Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126-131
Nguyễn Hạo Thần biết được cậu bé này không thể ăn đá qua biểu hiện của Tô Thanh Anh, vì vậy anh đã nhờ người làm ra loại kem bơ này với tốc độ nhanh nhất.
Hơn nữa còn kêu họ kiểm soát độ ngọt, không được quá ngấy.
Tô Cảnh Nhạc cũng nhìn anh, sau đó khẽ liếm cây kem, đôi mắt to tròn sáng ngời.
Thật sự rất ngon!
Cậu bé ngẩng đầu nói với Tô Thanh Anh: “Mẹ ơi, thật sự rất ngon, mẹ nếm thử xem”
Tô Thanh Anh nếm thử một miếng dưới cái nhìn của hai người họ, quả thật mùi vị rất tuyệt, độ ngọt cũng vừa phải, mềm mịn ngầy ngậy.
Đúng là không có chuyện gì mà tiền không thể làm được.
Điện thoại trong túi Tô Thanh Anh vang lên, cô bất giác nhìn Nguyễn Hạo Thần khi thấy dãy số.
Tô Thanh Anh nói: “Tiểu Bảo, mẹ đi nghe điện thoại một chút. Con ngoan ngoãn đợi nhé, không được chạy lung tung cũng không thể rời đi cùng với tên khốn này, biết không?”
Nguyễn Hạo Thần: "..."
Anh là bố của cậu bé chứ không phải tên khốn đầu.
Trong lòng Nguyễn Hạo Thần nói thầm một câu.
Tô Thanh Anh đến cách đó không xa nghe điện thoại, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bọn họ.
Tô Cảnh Nhạc nhanh chóng ăn hết cây kem, đứng chỗ lan can nhìn mọi người chơi xe GO Kart bên trong,. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé ngập tràn vẻ ngưỡng mộ.
Tất cả những đứa trẻ đang chơi với bố chúng, trong khi những người mẹ đang tươi cười rạng rỡ đứng bên ngoài lan can nhìn chồng con.
Tô Cảnh Nhạc thấy vậy thì ánh mắt trở nên ảm đạm hơn đôi chút, nhưng cậu không có điều kiện như họ.
Nguyễn Hạo Thần ngồi xổm xuống, dĩ nhiên anh cũng nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu bé.
"Con có muốn chơi không?"
"Không liên quan đến chú!"
Nguyễn Hạo Thần mở miệng muốn nói, nhưng lại bị câu nói này của cậu bé làm cho không biết nói như nào cho phải.
Tính cách cậu nhóc này thật đúng là giống hệt anh, chỉ cần ghét ai thì không hề nể mặt.
Anh không nói gì, trực tiếp bế cậu bé lên đi thẳng vào trong.
Ban đầu Tô Cảnh Nhạc còn muốn vùng vẫy, nhưng khi nhìn thấy anh đi về phía xe Go Kart thì lập tức im bặt.
Cậu len lén ngước nhìn người đàn ông này, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Mà cảm giác của Nguyễn Hạo Thần lại hoàn toàn khác, cơ thể của cậu nhóc mềm mại, còn có mùi sữa của trẻ nhỏ. Khoảnh khắc đó khiến trái tim trống rỗng của anh đột nhiên được lấp đầy.
Sau khi nghe xong điện thoại, Tô Thanh Anh quay lại thì không thấy hai người họ đâu. Trong lòng cô không khỏi có hơi lo lắng, chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần bắt con trai cô đi rồi ư?
Cô vừa nghĩ đến khả năng này thì đã nóng ruột khó mà diễn tả.
“Mẹ, con ở đây!”
Tô Thanh Anh nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Tô Cảnh Nhạc thì vội vàng quay người lại nhìn. Cô đúng lúc trông thấy Nguyễn Hạo Thần đang chở cậu bé lao về vạch đích, giành được vị trí số một.
