Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52 Cô nàng này chưa uống thuốc à?
Song, anh lại biết rất rõ cô ta không phải cô!
Anh nhớ dường như trên mặt Tô Khiết có vết thương do bị dao rạch, cho dù có làm phẫu thuật thì cũng khó để hoàn hảo được như vậy. Đúng thế, gương mặt của cô ta hiện giờ xinh đẹp một cách hoàn mỹ.
Hơn nữa, Tô Khiết không thể nói chuyện nên chẳng thể nào lợi hại trên thương trường như vậy được.
Thế nhưng vẻ ngoài lại giống nhau đến khó hiểu.
Ngụy Toàn gõ cửa đi vào thì trông thấy Nguyễn Hạo Thần ngẩn ngơ không biết đang nghĩ điều gì.
“Thưa Tổng giám đốc, lần này Tập đoàn DN mạnh mẽ tiến vào thị trường. Hiện tại chưa biết rõ tình huống thế nào, rất nhiều xí nghiệp đã có dự định hợp tác với họ. Bên cạnh đó, cuộc phỏng vấn của Tô Thanh Anh trước giới truyền thông chỉ mất vài giờ đồng hồ. Ý định hợp tác của các xí nghiệp lớn càng rõ ràng hơn, đối phương còn gửi thư mời thương mại tới, ngài có muốn đi không?”
Ngụy Toàn đưa thư mời đến trước mặt anh.
Nguyễn Hạo Thần liếc mắt nhìn, ngón tay thon dài dừng trên lá thư, vẻ mặt anh u ám khó nói nhưng không có bất kỳ cảm xúc nào.
Anh mở thư mời ra đọc, thấy rõ phần ký tên ở góc phải dưới cùng là Tô Thanh Anh!
“Đi chứ, tôi rất tò mò về Tổng giám đốc nữ này!”
Anh muốn xác nhận xem rốt cuộc cô ta có phải Tô Khiết không. Anh không nghĩ Tô Khiết sẽ chết dễ dàng như vậy, anh tuyệt đối không tin!
Chẳng bao lâu, Thư Khả Như đã tới dưới lầu của Tập đoàn DN, cô ấy quan sát tòa cao ốc này rồi “chậc chậc” cảm thán vài tiếng.
Lúc hai người thường xuyên chơi cùng nhau ở Mỹ, cô ấy cũng biết Tô Thanh Anh là một thương nhân tài giỏi nhưng cho tới hiện tại, cô ấy chưa từng liên tưởng cô với hình tượng Tổng giám đốc nữ này.
Khi cô ấy vừa xuống máy bay thì lập tức thấy tin tức, nếu không phải vì nó thì cô ấy vẫn còn chưa biết gì đâu.
Một sự kích thích khó hiểu khi có một người bạn là Tổng giám đốc nữ.
Cô ấy đi thẳng vào trong báo tên, nhân viên công tác lập tức đưa cô lên tầng.
Lúc trông thấy Tô Thanh Anh cô ấy liền bổ nhào đến như một chú gấu, nếu không phải trong mấy năm qua Tô Thanh Anh đã luyện tập huấn luyện cận chiến thì hai người đã nằm “đo đất”.
Đỡ cô ấy đứng thẳng dậy, trên trán cô chảy dài mấy sọc đen.
Lần nào gặp nhau cũng như thế, Thư Khả Như quen tay quen chân treo cả cơ thể lên người cô như một chú gấu con.
Cũng may cô ấy nhỏ người, bằng không thật sự chẳng đỡ nổi.
“Tiểu Anh Anh ơi, nhìn thấy cậu tớ rất vui, biết cậu về nước tớ cũng vội vã trở về nè.
Tiểu Anh Anh à, cậu có thiếu bà xã không? Cậu thấy tớ thế nào? Có phù hợp với yêu cầu của cậu không hả? Hơn nữa, tớ chăm trẻ con giỏi lắm đấy.
Có thể chơi với con nít này, còn biết vào bếp này, chắc chắn cậu sẽ không bị mất mặt khi mang tớ ra ngoài đâu!”
Tô Thanh Anh: ...
Cô nàng này chưa uống thuốc à?
Vừa đến đã nói nhưng nói cuội, bị cái gì kích thích rồi chăng?
“Nếu cậu chưa uống thuốc thì chỗ tớ có nhé, miễn phí.”
“Bla bla bla..."
“Dừng lại!”
Thư Khả Như tỏ vẻ yếu đuối nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ rõ vẻ uất ức.
Nhưng một giây sau liền biến mất ngay.
Cô ấy giơ cổ tay lên nhìn giờ: “Tiểu Anh Anh à, chúng ta đi ăn cơm đi. Bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi, sao không ăn cơm thế.
Cậu nên giảm cái tính cuồng công việc của mình lại đi, dù sao ông chủ của cậu cũng không ở đây”
Thấm thoát đã mười hai giờ, thì ra cũng có lúc thời gian trôi qua nhanh như vậy.
“Ừm, tớ đặt phòng ăn trước, gọi Tiểu Bảo và Tử Phàm luôn.”
Thư Khả Như gật đầu, đã lâu rồi cô ấy không gặp Tiểu Bảo nên trong lòng rất nhớ cậu bé.
