Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58 Sao có thể là cô ta chứ?
“Tiểu Anh, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của em. Muốn làm gì thì cứ làm.”
“Cảm ơn Tử Phàm.”
Anh ta cười rồi véo má cô.
Tô Thanh Anh khẽ đẩy ra, cô vẫn chưa quen bị người khác chạm vào mặt. Từ khi bị Lâm Tiêu lấy dao rạch mặt, cô rất nhạy cảm với việc bị người khác chạm vào mặt mình.
Tôn Tử Phàm cũng biết điều đó, gương mặt đẹp trai lộ vẻ đau lòng.
Mà vừa hay cảnh véo má kia đã lọt vào mắt của Nguyễn Hạo Thần, Lâm Tiêu đang khoác tay anh, hai người chầm chậm đi đến.
Kể từ sau vụ tai nạn xe hơi lần trước, thái độ của Nguyễn Hạo Thần đối với cô ta đã thay đổi rất nhiều. Điều này khiến cô ta rất hạnh phúc, hơn nữa họ sắp đính hôn rồi.
Đính hôn trước cũng tốt, để cho tất cả mọi người đều biết Nguyễn Hạo Thần là người đàn ông của cô ta. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không được dòm ngó.
Cô ta nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần liền thấy khuôn mặt đó..
Tô Khiết.
Sao có thể là cô ta chứ?
Không thể nào, cô ta đã chết rồi mà.
Chính tay Nguyễn Hạo Thần đã nổ súng giết chết cô ta.
Nụ cười hạnh phúc ban đầu đã trở nên khó coi. Chờ đã... Đó không phải là Tô Khiết.
Khuôn mặt của Tô Khiết đã bị cô ta rạch nát rồi mà, dù có phẫu thuật cũng không thể sửa lại hoàn mỹ như vậy được. Nhưng người phụ nữ này rất giống với Tô Khiết.
“Thần à, nghe nói hương vị của nhà hàng này không được ngon lắm. Chúng ta đổi nhà hàng khác đi.”
Cô ta không muốn để Nguyễn Hạo Thần gặp người phụ nữ này.
“Đi chào một người bạn cũ trước đã.”
Nói rồi dắt cô ta đi tới.
Khoảnh khắc Tô Thanh Anh ngước mắt lên, vừa đúng lúc chạm vào đôi mắt sâu và lạnh lẽo của Nguyễn Hạo Thần. Đã năm năm trôi qua nhưng đôi cẩu nam nữ này vẫn đáng ghét y như vậy.
Nguyễn Hạo Thần cứ chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt.
Đương nhiên Tôn Tử Phàm cũng nhìn thấy hai người bọn họ, anh ta cười rồi mở miệng nói trước: “Ô, Tổng giám đốc Nguyễn thật là tao nhã, người đẹp bên cạnh vẫn xinh đẹp như thế. Nghe nói hai người sắp đính hôn rồi, chúc mừng.”
Khi Tô Cảnh Nhạc nghe thấy vậy, cậu bé đã không thích Nguyễn Hạo Thần lại càng ghét hơn, thậm chí còn bài xích.
Tô Thanh Anh đứng dậy, cô không quên nhiệm vụ mà chú Huy đã giao cho mình.
“Xin chào Tổng giám đốc Nguyễn, tôi là Tô Thanh Anh, Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN. Tôi mới về tiếp quản công việc ở đây. Sau này còn nhờ anh chỉ bảo nhiều hơn trong công việc.”
Cô nở một nụ cười, một nụ cười rất máy móc.
Hơn nữa, khi cô nhìn thấy hai người họ thì trong ánh mắt không hề xao động, thật giống như chỉ vừa mới quen biết.
Cô đưa bàn tay trắng trẻo nhưng có vết chai của mình ra.
Nguyễn Hạo Thần chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô, anh không hề thấy có sự thay đổi nào trên đó thì trong lòng hơi thất vọng.
Anh đưa tay nắm chặt tay cô, một hồi lâu vẫn chưa buông ra.
Tô Thanh Anh khẽ nhíu mày, muốn rút tay về.
“Tổng giám đốc Nguyễn, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà anh cứ nắm tay tôi như vậy thì không được lịch sự cho lắm”.
