Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56 Anh ta không biết đau à?
Một giây sau, anh ta bỗng bóp cổ cô ấy, hai mắt đỏ ngầu!
“Nếu cô đã thừa nhận, vậy thì có nên chết đi!”
Thư Khả Như mệt mỏi buông tay ra. Chết rồi thì thôi. Thà đau khổ trong chốc lát còn hơn đau khổ cả một đời, không phải sao?
Nếu biết sớm như vậy thì cô ấy không nên quay về.
Có điều cho dù cô ấy không quay về thì người đàn ông này cũng sẽ không buông bỏ được cô gái kia.
Ờ, cô gái mà anh ta thích tên là Ngọc Linh, Tần Ngọc Linh.
Nhìn thấy dáng vẻ đó, Chu Ngọc bèn đẩy cô ấy ra.
Trong lòng cáu kỉnh, người phụ nữ này thật là đáng chết.
Đầu Thư Khả Như đập vào cửa sổ xe, đau lắm, nhưng cô ấy lại không mảy may có biểu hiện gì.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại. Thư Khả Như nhìn căn biệt thự sang trọng với phong cách Châu Âu này, nơi đây từng là cơn ác mộng của cô ấy, một cơn ác mộng không thể chữa lành.
cửa xe vừa mở, Thư Khả Như lập tức bỏ chạy. Cô ấy không cho Chu Ngọc có cơ hội phản ứng, cứ chạy thẳng về phía trước.
Chu Ngọc không nói gì, lập tức đuổi theo. Đám vệ sĩ cũng nhanh chóng đuổi theo.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài mét.
Thư Khả Như quay đầu lại nhìn, chợt cô ấy nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang chạy nhanh tới ở phía trước, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
Chu Ngọc, nếu anh đã quan tâm đến Tần Ngọc Linh nhiều như thế, vậy tôi sẽ dùng cái mạng của tôi để trả lại. Nếu tôi không chết thì giữa hai chúng ta đã giải quyết sạch sẽ rồi, không ai nợ ai nữa!
Ngay đúng lúc cô ấy định lao ra, thì đột nhiên cánh tay bị một bàn tay to lớn giữ lại, giật mạnh cô ấy về khiến cái mũi của cô ấy đập vào một lồng ngực rắn chắc. Tim cô ấy đập thình thịch.
Tiếng gầm rít của chiếc xe thể thao nhanh chóng xẹt qua. Một lát sau, chỉ còn lại sự im lặng.
Bầu không khí yên tĩnh lạ thường.
Đôi mắt của Thư Khả Như đỏ hoe, bất thình lình đẩy anh ta ra.
“Cô muốn chết à?”
“Đúng, tôi muốn chết đấy. Chẳng phải anh muốn tôi đền mạng cho Tần Ngọc Linh ư? Tôi sẽ làm anh hài lòng. Nếu tôi không chết thì đó là ý trời.”
Lúc này Chu Ngọc rất muốn chửi thề, muốn tìm cái gì đó để trút giận.
Trong chớp mắt, anh ta đã cúi xuống khiêng cô ấy lên.
“Tên đàn ông chết tiệt, thả tôi ra.”
Bốp.
Cú đánh này khiến toàn thân Thư Khả Như cứng đờ, bởi vì anh ta tét vào mông của cô ấy.
Cô ấy cúi xuống cắn vào cổ người đàn ông, nhưng anh ta vẫn dửng dưng mà quay về.
Một lúc sau, cô ấy cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc trong miệng liền giật mình nhìn lại rồi nhả ra.
Ngước mắt nhìn thì thấy dấu răng của cô đã hằn sâu trên cổ anh ta, còn có một ít máu tươi chảy ra.
Anh ta không biết đau à?
Về đến nhà, anh ta ném cô ấy lên ghế sô pha.
Sắc mặt u ám, từ trên cao nhìn cô ấy đầy vẻ trịch thượng.
Thư Khả Như giống một kẻ chết chìm, theo bản năng muốn bỏ chạy ngay tức khắc.
“Không có sự cho phép của tôi, cô dám chết sao?”
Nghe vậy, Thư Khả Như sững sờ. Bệnh thần kinh à?
Cô ấy muốn chết mà còn phải chờ anh ta đồng ý hay sao?
“Chu Ngọc, không phải anh chỉ muốn lấy cái mạng này của tôi hay sao? Tôi sẽ giao cho anh. Anh nói tôi giết Tần Ngọc Linh, vậy anh hãy giết tôi đi. Giết tôi sẽ giúp anh trả thù cho cô ta, không phải sao?”
Rõ ràng là một khuôn mặt baby đáng yêu, lúc này lại có nét tiêu điều lạnh lẽo không phù hợp với khuôn mặt đó.
