Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119-125
Tô Thanh Anh nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, nụ cười trên gương mặt cô dần tắt đi. Cô ấn vào tai nghe bluetooth ở bên tai.
"Chủ Huy ạ!"
"Ừm, gần đây cháu sống thế nào? Về nước cũng đã lâu rồi, sống đã quen chưa?"
"Cảm ơn chủ Huy quan tâm, sau khi cháu về nước mọi thứ đều ổn. Từ ngày mai cháu chính thức làm việc ở tập đoàn Nguyễn thị, cháu ở bên này cũng đang nghĩ cách thu mua cổ phiếu của tập đoàn Nguyễn thị."
"Ừm, Tiểu Anh à, cháu phải chú ý an toàn. Người đàn ông Nguyễn Hạo Thần này rất thông minh, một khi bị cậu ta phát hiện ra thì có thể sẽ bị tính kế ngược lại đó."
"Chủ Huy yên tâm, nếu như bị phát hiện thì cháu sẽ nghĩ cách đối phó."
Người ở đầu dây bên kia điện thoại không trả lời ngay, một lúc sau cô mới nghe thấy giọng nói của ông ta: "Tiểu Anh à, cháu làm việc thì chú rất yên tâm. Nếu như cháu cần gì thì cứ lên tiếng, bên chú Huy còn có chút chuyện. Cứ như vậy đã nhé."
Chưa để Tô Thanh Anh nói gì, đối phương đã cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng máy bận, Tô Thanh Anh nhíu mày lại. Lẽ nào chỗ chú Huy đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Nếu không sao lại luống cuống như vậy? Đây là lần đầu tiên cô thấy chú Huy hốt hoảng như thế.
Dù sao thì cho đến bây giờ, trong ấn tượng của cô ông ta vẫn luôn là dáng vẻ bình tĩnh chững chạc.
"Mẹ ơi, là ông Huy gọi đến sao ạ?"
"Ừm, ông Huy hỏi chúng ta sống ở trong nước có tốt không."
Tô Cảnh Nhạc củi đầu xuống, trong mắt là vẻ u buồn. Thật ra cậu bé vẫn luôn rất nhớ ông Huy, bởi vì ông Huy thật sự rất tốt.
Dường như Tô Thanh Anh nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé: "Tiểu Bảo à, chờ mẹ làm xong việc bên này sẽ đưa con về Mỹ, sau đó sẽ không quay trở lại đây nữa."
Tô Cảnh Nhạc ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu.
Mẹ làm gì cậu bé cũng ủng hộ. Cho dù ở nơi nào, chỉ cần có mẹ thì nơi đó chính là nhà của cậu bé!
ở một bên khác, Thư Khả Như đã thay xong quần áo và định ra ngoài đi dạo. Đột nhiên cô ấy nhìn thấy có một dãy số lạ gọi đến điện thoại của mình.
Vì vậy cô ấy nghe máy mà không hề do dự gì: "A lô, xin chào, tôi là Thư Khả Như."
Trong điện thoại vang lên tiếng cười khẽ, vừa nghe đã biết là tiếng của ai.
"Tần Ngọc Linh."
Trong một quán cà phê, Tần Ngọc Linh ngồi ở nơi dễ thấy nhất. Có rất nhiều người đàn ông liên tục quay đầu lại vì vẻ xinh đẹp của cô ta.
Cô ta uống cà phê, trên gương mặt được trang điểm tinh tế nở nụ cười thản nhiên, nhìn vô cùng vui mắt.
Ở nơi này cũng có rất nhiều nam sinh, có người ngượng ngùng xin cách liên lạc với Tần Ngọc Linh nhưng đều bị cô ta khéo léo từ chối.
Khi Thư Khả Như đi vào thì nhìn thấy tình cảnh này, cô ấy không hiểu tại sao Tần Ngọc Linh lại bỗng nhiên hẹn mình đến đây, lại còn nói muốn nói chuyện với cô ấy.
Thư Khả Như tưởng giữa cô ta và Tần Ngọc Linh không có gì để nói cả, nhưng tại sao mình lại phải tới đây chứ?
Đơn giản là vì muốn báo thù. Tần Ngọc Linh khiến cô ấy bị đánh, nếu như không đáp lại thì cô ấy thật sự ăn không ngon ngủ không yên.
Ban đầu cô ấy còn nghĩ phải làm sao để hẹn Tần Ngọc Linh ra ngoài, không ngờ cô ta tự mò đến tận cửa.
"Chậc chậc, cô Tần sống thoải mái dễ chịu thật đấy. Nhưng chắc là cô vẫn chưa nghe qua câu nói "thế cuộc xoay vần" đâu nhỉ?"
Tần Ngọc Linh nhìn Thư Khả Như, khẽ nhướng mày rồi cầm cà phê lên nhấp một ngụm, không thèm để ý đến lời nói của cô ấy.
Cô ta không biết có xoay vần hay không, nhưng cô ta biết cuối cùng người có kết cục thể thảm nhất sẽ là Thư Khả Như.
"Cô ngồi đi, có muốn uống gì không?"
"Giữa tôi và cô không cần phải giả vờ giả vịt, có chuyện gì thì nói nhanh lên. Tôi cũng đâu bận rộn bằng cô."
"Vậy chúng ta nói thẳng ra nhé, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi thành phố Giang Thành và mãi mãi rời khỏi A Ngọc?"
Nghe thấy lời nói của cô ta, Thư Khả Như cảm thấy vô cùng nực cười. Phải tự ti như thế nào thì cô ta mới cảm thấy Thư Khả Như có thể cướp Chu Ngọc chứ?
Tất cả trái tim của Chu Ngọc đều dồn vào Tân Ngọc Linh, sao anh ta còn để ý đến những người phụ nữ khác được? Vậy mà cô ta còn khuyên mình rời khỏi thành phố Giang Thanh, cô ta đúng là không tự tin về bản thân gì cả.
Huống hồ khuyên ai thì không khuyên, hết lần này đến lần khác chỉ khuyên Thư Khả Như. Chậc chậc!
Thật là thú vị!
"Vậy còn phải xem thử cái giả cổ Tần đưa ra có thể khiến tôi hài lòng không đã. Ít nhất là
mười triệu, nếu như không có mười triệu thì tôi không thể nào rời khỏi thành phố Giang Thành được."
"Vậy sao? Cô vẫn chưa nhận đủ bài học kinh nghiệm nhỉ, còn muốn mặt mình sưng phù thêm một tuần nữa sao?"
Thư Khả Như nhìn chằm chằm vào cô ta, đáy mắt lạnh đến thấu xương. Bây giờ ai cần ai còn chưa chắc đâu!
Cứ phách lối đi!
Tôi cho cô cơ hội phách lối!
Cô ấy không nhát gan, rời khỏi người đàn ông đó cô ấy sẽ sống tốt hơn. Mà trên thế giới này có nhiều đàn ông tốt như vậy, không hề thiếu một người như anh ta.
"Ây, cũng chỉ có một mình Tân Ngọc Linh cô coi Chu Ngọc như bảo bối hiếm có. Anh ta chơi qua bao nhiêu phụ nữ như vậy cũng không sợ bị AIDS, đến lúc lây sang cho cô thì chắc sẽ thú vị lắm đây."
"Cô nói vớ vẩn cái gì vậy?"
Tần Ngọc Linh hét toáng lên về phía cô ấy, vẻ mặt lúc thì tái xanh lúc thì trắng bệch.
Sao lại hoảng sợ đến vậy nhỉ?
Đúng là không có gì đáng sợ, nhưng cô ấy thích nhìn thấy dáng vẻ này của Tân Ngọc Linh.
Thật là thoải mái quá mà!
"Cô biết tại sao hôm nay tôi đồng ý ra ngoài gặp cô không?"
Tần Ngọc Linh nhìn cô ấy với vẻ cảnh giác, cô ta không biết Thư Khả Như định làm cái gì. Thư Khả Như đã khác trước kia rất nhiều, không còn ngu ngốc nghe lời người ta nữa.
"Cô khiến mặt tôi sưng phù bao lâu, tôi cũng định để mặt cô sưng phù lâu như thế."
Tần Ngọc Linh nghe thấy vậy, răng cô ta cắn chặt đôi môi đỏ. Chưa đến ba giây, giọt nước mắt đã đọng lại trong khoé mắt của cô ta. Sự điềm đạm đáng yêu này có thể thu hút ham muốn bảo vệ phụ nữ.
