Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55 Mà mục tiêu rất rõ ràng!
“Anh bảo tôi nói gì đây? Còn gì để nói à?”
Cô ấy cười lạnh lùng, khóe miệng mang theo sự châm chọc và khinh bỉ.
Tám năm, từ lúc cô ấy mười tám tuổi thì bản thân đã bị giam cầm suốt tám
năm.
Cũng may cô ấy là cô nhi nên không có gì trói buộc, bằng không Thư Khả Như chẳng biết giải thích thế nào với bố mẹ của mình.
Cũng may cô ấy không có ràng buộc!
“Không gặp mấy năm cánh liền cứng rồi nhỉ, một lát nữa sẽ để cho cô cảm nhận cái giá đắt của tội chạy trốn!”
Cô ấy quật cường trừng mắt nhìn anh ta, rồi dùng đầu đập thật mạnh vào cằm Chu Ngọc, anh ta bị đau nên thả lỏng tay.
Thư Khả Như mở cửa xe, vốn muốn nhảy xuống nhưng eo bị tóm lấy, hai tay và hai chân cô ấy giãy giụa liên tục: “Tên khốn Chu Ngọc, tên đê tiện, anh mau buông tôi ra!”
Tên khốn? Tên để tiện?
Quả nhiên không dạy dỗ mấy năm nên lá gan lớn thêm không ít, bây giờ còn dám nhảy xuống xe!
Ôm cô ấy vào ngực, cánh tay dài vươn ra đóng cửa lại.
Tài xế thấy thế bèn vội khóa lại, hành động lúc này đã dọa ông ta sợ một phen. Con bé này cũng quá mạnh mẽ rồi, thế mà dám nhảy xuống xe.
Bàn tay lớn kéo tóc cô ấy, sau đó, Thư Khả Như chỉ cảm thấy da đầu tê dại không thôi.
Sắc mặt Chu Ngọc đầy hiểm ác, hai mắt sắc bén: “Cô có dám lặp lại lời vừa rồi một lần nữa không hả?”
“Tên khốn! Tên để tiện!”
Nói xong, bàn tay nhỏ của cô ấy kéo mạnh tóc anh ta.
Trên gương mặt nhỏ nhắn là sự không cam lòng, cô ấy bị anh ta cầm tù nhiều năm như vậy, nếu đã bắt đầu thì cũng nên kết thúc thôi. Cô ấy chẳng còn nợ gì anh ta, huống chi người kia chết là việc ngoài ý muốn!
“Tên để tiện Chu Ngọc kia, thả tôi ra, những gì nên trả thì tôi đã trả rồi. Hơn nữa, cái chết của cô ta không phải do tôi làm!”.
“Cô câm miệng cho tôi, cô không có tư cách nhắc đến cô ấy. Coi như không phải có hại chết nhưng nếu cô không đẩy cô ấy thì làm sao có những chuyện tiếp theo?”
Thư Khả Như lập tức im lặng, đúng vậy, là cô ấy đẩy người nọ nhưng lúc đó cô ấy không hề thấy có xe chạy qua. Song, chẳng biết vì sao khi cô ấy đẩy người thì có một chiếc xe hàng lớn chạy tới.
Mà mục tiêu rất rõ ràng!
Chỉ là chuyện đã trôi qua nhiều năm nhắc lại có ích gì chứ?
Chết cũng chết cả rồi, cũng không có gì để nói.
“Đúng, là tôi cố tình hại chết cô ta, ai bảo lúc đầu tôi thích anh đến thế? Thích anh đến nỗi như bị ma nhập.”
Cô ấy rất thích anh ta nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nói lần nào, thậm chí bản thân còn chẳng thổ lộ bao giờ.
Mỗi lần sau khi bị anh ta tổn thương, trong đêm tối, cô ấy tự mình liếm láp vết thương máu chảy dầm dề với nỗi đau đớn cùng sự bất lực.
Khi ấy, Thư Khả Như từng nghĩ rằng có lẽ qua thêm một thời gian nữa thì anh ta sẽ thích cô ấy một chút xíu. Nhưng không, chưa từng có!
Sau đó, dần dần chỉ còn lại mỏi mệt, khắp người đầy vết thương...
Ánh mắt Chu Ngọc lóe lên: “Vậy nên bây giờ cô thừa nhận bản thân hại chết cô ấy à? Nhiều năm rồi vẫn chưa từng thừa nhận, hiện tại lại thú nhận cô cảm thấy còn ý nghĩa gì không?”
“Chẳng có ý nghĩa gì nên tôi mới thừa nhận, dù sao tất cả mọi người đều cho rằng tôi hại chết cô ta, có giải thích thì mấy người cũng chẳng nghe. Vậy nên tôi đành thừa nhận thôi, có gì là không thể?”
