Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256: Xuất hành trong cơn giông bão
Hai người tan rã trong không vui.
Nguyễn Hạo Thần dựa vào cửa xe của mình và hút thuốc lá, sương khói lượn lờ làm hình dáng của anh trở nên mờ ảo.
Vẻ u sầu trong mắt là tình cảm không thể nguôi ngoai, những lời Tô Thanh Anh vừa nói còn quanh quẩn bên tai anh, anh thật muốn ôm cô một cái.
Anh ngẩng đầu thoáng nhìn sang bên đó, ánh đèn vẫn còn sáng như cũ.
Từng giây từng phút trôi qua, dưới chân Nguyễn Hạo Thần đã đầy tàn thuốc, trên người anh cũng vương đầy mùi thuốc lá nồng đậm.
Sức khỏe hiện giờ của anh không cho phép anh hút thuốc, hút thuốc và uống rượu chỉ làm cơ thể của anh nhanh chóng chuyển xấu mà thôi.
Nếu không hút thuốc, không uống rượu, nên trút bỏ nỗi đau trong lòng thế nào?
Khi kim đồng hồ điểm một giờ sáng, bóng đèn trong căn hộ của Tô Thanh Anh mới tắt ngúm.
Khi kim đồng hồ điểm một giờ sáng, bóng đèn trong căn hộ của Tô Thanh Anh mới tắt ngúm.
Nguyễn Hạo Thần phát hiện làn khói thuốc không thể hóa giải nỗi phiền muộn và bất đắc dĩ lúc này của anh, không hiểu sao anh lại muốn uống rượu.
Sau khi lên xe, anh trực tiếp lái xe rời đi.
Bóng dáng Tô Thanh Anh ẩn giấu trong bóng đêm, nhìn chiếc xe kia nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mình, lòng cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Đôi mắt trong bóng đêm càng ngày càng lạnh, suy nghĩ dần đi xa, không biết rốt cuộc lúc này cô đang suy nghĩ gì.
Trong một căn phòng ở quán bar, Nguyễn Hạo Thần đã uống vài chai rượu, nhưng anh không cảm thấy say, có điều cảm giác đau đớn trên người làm anh sắp ngất đi.
Quả nhiên càng uống rượu thì càng nghiêm trọng, nhưng nhờ sự đau đớn trên cơ thể hiện giờ mới làm anh không còn tâm trạng suy nghĩ đến chuyện khác, chỉ như thế anh mới có thể quên những lời Tô Thanh Anh đã nói với mình trong chốc lát.
Cuối cùng, anh đau đến ngất xỉu, lúc quản lý tới kiểm tra thì phát hiện có gì đó không đúng, lập tức gọi xe cứu thương, nếu vị này mà xảy ra chuyện gì, cả thành phố Giang Thành đều sẽ rung chuyển mất!
Hơn bốn giờ sáng, gió lớn gào thét không ngừng, mây đen bao phủ trên bầu trời, đưa tay ra trong bóng đêm cũng không thể nhìn thấy năm ngón.
Sau khi nhận được điện thoại, Ngụy Toàn chạy đến đầu tiên, vốn dĩ anh ta định nói chuyện này với Tô Thanh Anh, nhưng suy nghĩ một lát thì bỏ qua.
Anh ta không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện của tổng giám đốc, nếu tổng giám đốc muốn nói gì với cô Tô thì tự anh sẽ đi nói, tình trạng cơ thể của tổng giám đốc hiện giờ cực kỳ tệ, nói cho cô Tô sẽ chỉ làm cô đau lòng thêm mà thôi.
Nhưng chuyện còn chưa tới hồi kết, bất cứ kỳ tích nào cũng có thể xảy ra, bây giờ họ chỉ đành yên lặng theo dõi biến hóa!
Trên biển, mưa rền gió dữ tới tấp, sóng biển cuồn cuộn liên tục đánh vào hai chiếc du thuyền.
Thủy thủ chuyên nghiệp nhìn thời tiết như vậy không nhịn được nhíu mày, số tiền lần này e rằng khó kiếm, nhìn thời tiết nếu không cẩn thận có thể xảy ra chuyện mất.