Nhưng Thư Khả Như lại nở nụ cười lạnh lẽo, chiêu này dùng hoài mà không chán à. Cô ta thật sự tưởng Thư Khả Như sẽ không ra tay giống như trước kia sao?
Tần Ngọc Linh sai rồi!
"Khả Như, tôi chỉ bảo cô rời xa bạn trai tôi, đừng quấy rầy anh ấy nữa thôi, như vậy cũng sai sao? Tôi rời đi bao nhiêu năm thì cô cũng bám lấy anh ấy sau lưng tôi bấy nhiêu năm. Khả Như, tôi cầu xin cô đấy, cô đừng bám lấy A Ngọc nữa có được không? Tôi luôn xem cô là người bạn thân nhất của tôi."
Ồ, đúng là một bộ phim truyền hình đặc sắc, lời thoại này rất giống với lời thoại trong những bộ phim thần tượng máu chó.
Giọng nói của Tân Ngọc Linh không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để những người trong quán cà phê nghe thấy. Bỗng nhiên tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn của hai người họ, đồng thời nhìn Thư Khả Như với ánh mắt căm ghét.
Dáng vẻ đáng yêu nhưng trong lòng lại độc ác đến như vậy!
Hơn nữa có rất nhiều người luôn luôn ghét người thứ ba, cho nên ánh mắt họ nhìn Thư Khả Như cũng không hề hiền lành gì.
Đây đúng là phiên bản thật của vở kịch cướp bồ bạn thân mà!
Thư Khả Như khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh nhìn cô ta diễn trò. Cô ấy cảm thấy Tần Ngọc Linh không vào giới giải trí đúng là đáng tiếc, giới giải trí lại thiếu mất một người có kỹ
năng diễn xuất tinh tế như vậy.
Kỹ năng diễn xuất này khiến cô ấy nể phục.
Nhưng cô ấy rất thích lời bài hát này: Cô cứ diễn của cô, tôi sẽ diễn như không thấy gì!
"Khả Như, cô đồng ý với tôi được không? Cầu xin cô đừng bám lấy A Ngọc nữa!"
"Tần Ngọc Linh, chuyện này không phải do cô quyết định, tôi có bám lấy hay không cũng là chuyện của tôi."
Thư Khả Như vừa dứt lời, quả nhiên đã có người qua đường chính nghĩa lên tiếng thay cô ta.
"Tôi nói này cô gái, sao cô có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Đàn ông trên đời có hàng ngàn hàng vạn, sao phải làm một kẻ thứ ba?"
Nghe cô ta nói vậy, Thư Khả Như cũng không đáp lời.
"Phá hoại gia đình người khác sẽ bị trời phạt đấy, huống hồ cổ có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, sao cứ phải đi làm người thứ ba làm gì chứ!"
"Không có tự trọng, chuyên đi cướp bạn trai của người khác, không biết xấu hổ!"
"Loại phụ nữ này không nên được sinh ra trên đời. Đúng thật là vả vào mặt phụ nữ chúng tôi. Nếu tôi mà là bố mẹ cô ta thì đã nhét vào sinh lại rồi!"
Lời nói của phụ nữ vẫn luôn rất khó nghe, mà chưa gì đã đổ hết mọi sai lầm lên người phụ nữ, cũng chẳng nghĩ xem rốt cuộc đàn ông có sai hay không?
Vẫn là câu nói đó, phụ nữ tội gì phải làm khó nhau!
Thư Khả Như đứng lên, liếc mắt nhìn những người đang nói đó một cái, cô ấy cười lạnh.
"Tôi lại muốn biết mấy người các cô có biết sự thật rốt cuộc là thế nào không? Đã bao giờ tìm hiểu uẩn khúc bên trong và cá tính chính xác của sự việc được lan truyền chưa? Ai nấy đều chỉ dựa vào lời nói của một phía mà chỉ trỏ lên đầu lên mặt người khác, ai cho mấy người cái quyền đó? Tự cho rằng mình rất đáng gờm sao? Làm quần chúng hóng hớt khó đến thế à, cứ phải chen vào mấy câu đúng không?"
Nhìn những người này, Thư Khả Như chỉ cảm thấy buồn cười.
Từ xưa đến nay thế giới luôn đồng tình với kẻ yếu, giống như một tên ác ma thích chém giết vậy, một khi anh ta buông bỏ dao giết người thì tất cả mọi người đều cảm thấy anh ta có thể tha thứ.
Nhưng người tốt giúp đỡ mọi người bỗng mắc sai lầm thì lại bị người đời thoá mạ bằng những từ ngữ khó nghe!
Mà trường hợp của cô ấy lại vào loại làm người tốt mà còn bị hãm hại liên tục. Người hại người khác còn đang ở đây giả vờ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của tất cả mọi người đây này.
Buồn nôn!
Đúng thật là buồn nôn!
Còn cô ấy thì lại bị tất cả mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ, đó chính là khinh thường và ghét bỏ.
Những người này vốn dĩ không hề biết chuyện xảy ra bên trong đã vội mắng chửi người khác, đây chính là cái được gọi là anh hùng bàn phím!
"Hừ, tất cả các người không biết chuyện xảy ra như thế nào thì đừng có giả làm người tốt ở đây. Không trải qua thì đừng có quơ chân của tay, cô cho rằng cô hiền lành lắm sao? Mấy người các cô không khác gì với mấy anh hùng bàn phím trên mạng, chưa cần biết đầu đuôi ra sao, mở bàn phím ảo ra là đã có thể đánh mấy câu chửi khó nghe. Một đám người không có chính kiến, bị người khác chi phối suy nghĩ thì lấy tư cách gì để đánh giá tôi?"
Tần Ngọc Linh không ngờ rằng Thư Khả Như lại nói ra những lời đó, đúng là nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Thấy ai nấy đều im lặng, Thư Khả Như hài lòng cong khoé môi, đi đến trước mặt Tần Ngọc Linh.
Cô ấy cầm lấy cà phê rồi hất thẳng lên mặt cô ta, Tần Ngọc Linh kinh ngạc hét lên một tiếng. "Tần Ngọc Linh, cô nghĩ rằng tôi sẽ nhu nhược mặc cô bắt nạt như trước đây sao? Cô sai rồi!"
Thư Khả Như thô bạo nắm chặt tóc cô ta rồi dùng sức lôi lên, lại còn giơ tay đánh liên tục, tiếng bạt tai vang vọng khắp toàn bộ quán cà phê, tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều ngơ ngác.
sức chiến đấu của cô nữ sinh mặt baby dễ thương này đúng là trâu bò!
"A a a, Thư Khả Như, cô dừng tay. A Ngọc sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Thư Khả Như cười lạnh một tiếng: "Ấy, anh ta chưa bao giờ bỏ qua cho tôi, cô gái bẫy hại tôi bị đánh, vậy tôi cũng muốn cho cô nếm thử mùi vị bị đánh. Cô cho rằng ai cũng thích diễn kịch như cô ư? Hay cảm thấy cô là thần, ai cũng phải giúp đỡ cô, cung phụng cô sao?"
Tần Ngọc Linh chỉ cảm thấy mặt mình chết lặng vì đau nhức.
Thư Khả Như đánh đến đỏ cả lòng bàn tay nhưng cô ấy vẫn chưa cảm thấy hả giận, cơn tức này của cô ấy đã nhịn suốt một tuần, nếu còn không xảy ra ngoài thì cô ấy không phải họ Thu!
"Linh hèn hạ, sau này còn dám chọc giận bà đây không? Cô xem Chu Ngọc như bảo bối quý hiếm, nhưng Thư Khả Như này chắc chắc không hiếm lạ gì anh ta. Tôi còn muốn cách xa anh ta xa một chút, tốt nhất quãng đời còn lại đừng có gặp nhau nữa. Khuyên tôi rời xa anh ta à? Sao cô không khuyên anh ta cách xa tôi một chút đi, đúng thật là nực cười vô cùng, đôi nam nữ chó má hai người đúng thật là đẹp đôi!"
"Ôi cô gái này, chó là động vật rất trung thành, cô mắng chó là không đúng rồi!" Câu nói đến từ một nam sinh yêu động vật nhỏ nào đó.
Cũng đúng, chó còn tốt hơn so với đôi nam nữ chó má này!