Tô Cảnh Nhạc vui vẻ vẫy bàn tay nhỏ, kiêu ngạo nhìn đám người bị rơi lại phía sau, trên khuôn mặt bánh bao kia ngập tràn sự vui vẻ và hạnh phúc mà trước nay chưa từng có.
Tô Thanh Anh nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Cô khó tránh khỏi hơi lo lắng, lẽ nào đây chính là cái gọi là máu mủ ruột thịt sao?
Những lúc Tiểu Bảo chơi đùa cùng với Tử Phàm, cô cũng chưa từng thấy con vui vẻ như vậy. Dù rõ ràng Tử Phàm đối xử rất tốt với cậu bé, coi cậu như con ruột của mình.
Nhưng cô luôn cảm thấy Tiểu Bảo đang kìm nén điều gì đó, là bởi vì khi cô ở bên cạnh Tử Phàm đều luôn ghi hận người đàn ông tên Nguyễn Hạo Thần này sao?
Bàn tay cầm điện thoại yếu ớt buông xuống, cô dựa vào cây cột bên cạnh, nhìn hai người đang chơi đùa vui vẻ.
Thật ra Tiểu Bảo như này cũng khá tốt, không cần phải hiểu chuyện quá mức hay kiêng kị nhiều như thế.
Dù sao đây cũng là vấn đề giữa người lớn, lẽ ra một đứa trẻ như cậu bé không nên bị cuốn vào.
Hơn nữa Tiểu Bảo biết quá nhiều chuyện, đến nỗi cô không thể đoán trước được, vì vậy từ khi cậu bé có ký ức đến nay đều vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Những đứa trẻ khác đều ầmĩ đòi bố mẹ mua đồ chơi, còn cậu nhóc này đã bắt đầu yên tĩnh đọc sách.
Cô cũng không biết Tôn Tử Phàm đã nói gì với Tiểu Bảo khiến cậu bé trở nên cố gắng và bình tĩnh trầm ổn như vậy.
Ánh mắt cô nhìn hai bố con họ chăm chú, hóa ra sự chênh lệch giữa ruột thịt và không cùng dòng máu lại lớn đến vậy, có lẽ đây là sự kỳ diệu của quan hệ huyết thống nhỉ?
Tô Cảnh Nhạc và Nguyễn Hạo Thần chơi rất vui vẻ, đều mệt đến độ toát mồ hôi nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Nguyễn Hạo Thần cười lên rất đẹp trai, thu hút không ít người vây xem, còn có mấy người đứng bên cạnh Tô Thanh Anh không ngừng la hét.
"Wow, WOW, WOW đẹp trai thật đấy, đứa nhỏ đó cũng đáng yêu quá đi mất! Tôi rất muốn biết
mẹ của cậu bé xinh đẹp đến mức nào mới có thể sinh ra một cậu con trai đẹp như vậy?"
Này cô gái, tôi chính là mẹ của đứa trẻ đó!
Khi Tô Thanh Anh nghe thấy những lời này, ánh mắt không khỏi nhìn về phía mấy cô ấy, đôi
môi đỏ hồng nở nụ cười.
Họ khen ngợi con trai của mình, tất nhiên cô cảm thấy tự hào và hạnh phúc.
"Không nhất định là thế đâu, bố của cậu bé ấy vừa cao vừa khỏe, chắc mẹ của cậu bé cũng không kém là bao. Tôi muốn biết rốt cuộc bọn họ làm sao mới có thể sinh ra một đứa trẻ như vậy?"
"Ồ ồ, tôi nghĩ anh đang muốn làm chuyện người lớn, nhưng tôi không có chứng cứ."
Tô Thanh Anh: "..."
Bọn họ thảo luận về vấn đề này ở nơi công cộng hay lắm sao?
Qua mấy lượt nữa, Nguyễn Hạo Thần mới cầm bàn tay bé nhỏ của Tô Cảnh Nhạc và đi ra ngoài.