Hơn nữa, rốt cuộc Tần Ngọc Linh có chết hay không, ai mà biết được.
“Nếu cô đã thừa nhận, vậy thì có nên chết đi!”
Thư Khả Như mệt mỏi buông tay ra. Chết rồi thì thôi. Thà đau khổ trong chốc lát còn hơn đau khổ cả một đời, không phải sao?
Nếu biết sớm như vậy thì cô ấy không nên quay về.
Có điều cho dù cô ấy không quay về thì người đàn ông này cũng sẽ không buông bỏ được cô gái kia.
Ờ, cô gái mà anh ta thích tên là Ngọc Linh, Tần Ngọc Linh.
Nhìn thấy dáng vẻ đó, Chu Ngọc bèn đẩy cô ấy ra.
Trong lòng cáu kỉnh, người phụ nữ này thật là đáng chết.
Đầu Thư Khả Như đập vào cửa sổ xe, đau lắm, nhưng cô ấy lại không mảy may có biểu hiện gì.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại. Thư Khả Như nhìn căn biệt thự sang trọng với phong cách Châu Âu này, nơi đây từng là cơn ác mộng của cô ấy, một cơn ác mộng không thể chữa lành.
cửa xe vừa mở, Thư Khả Như lập tức bỏ chạy. Cô ấy không cho Chu Ngọc có cơ hội phản ứng, cứ chạy thẳng về phía trước.
Chu Ngọc không nói gì, lập tức đuổi theo. Đám vệ sĩ cũng nhanh chóng đuổi theo.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài mét.
Thư Khả Như quay đầu lại nhìn, chợt cô ấy nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang chạy nhanh tới ở phía trước, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
Chu Ngọc, nếu anh đã quan tâm đến Tần Ngọc Linh nhiều như thế, vậy tôi sẽ dùng cái mạng của tôi để trả lại. Nếu tôi không chết thì giữa hai chúng ta đã giải quyết sạch sẽ rồi, không ai nợ ai nữa!
Ngay đúng lúc cô ấy định lao ra, thì đột nhiên cánh tay bị một bàn tay to lớn giữ lại, giật mạnh cô ấy về khiến cái mũi của cô ấy đập vào một lồng ngực rắn chắc. Tim cô ấy đập thình thịch.
Tiếng gầm rít của chiếc xe thể thao nhanh chóng xẹt qua. Một lát sau, chỉ còn lại sự im lặng.
Bầu không khí yên tĩnh lạ thường.
Đôi mắt của Thư Khả Như đỏ hoe, bất thình lình đẩy anh ta ra.
“Cô muốn chết à?”
“Đúng, tôi muốn chết đấy. Chẳng phải anh muốn tôi đền mạng cho Tần Ngọc Linh ư? Tôi sẽ làm anh hài lòng. Nếu tôi không chết thì đó là ý trời.”
Lúc này Chu Ngọc rất muốn chửi thề, muốn tìm cái gì đó để trút giận.
Trong chớp mắt, anh ta đã cúi xuống khiêng cô ấy lên.
“Tên đàn ông chết tiệt, thả tôi ra.”
Bốp.
Cú đánh này khiến toàn thân Thư Khả Như cứng đờ, bởi vì anh ta tét vào mông của cô ấy.
Cô ấy cúi xuống cắn vào cổ người đàn ông, nhưng anh ta vẫn dửng dưng mà quay về.
Một lúc sau, cô ấy cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc trong miệng liền giật mình nhìn lại rồi nhả ra.
Ngước mắt nhìn thì thấy dấu răng của cô đã hằn sâu trên cổ anh ta, còn có một ít máu tươi chảy ra.
Anh ta không biết đau à?
Về đến nhà, anh ta ném cô ấy lên ghế sô pha.
Sắc mặt u ám, từ trên cao nhìn cô ấy đầy vẻ trịch thượng.
Thư Khả Như giống một kẻ chết chìm, theo bản năng muốn bỏ chạy ngay tức khắc.
“Không có sự cho phép của tôi, cô dám chết sao?”
Nghe vậy, Thư Khả Như sững sờ. Bệnh thần kinh à?
Cô ấy muốn chết mà còn phải chờ anh ta đồng ý hay sao?
“Chu Ngọc, không phải anh chỉ muốn lấy cái mạng này của tôi hay sao? Tôi sẽ giao cho anh. Anh nói tôi giết Tần Ngọc Linh, vậy anh hãy giết tôi đi. Giết tôi sẽ giúp anh trả thù cho cô ta, không phải sao?”
Rõ ràng là một khuôn mặt baby đáng yêu, lúc này lại có nét tiêu điều lạnh lẽo không phù hợp với khuôn mặt đó.
Hơn nữa, rốt cuộc Tần Ngọc Linh có chết hay không, ai mà biết được.
Bình luận facebook