Mặt Tần Ngọc Linh bị đánh sưng hết lên, không ít người cảm thấy giật mình, phải có oán hận lớn đến nhường nào mới làm được chứ?
Mà theo như Thư Khả Như nói thì trong chuyện này hẳn là có ẩn tình gì đó, chẳng lẽ ý cô ấy là người phụ nữ giả vờ đáng thương nào đó mới là kẻ thứ ba hả?
Tần Ngọc Linh muốn giãy dụa thoát ra, lại bị Thư Khả Như kìm chặt lại. Trong lòng cô ấy thấy bực bội, mấy người này không giúp thì thôi đi, còn cho phục vụ mang hạt dưa lên là có ý gì thế?
A Ngọc đâu? Sao vẫn chưa đến chứ?
"Thư Khả Như, cô thả tôi ra... A!"
Hai bàn tay Thư Khả Như liên tục tát thẳng vào mặt Tần Ngọc Linh, khóe miệng cô ta đã rỉ máu.
Lúc Hướng Tây Thần chạy đến cũng sợ đến mất hồn.
Đây thật sự là Khả Như đáng yêu lúc nào cũng có thể té ngã sao? Sức chiến đấu này cũng hơi mạnh mẽ quá rồi đó. Hoàn toàn định hành chết đối phương!
Cái gì gọi là vả mặt? Đây mới là vả mặt!
Anh ta nhanh chóng bước tới để kéo Thư Khả Như lại.
Nhìn lòng bàn tay cô ấy phiếm hồng, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ thấy đau lòng: "Tổ tông của tôi ơi, em nhìn xem tay em đã đánh đến mức đỏ lên rồi kìa, có đau không? Mặt em vừa mới bớt sưng, bây giờ cả tay cũng đánh đến mức sưng lên, sao lại không biết thương bản thân mình thế hả?"
Thư Khả Như nhếch miệng cười một tiếng, ánh mắt âm u nhìn Tần Ngọc Linh đang khốn đốn.
"Mặt của em sưng suốt một tuần mới hết được, nếu em không xả cơn giận này thì trong lòng em sẽ thấy không thoải mái! Dựa theo kinh nghiệm trước đây của em thì Tần Ngọc Linh chắc chắn đã báo với Chu Ngọc đến đón cô ta từ lâu rồi. Sau đó để Chu Ngọc trùng hợp thấy cảnh tượng này, khiến anh ta càng thêm ghét em, vậy sẽ thành tự em hại em rồi. Anh nói xem, người phụ nữ này cứ dùng mãi một chiều, có phải là đầu úng nước rồi không? Toàn dùng kinh nghiệm em đúc kết ra!"
Hướng Tây Thần: "..."
Mọi người: "..."
"Thư Khả Như, tôi xem cô như chị em thân nhất, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy chứ?"
Tần Ngọc Linh rưng rưng rơi nước mắt, bờ môi run rẩy, ánh mắt thất vọng nhìn Thư Khả Như.
Thư Khả Như xua tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Được rồi được rồi, đừng dùng mãi cái chiêu này, cô không phiền nhưng tôi lại thấy phiền. Tình nghĩa chị em giữa chúng ta đã tàn từ thời đại học rồi. Điệu bộ tâm cơ đẳng cấp ngôi sao này của cô là do Chu Ngọc dạy hả? Chứ chỉ bằng trí thông minh này của cô.."
"Thư Khả Như!"
Một giọng nói u ám vang lên khiến cả người Thư Khả Như chấn động, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thư Khả Như kéo Hướng Tây Thần chạy thẳng, không hề có một chút do dự.
Cùng lúc đó, mấy người áo đen của Chu Ngọc cũng nhanh chóng đuổi theo.
Chu Ngọc nhanh chân đi đến trước mặt Tần Ngọc Linh, thấy mặt cô ta sưng đỏ thì sắc mặt lập tức trở nên hung ác nham hiểm. Anh ta liếc mắt nhìn hướng Thư Khả Như chạy trốn, đúng là hay lắm!
Nhìn thấy Chu Ngọc, Tần Ngọc Linh thì thầm kêu một tiếng: "A Ngọc..." Sau đó té xỉu trong ngực anh ta.
Shit!
Chu Ngọc mắng khẽ một câu, anh ta vốn định đuổi theo bóng dáng Thư Khả Như những giờ chỉ có thể ôm lấy Tân Ngọc Linh đi bệnh viện trước.
Bên phía Thư Khả Như còn đang thực hiện kế hoạch chạy trốn, hai người chạy phía trước, người áo đen liên tục đuổi theo ở phía sau.
"Nhanh nhanh nhanh, chạy vào bên này!"
Chạy vào trong cửa hàng tạp hóa, hai người trốn đằng sau một cái biển quảng cáo lớn, người áo đen đi đến nhìn xung quanh một lượt rồi chạy thẳng về phía trước đuổi theo.
Hai người nhô ra hai cái đầu từ hai bên, sau khi phát hiện không có ai mới hoàn toàn thả lỏng ngồi trên sàn nhà.
Thư Khả Như nghiêng đầu nhìn về phía Hướng Tây Thần, cô ấy cười nói: "Kinh nghiệm của em không sai chứ, cô chị trà xanh Tần Ngọc Linh đó dùng đến dùng để chỉ có mấy chiêu đó, không có ý tưởng nào mới mẻ."
"Ôi, thấy vinh quang lắm nhỉ? Bị người ta hãm hại đến nỗi đúc kết được kinh nghiệm mà em cũng không thấy ngại à?"
Nghe vậy, Thư Khả Như liếc mắt nhìn Hướng Tây Thần, sau đó cô ấy nghiêng đầu sang chỗ khác không nói chuyện với anh ta nữa.
Anh ta đả kích mình!
Điện thoại di động của Hướng Tây Thần vang lên, anh ta nhìn Thư Khả Như rồi nghe máy.
"Gì cơ, mẹ nói đã tìm được em gái rồi sao?"
Thư Khả Như nghe thấy tiếng kêu đầy ngạc nhiên của Hướng Tây Thần thì tò mò nhìn anh ta, tìm được em gái? Anh ta còn có một cô em gái nữa sao?
Chẳng lẽ là thất lạc đến bây giờ mới tìm được?
Sau khi cúp điện thoại, Hướng Tây Thần xông lên ôm lấy cô ấy, cả người anh ta đang run lên, trái tim đập mạnh.
"Khả Như, mẹ anh nói đã tìm được em gái anh. Lúc ba tuổi thì em gái anh bị người lạ dẫn đi, nhà anh vẫn luôn tìm em ấy suốt nhiều năm nay, cuối cùng bây giờ đã tìm được rồi!"
Thư Khả Như gật đầu, hóa ra anh ta còn trải qua chuyện như vậy.
Tốt quá rồi!
Anh ta có bố có mẹ còn có em gái, đúng là hạnh phúc!
Thu ánh mắt ngưỡng mộ lại, cô ấy cười nói: "Nếu thế thì anh nhanh chóng về Mỹ đi, đi gặp lại em gái anh. Em nghĩ em gái anh chắc chắn sẽ rất vui khi được trở về nhà."
"Ừm!"
Hướng Tây Thần gật đầu, anh ta quay người định đi nhưng sau đó đột nhiên dừng bước.
Anh ta quay đầu thì nhìn thấy bóng lưng cô ấy ở nơi đó có phần cô đơn, vô cùng nhỏ bé, vô cùng hiu quạnh!
Trong lòng dâng lên cảm giác tê dại chưa từng có...
Vai Thư Khả Như đột nhiên bị ai đó vẫ, cô ấy đang định nổi giận, nhìn thấy anh ta thì hơi sửng sốt.
"Không phải anh đi rồi sao? Quay lại đi theo em làm gì?"
Hướng Tây Thần ôm vai cô ấy, nhẹ giọng cười nói: "Còn không phải sợ em gặp nguy hiểm hay sao, cho nên về nhà với em trước đã, sau đó anh sẽ đi gặp em gái anh."
"Nhưng mà em cũng không nóng lòng về nhà, tủ lạnh trong nhà đã sắp trống không rồi, em muốn đi mua đồ!"
"Không thành vấn đề!"
Thư Khả Như nhìn anh ta, vui vẻ cười một tiếng.
Hướng Tây Thần đối xử với cô ấy thật sự rất tốt, tốt đến mức cô ấy không biết nên đáp lại thế nào.