Trước tiên Tô Cảnh Nhạc chạy đến ôm lấy đùi của Tô Thanh Anh, cười nói: "Mẹ ơi, chơi vui quá ạ. Lần nào cũng là chúng ta xông lên trước."
Tô Thanh Anh dịu dàng xoa mái tóc xù của cậu bé, lấy khăn từ trong túi ra rồi quỳ xuống khẽ lau những giọt mồ hôi đọng trên trán cậu bé. Vẻ mặt của cô vô cùng dịu dàng.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy mà không tránh khỏi ghen tị, cho dù là trước khi kết hôn hay là sau khi kết hôn cô đều chưa từng dịu dàng với anh.
Thật ra trước kia không phải là Tô Thanh Anh không dịu dàng, mà là cô chưa bao giờ là người Nguyễn Hạo Thần cần, vì thế đương nhiên anh không cảm nhận được.
Thế mà bây giờ anh lại trách ngược người ta?
Có thể giữ lại chút liêm sỉ được không?
"Con có một không? Có cần tìm nơi nào để nghỉ ngơi không?"
"Mẹ à, con không mệt, con muốn đi thuyền hải tặc. Từ khi xem phần năm của bộ phim cướp biển vùng Caribe, bây giờ con rất mê ạ."
Nghe thấy vậy, khóe miệng của Tô Thanh Anh giật giật.
Khoảng cách giữa trẻ con thật sự lớn như vậy sao?
Những đứa trẻ ở độ tuổi của cậu bé nào có ai không xem phim hoạt hình, bây giờ cậu bé lại xem những thứ này?
"Tiểu Bảo, những thứ này là phim của người lớn, con là trẻ con không hợp để xem. Sau này con xem phim hoạt hình là được rồi, cho dù là "Chú dê vui vẻ" hay là siêu nhân thì mẹ đều để cho con xem"
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Cảnh Nhạc tỏ vẻ không muốn nói gì, bất lực lắc đầu.
"Mẹ à, thỉnh thoảng đầu óc mẹ chập IC cũng hay ăn không nói có lắm"
Tô Thanh Anh: "..”
Nguyễn Hạo Thần ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười, nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con với vẻ hứng thú.
"Mẹ, mẹ đừng cứ mãi xem con là đứa trẻ ba tuổi nữa, con đã bốn tuổi rồi. Con đã không còn liên quan đến những thứ như phim hoạt hình nữa, những thứ đó chỉ có con nít hội mới xem thôi.
Đứa trẻ vô cùng thông minh như con không thèm xem phim hoạt hình ngây thơ đó. Được rồi được rồi, mẹ à, chúng ta mau chơi thuyền hải tặc đi."
Nói xong, cậu bé kéo Tô Thanh Anh qua bên kia.
Đôi chân ngắn tũn nhỏ nhắn đó chạy nhìn thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi khiến trái tim người ta muốn tan chảy.
Nguyễn Hạo Thần nhìn bóng lưng của hai mẹ con, tay trái đặt lên tim mình, dường như anh đã tìm ra mảnh ghép đã đánh mất ấy.
Hơn nữa còn được lấp đầy lại.
Sau đó Nguyễn Hạo Thần chơi cùng với cậu bé rất nhiều trò, mà Tô Thanh Anh chỉ nhìn không nói gì.
Hiếm khi nhìn thấy cậu nhóc này vui như vậy, Tô Thanh Anh cũng không muốn khiến cậu bé mất vui. Đối với cô mà nói, cậu bé này mới là quan trọng nhất.
Trên xe, Tô Thanh Anh ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, còn Tô Cảnh Nhạc đã chơi cả một ngày nên mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
"Nguyễn Hạo Thần, hôm nay là một ngoại lệ. Tôi hy vọng những ngày tháng sau này anh có thể cách xa Tiểu Bảo một chút."
Lời nói của cô khiến vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần trở nên lạnh lẽo, anh nhìn con đường phía trước với ánh mắt nham hiểm, không hề lên tiếng trả lời Tô Thanh Anh.
