Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80 "Chu Ngọc, anh đang nhìn gì thế?"
"Đừng nhiều lời nữa, mau ngồi xuống ăn đi, cảm giác sau khi thoát nạn đúng là sảng khoái, cậu không biết đâu, tối hôm qua tớ chìm trong biển tối om, thở cũng không thở nổi."
Tô Thanh Anh nhìn một nơi cách mình không xa, có lẽ bữa cơm này không thể ăn ngon được rồi, hôm nay ra đường không xem lịch hay sao ấy?
Sao mà trùng hợp thế cơ chứ!
"Khả Như, cậu nhìn theo hướng mười giờ ở phía sau cậu đi, chỗ đó có chuyện đáng kinh ngạc lắm."
Kinh ngạc!
Thư Khả Như quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt cả người đều thấy không ổn, cô ấy ra ngoài đúng là không xem lịch mà, ở đây mà cũng đụng mặt được. Sao ông trời cứ thích trêu đùa cô vậy chứ?
Khoảnh khắc quay đầu lại, cô ấy cũng nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần ngồi ở gần đó, Khả Như không khỏi có chút khó hiểu: "Tiểu Anh Anh, cái tên Nguyễn Hạo Thần kia có chuyện gì thế? Lúc nãy tớ nhìn thấy rồi, cậu vừa bước vào, anh ta lập tức vào theo, Hơn nữa ánh mắt của anh ta nhìn cậu thật kỳ lạ nha, có phải là có hứng thú với cậu không?"
Có hứng thú thì tốt rồi, chỉ sợ anh ta không có thôi.
"Không cần để ý, chúng ta ăn đồ của chúng ta."
Tô Cảnh Nhạc rất ga lăng lột vỏ tôm giúp Tô Thanh Anh, Thư Khả Như nhìn thấy một màn
này, rất ghen tị.
"Tiểu Bảo, sao con chỉ lột vỏ tôm cho mỗi mẹ con thế? Con không thể thương dì một chút được hay sao?"
Nghe thấy vậy, Tô Cảnh Nhạc liếc Thư Khả Như đầy khinh bỉ, cái miệng nhỏ nói chuyện rất phũ: "Tay chân dì không lành lặn hay là thiếu ngón tay?"
Thư Khả Như chớp mắt, cạn lời.
Cô ấy đáng lẽ ra không nên trêu vào tiểu ma đầu này, là cô ấy quá ngây thơ rồi!
Hừ, Thư Khả Như cúi đầu gặm cua của mình.
Lâm Tiêu ra khỏi phòng thay đồ thì không thấy bóng dáng Nguyễn Hạo Thần đầu, không khỏi có chút nghi hoặc, hỏi quản lý cửa hàng ở bên cạnh: "Có thấy Hạo Thần đi đầu không?"
"Cô Lâm, chúng tôi cũng không rõ Tổng giám đốc đi đâu rồi nữa, nửa tiếng trước Tổng giám đốc vội vã chạy ra ngoài, không biết có phải có chuyện gấp gì rồi hay không"
Vội vàng đi ra ngoài, rốt cục là có chuyện gì? Lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô ta biết Nguyễn Hạo Thần không những chỉ có thiên phú trong việc kinh doanh, trong chính trị cũng có chút quyền thế.
Anh vội vã như vậy chắc không phải vì chuyện của công ty, dù sao cô ta cũng chưa từng thấy anh hoang mang với công việc của công ty bao giờ.
Vậy thì chính là trong chính trị có vấn đề gì đó, Lâm Tiêu gọi điện thoại cho anh, nhưng thuê bao tắt máy, cô ta cũng đành chịu.
Nếu như Lâm Tiêu biết được Nguyễn Hạo Thần rời đi chỉ để đuổi theo Tô Thanh Anh, nhất định cô ta sẽ tức chết!
"Chu Ngọc, cảm ơn anh vẫn còn nhớ em thích ăn hải sản, trước đây chúng ta thường hay ăn đây, mùi vị vẫn ngon như trước kia."
"Ừ, em thích ăn thì tốt rồi, ăn nhiều vào."
Ánh mắt của Chu Ngọc không kiềm chế được dán vào bóng người đưa lưng về phía anh ta, anh ta có thể chắc chắn hai trăm phần trăm đó chính là Thư Khả Như!
Cô ta có hóa thành tro anh ta cũng nhận ra được!
Hiển nhiên là Thư Khả Như cũng cảm nhận được ánh mắt của Chu Ngọc đang nhìn mình, ước gì bây giờ có thể mau chóng ăn xong rồi chuồn lẹ.
"Chu Ngọc, anh đang nhìn gì thế?"
Tần Ngọc Linh nhìn theo ánh mắt Chu Ngọc thì thấy Tô Thanh Anh đang cho con ăn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Thư Khả Như, bàn tay để dưới bàn siết chặt lại.
Tại sao phải nhìn con ả Thư Khả Như để tiện kia!
Nụ cười trên mặt Tân Ngọc Linh không còn tự nhiên như trước nữa: "Chu Ngọc, đột nhiên em thấy không được khỏe, chúng ta về đi anh?"