Hai người cùng đi siêu thị mua sắm, sau khi mua xong Hướng Tây Thần đưa cô ấy về căn hộ mới thuê không lâu, sau đó anh ta mua vé máy bay chuyến sớm nhất về Mỹ.
Mà Thư Khả Như cũng không thể ngày nào cũng ở khách sạn được, cô ấy cũng đâu giàu có gi!
Hai mẹ con ở công viên chơi rất vui vẻ, trên trán Tô Cảnh Nhạc toát mồ hôi, nụ cười vô cùng rạng rỡ dưới ánh nắng, cũng chỉ có những lúc như thế này cậu bé mới giống một đứa bé bốn tuổi.
Tô Cảnh Nhạc chỉ vào xe cáp treo: "Mẹ ơi, con muốn chơi cái đó!"
Tô Thanh Anh nhìn thấy thì trợn mắt lên, cô vội xua tay: "Không được, không được đầu cục cưng, chúng ta chơi trò khác đi. Cái này quá nguy hiểm, không phù hợp với các bạn nhỏ, hay là thôi đi nhé?"
"Ô, mẹ sợ sao, xấu hổ quá à!"
Bị con trai mình chế giễu đúng là không phải chuyện gì vui.
"Cục cưng, chúng ta chơi đu quay ngựa đi được không, con xem nhiều bạn nhỏ đều ao ước được chơi đó?"
Thế là bạn nhỏ Tô Cảnh Nhạc nào đó dùng ánh mắt nghi ngờ cuộc đời nhìn mẹ mình.
Cậu bé nhìn giống đứa bé ba tuổi đến thế sao? Cậu đã bốn tuổi rồi, đã qua tuổi chơi đu quay ngựa lâu rồi.
"Mẹ ơi, chúng ta có thể chơi trò có tính kích thích hơn được không? Đu quay ngựa chỉ là để mấy đứa nhóc chơi thôi, một đứa bé bốn tuổi như con còn đến góp vui gì nữa?"
Tô Thanh Anh: "..."
Nguy hiểm thất, nguy hiểm thật, thằng bé còn biết mình là đứa bé bốn tuổi.
"Hay là..."
"Chú chơi với con!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lung bọn họ, nụ cười trên mặt Tô Thanh Anh dần vụt tắt.
Tô Cảnh Nhạc nhìn lại thì thấy Nguyễn Hạo Thần, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn.
"Anh đến đây làm gì? Sao lại biết chúng tôi ở đây, chẳng lẽ anh lại theo dõi chúng tôi sao?"
"Tô Thanh Anh, tối đến xem con trai tôi một chút thì có làm sao đâu chứ?"
"Nó không phải con anh, con anh đã bị anh tự tay giết chết từ năm năm trước rồi!"
"Nó chính là con trai tôi, chẳng lẽ còn cần tôi đưa bản xét nghiệm DNA đến trước mặt em thì em mới bằng lòng thừa nhận hay sao?"
Trong lòng Tô Thanh Anh không nên được mà dậy lên từng gợn sóng, vậy mà anh ta lại dám lén xét nghiệm DNA.
"Có khi bản báo cáo đó của anh là giả đấy? Tiểu Bảo là con trai của một mình tôi, không có liên quan gì với anh hết!"
"Không liên quan gì đến tôi?"
Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần dần trở nên hung dữ: "Nếu như không có tội thì có có thể sinh ra được sao? Nếu như không có tôi cung cấp **** ***** cho em thì em sinh được sao?"
Tô Cảnh Nhạc đứng trước mặt Tô Thanh Anh, cậu bé nói: "Mẹ ôm con, con không muốn nhìn người đàn ông này."
Nguyễn Hạo Thần: "..."
Tuổi nhỏ nhưng hiểu biết cũng không phải là ít.
Hai bố con đối mặt một phen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cảnh Nhạc vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Nguyễn Hạo Thần có phần không biết làm sao.
"Nguyễn Hạo Thần, bây giờ con sẽ nói cho chú biết, chứ không phải bố con. Từ khoảnh khắc chú tổn thương mẹ con thì chủ không phải bố con nữa. Huống hồ chứ đừng quên, bây giờ chú là người đàn ông đã có vợ chưa cưới. Năm năm trước chú vì Lâm Tiêu cực kì xấu xí đó mà tùy ý chà đạp tình cảm của mẹ con đổi với chú thì bây giờ chú còn tư cách gì mà nói chủ là bố con chứ. Chú là người cống hiến **** *****, không sai, nhưng bắt đầu từ lúc chủ nổ súng bắn vào tim mẹ con thì cho dù là cuộc sống của mẹ con hay là cuộc sống của con cũng không còn dính dáng gì tới chú nữa."
Nguyễn Hạo Thần: "..."
Đứa nhỏ này trưởng thành sớm đến mức khiến lòng người ta hoảng sợ, anh muốn biết rốt cuộc cô đã trải qua những gì, con của anh đã thấy được những gì?
Đứa bé quá hiểu chuyện luôn khiến người ta hết sức đau lòng!
"Nguyễn Hạo Thần, bây giờ anh nghe thấy con trai tôi nói rồi đấy, cho nên..."
"Rất xin lỗi!"
Bỗng nhiên anh nặng nề nói.
Hai mẹ con trừng mắt nhìn anh chằm chằm, không ai mở miệng.
Tô Thanh Anh ôm Tô Cảnh Nhạc rời đi luôn, Nguyễn Hạo Thần vội vàng theo sau.
Người đàn ông này không biết đột nhiên lại nổi cơn gì, thế mà lại nói ra ba chữ đó...
Nhưng những vết thương đó chỉ dùng ba chữ là có thể xóa bỏ hết sao?
Tô Thanh Anh ôm Tô Cảnh Nhạc đi ngang qua một quầy bán kem, cậu bé bỗng hôn cô.
“Mẹ ơi, con muốn ăn kem, mẹ mua kem cho con được không?”
Tô Thanh Anh không hề suy nghĩ lập tức lắc đầu, bụng của Tô Cảnh Nhạc không thích hợp ăn đồ lạnh. Tuy rằng ăn một chút thì vẫn có thể, nhưng vì tránh những chuyện không cần thiết xảy ra nên cô vẫn không cho cậu bé ăn.
Cô còn nhớ rất rõ năm ngoái sau khi cậu bé lén ăn một hộp kem thì bị nôn mửa tiêu chảy, không ngừng kêu đau bụng. Lúc đó cậu bé thật sự làm cô rất sợ.
Tên nhóc này chính là mạng của cô, nếu như cậu bé có mệnh hệ gì, cô không biết mình sống còn ý nghĩa gì nữa?
Cô liều mạng như vậy để đạt được kết quả này, không chỉ vì muốn trả thù, mà còn vì tên nhóc này. Chỉ khi cô đủ mạnh mẽ mới có thể để con ăn sung mặc sướng.
“Tiểu Bảo, con quên là mình không được ăn lạnh rồi sao?”
Cậu bé nghe vậy thì đặt cằm lên hõm vai cô, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn nhăn nhó, đôi mắt tròn xoe lộ chút thất vọng.
Chỉ cần ánh mắt này thôi cũng đủ làm Nguyễn Hạo Thần xao lòng, không phải vì bất cứ điều gì, chỉ đơn giản vì mối quan hệ huyết thống đã khơi dậy lòng yêu thương của mình đối với cậu nhóc này.
Dáng vẻ này mới giống trẻ con, chứ không phải dáng vẻ trưởng thành như lúc nãy khiến anh hốt hoảng, dù sao thì cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng biến mất, còn Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy xe Go Kart thì rất muốn chơi.
“Mẹ, tên khốn kia đã đi rồi.”
Lúc Tô Cảnh Nhạc được đặt xuống mới chú ý người đàn ông kia đã biến mất.
Tô Thanh Anh quay đầu liếc nhìn rồi gật đầu: “Quả thật đã đi rồi.”
Cô đang định quay người lại thì đã thấy Nguyễn Hạo Thần chạy tới từ cách đó không xa, mà trên tay anh đang cầm hai cây kem ốc quế.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng trở lại trước mặt họ, Tô Thanh Anh vẫn còn chưa kịp mở miệng trách cứ thì anh đã giành giải thích trước.
“Yên tâm, đây là kem bơ không có nhiều đá, trẻ con có thể ăn được. Đây là của em.”