Nguyễn Hạo Thần đưa cô đến dưới khu chung cư ở trung tâm thành phố, đích thân bế đứa trẻ xuống.
Anh nhắm mắt làm ngơ trước lời nói vừa nãy của cô. Dù sao đây cũng là con của anh, dựa vào cái gì mà cô không cho anh tiếp xúc với cậu bé, như vậy là không công bằng.
"Nguyễn Hạo Thần, chẳng lẽ anh không nghe thấy những lời tôi nói vừa nãy sao? Sau này cách xa Tiểu Bảo một chút, tôi không muốn hai người tiếp xúc quá nhiều."
Nguyễn Hạo Thần liếc nhẹ cô, so với dáng vẻ tức đến nổ phổi của cô thì người phía trước lại rất bình tĩnh nho nhã.
Cũng không vì như vậy mà cãi nhau với cô.
"Tiểu Bảo đã mệt cả ngày nay rồi, em định đánh thức thằng bé sao? Sau khi quay về, đợi thằng bé tỉnh dậy thì hẵng tắm rửa cho nó."
Nghe thấy vậy, Tô Thanh Anh không khỏi nhìn cậu nhóc ở trong lòng anh, vẻ mặt khó chịu không nói thêm gì nữa.
Quay trở về căn hộ, Nguyễn Hạo Thần đặt cậu bé xuống giường. Anh nhìn gương mặt đang say giấc và cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên vô cùng buồn cười. Tim anh bỗng mềm nhũn, trên gương mặt đẹp trai nở nụ cười cưng chiều.
Anh cúi xuống khẽ hôn lên trán cậu bé.
Tô Thanh Anh khoanh hai tay trước ngực dựa lên thành cửa, nhìn thấy hết biểu hiện của Nguyễn Hạo Thần.
Trên gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần càng thấm thuý hơn.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Trong phòng khách, Nguyễn Hạo Thần cởi áo khoác của mình ra rồi ném sang bên cạnh. Dáng vẻ của anh vô cùng tuỳ tiện, giống như nơi này là nhà của mình vậy.
Tô Thanh Anh cũng không biết nên làm gì với thái độ này của anh ta, dù sao có nói thì chưa chắc anh ta đã nghe.
"Em muốn nói gì? Nếu như bảo tôi rời xa con thì không cần bàn nữa, còn nếu như muốn nói về chuyện giữa chúng ta thì tôi rất vui lòng"
"Chuyện giữa chúng ta không có gì để nói cả. Hơn nữa, vào năm năm trước chúng ta đã chấm dứt hoàn toàn rồi. Vì vậy ngoại trừ chuyện của Tiểu Bảo ra, giữa chúng ta không còn chủ đề gì để nói cả."
Nghe lời nói của Tô Thanh Anh, Nguyễn Hạo Thần nở nụ cười quái dị ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Dáng vẻ của anh như muốn ăn cô vậy.
Tô Thanh Anh bị anh nhìn như vậy thì cảm thấy gượng gạo liền dời ánh mắt của mình đi.
"Tô Thanh Anh, vậy em đừng quên chỉ có một mình em ký vào đơn xin ly hôn, tôi vẫn chưa có ký. Vì vậy, nó vô hiệu.
Huống hồ giấy kết hôn của chúng ta vẫn còn hiệu lực. Rất nhiều người nói em đã chết, mà bây giờ em cũng đã đổi tên. Nhưng chỉ cần tôi cho người làm giám định vân tay của em thì chắc chắn sẽ xác định được hai người là một, như vậy em vẫn là vợ của Nguyễn Hạo Thần tôi.
Nếu như em kết hôn cùng với người đàn ông khác thì đã vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng. Hơn nữa tôi cũng không cho phép con trai của tôi gọi người đàn ông khác là bố, đặc biệt là Tôn Tử Phàm."
Nguyễn Hạo Thần nói xong, bỗng nhiên đi đến trước mặt cô rồi đứng ở trên cao nhìn biểu cảm uất ức của cô.