Mưa to gió lớn, tình hình trên biển giống như tình trạng nguy cấp, thông thường họ sẽ không chọn ra biển với thời tiết như vậy, nhưng hôm nay họ lại bị yêu cầu cưỡng chế ra biển, thật sự không có cách nào xử lý.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc bộ đồ màu đen, anh ta nhìn tình hình bên ngoài qua tấm kính trên du thuyền, chân mày nhíu thật chặt.
“Cậu Bạch, lúc đầu cậu nên nghe khuyến cáo của chúng tôi, thời tiết thế này không thích hợp để ra biển. Dựa vào tình huống hiện tại, chúng ta rất dễ mất phương hướng trên biển, thế nên bằng không cậu Bạch suy xét cho thuyền quay về được không?”
Trên hai chiếc du thuyền có tổng cộng hai mươi người, đại diện cho hai mươi mạng sống, làm như thế thật sự không đáng giá!
Hiển nhiên Hướng Tây Thần cũng biết sự nghiêm trọng của việc này, nhưng mạng của em gái anh ta thì sao?
Mỗi người đều ích kỷ đúng không, anh ta thừa nhận anh ta cực kỳ ích kỷ.
Không quan tâm đến an toàn tính mạng và tài sản của bao nhiêu người, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, một mình anh ta sẽ gánh vác hết tất cả trách nhiệm.
“Anh Vương, em gái của tôi thật sự vô cùng quan trọng đối với tôi, vì vậy tôi muốn đi tìm cô ấy. Hiện giờ cô ấy đang bị bắt cóc, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, e rằng cả đời này tôi cũng không cách nào quên được.”
Vương An nhìn anh ta lắc đầu, không nói thêm lời nào nữa.
Một số người khi đã quyết định một việc, dù có thiêu thân lao vào lửa cũng sẽ không hối hận!
“Xin cậu yên tâm, tôi đã lập hồ sơ trước khi lên đường, nhất định bên phía cảnh sát sẽ nghĩ cách điều động lực lượng đến hỗ trợ.”
“Chỉ mong lần này chúng ta bình an không có việc gì.”
Lúc Vương An nói câu đó, trong lòng anh ta chỉ cảm thấy nó quá viển vông, anh ta đã đọc dự báo thời tiết trước khi ra biển, lúc đó trời còn chưa mưa, anh ta cảm thấy mình sẽ đến nơi trước khi trời đổ mưa, nhưng hiển nhiên cho thấy anh ta cực kỳ ngây thơ.
Rõ ràng anh ta đã ra biển nhiều năm như thế, kết quả vẫn thất bại trong chính dự tính của mình.
Chỉ mong bọn họ thật sự bình an, chỉ cần du thuyền không đắm thì mọi chuyện đều tốt, dù mất phương hướng cũng không phải chuyện lớn, vì cuối cùng bọn họ vẫn có thể tìm đường quay về.
“Xin anh Vương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bình an vô sự!”
Giọng điệu của Hướng Tây Thần rất cẩn thận.
Hiện giờ bầu trời bên ngoài đen kịt, lại mưa to gió lớn, tỷ lệ lạc phương hướng có thể lên đến hai trăm phần trăm, đó là chuyện mà anh ta không muốn nhìn thấy nhất.
Thời gian trôi qua càng lâu thì em gái của anh ta càng gặp nhiều nguy hiểm, thậm chí anh còn không dám nghĩ đến một số việc!
Bên phía Chu Ngọc cũng bận rộn, anh đã giao hết chuyện của công ty cho trợ lý xử lý trước khi lên đường, nếu trợ lý quá bận thì có thể nhờ mẹ anh ta hỗ trợ.
Dầu gì lúc trước mẹ của anh ta cũng từng là người phụ nữ mạnh mẽ một thời, đã từng như cá gặp nước khi bà còn tại chức, mẹ của anh ta chính là loại hình phụ nữ thuộc về công việc.
Một người ra biển thật sự nguy hiểm, nhưng nếu Thư Khả Như thật sự xảy ra chuyện gì, anh ta nên làm gì bây giờ?
Sao anh ta có thể tiếp nhận nổi chuyện đó chứ?
Vốn dĩ chẳng cách nào tiếp nhận!