Tô Thanh Anh bất giác cau mày lại khi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, sau đó cô thấy Tô Cảnh Nhạc nhận lấy kem.
"Chủ Huy ạ!"
"Ừm, gần đây cháu sống thế nào? Về nước cũng đã lâu rồi, sống đã quen chưa?"
"Cảm ơn chủ Huy quan tâm, sau khi cháu về nước mọi thứ đều ổn. Từ ngày mai cháu chính thức làm việc ở tập đoàn Nguyễn thị, cháu ở bên này cũng đang nghĩ cách thu mua cổ phiếu của tập đoàn Nguyễn thị."
"Ừm, Tiểu Anh à, cháu phải chú ý an toàn. Người đàn ông Nguyễn Hạo Thần này rất thông minh, một khi bị cậu ta phát hiện ra thì có thể sẽ bị tính kế ngược lại đó."
"Chủ Huy yên tâm, nếu như bị phát hiện thì cháu sẽ nghĩ cách đối phó."
Người ở đầu dây bên kia điện thoại không trả lời ngay, một lúc sau cô mới nghe thấy giọng nói của ông ta: "Tiểu Anh à, cháu làm việc thì chú rất yên tâm. Nếu như cháu cần gì thì cứ lên tiếng, bên chú Huy còn có chút chuyện. Cứ như vậy đã nhé."
Chưa để Tô Thanh Anh nói gì, đối phương đã cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng máy bận, Tô Thanh Anh nhíu mày lại. Lẽ nào chỗ chú Huy đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Nếu không sao lại luống cuống như vậy? Đây là lần đầu tiên cô thấy chú Huy hốt hoảng như thế.
Dù sao thì cho đến bây giờ, trong ấn tượng của cô ông ta vẫn luôn là dáng vẻ bình tĩnh chững chạc.
"Mẹ ơi, là ông Huy gọi đến sao ạ?"
"Ừm, ông Huy hỏi chúng ta sống ở trong nước có tốt không."
Tô Cảnh Nhạc củi đầu xuống, trong mắt là vẻ u buồn. Thật ra cậu bé vẫn luôn rất nhớ ông Huy, bởi vì ông Huy thật sự rất tốt.
Dường như Tô Thanh Anh nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé: "Tiểu Bảo à, chờ mẹ làm xong việc bên này sẽ đưa con về Mỹ, sau đó sẽ không quay trở lại đây nữa."
Tô Cảnh Nhạc ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu.
Mẹ làm gì cậu bé cũng ủng hộ. Cho dù ở nơi nào, chỉ cần có mẹ thì nơi đó chính là nhà của cậu bé!
ở một bên khác, Thư Khả Như đã thay xong quần áo và định ra ngoài đi dạo. Đột nhiên cô ấy nhìn thấy có một dãy số lạ gọi đến điện thoại của mình.
Vì vậy cô ấy nghe máy mà không hề do dự gì: "A lô, xin chào, tôi là Thư Khả Như."
Trong điện thoại vang lên tiếng cười khẽ, vừa nghe đã biết là tiếng của ai.
"Tần Ngọc Linh."
Trong một quán cà phê, Tần Ngọc Linh ngồi ở nơi dễ thấy nhất. Có rất nhiều người đàn ông liên tục quay đầu lại vì vẻ xinh đẹp của cô ta.
Cô ta uống cà phê, trên gương mặt được trang điểm tinh tế nở nụ cười thản nhiên, nhìn vô cùng vui mắt.
Ở nơi này cũng có rất nhiều nam sinh, có người ngượng ngùng xin cách liên lạc với Tần Ngọc Linh nhưng đều bị cô ta khéo léo từ chối.
Khi Thư Khả Như đi vào thì nhìn thấy tình cảnh này, cô ấy không hiểu tại sao Tần Ngọc Linh lại bỗng nhiên hẹn mình đến đây, lại còn nói muốn nói chuyện với cô ấy.
Thư Khả Như tưởng giữa cô ta và Tần Ngọc Linh không có gì để nói cả, nhưng tại sao mình lại phải tới đây chứ?
Đơn giản là vì muốn báo thù. Tần Ngọc Linh khiến cô ấy bị đánh, nếu như không đáp lại thì cô ấy thật sự ăn không ngon ngủ không yên.
Ban đầu cô ấy còn nghĩ phải làm sao để hẹn Tần Ngọc Linh ra ngoài, không ngờ cô ta tự mò đến tận cửa.
"Chậc chậc, cô Tần sống thoải mái dễ chịu thật đấy. Nhưng chắc là cô vẫn chưa nghe qua câu nói "thế cuộc xoay vần" đâu nhỉ?"
Tần Ngọc Linh nhìn Thư Khả Như, khẽ nhướng mày rồi cầm cà phê lên nhấp một ngụm, không thèm để ý đến lời nói của cô ấy.
Cô ta không biết có xoay vần hay không, nhưng cô ta biết cuối cùng người có kết cục thể thảm nhất sẽ là Thư Khả Như.
"Cô ngồi đi, có muốn uống gì không?"
"Giữa tôi và cô không cần phải giả vờ giả vịt, có chuyện gì thì nói nhanh lên. Tôi cũng đâu bận rộn bằng cô."
"Vậy chúng ta nói thẳng ra nhé, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi thành phố Giang Thành và mãi mãi rời khỏi A Ngọc?"
Nghe thấy lời nói của cô ta, Thư Khả Như cảm thấy vô cùng nực cười. Phải tự ti như thế nào thì cô ta mới cảm thấy Thư Khả Như có thể cướp Chu Ngọc chứ?
Tất cả trái tim của Chu Ngọc đều dồn vào Tân Ngọc Linh, sao anh ta còn để ý đến những người phụ nữ khác được? Vậy mà cô ta còn khuyên mình rời khỏi thành phố Giang Thanh, cô ta đúng là không tự tin về bản thân gì cả.
Huống hồ khuyên ai thì không khuyên, hết lần này đến lần khác chỉ khuyên Thư Khả Như. Chậc chậc!
Thật là thú vị!
"Vậy còn phải xem thử cái giả cổ Tần đưa ra có thể khiến tôi hài lòng không đã. Ít nhất là
mười triệu, nếu như không có mười triệu thì tôi không thể nào rời khỏi thành phố Giang Thành được."
"Vậy sao? Cô vẫn chưa nhận đủ bài học kinh nghiệm nhỉ, còn muốn mặt mình sưng phù thêm một tuần nữa sao?"
Thư Khả Như nhìn chằm chằm vào cô ta, đáy mắt lạnh đến thấu xương. Bây giờ ai cần ai còn chưa chắc đâu!
Cứ phách lối đi!
Tôi cho cô cơ hội phách lối!
Cô ấy không nhát gan, rời khỏi người đàn ông đó cô ấy sẽ sống tốt hơn. Mà trên thế giới này có nhiều đàn ông tốt như vậy, không hề thiếu một người như anh ta.
"Ây, cũng chỉ có một mình Tân Ngọc Linh cô coi Chu Ngọc như bảo bối hiếm có. Anh ta chơi qua bao nhiêu phụ nữ như vậy cũng không sợ bị AIDS, đến lúc lây sang cho cô thì chắc sẽ thú vị lắm đây."
"Cô nói vớ vẩn cái gì vậy?"
Tần Ngọc Linh hét toáng lên về phía cô ấy, vẻ mặt lúc thì tái xanh lúc thì trắng bệch.
Sao lại hoảng sợ đến vậy nhỉ?
Đúng là không có gì đáng sợ, nhưng cô ấy thích nhìn thấy dáng vẻ này của Tân Ngọc Linh.
Thật là thoải mái quá mà!
"Cô biết tại sao hôm nay tôi đồng ý ra ngoài gặp cô không?"
Tần Ngọc Linh nhìn cô ấy với vẻ cảnh giác, cô ta không biết Thư Khả Như định làm cái gì. Thư Khả Như đã khác trước kia rất nhiều, không còn ngu ngốc nghe lời người ta nữa.
"Cô khiến mặt tôi sưng phù bao lâu, tôi cũng định để mặt cô sưng phù lâu như thế."
Tần Ngọc Linh nghe thấy vậy, răng cô ta cắn chặt đôi môi đỏ. Chưa đến ba giây, giọt nước mắt đã đọng lại trong khoé mắt của cô ta. Sự điềm đạm đáng yêu này có thể thu hút ham muốn bảo vệ phụ nữ.