Đúng là quá... đáng yêu!
Mất một lúc sau, Tô Thanh Anh mới nhìn anh mỉm cười: "Nhưng anh cũng đừng quên vợ chồng ly thân từ hai năm trở lên là có quyền đơn phương ly hôn."
Mę nó!
Nguyễn Hạo Thần thầm chửi trong lòng.
Anh hít một hơi sâu rồi bỗng nhiên cúi người xuống, chống tay sang hai bên người cô.
Hình ảnh này rất quen thuộc...
Chẳng phải một tuần trước Nguyễn Hạo Thần cũng làm hành động như vậy với cô khi ở trong văn phòng của anh ta đó sao.
Đôi chân dài của Tô Thanh Anh quét qua, vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần thay đổi, lập tức né ra. Đồng thời, anh cũng bắt đầu tấn công lần nữa cùng với tốc độ chuyển động của cô.
Hai người cứ đánh như vậy ở trong phòng khách, bản lĩnh của hai bên đều tương đương nhau. Nhưng trước giờ Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn tập luyện, nên so sánh thực lực hiện tại của anh và Tô Thanh Anh, cô vẫn chưa bì kịp với anh.
Trong lòng Tô Thanh Anh cũng rất ngạc nhiên, kĩ năng của Nguyễn Hạo Thần không phải chỉ lợi hại bình thường, mà thậm chí còn cao hơn cô một bậc.
Sau một cú xoay người, Tô Thanh Anh bị trượt chân nên lảo đảo ngã nhào xuống.
Nguyễn Hạo Thần vội vàng kéo lấy cô, cuối cùng hai người cùng ngã xuống tấm thảm. Tô Thanh Anh còn chưa kịp cảm nhận cơn đau nơi cánh tay, đã bị sức nặng của cơ thể anh thu hút. Cô nhìn anh chằm chằm, sau đó cắn chặt răng.
"Anh đứng lên cho tôi!"
Nguyễn Hạo Thần mỉm cười lắc đầu: "Vợ à, bao nhiêu năm không gặp bản lĩnh của em đã tiến bộ không ít nhỉ. Tôi sắp đánh không lại em rồi."
Tô Thanh Anh quát lớn: "Anh đừng có mà gọi linh tinh, ai là vợ của anh?"
Vừa nói nong, Tô Thanh Anh liền ngẩn người ra. Hình như vừa nãy cố nói tục.
Dáng vẻ này của cô khiến Nguyễn Hạo Thần khẽ cười.
"Cút ra!"
"Cút ra thì được, nhưng tôi muốn cút cùng với em thì phải làm sao đây?"
"Nguyễn Hạo Thần, anh phải nhớ rằng người khiến tôi yêu anh chính là anh, người tự tay đẩy tôi xuống vực sâu cũng là anh. Từ lúc anh rút mặt nạ oxy của mẹ tôi ra thì chúng ta đã không thể nào quay lại được nữa rồi."
"Huống hồ là anh đã nổ súng bắn đứt khả năng giữa chúng ta."
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, đôi mắt Nguyễn Hạo Thần đen như mực, sâu bên trong ẩn chứa sự nguy hiểm.
Bốn mắt nhìn nhau, có thể nghe thấy rõ tiếng thở của đối phương, lúc này nhiệt độ dần ấm lên.
Nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, anh không hề do dự mà cúi đầu xuống...
Nhưng Tô Thanh Anh nhanh chóng quay đầu đi, khiến nụ hôn của anh rơi lên gò má của cô.
Cô cố gắng đẩy anh ra, vô cùng chán ghét.
"Nguyễn Hạo Thần, anh thật sự khiến người ta buồn nôn. Anh đừng dùng cái miệng từng hôn người người khác để hồn tôi."
Sau đó đương nhiên hai người kết thúc với vẻ khó chịu.