Anh nhớ dường như trên mặt Tô Khiết có vết thương do bị dao rạch, cho dù có làm phẫu thuật thì cũng khó để hoàn hảo được như vậy. Đúng thế, gương mặt của cô ta hiện giờ xinh đẹp một cách hoàn mỹ.
Hơn nữa, Tô Khiết không thể nói chuyện nên chẳng thể nào lợi hại trên thương trường như vậy được.
Thế nhưng vẻ ngoài lại giống nhau đến khó hiểu.
Ngụy Toàn gõ cửa đi vào thì trông thấy Nguyễn Hạo Thần ngẩn ngơ không biết đang nghĩ điều gì.
“Thưa Tổng giám đốc, lần này Tập đoàn DN mạnh mẽ tiến vào thị trường. Hiện tại chưa biết rõ tình huống thế nào, rất nhiều xí nghiệp đã có dự định hợp tác với họ. Bên cạnh đó, cuộc phỏng vấn của Tô Thanh Anh trước giới truyền thông chỉ mất vài giờ đồng hồ. Ý định hợp tác của các xí nghiệp lớn càng rõ ràng hơn, đối phương còn gửi thư mời thương mại tới, ngài có muốn đi không?”
Ngụy Toàn đưa thư mời đến trước mặt anh.
Nguyễn Hạo Thần liếc mắt nhìn, ngón tay thon dài dừng trên lá thư, vẻ mặt anh u ám khó nói nhưng không có bất kỳ cảm xúc nào.
Anh mở thư mời ra đọc, thấy rõ phần ký tên ở góc phải dưới cùng là Tô Thanh Anh!
“Đi chứ, tôi rất tò mò về Tổng giám đốc nữ này!”
Anh muốn xác nhận xem rốt cuộc cô ta có phải Tô Khiết không. Anh không nghĩ Tô Khiết sẽ chết dễ dàng như vậy, anh tuyệt đối không tin!
Chẳng bao lâu, Thư Khả Như đã tới dưới lầu của Tập đoàn DN, cô ấy quan sát tòa cao ốc này rồi “chậc chậc” cảm thán vài tiếng.
Lúc hai người thường xuyên chơi cùng nhau ở Mỹ, cô ấy cũng biết Tô Thanh Anh là một thương nhân tài giỏi nhưng cho tới hiện tại, cô ấy chưa từng liên tưởng cô với hình tượng Tổng giám đốc nữ này.
Khi cô ấy vừa xuống máy bay thì lập tức thấy tin tức, nếu không phải vì nó thì cô ấy vẫn còn chưa biết gì đâu.
Một sự kích thích khó hiểu khi có một người bạn là Tổng giám đốc nữ.
Cô ấy đi thẳng vào trong báo tên, nhân viên công tác lập tức đưa cô lên tầng.
Lúc trông thấy Tô Thanh Anh cô ấy liền bổ nhào đến như một chú gấu, nếu không phải trong mấy năm qua Tô Thanh Anh đã luyện tập huấn luyện cận chiến thì hai người đã nằm “đo đất”.
Đỡ cô ấy đứng thẳng dậy, trên trán cô chảy dài mấy sọc đen.
Lần nào gặp nhau cũng như thế, Thư Khả Như quen tay quen chân treo cả cơ thể lên người cô như một chú gấu con.
Cũng may cô ấy nhỏ người, bằng không thật sự chẳng đỡ nổi.
“Tiểu Anh Anh ơi, nhìn thấy cậu tớ rất vui, biết cậu về nước tớ cũng vội vã trở về nè.
Tiểu Anh Anh à, cậu có thiếu bà xã không? Cậu thấy tớ thế nào? Có phù hợp với yêu cầu của cậu không hả? Hơn nữa, tớ chăm trẻ con giỏi lắm đấy.
Có thể chơi với con nít này, còn biết vào bếp này, chắc chắn cậu sẽ không bị mất mặt khi mang tớ ra ngoài đâu!”
Tô Thanh Anh: ...
Cô nàng này chưa uống thuốc à?
Vừa đến đã nói nhưng nói cuội, bị cái gì kích thích rồi chăng?
“Nếu cậu chưa uống thuốc thì chỗ tớ có nhé, miễn phí.”
“Bla bla bla..."
“Dừng lại!”
Thư Khả Như tỏ vẻ yếu đuối nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ rõ vẻ uất ức.
Nhưng một giây sau liền biến mất ngay.
Cô ấy giơ cổ tay lên nhìn giờ: “Tiểu Anh Anh à, chúng ta đi ăn cơm đi. Bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi, sao không ăn cơm thế.
Cậu nên giảm cái tính cuồng công việc của mình lại đi, dù sao ông chủ của cậu cũng không ở đây”
Thấm thoát đã mười hai giờ, thì ra cũng có lúc thời gian trôi qua nhanh như vậy.
“Ừm, tớ đặt phòng ăn trước, gọi Tiểu Bảo và Tử Phàm luôn.”
Thư Khả Như gật đầu, đã lâu rồi cô ấy không gặp Tiểu Bảo nên trong lòng rất nhớ cậu bé.
Bình luận facebook