Nhưng Thư Khả Như lại nở nụ cười lạnh lẽo, chiêu này dùng hoài mà không chán à. Cô ta thật sự tưởng Thư Khả Như sẽ không ra tay giống như trước kia sao?
Tần Ngọc Linh sai rồi!
"Khả Như, tôi chỉ bảo cô rời xa bạn trai tôi, đừng quấy rầy anh ấy nữa thôi, như vậy cũng sai sao? Tôi rời đi bao nhiêu năm thì cô cũng bám lấy anh ấy sau lưng tôi bấy nhiêu năm. Khả Như, tôi cầu xin cô đấy, cô đừng bám lấy A Ngọc nữa có được không? Tôi luôn xem cô là người bạn thân nhất của tôi."
Ồ, đúng là một bộ phim truyền hình đặc sắc, lời thoại này rất giống với lời thoại trong những bộ phim thần tượng máu chó.
Giọng nói của Tân Ngọc Linh không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để những người trong quán cà phê nghe thấy. Bỗng nhiên tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn của hai người họ, đồng thời nhìn Thư Khả Như với ánh mắt căm ghét.
Dáng vẻ đáng yêu nhưng trong lòng lại độc ác đến như vậy!
Hơn nữa có rất nhiều người luôn luôn ghét người thứ ba, cho nên ánh mắt họ nhìn Thư Khả Như cũng không hề hiền lành gì.
Đây đúng là phiên bản thật của vở kịch cướp bồ bạn thân mà!
Thư Khả Như khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh nhìn cô ta diễn trò. Cô ấy cảm thấy Tần Ngọc Linh không vào giới giải trí đúng là đáng tiếc, giới giải trí lại thiếu mất một người có kỹ
năng diễn xuất tinh tế như vậy.
Kỹ năng diễn xuất này khiến cô ấy nể phục.
Nhưng cô ấy rất thích lời bài hát này: Cô cứ diễn của cô, tôi sẽ diễn như không thấy gì!
"Khả Như, cô đồng ý với tôi được không? Cầu xin cô đừng bám lấy A Ngọc nữa!"
"Tần Ngọc Linh, chuyện này không phải do cô quyết định, tôi có bám lấy hay không cũng là chuyện của tôi."
Thư Khả Như vừa dứt lời, quả nhiên đã có người qua đường chính nghĩa lên tiếng thay cô ta.
"Tôi nói này cô gái, sao cô có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Đàn ông trên đời có hàng ngàn hàng vạn, sao phải làm một kẻ thứ ba?"
Nghe cô ta nói vậy, Thư Khả Như cũng không đáp lời.
"Phá hoại gia đình người khác sẽ bị trời phạt đấy, huống hồ cổ có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, sao cứ phải đi làm người thứ ba làm gì chứ!"
"Không có tự trọng, chuyên đi cướp bạn trai của người khác, không biết xấu hổ!"
"Loại phụ nữ này không nên được sinh ra trên đời. Đúng thật là vả vào mặt phụ nữ chúng tôi. Nếu tôi mà là bố mẹ cô ta thì đã nhét vào sinh lại rồi!"
Lời nói của phụ nữ vẫn luôn rất khó nghe, mà chưa gì đã đổ hết mọi sai lầm lên người phụ nữ, cũng chẳng nghĩ xem rốt cuộc đàn ông có sai hay không?
Vẫn là câu nói đó, phụ nữ tội gì phải làm khó nhau!
Thư Khả Như đứng lên, liếc mắt nhìn những người đang nói đó một cái, cô ấy cười lạnh.
"Tôi lại muốn biết mấy người các cô có biết sự thật rốt cuộc là thế nào không? Đã bao giờ tìm hiểu uẩn khúc bên trong và cá tính chính xác của sự việc được lan truyền chưa? Ai nấy đều chỉ dựa vào lời nói của một phía mà chỉ trỏ lên đầu lên mặt người khác, ai cho mấy người cái quyền đó? Tự cho rằng mình rất đáng gờm sao? Làm quần chúng hóng hớt khó đến thế à, cứ phải chen vào mấy câu đúng không?"
Nhìn những người này, Thư Khả Như chỉ cảm thấy buồn cười.
Từ xưa đến nay thế giới luôn đồng tình với kẻ yếu, giống như một tên ác ma thích chém giết vậy, một khi anh ta buông bỏ dao giết người thì tất cả mọi người đều cảm thấy anh ta có thể tha thứ.
Nhưng người tốt giúp đỡ mọi người bỗng mắc sai lầm thì lại bị người đời thoá mạ bằng những từ ngữ khó nghe!
Mà trường hợp của cô ấy lại vào loại làm người tốt mà còn bị hãm hại liên tục. Người hại người khác còn đang ở đây giả vờ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của tất cả mọi người đây này.
Buồn nôn!
Đúng thật là buồn nôn!
Còn cô ấy thì lại bị tất cả mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ, đó chính là khinh thường và ghét bỏ.
Những người này vốn dĩ không hề biết chuyện xảy ra bên trong đã vội mắng chửi người khác, đây chính là cái được gọi là anh hùng bàn phím!
"Hừ, tất cả các người không biết chuyện xảy ra như thế nào thì đừng có giả làm người tốt ở đây. Không trải qua thì đừng có quơ chân của tay, cô cho rằng cô hiền lành lắm sao? Mấy người các cô không khác gì với mấy anh hùng bàn phím trên mạng, chưa cần biết đầu đuôi ra sao, mở bàn phím ảo ra là đã có thể đánh mấy câu chửi khó nghe. Một đám người không có chính kiến, bị người khác chi phối suy nghĩ thì lấy tư cách gì để đánh giá tôi?"
Tần Ngọc Linh không ngờ rằng Thư Khả Như lại nói ra những lời đó, đúng là nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Thấy ai nấy đều im lặng, Thư Khả Như hài lòng cong khoé môi, đi đến trước mặt Tần Ngọc Linh.
Cô ấy cầm lấy cà phê rồi hất thẳng lên mặt cô ta, Tần Ngọc Linh kinh ngạc hét lên một tiếng. "Tần Ngọc Linh, cô nghĩ rằng tôi sẽ nhu nhược mặc cô bắt nạt như trước đây sao? Cô sai rồi!"
Thư Khả Như thô bạo nắm chặt tóc cô ta rồi dùng sức lôi lên, lại còn giơ tay đánh liên tục, tiếng bạt tai vang vọng khắp toàn bộ quán cà phê, tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều ngơ ngác.
sức chiến đấu của cô nữ sinh mặt baby dễ thương này đúng là trâu bò!
"A a a, Thư Khả Như, cô dừng tay. A Ngọc sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Thư Khả Như cười lạnh một tiếng: "Ấy, anh ta chưa bao giờ bỏ qua cho tôi, cô gái bẫy hại tôi bị đánh, vậy tôi cũng muốn cho cô nếm thử mùi vị bị đánh. Cô cho rằng ai cũng thích diễn kịch như cô ư? Hay cảm thấy cô là thần, ai cũng phải giúp đỡ cô, cung phụng cô sao?"
Tần Ngọc Linh chỉ cảm thấy mặt mình chết lặng vì đau nhức.
Thư Khả Như đánh đến đỏ cả lòng bàn tay nhưng cô ấy vẫn chưa cảm thấy hả giận, cơn tức này của cô ấy đã nhịn suốt một tuần, nếu còn không xảy ra ngoài thì cô ấy không phải họ Thu!
"Linh hèn hạ, sau này còn dám chọc giận bà đây không? Cô xem Chu Ngọc như bảo bối quý hiếm, nhưng Thư Khả Như này chắc chắc không hiếm lạ gì anh ta. Tôi còn muốn cách xa anh ta xa một chút, tốt nhất quãng đời còn lại đừng có gặp nhau nữa. Khuyên tôi rời xa anh ta à? Sao cô không khuyên anh ta cách xa tôi một chút đi, đúng thật là nực cười vô cùng, đôi nam nữ chó má hai người đúng thật là đẹp đôi!"
"Ôi cô gái này, chó là động vật rất trung thành, cô mắng chó là không đúng rồi!" Câu nói đến từ một nam sinh yêu động vật nhỏ nào đó.
Cũng đúng, chó còn tốt hơn so với đôi nam nữ chó má này!
Mặt Tần Ngọc Linh bị đánh sưng hết lên, không ít người cảm thấy giật mình, phải có oán hận lớn đến nhường nào mới làm được chứ?