Chu Ngọc nhìn mưa gió bão bùng bên ngoài, lòng càng lo lắng hơn.
Thư Khả Như, em không được xảy ra chuyện gì, chờ anh!
Trên đảo hoang, nóc của căn nhà bỏ hoang đã bị mục nát không ít, hôm nay gặp phải gió biển thổi mạnh như thế làm cho mái hiên bị hất lên một chút, trong nhà bị dột nước nhiều hơn.
Hai vệ sĩ mặc đồ màu đen cảm thấy không sao, nước không dội vào họ là được, dựa vào kinh nghiêm huấn luyện của họ, họ từng trải qua những thứ khổ cực hơn tình hình hiện tại rất nhiều, đã tạo thành thói quen chấp nhận từ lâu.
Hơn nữa cơn bão này đến quá đột ngột, không biết có phải vì muốn ngăn những người khác cứu cô gái này hay không.
Tần Ngọc Linh nằm trên chiếc giường cũ kỹ, tiếng mưa rơi quá lớn kèm với tiếng gió dữ rít gào làm cô ta chẳng thể ngủ nỗi.
Cô ta buồn bực đứng lên hút một điếu thuốc, lúc trước cô ta không có thói quen hút thuốc lá, thỉnh thoảng mới hút một hai điếu, nhưng bây giờ cô ta hoàn toàn nghiện thuốc lá rồi.
Khi người ta đau lòng, chỉ có thuốc lá với rượu mới là lựa chọn tốt nhất, từ lâu nước mắt không đủ để trút hết nỗi đau, khóc lóc cũng chỉ làm người ta cảm thấy mình đáng thương hơn mà thôi!
Khi người ta đau lòng, chỉ có thuốc lá với rượu mới là lựa chọn tốt nhất, từ lâu nước mắt không đủ để trút hết nỗi đau, khóc lóc cũng chỉ làm người ta cảm thấy mình đáng thương hơn mà thôi!
Tình huống của Thư Khả Như không khả quan lắm, hai chân của cô ấy bị trói chặt, khuôn mặt tái nhợt và tuyệt vọng, trên mặt đất thì ướt sũng, nóc nhà dột nước nghiêm trọng.
Nguyễn Hạo Thần dựa vào cửa xe của mình và hút thuốc lá, sương khói lượn lờ làm hình dáng của anh trở nên mờ ảo.
Vẻ u sầu trong mắt là tình cảm không thể nguôi ngoai, những lời Tô Thanh Anh vừa nói còn quanh quẩn bên tai anh, anh thật muốn ôm cô một cái.
Anh ngẩng đầu thoáng nhìn sang bên đó, ánh đèn vẫn còn sáng như cũ.
Từng giây từng phút trôi qua, dưới chân Nguyễn Hạo Thần đã đầy tàn thuốc, trên người anh cũng vương đầy mùi thuốc lá nồng đậm.
Sức khỏe hiện giờ của anh không cho phép anh hút thuốc, hút thuốc và uống rượu chỉ làm cơ thể của anh nhanh chóng chuyển xấu mà thôi.
Nếu không hút thuốc, không uống rượu, nên trút bỏ nỗi đau trong lòng thế nào?
Khi kim đồng hồ điểm một giờ sáng, bóng đèn trong căn hộ của Tô Thanh Anh mới tắt ngúm.
Khi kim đồng hồ điểm một giờ sáng, bóng đèn trong căn hộ của Tô Thanh Anh mới tắt ngúm.
Nguyễn Hạo Thần phát hiện làn khói thuốc không thể hóa giải nỗi phiền muộn và bất đắc dĩ lúc này của anh, không hiểu sao anh lại muốn uống rượu.
Sau khi lên xe, anh trực tiếp lái xe rời đi.
Bóng dáng Tô Thanh Anh ẩn giấu trong bóng đêm, nhìn chiếc xe kia nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mình, lòng cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Đôi mắt trong bóng đêm càng ngày càng lạnh, suy nghĩ dần đi xa, không biết rốt cuộc lúc này cô đang suy nghĩ gì.
Trong một căn phòng ở quán bar, Nguyễn Hạo Thần đã uống vài chai rượu, nhưng anh không cảm thấy say, có điều cảm giác đau đớn trên người làm anh sắp ngất đi.