“Cảm ơn Tử Phàm.”
Anh ta cười rồi véo má cô.
Tô Thanh Anh khẽ đẩy ra, cô vẫn chưa quen bị người khác chạm vào mặt. Từ khi bị Lâm Tiêu lấy dao rạch mặt, cô rất nhạy cảm với việc bị người khác chạm vào mặt mình.
Tôn Tử Phàm cũng biết điều đó, gương mặt đẹp trai lộ vẻ đau lòng.
Mà vừa hay cảnh véo má kia đã lọt vào mắt của Nguyễn Hạo Thần, Lâm Tiêu đang khoác tay anh, hai người chầm chậm đi đến.
Kể từ sau vụ tai nạn xe hơi lần trước, thái độ của Nguyễn Hạo Thần đối với cô ta đã thay đổi rất nhiều. Điều này khiến cô ta rất hạnh phúc, hơn nữa họ sắp đính hôn rồi.
Đính hôn trước cũng tốt, để cho tất cả mọi người đều biết Nguyễn Hạo Thần là người đàn ông của cô ta. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không được dòm ngó.
Cô ta nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần liền thấy khuôn mặt đó..
Tô Khiết.
Sao có thể là cô ta chứ?
Không thể nào, cô ta đã chết rồi mà.
Chính tay Nguyễn Hạo Thần đã nổ súng giết chết cô ta.
Nụ cười hạnh phúc ban đầu đã trở nên khó coi. Chờ đã... Đó không phải là Tô Khiết.
Khuôn mặt của Tô Khiết đã bị cô ta rạch nát rồi mà, dù có phẫu thuật cũng không thể sửa lại hoàn mỹ như vậy được. Nhưng người phụ nữ này rất giống với Tô Khiết.
“Thần à, nghe nói hương vị của nhà hàng này không được ngon lắm. Chúng ta đổi nhà hàng khác đi.”
Cô ta không muốn để Nguyễn Hạo Thần gặp người phụ nữ này.
“Đi chào một người bạn cũ trước đã.”
Nói rồi dắt cô ta đi tới.
Khoảnh khắc Tô Thanh Anh ngước mắt lên, vừa đúng lúc chạm vào đôi mắt sâu và lạnh lẽo của Nguyễn Hạo Thần. Đã năm năm trôi qua nhưng đôi cẩu nam nữ này vẫn đáng ghét y như vậy.
Nguyễn Hạo Thần cứ chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt.
Đương nhiên Tôn Tử Phàm cũng nhìn thấy hai người bọn họ, anh ta cười rồi mở miệng nói trước: “Ô, Tổng giám đốc Nguyễn thật là tao nhã, người đẹp bên cạnh vẫn xinh đẹp như thế. Nghe nói hai người sắp đính hôn rồi, chúc mừng.”
Khi Tô Cảnh Nhạc nghe thấy vậy, cậu bé đã không thích Nguyễn Hạo Thần lại càng ghét hơn, thậm chí còn bài xích.
Tô Thanh Anh đứng dậy, cô không quên nhiệm vụ mà chú Huy đã giao cho mình.
“Xin chào Tổng giám đốc Nguyễn, tôi là Tô Thanh Anh, Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN. Tôi mới về tiếp quản công việc ở đây. Sau này còn nhờ anh chỉ bảo nhiều hơn trong công việc.”
Cô nở một nụ cười, một nụ cười rất máy móc.
Hơn nữa, khi cô nhìn thấy hai người họ thì trong ánh mắt không hề xao động, thật giống như chỉ vừa mới quen biết.
Cô đưa bàn tay trắng trẻo nhưng có vết chai của mình ra.
Nguyễn Hạo Thần chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô, anh không hề thấy có sự thay đổi nào trên đó thì trong lòng hơi thất vọng.
Anh đưa tay nắm chặt tay cô, một hồi lâu vẫn chưa buông ra.
Tô Thanh Anh khẽ nhíu mày, muốn rút tay về.
“Tổng giám đốc Nguyễn, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà anh cứ nắm tay tôi như vậy thì không được lịch sự cho lắm”.