Mà theo như Thư Khả Như nói thì trong chuyện này hẳn là có ẩn tình gì đó, chẳng lẽ ý cô ấy là người phụ nữ giả vờ đáng thương nào đó mới là kẻ thứ ba hả?
Tần Ngọc Linh muốn giãy dụa thoát ra, lại bị Thư Khả Như kìm chặt lại. Trong lòng cô ấy thấy bực bội, mấy người này không giúp thì thôi đi, còn cho phục vụ mang hạt dưa lên là có ý gì thế?
A Ngọc đâu? Sao vẫn chưa đến chứ?
"Thư Khả Như, cô thả tôi ra... A!"
Hai bàn tay Thư Khả Như liên tục tát thẳng vào mặt Tần Ngọc Linh, khóe miệng cô ta đã rỉ máu.
Lúc Hướng Tây Thần chạy đến cũng sợ đến mất hồn.
Đây thật sự là Khả Như đáng yêu lúc nào cũng có thể té ngã sao? Sức chiến đấu này cũng hơi mạnh mẽ quá rồi đó. Hoàn toàn định hành chết đối phương!
Cái gì gọi là vả mặt? Đây mới là vả mặt!
Anh ta nhanh chóng bước tới để kéo Thư Khả Như lại.
Nhìn lòng bàn tay cô ấy phiếm hồng, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ thấy đau lòng: "Tổ tông của tôi ơi, em nhìn xem tay em đã đánh đến mức đỏ lên rồi kìa, có đau không? Mặt em vừa mới bớt sưng, bây giờ cả tay cũng đánh đến mức sưng lên, sao lại không biết thương bản thân mình thế hả?"
Thư Khả Như nhếch miệng cười một tiếng, ánh mắt âm u nhìn Tần Ngọc Linh đang khốn đốn.
"Mặt của em sưng suốt một tuần mới hết được, nếu em không xả cơn giận này thì trong lòng em sẽ thấy không thoải mái! Dựa theo kinh nghiệm trước đây của em thì Tần Ngọc Linh chắc chắn đã báo với Chu Ngọc đến đón cô ta từ lâu rồi. Sau đó để Chu Ngọc trùng hợp thấy cảnh tượng này, khiến anh ta càng thêm ghét em, vậy sẽ thành tự em hại em rồi. Anh nói xem, người phụ nữ này cứ dùng mãi một chiều, có phải là đầu úng nước rồi không? Toàn dùng kinh nghiệm em đúc kết ra!"
Hướng Tây Thần: "..."
Mọi người: "..."
"Thư Khả Như, tôi xem cô như chị em thân nhất, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy chứ?"
Tần Ngọc Linh rưng rưng rơi nước mắt, bờ môi run rẩy, ánh mắt thất vọng nhìn Thư Khả Như.
Thư Khả Như xua tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Được rồi được rồi, đừng dùng mãi cái chiêu này, cô không phiền nhưng tôi lại thấy phiền. Tình nghĩa chị em giữa chúng ta đã tàn từ thời đại học rồi. Điệu bộ tâm cơ đẳng cấp ngôi sao này của cô là do Chu Ngọc dạy hả? Chứ chỉ bằng trí thông minh này của cô.."
"Thư Khả Như!"
Một giọng nói u ám vang lên khiến cả người Thư Khả Như chấn động, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thư Khả Như kéo Hướng Tây Thần chạy thẳng, không hề có một chút do dự.
Cùng lúc đó, mấy người áo đen của Chu Ngọc cũng nhanh chóng đuổi theo.
Chu Ngọc nhanh chân đi đến trước mặt Tần Ngọc Linh, thấy mặt cô ta sưng đỏ thì sắc mặt lập tức trở nên hung ác nham hiểm. Anh ta liếc mắt nhìn hướng Thư Khả Như chạy trốn, đúng là hay lắm!
Nhìn thấy Chu Ngọc, Tần Ngọc Linh thì thầm kêu một tiếng: "A Ngọc..." Sau đó té xỉu trong ngực anh ta.
Shit!
Chu Ngọc mắng khẽ một câu, anh ta vốn định đuổi theo bóng dáng Thư Khả Như những giờ chỉ có thể ôm lấy Tân Ngọc Linh đi bệnh viện trước.
Bên phía Thư Khả Như còn đang thực hiện kế hoạch chạy trốn, hai người chạy phía trước, người áo đen liên tục đuổi theo ở phía sau.
"Nhanh nhanh nhanh, chạy vào bên này!"
Chạy vào trong cửa hàng tạp hóa, hai người trốn đằng sau một cái biển quảng cáo lớn, người áo đen đi đến nhìn xung quanh một lượt rồi chạy thẳng về phía trước đuổi theo.
Hai người nhô ra hai cái đầu từ hai bên, sau khi phát hiện không có ai mới hoàn toàn thả lỏng ngồi trên sàn nhà.
Thư Khả Như nghiêng đầu nhìn về phía Hướng Tây Thần, cô ấy cười nói: "Kinh nghiệm của em không sai chứ, cô chị trà xanh Tần Ngọc Linh đó dùng đến dùng để chỉ có mấy chiêu đó, không có ý tưởng nào mới mẻ."
"Ôi, thấy vinh quang lắm nhỉ? Bị người ta hãm hại đến nỗi đúc kết được kinh nghiệm mà em cũng không thấy ngại à?"
Nghe vậy, Thư Khả Như liếc mắt nhìn Hướng Tây Thần, sau đó cô ấy nghiêng đầu sang chỗ khác không nói chuyện với anh ta nữa.
Anh ta đả kích mình!
Điện thoại di động của Hướng Tây Thần vang lên, anh ta nhìn Thư Khả Như rồi nghe máy.
"Gì cơ, mẹ nói đã tìm được em gái rồi sao?"
Thư Khả Như nghe thấy tiếng kêu đầy ngạc nhiên của Hướng Tây Thần thì tò mò nhìn anh ta, tìm được em gái? Anh ta còn có một cô em gái nữa sao?
Chẳng lẽ là thất lạc đến bây giờ mới tìm được?
Sau khi cúp điện thoại, Hướng Tây Thần xông lên ôm lấy cô ấy, cả người anh ta đang run lên, trái tim đập mạnh.
"Khả Như, mẹ anh nói đã tìm được em gái anh. Lúc ba tuổi thì em gái anh bị người lạ dẫn đi, nhà anh vẫn luôn tìm em ấy suốt nhiều năm nay, cuối cùng bây giờ đã tìm được rồi!"
Thư Khả Như gật đầu, hóa ra anh ta còn trải qua chuyện như vậy.
Tốt quá rồi!
Anh ta có bố có mẹ còn có em gái, đúng là hạnh phúc!
Thu ánh mắt ngưỡng mộ lại, cô ấy cười nói: "Nếu thế thì anh nhanh chóng về Mỹ đi, đi gặp lại em gái anh. Em nghĩ em gái anh chắc chắn sẽ rất vui khi được trở về nhà."
"Ừm!"
Hướng Tây Thần gật đầu, anh ta quay người định đi nhưng sau đó đột nhiên dừng bước.
Anh ta quay đầu thì nhìn thấy bóng lưng cô ấy ở nơi đó có phần cô đơn, vô cùng nhỏ bé, vô cùng hiu quạnh!
Trong lòng dâng lên cảm giác tê dại chưa từng có...
Vai Thư Khả Như đột nhiên bị ai đó vẫ, cô ấy đang định nổi giận, nhìn thấy anh ta thì hơi sửng sốt.
"Không phải anh đi rồi sao? Quay lại đi theo em làm gì?"
Hướng Tây Thần ôm vai cô ấy, nhẹ giọng cười nói: "Còn không phải sợ em gặp nguy hiểm hay sao, cho nên về nhà với em trước đã, sau đó anh sẽ đi gặp em gái anh."
"Nhưng mà em cũng không nóng lòng về nhà, tủ lạnh trong nhà đã sắp trống không rồi, em muốn đi mua đồ!"
"Không thành vấn đề!"
Thư Khả Như nhìn anh ta, vui vẻ cười một tiếng.
Hướng Tây Thần đối xử với cô ấy thật sự rất tốt, tốt đến mức cô ấy không biết nên đáp lại thế nào.
Hai người cùng đi siêu thị mua sắm, sau khi mua xong Hướng Tây Thần đưa cô ấy về căn hộ mới thuê không lâu, sau đó anh ta mua vé máy bay chuyến sớm nhất về Mỹ.