Tay anh ta dần buông, Thư Khả Như cũng thả tóc Chu Ngọc ra.
Cô ấy cười lạnh lùng, khóe miệng mang theo sự châm chọc và khinh bỉ.
Tám năm, từ lúc cô ấy mười tám tuổi thì bản thân đã bị giam cầm suốt tám
năm.
Cũng may cô ấy là cô nhi nên không có gì trói buộc, bằng không Thư Khả Như chẳng biết giải thích thế nào với bố mẹ của mình.
Cũng may cô ấy không có ràng buộc!
“Không gặp mấy năm cánh liền cứng rồi nhỉ, một lát nữa sẽ để cho cô cảm nhận cái giá đắt của tội chạy trốn!”
Cô ấy quật cường trừng mắt nhìn anh ta, rồi dùng đầu đập thật mạnh vào cằm Chu Ngọc, anh ta bị đau nên thả lỏng tay.
Thư Khả Như mở cửa xe, vốn muốn nhảy xuống nhưng eo bị tóm lấy, hai tay và hai chân cô ấy giãy giụa liên tục: “Tên khốn Chu Ngọc, tên đê tiện, anh mau buông tôi ra!”
Tên khốn? Tên để tiện?
Quả nhiên không dạy dỗ mấy năm nên lá gan lớn thêm không ít, bây giờ còn dám nhảy xuống xe!
Ôm cô ấy vào ngực, cánh tay dài vươn ra đóng cửa lại.
Tài xế thấy thế bèn vội khóa lại, hành động lúc này đã dọa ông ta sợ một phen. Con bé này cũng quá mạnh mẽ rồi, thế mà dám nhảy xuống xe.
Bàn tay lớn kéo tóc cô ấy, sau đó, Thư Khả Như chỉ cảm thấy da đầu tê dại không thôi.
Sắc mặt Chu Ngọc đầy hiểm ác, hai mắt sắc bén: “Cô có dám lặp lại lời vừa rồi một lần nữa không hả?”
“Tên khốn! Tên để tiện!”
Nói xong, bàn tay nhỏ của cô ấy kéo mạnh tóc anh ta.
Trên gương mặt nhỏ nhắn là sự không cam lòng, cô ấy bị anh ta cầm tù nhiều năm như vậy, nếu đã bắt đầu thì cũng nên kết thúc thôi. Cô ấy chẳng còn nợ gì anh ta, huống chi người kia chết là việc ngoài ý muốn!
“Tên để tiện Chu Ngọc kia, thả tôi ra, những gì nên trả thì tôi đã trả rồi. Hơn nữa, cái chết của cô ta không phải do tôi làm!”.
“Cô câm miệng cho tôi, cô không có tư cách nhắc đến cô ấy. Coi như không phải có hại chết nhưng nếu cô không đẩy cô ấy thì làm sao có những chuyện tiếp theo?”
Thư Khả Như lập tức im lặng, đúng vậy, là cô ấy đẩy người nọ nhưng lúc đó cô ấy không hề thấy có xe chạy qua. Song, chẳng biết vì sao khi cô ấy đẩy người thì có một chiếc xe hàng lớn chạy tới.
Mà mục tiêu rất rõ ràng!
Chỉ là chuyện đã trôi qua nhiều năm nhắc lại có ích gì chứ?
Chết cũng chết cả rồi, cũng không có gì để nói.
“Đúng, là tôi cố tình hại chết cô ta, ai bảo lúc đầu tôi thích anh đến thế? Thích anh đến nỗi như bị ma nhập.”
Cô ấy rất thích anh ta nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nói lần nào, thậm chí bản thân còn chẳng thổ lộ bao giờ.
Mỗi lần sau khi bị anh ta tổn thương, trong đêm tối, cô ấy tự mình liếm láp vết thương máu chảy dầm dề với nỗi đau đớn cùng sự bất lực.
Khi ấy, Thư Khả Như từng nghĩ rằng có lẽ qua thêm một thời gian nữa thì anh ta sẽ thích cô ấy một chút xíu. Nhưng không, chưa từng có!
Sau đó, dần dần chỉ còn lại mỏi mệt, khắp người đầy vết thương...
Ánh mắt Chu Ngọc lóe lên: “Vậy nên bây giờ cô thừa nhận bản thân hại chết cô ấy à? Nhiều năm rồi vẫn chưa từng thừa nhận, hiện tại lại thú nhận cô cảm thấy còn ý nghĩa gì không?”
“Chẳng có ý nghĩa gì nên tôi mới thừa nhận, dù sao tất cả mọi người đều cho rằng tôi hại chết cô ta, có giải thích thì mấy người cũng chẳng nghe. Vậy nên tôi đành thừa nhận thôi, có gì là không thể?”
Tay anh ta dần buông, Thư Khả Như cũng thả tóc Chu Ngọc ra.