Nghe vậy, Chu Ngọc thu lại ánh mắt, gật đầu.
Tô Thanh Anh nhìn một nơi cách mình không xa, có lẽ bữa cơm này không thể ăn ngon được rồi, hôm nay ra đường không xem lịch hay sao ấy?
Sao mà trùng hợp thế cơ chứ!
"Khả Như, cậu nhìn theo hướng mười giờ ở phía sau cậu đi, chỗ đó có chuyện đáng kinh ngạc lắm."
Kinh ngạc!
Thư Khả Như quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt cả người đều thấy không ổn, cô ấy ra ngoài đúng là không xem lịch mà, ở đây mà cũng đụng mặt được. Sao ông trời cứ thích trêu đùa cô vậy chứ?
Khoảnh khắc quay đầu lại, cô ấy cũng nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần ngồi ở gần đó, Khả Như không khỏi có chút khó hiểu: "Tiểu Anh Anh, cái tên Nguyễn Hạo Thần kia có chuyện gì thế? Lúc nãy tớ nhìn thấy rồi, cậu vừa bước vào, anh ta lập tức vào theo, Hơn nữa ánh mắt của anh ta nhìn cậu thật kỳ lạ nha, có phải là có hứng thú với cậu không?"
Có hứng thú thì tốt rồi, chỉ sợ anh ta không có thôi.
"Không cần để ý, chúng ta ăn đồ của chúng ta."
Tô Cảnh Nhạc rất ga lăng lột vỏ tôm giúp Tô Thanh Anh, Thư Khả Như nhìn thấy một màn
này, rất ghen tị.
"Tiểu Bảo, sao con chỉ lột vỏ tôm cho mỗi mẹ con thế? Con không thể thương dì một chút được hay sao?"
Nghe thấy vậy, Tô Cảnh Nhạc liếc Thư Khả Như đầy khinh bỉ, cái miệng nhỏ nói chuyện rất phũ: "Tay chân dì không lành lặn hay là thiếu ngón tay?"
Thư Khả Như chớp mắt, cạn lời.
Cô ấy đáng lẽ ra không nên trêu vào tiểu ma đầu này, là cô ấy quá ngây thơ rồi!
Hừ, Thư Khả Như cúi đầu gặm cua của mình.
Lâm Tiêu ra khỏi phòng thay đồ thì không thấy bóng dáng Nguyễn Hạo Thần đầu, không khỏi có chút nghi hoặc, hỏi quản lý cửa hàng ở bên cạnh: "Có thấy Hạo Thần đi đầu không?"
"Cô Lâm, chúng tôi cũng không rõ Tổng giám đốc đi đâu rồi nữa, nửa tiếng trước Tổng giám đốc vội vã chạy ra ngoài, không biết có phải có chuyện gấp gì rồi hay không"
Vội vàng đi ra ngoài, rốt cục là có chuyện gì? Lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô ta biết Nguyễn Hạo Thần không những chỉ có thiên phú trong việc kinh doanh, trong chính trị cũng có chút quyền thế.
Anh vội vã như vậy chắc không phải vì chuyện của công ty, dù sao cô ta cũng chưa từng thấy anh hoang mang với công việc của công ty bao giờ.
Vậy thì chính là trong chính trị có vấn đề gì đó, Lâm Tiêu gọi điện thoại cho anh, nhưng thuê bao tắt máy, cô ta cũng đành chịu.
Nếu như Lâm Tiêu biết được Nguyễn Hạo Thần rời đi chỉ để đuổi theo Tô Thanh Anh, nhất định cô ta sẽ tức chết!
"Chu Ngọc, cảm ơn anh vẫn còn nhớ em thích ăn hải sản, trước đây chúng ta thường hay ăn đây, mùi vị vẫn ngon như trước kia."
"Ừ, em thích ăn thì tốt rồi, ăn nhiều vào."
Ánh mắt của Chu Ngọc không kiềm chế được dán vào bóng người đưa lưng về phía anh ta, anh ta có thể chắc chắn hai trăm phần trăm đó chính là Thư Khả Như!
Cô ta có hóa thành tro anh ta cũng nhận ra được!
Hiển nhiên là Thư Khả Như cũng cảm nhận được ánh mắt của Chu Ngọc đang nhìn mình, ước gì bây giờ có thể mau chóng ăn xong rồi chuồn lẹ.
"Chu Ngọc, anh đang nhìn gì thế?"
Tần Ngọc Linh nhìn theo ánh mắt Chu Ngọc thì thấy Tô Thanh Anh đang cho con ăn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Thư Khả Như, bàn tay để dưới bàn siết chặt lại.
Tại sao phải nhìn con ả Thư Khả Như để tiện kia!
Nụ cười trên mặt Tân Ngọc Linh không còn tự nhiên như trước nữa: "Chu Ngọc, đột nhiên em thấy không được khỏe, chúng ta về đi anh?"
Nghe vậy, Chu Ngọc thu lại ánh mắt, gật đầu.