đó không hề hay biết gì, trên khuôn mặt nhỏ vẫn nặng nề như thế.
Thằng nhóc này đúng là rất hiểu chuyện, lại vượt quá sự nhìn xa trông rộng và thông minh với người cùng tuổi, nhưng sự hiểu chuyện này thật sự khiến người ta đau lòng.
Cũng có thể nói những gì cậu bé biết và mức độ hiểu rõ quá cao, dẫn đến cậu bé có tính cách như vậy.
Tô Thanh Anh ngơ ngác, đột nhiên phản ứng lại, bóng dáng lập tức vội vã lao về phía nhà bếp, dáng vẻ đó nhìn đến Tô Cảnh Nhạc thẹn mướt mồ hôi.
Mẹ của cậu bé khi nào mới có thể ra dáng nữ hoàng chút đây?
Thông thường là ngầu không quá ba giây.
“Cánh gà của tôi!”
…
Trong siêu thị, hai bố con nhìn nhau, hình như họ không có quá nhiều kinh nghiệm mua thức ăn, cánh gà này có được hay không họ cũng không biết.
Nhân viên nhìn hai bố con họ, trong mắt toàn hiện lên những trái tim màu đỏ, nhan sắc của hai bố con này siêu cao, nhìn sắc mặt ngờ vực và bất lực của họ, đúng là siêu dễ chịu!
“Chú là người lớn, đến chuyện đơn giản như mua thức ăn cũng không biết, cần chú để làm gì chứ?”
Nguyễn Hạo Thần: …
Anh chưa từng nấu cơm, càng chưa từng mua qua đồ ăn, điều này cũng không thể hoàn toàn trách anh có được không?
“Đóng gói hết những cánh gà tươi này của các người!”
“Không, chúng ta chỉ cần hai cân là được rồi.”
Tô Cảnh Nhạc vội vàng bổ sung.
Có tiền ghê gớm lắm sao? Đóng gói hết tất cả cánh gà tươi, tủ lạnh ở nhà cậu bé đoán chừng cũng không thể nào bỏ vào được.
“Được, được, xin chờ chút!”
“Con muốn ăn cái gì khác không?”
Nguyễn Hạo Thần không hiểu rõ về sở thích của cậu bé lắm, chỉ có thể tìm hiểu từng bước một.
Trẻ con chắc chắn sẽ ăn đồ ăn vặt, nhưng có một số đồ ăn vặt ăn nhiều cũng không tốt lắm, những gì thằng nhóc này thường ăn cũng là do Tô Thanh Anh cho phép mới được ăn.
Bản thân cậu bé hẳn biết rất rõ mình có thể ăn được gì và không thể ăn được gì.
“Con bình thường cũng không có ăn đồ ăn vặt, không thèm thuồng đồ ăn vặt lắm và mẹ cũng không cho phép con ăn, mua đồ ăn xong thì chúng ta có thể trở về rồi.”
“Con bình thường cũng không có ăn đồ ăn vặt, không thèm thuồng đồ ăn vặt lắm và mẹ cũng không cho phép con ăn, mua đồ ăn xong thì chúng ta có thể trở về rồi.”
“Nếu con muốn gì thì có thể nói với bố.”
Tô Cảnh Nhạc nhướng mày, đôi mắt to tròn chuyển động, nói đúng là rất dễ nghe, nhưng sau đó có thể đồng ý hay không thì lại là một chuyện khác.
“Mẹ con nói không có công lao gì thì không nhận quà, không có chuyện gì lại đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm.”
Gân xanh trên trán Nguyễn Hạo Thần nhảy lên, thằng nhóc thối này xem anh là người gì, lời nói này đúng là đủ tàn nhẫn.
Anh với tư cách là bố của cậu bé, đối xử tốt với cậu bé thì thế nào?
Lại còn trở thành người có mục đích đúng không!
“Suy nghĩ của trẻ con thì nên đơn giản chút, bố là bố ruột của con, đối xử tốt với con không phải là điều nên làm sao?”
“Không nên, chú chỉ là muốn có được sự thừa nhận của con trước, sau đó đi theo đuổi mẹ!”
Mẹ kiếp, anh đã không biết nên nói gì rồi.
Hóa ra anh chính là hình tượng như vậy trong lòng thằng nhóc này, trong lòng bỗng dưng hơi nghẹn ngào.
“Con nghĩ sao tùy thích, con chính là không nên thông minh như vậy.”
Tô Cảnh Nhạc trợn mắt, không nên thông minh như vậy, đây là lời mà một người bố nên nói sao?
Nhìn bóng lưng to lớn của Nguyễn Hạo Thần, trong lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác an toàn.
Nhấc đôi chân ngắn của mình đi theo.
Hai bố con đã mua đủ thực đơn mà Tô Thanh Anh liệt kê ra, lập tức trở về căn hộ.
Tô Thanh Anh cảm thấy giữa hai người họ không ổn, vừa định hỏi chuyện gì vậy thì lập tức nghe thấy Nguyễn Hạo Thần nói: “Đàn ông với nhau thì nên dùng cách của đàn ông để giải quyết.”
“Ha ha, con cũng đang có ý này.”
Tia lửa giữa hai người bắn ra tung tóe, dáng vẻ đó giống như không thể nhịn được muốn đánh một trận vậy.
Chỉ thấy họ cầm tay cầm chơi game lên, bắt đầu chém giết nhau trong game, kỹ năng tấn công đó không nên quá tàn bạo.
Khóe miệng của Tô Thanh Anh khẽ nhếch lên, cầm đồ ăn bước vào trong nhà bếp.
Bên đây hòa thuận đến có chút hạnh phúc, nhưng trong bệnh viện lại điên cuồng như vậy.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Lâm Tiêu phảng phất như thuốc độc, sắc mặt dữ tợn trực tiếp bóp méo ngũ quan.
Móng tay cắm mạnh vào trong bức ảnh, người trong đó rõ ràng là Nguyễn Hạo Thần dẫn Tô Cảnh Nhạc vào siêu thị khi mua đồ ăn.
“Tình yêu của cô đúng là khiến người ta buồn cười, yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng không thể so sánh với người phụ nữ đã kết hôn ba năm rồi ly hôn, bây giờ đến một đứa trẻ cũng không thể sánh bằng được!”
“Anh câm miệng lại cho tôi!”
Lâm Tiêu gào thét một tiếng, dáng vẻ đó để người ta nhìn thấy bỗng dưng hơi run rẩy.
“Tôi hao tâm tổn sức vớt anh ra khỏi đó, không phải để anh đến xem chuyện cười của tôi, hơn nữa anh cũng đã hứa với tôi, chỉ cần tôi đưa anh ra ngoài, tôi muốn anh làm gì thì anh phải làm đó.”
Tiêu Bảo Văn đội chiếc mũ màu đen, lưỡi vịt ở trước mặt ép xuống rất thấp.
Bình luận facebook