Quả nhiên càng uống rượu thì càng nghiêm trọng, nhưng nhờ sự đau đớn trên cơ thể hiện giờ mới làm anh không còn tâm trạng suy nghĩ đến chuyện khác, chỉ như thế anh mới có thể quên những lời Tô Thanh Anh đã nói với mình trong chốc lát.
Cuối cùng, anh đau đến ngất xỉu, lúc quản lý tới kiểm tra thì phát hiện có gì đó không đúng, lập tức gọi xe cứu thương, nếu vị này mà xảy ra chuyện gì, cả thành phố Giang Thành đều sẽ rung chuyển mất!
Hơn bốn giờ sáng, gió lớn gào thét không ngừng, mây đen bao phủ trên bầu trời, đưa tay ra trong bóng đêm cũng không thể nhìn thấy năm ngón.
Sau khi nhận được điện thoại, Ngụy Toàn chạy đến đầu tiên, vốn dĩ anh ta định nói chuyện này với Tô Thanh Anh, nhưng suy nghĩ một lát thì bỏ qua.
Anh ta không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện của tổng giám đốc, nếu tổng giám đốc muốn nói gì với cô Tô thì tự anh sẽ đi nói, tình trạng cơ thể của tổng giám đốc hiện giờ cực kỳ tệ, nói cho cô Tô sẽ chỉ làm cô đau lòng thêm mà thôi.
Nhưng chuyện còn chưa tới hồi kết, bất cứ kỳ tích nào cũng có thể xảy ra, bây giờ họ chỉ đành yên lặng theo dõi biến hóa!
Trên biển, mưa rền gió dữ tới tấp, sóng biển cuồn cuộn liên tục đánh vào hai chiếc du thuyền.
Thủy thủ chuyên nghiệp nhìn thời tiết như vậy không nhịn được nhíu mày, số tiền lần này e rằng khó kiếm, nhìn thời tiết nếu không cẩn thận có thể xảy ra chuyện mất.
Mưa to gió lớn, tình hình trên biển giống như tình trạng nguy cấp, thông thường họ sẽ không chọn ra biển với thời tiết như vậy, nhưng hôm nay họ lại bị yêu cầu cưỡng chế ra biển, thật sự không có cách nào xử lý.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc bộ đồ màu đen, anh ta nhìn tình hình bên ngoài qua tấm kính trên du thuyền, chân mày nhíu thật chặt.
“Cậu Bạch, lúc đầu cậu nên nghe khuyến cáo của chúng tôi, thời tiết thế này không thích hợp để ra biển. Dựa vào tình huống hiện tại, chúng ta rất dễ mất phương hướng trên biển, thế nên bằng không cậu Bạch suy xét cho thuyền quay về được không?”
Trên hai chiếc du thuyền có tổng cộng hai mươi người, đại diện cho hai mươi mạng sống, làm như thế thật sự không đáng giá!
Hiển nhiên Hướng Tây Thần cũng biết sự nghiêm trọng của việc này, nhưng mạng của em gái anh ta thì sao?
Mỗi người đều ích kỷ đúng không, anh ta thừa nhận anh ta cực kỳ ích kỷ.
Không quan tâm đến an toàn tính mạng và tài sản của bao nhiêu người, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, một mình anh ta sẽ gánh vác hết tất cả trách nhiệm.
“Anh Vương, em gái của tôi thật sự vô cùng quan trọng đối với tôi, vì vậy tôi muốn đi tìm cô ấy. Hiện giờ cô ấy đang bị bắt cóc, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, e rằng cả đời này tôi cũng không cách nào quên được.”
Vương An nhìn anh ta lắc đầu, không nói thêm lời nào nữa.
Một số người khi đã quyết định một việc, dù có thiêu thân lao vào lửa cũng sẽ không hối hận!
“Xin cậu yên tâm, tôi đã lập hồ sơ trước khi lên đường, nhất định bên phía cảnh sát sẽ nghĩ cách điều động lực lượng đến hỗ trợ.”
“Chỉ mong lần này chúng ta bình an không có việc gì.”
