Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81 Đúng là đáng chết!
Chu Ngọc tiễn cô ta lên xe, nói: "Ngọc Linh, em về trước đi, anh có chút chuyện phải xử lý, em về phải nghỉ ngơi sớm đấy."
Tần Ngọc Linh ngẩn người, cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại thì cửa xe đã đóng, cô ta nhìn theo bóng lưng Chu Ngọc quay trở lại nhà hàng, nụ cười yểu điệu tắt ngấm, dần trở nên dữ tợn.
Đúng là đáng chết!
Thư Khả Như đáng chết!
Sau khi Chu Ngọc quay trở lại nhà hàng, anh ta đi thẳng đến bàn Tô Thanh Anh và Thư Khả Như, kéo ghế ra ngồi xuống.
Ba người hoang mang nhìn anh ta, Tô Thanh Anh đành phải nở nụ cười nói chuyện với anh ta: "Anh Chu, hình như đây không phải chỗ anh nên ngồi, anh không ở cạnh người đẹp yêu kiều của mình, tới đây làm gì?"
Chu Ngọc không để ý đến những gì Tô Thanh Anh nói, sau khi rời khỏi cuộc nói chuyện sáng nay, nhất thời anh ta vẫn chưa biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Tô Thanh Anh.
Nhưng Tô Thanh Anh thật sự không đủ tư cách để nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ.
"Xin cô Tô cứ yên tâm, tôi chỉ tới đưa người đi thôi, để cô ta lải nhải với cô không được hay cho lắm."
Thư Khả Như nhìn Chu Ngọc đầy cảnh giác, không biết lần này anh ta lại muốn diễn trò hề gì.
Thư Khả Như nuốt đồ ăn trong miệng, lạnh nhạt nở nụ cười, nói: "Anh Chu không về, không sợ Tân Ngọc Linh ghen à? Xa cách lâu ngày mới gặp lại không phải nên dính lấy nhau mấy ngày không rời hay sao?"
Nếu không có Tô Khiết ở đây, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ này!
"Cô ăn xong chưa? Nếu ăn xong rồi thì tôi có chút việc tìm cô." Chu Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
Thư Khả Như nhíu mày, không hiểu sao trong chớp mắt thái độ của anh ta lại khách sáo như vậy, có lẽ bởi vì đang ở nơi công cộng.
Cô ấy đặt thìa và đĩa trong tay xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Chu Ngọc, Tần Ngọc Linh đã về rồi, cô ta chưa chết thì anh cũng không có tư cách giam cầm tôi, mà tôi cũng chẳng còn nợ các người thứ gì nữa. Vì thế từ nay trở đi, chúng ta ai đi đường nấy, không liên quan gì đến nhau, cũng không cần phải gặp nhau thêm lần nào nữa, nói thật, tôi chẳng muốn nhìn thấy anh tẹo nào."
Chu Ngọc đang định nói gì đó, cái ghế ở đối diện đột nhiên bị kéo ra, Nguyễn Hạo Thần dứt khoát ngồi xuống.
"Cô Tô, trùng hợp thật, đến đây ăn một bữa cơm mà cũng gặp được nhau."
Chu Ngọc:"..."
Chu Ngọc cạn lời nhìn Nguyễn Hạo Thần, nói dối cũng không thèm viết nháp, một mình ngồi bên kia nhìn qua bao lâu rồi cũng không tự biết à?
Nếu không phải anh ta qua đây, Nguyễn Hạo Thần liệu có dám qua không?
Vợ và con trai của mình ngồi ngay trước mặt mà lại không biết!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thanh Anh nguội lạnh, ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần: "Tôi thấy không trùng hợp gì cả, nếu tôi nhớ không làm thì Tổng giám đốc Nguyễn đang thử váy cưới với cô Lâm, sau đó lại đi theo tôi từ trung tâm thương mại đến tận đây, không biết Tổng giám đốc Nguyễn đang có mục đích gì? Hoặc là nói, Tổng giám đốc Nguyễn đây là đang muốn hợp tác với Tập đoàn DN chúng tôi, nếu là vậy thì tôi cũng không ngại bàn. bạc hạng mục hợp tác với anh, có điều trong Tổng giám đốc Nguyễn có vẻ không có ý định bàn chuyện làm ăn."