Mà Thư Khả Như cũng không thể ngày nào cũng ở khách sạn được, cô ấy cũng đâu giàu có gi!
Hai mẹ con ở công viên chơi rất vui vẻ, trên trán Tô Cảnh Nhạc toát mồ hôi, nụ cười vô cùng rạng rỡ dưới ánh nắng, cũng chỉ có những lúc như thế này cậu bé mới giống một đứa bé bốn tuổi.
Tô Cảnh Nhạc chỉ vào xe cáp treo: "Mẹ ơi, con muốn chơi cái đó!"
Tô Thanh Anh nhìn thấy thì trợn mắt lên, cô vội xua tay: "Không được, không được đầu cục cưng, chúng ta chơi trò khác đi. Cái này quá nguy hiểm, không phù hợp với các bạn nhỏ, hay là thôi đi nhé?"
"Ô, mẹ sợ sao, xấu hổ quá à!"
Bị con trai mình chế giễu đúng là không phải chuyện gì vui.
"Cục cưng, chúng ta chơi đu quay ngựa đi được không, con xem nhiều bạn nhỏ đều ao ước được chơi đó?"
Thế là bạn nhỏ Tô Cảnh Nhạc nào đó dùng ánh mắt nghi ngờ cuộc đời nhìn mẹ mình.
Cậu bé nhìn giống đứa bé ba tuổi đến thế sao? Cậu đã bốn tuổi rồi, đã qua tuổi chơi đu quay ngựa lâu rồi.
"Mẹ ơi, chúng ta có thể chơi trò có tính kích thích hơn được không? Đu quay ngựa chỉ là để mấy đứa nhóc chơi thôi, một đứa bé bốn tuổi như con còn đến góp vui gì nữa?"
Tô Thanh Anh: "..."
Nguy hiểm thất, nguy hiểm thật, thằng bé còn biết mình là đứa bé bốn tuổi.
"Hay là..."
"Chú chơi với con!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lung bọn họ, nụ cười trên mặt Tô Thanh Anh dần vụt tắt.
Tô Cảnh Nhạc nhìn lại thì thấy Nguyễn Hạo Thần, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn.
"Anh đến đây làm gì? Sao lại biết chúng tôi ở đây, chẳng lẽ anh lại theo dõi chúng tôi sao?"
"Tô Thanh Anh, tối đến xem con trai tôi một chút thì có làm sao đâu chứ?"
"Nó không phải con anh, con anh đã bị anh tự tay giết chết từ năm năm trước rồi!"
"Nó chính là con trai tôi, chẳng lẽ còn cần tôi đưa bản xét nghiệm DNA đến trước mặt em thì em mới bằng lòng thừa nhận hay sao?"
Trong lòng Tô Thanh Anh không nên được mà dậy lên từng gợn sóng, vậy mà anh ta lại dám lén xét nghiệm DNA.
"Có khi bản báo cáo đó của anh là giả đấy? Tiểu Bảo là con trai của một mình tôi, không có liên quan gì với anh hết!"
"Không liên quan gì đến tôi?"
Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần dần trở nên hung dữ: "Nếu như không có tội thì có có thể sinh ra được sao? Nếu như không có tôi cung cấp **** ***** cho em thì em sinh được sao?"
Tô Cảnh Nhạc đứng trước mặt Tô Thanh Anh, cậu bé nói: "Mẹ ôm con, con không muốn nhìn người đàn ông này."
Nguyễn Hạo Thần: "..."
Tuổi nhỏ nhưng hiểu biết cũng không phải là ít.
Hai bố con đối mặt một phen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cảnh Nhạc vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Nguyễn Hạo Thần có phần không biết làm sao.
"Nguyễn Hạo Thần, bây giờ con sẽ nói cho chú biết, chứ không phải bố con. Từ khoảnh khắc chú tổn thương mẹ con thì chủ không phải bố con nữa. Huống hồ chứ đừng quên, bây giờ chú là người đàn ông đã có vợ chưa cưới. Năm năm trước chú vì Lâm Tiêu cực kì xấu xí đó mà tùy ý chà đạp tình cảm của mẹ con đổi với chú thì bây giờ chú còn tư cách gì mà nói chủ là bố con chứ. Chú là người cống hiến **** *****, không sai, nhưng bắt đầu từ lúc chủ nổ súng bắn vào tim mẹ con thì cho dù là cuộc sống của mẹ con hay là cuộc sống của con cũng không còn dính dáng gì tới chú nữa."
Nguyễn Hạo Thần: "..."
Đứa nhỏ này trưởng thành sớm đến mức khiến lòng người ta hoảng sợ, anh muốn biết rốt cuộc cô đã trải qua những gì, con của anh đã thấy được những gì?
Đứa bé quá hiểu chuyện luôn khiến người ta hết sức đau lòng!
"Nguyễn Hạo Thần, bây giờ anh nghe thấy con trai tôi nói rồi đấy, cho nên..."
"Rất xin lỗi!"
Bỗng nhiên anh nặng nề nói.
Hai mẹ con trừng mắt nhìn anh chằm chằm, không ai mở miệng.
Tô Thanh Anh ôm Tô Cảnh Nhạc rời đi luôn, Nguyễn Hạo Thần vội vàng theo sau.
Người đàn ông này không biết đột nhiên lại nổi cơn gì, thế mà lại nói ra ba chữ đó...
Nhưng những vết thương đó chỉ dùng ba chữ là có thể xóa bỏ hết sao?
Tô Thanh Anh ôm Tô Cảnh Nhạc đi ngang qua một quầy bán kem, cậu bé bỗng hôn cô.
“Mẹ ơi, con muốn ăn kem, mẹ mua kem cho con được không?”
Tô Thanh Anh không hề suy nghĩ lập tức lắc đầu, bụng của Tô Cảnh Nhạc không thích hợp ăn đồ lạnh. Tuy rằng ăn một chút thì vẫn có thể, nhưng vì tránh những chuyện không cần thiết xảy ra nên cô vẫn không cho cậu bé ăn.
Cô còn nhớ rất rõ năm ngoái sau khi cậu bé lén ăn một hộp kem thì bị nôn mửa tiêu chảy, không ngừng kêu đau bụng. Lúc đó cậu bé thật sự làm cô rất sợ.
Tên nhóc này chính là mạng của cô, nếu như cậu bé có mệnh hệ gì, cô không biết mình sống còn ý nghĩa gì nữa?
Cô liều mạng như vậy để đạt được kết quả này, không chỉ vì muốn trả thù, mà còn vì tên nhóc này. Chỉ khi cô đủ mạnh mẽ mới có thể để con ăn sung mặc sướng.
“Tiểu Bảo, con quên là mình không được ăn lạnh rồi sao?”
Cậu bé nghe vậy thì đặt cằm lên hõm vai cô, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn nhăn nhó, đôi mắt tròn xoe lộ chút thất vọng.
Chỉ cần ánh mắt này thôi cũng đủ làm Nguyễn Hạo Thần xao lòng, không phải vì bất cứ điều gì, chỉ đơn giản vì mối quan hệ huyết thống đã khơi dậy lòng yêu thương của mình đối với cậu nhóc này.
Dáng vẻ này mới giống trẻ con, chứ không phải dáng vẻ trưởng thành như lúc nãy khiến anh hốt hoảng, dù sao thì cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng biến mất, còn Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy xe Go Kart thì rất muốn chơi.
“Mẹ, tên khốn kia đã đi rồi.”
Lúc Tô Cảnh Nhạc được đặt xuống mới chú ý người đàn ông kia đã biến mất.
Tô Thanh Anh quay đầu liếc nhìn rồi gật đầu: “Quả thật đã đi rồi.”
Cô đang định quay người lại thì đã thấy Nguyễn Hạo Thần chạy tới từ cách đó không xa, mà trên tay anh đang cầm hai cây kem ốc quế.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng trở lại trước mặt họ, Tô Thanh Anh vẫn còn chưa kịp mở miệng trách cứ thì anh đã giành giải thích trước.
“Yên tâm, đây là kem bơ không có nhiều đá, trẻ con có thể ăn được. Đây là của em.”
Tô Thanh Anh bất giác cau mày lại khi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, sau đó cô thấy Tô Cảnh Nhạc nhận lấy kem.
Bình luận facebook