Lúc Vương An nói câu đó, trong lòng anh ta chỉ cảm thấy nó quá viển vông, anh ta đã đọc dự báo thời tiết trước khi ra biển, lúc đó trời còn chưa mưa, anh ta cảm thấy mình sẽ đến nơi trước khi trời đổ mưa, nhưng hiển nhiên cho thấy anh ta cực kỳ ngây thơ.
Rõ ràng anh ta đã ra biển nhiều năm như thế, kết quả vẫn thất bại trong chính dự tính của mình.
Chỉ mong bọn họ thật sự bình an, chỉ cần du thuyền không đắm thì mọi chuyện đều tốt, dù mất phương hướng cũng không phải chuyện lớn, vì cuối cùng bọn họ vẫn có thể tìm đường quay về.
“Xin anh Vương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bình an vô sự!”
Giọng điệu của Hướng Tây Thần rất cẩn thận.
Hiện giờ bầu trời bên ngoài đen kịt, lại mưa to gió lớn, tỷ lệ lạc phương hướng có thể lên đến hai trăm phần trăm, đó là chuyện mà anh ta không muốn nhìn thấy nhất.
Thời gian trôi qua càng lâu thì em gái của anh ta càng gặp nhiều nguy hiểm, thậm chí anh còn không dám nghĩ đến một số việc!
Bên phía Chu Ngọc cũng bận rộn, anh đã giao hết chuyện của công ty cho trợ lý xử lý trước khi lên đường, nếu trợ lý quá bận thì có thể nhờ mẹ anh ta hỗ trợ.
Dầu gì lúc trước mẹ của anh ta cũng từng là người phụ nữ mạnh mẽ một thời, đã từng như cá gặp nước khi bà còn tại chức, mẹ của anh ta chính là loại hình phụ nữ thuộc về công việc.
Một người ra biển thật sự nguy hiểm, nhưng nếu Thư Khả Như thật sự xảy ra chuyện gì, anh ta nên làm gì bây giờ?
Sao anh ta có thể tiếp nhận nổi chuyện đó chứ?
Vốn dĩ chẳng cách nào tiếp nhận!
Chu Ngọc nhìn mưa gió bão bùng bên ngoài, lòng càng lo lắng hơn.
Thư Khả Như, em không được xảy ra chuyện gì, chờ anh!
Trên đảo hoang, nóc của căn nhà bỏ hoang đã bị mục nát không ít, hôm nay gặp phải gió biển thổi mạnh như thế làm cho mái hiên bị hất lên một chút, trong nhà bị dột nước nhiều hơn.
Hai vệ sĩ mặc đồ màu đen cảm thấy không sao, nước không dội vào họ là được, dựa vào kinh nghiêm huấn luyện của họ, họ từng trải qua những thứ khổ cực hơn tình hình hiện tại rất nhiều, đã tạo thành thói quen chấp nhận từ lâu.
Hơn nữa cơn bão này đến quá đột ngột, không biết có phải vì muốn ngăn những người khác cứu cô gái này hay không.
Tần Ngọc Linh nằm trên chiếc giường cũ kỹ, tiếng mưa rơi quá lớn kèm với tiếng gió dữ rít gào làm cô ta chẳng thể ngủ nỗi.
Cô ta buồn bực đứng lên hút một điếu thuốc, lúc trước cô ta không có thói quen hút thuốc lá, thỉnh thoảng mới hút một hai điếu, nhưng bây giờ cô ta hoàn toàn nghiện thuốc lá rồi.
Khi người ta đau lòng, chỉ có thuốc lá với rượu mới là lựa chọn tốt nhất, từ lâu nước mắt không đủ để trút hết nỗi đau, khóc lóc cũng chỉ làm người ta cảm thấy mình đáng thương hơn mà thôi!
Khi người ta đau lòng, chỉ có thuốc lá với rượu mới là lựa chọn tốt nhất, từ lâu nước mắt không đủ để trút hết nỗi đau, khóc lóc cũng chỉ làm người ta cảm thấy mình đáng thương hơn mà thôi!
Tình huống của Thư Khả Như không khả quan lắm, hai chân của cô ấy bị trói chặt, khuôn mặt tái nhợt và tuyệt vọng, trên mặt đất thì ướt sũng, nóc nhà dột nước nghiêm trọng.
Bình luận facebook