"Muốn bàn chuyện tình cảm với cô có được tính không?"
Tần Ngọc Linh ngẩn người, cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại thì cửa xe đã đóng, cô ta nhìn theo bóng lưng Chu Ngọc quay trở lại nhà hàng, nụ cười yểu điệu tắt ngấm, dần trở nên dữ tợn.
Đúng là đáng chết!
Thư Khả Như đáng chết!
Sau khi Chu Ngọc quay trở lại nhà hàng, anh ta đi thẳng đến bàn Tô Thanh Anh và Thư Khả Như, kéo ghế ra ngồi xuống.
Ba người hoang mang nhìn anh ta, Tô Thanh Anh đành phải nở nụ cười nói chuyện với anh ta: "Anh Chu, hình như đây không phải chỗ anh nên ngồi, anh không ở cạnh người đẹp yêu kiều của mình, tới đây làm gì?"
Chu Ngọc không để ý đến những gì Tô Thanh Anh nói, sau khi rời khỏi cuộc nói chuyện sáng nay, nhất thời anh ta vẫn chưa biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Tô Thanh Anh.
Nhưng Tô Thanh Anh thật sự không đủ tư cách để nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ.
"Xin cô Tô cứ yên tâm, tôi chỉ tới đưa người đi thôi, để cô ta lải nhải với cô không được hay cho lắm."
Thư Khả Như nhìn Chu Ngọc đầy cảnh giác, không biết lần này anh ta lại muốn diễn trò hề gì.
Thư Khả Như nuốt đồ ăn trong miệng, lạnh nhạt nở nụ cười, nói: "Anh Chu không về, không sợ Tân Ngọc Linh ghen à? Xa cách lâu ngày mới gặp lại không phải nên dính lấy nhau mấy ngày không rời hay sao?"
Nếu không có Tô Khiết ở đây, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ này!
"Cô ăn xong chưa? Nếu ăn xong rồi thì tôi có chút việc tìm cô." Chu Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
Thư Khả Như nhíu mày, không hiểu sao trong chớp mắt thái độ của anh ta lại khách sáo như vậy, có lẽ bởi vì đang ở nơi công cộng.
Cô ấy đặt thìa và đĩa trong tay xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Chu Ngọc, Tần Ngọc Linh đã về rồi, cô ta chưa chết thì anh cũng không có tư cách giam cầm tôi, mà tôi cũng chẳng còn nợ các người thứ gì nữa. Vì thế từ nay trở đi, chúng ta ai đi đường nấy, không liên quan gì đến nhau, cũng không cần phải gặp nhau thêm lần nào nữa, nói thật, tôi chẳng muốn nhìn thấy anh tẹo nào."
Chu Ngọc đang định nói gì đó, cái ghế ở đối diện đột nhiên bị kéo ra, Nguyễn Hạo Thần dứt khoát ngồi xuống.
"Cô Tô, trùng hợp thật, đến đây ăn một bữa cơm mà cũng gặp được nhau."
Chu Ngọc:"..."
Chu Ngọc cạn lời nhìn Nguyễn Hạo Thần, nói dối cũng không thèm viết nháp, một mình ngồi bên kia nhìn qua bao lâu rồi cũng không tự biết à?
Nếu không phải anh ta qua đây, Nguyễn Hạo Thần liệu có dám qua không?
Vợ và con trai của mình ngồi ngay trước mặt mà lại không biết!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thanh Anh nguội lạnh, ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần: "Tôi thấy không trùng hợp gì cả, nếu tôi nhớ không làm thì Tổng giám đốc Nguyễn đang thử váy cưới với cô Lâm, sau đó lại đi theo tôi từ trung tâm thương mại đến tận đây, không biết Tổng giám đốc Nguyễn đang có mục đích gì? Hoặc là nói, Tổng giám đốc Nguyễn đây là đang muốn hợp tác với Tập đoàn DN chúng tôi, nếu là vậy thì tôi cũng không ngại bàn. bạc hạng mục hợp tác với anh, có điều trong Tổng giám đốc Nguyễn có vẻ không có ý định bàn chuyện làm ăn."
"Muốn bàn chuyện tình cảm với cô có được tính không?"
Bình luận facebook