Ban đầu Nguyễn Hào Thần định đóng sầm cửa rời đi, nhưng nghĩ đến con trai còn đang ngủ nên chỉ có thể nhẹ nhàng mở cửa ra.
Trong đêm khuya, Tô Thanh Anh mặc đồ ngủ màu trắng đứng trước cửa sổ. Trong tay cô cầm ly rượu vang, chất lỏng màu đỏ bên trong khẽ đung đưa.
Cô chuyển ánh mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu không ngừng hiện ra chuyện xảy ra vào ngày hôm nay. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Bảo vui vẻ như vậy.
Cậu bé vui khiến cô vui lây, nhưng đây cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Ý định ban đầu của cô là không muốn để Nguyễn Hạo Thần đến gần, nhưng cô không thể cấm Tiểu Bảo đến gần. Vấn đề này cứ mãi quanh quẩn trong đầu cô, làm cô bực bội khó ngủ.
Đã quá nửa đêm rồi mà Thư Khả Như còn ôm bịch khoai tây chiên ngồi trên ghế sô pha xem phim, vừa xem vừa ăn say sưa ngon lành. Cô ấy cầm điện thoại lên nhìn giờ, đã nửa tiếng rồi mà sao đồ ăn cô ấy đặt bên ngoài vẫn chưa đến?
Bụng cô ấy đói đến xẹp lép rồi!
Ting toong từng toong...
Ting toong ting toong...
Thư Khả Như liền nhìn ra cửa, không khỏi vui mừng. Cô ấy vừa oán trách thì đồ ăn đến rồi.
Cô ấy không thèm đi giày mà lao xuống mở cửa.
Nhưng cửa vừa mở ra nhìn thấy người đến, Thư Khả Như không nói lời nào mà ngay lập tức đóng cửa lại.
Nhưng sức lực giữa nam và nữ khác nhau hoàn toàn, bóng dáng cao lớn của Chu Ngọc đã xông vào.
Trên gương mặt non nớt của Thư Khả Như toàn là sự cảnh giác: "Anh đến đây làm gì? Ở nơi này không chào đón anh."
Chu Ngọc nheo mắt lại, nhìn ánh mắt lo lắng của cô ấy rồi nở nụ cười lạnh lẽo.
Anh ta sải đôi chân dài đi vào, quan sát căn hộ này. Nhìn thấy đôi dép của đàn ông ở dưới sàn, vẻ mặt của anh ta không khỏi trở nên lạnh lẽo hơn.
Xem ra cô ấy sống rất tốt với người đàn ông khác.
Anh ta đi đến, nhìn thấy khoai tây chiên và Coca ở trên ghế sô pha thì nhíu mày lại.
Nửa đêm rồi mà còn ăn những thứ rác rưởi này, đúng là tốt thật!
Thư Khả Như đóng cửa, không lên tiếng ngay.
Cô ấy ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, mặt của Tần Ngọc Linh bị cô ấy tát đến đó cả lên, chẳng phải lúc này anh ta nên ở bên cạnh Tần Ngọc Linh sao?
Anh ta chạy đến chỗ cô ấy là muốn tính sổ giúp Tần Ngọc Linh à?
Nghĩ đến khả năng này, thái độ của Thư Khả Như đối với anh ta càng khó chịu hơn.
Anh ta ngồi xuống, xoa hàng lông mày của mình.
Sau đó nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh lùng: "Đi đi, lấy một cốc nước cho tôi."
Thư Khả Như nhìn anh ta với vẻ khó mà tin được, người đàn ông này mất não rồi sao? Đây là nhà của cô ấy, anh ta đến nhà cô ấy để sai vặt sao?
Có tin cô ấy lấy kéo đâm vào cổ anh ta không?
"Chu Ngọc, tôi không phải người giúp việc ở nhà anh. Nếu như anh muốn uống nước thì về nhà anh mà uống, anh uống nước ở chỗ tôi không sợ bị trúng độc mà chết sao?"
Thế là Chu Ngọc mở lon cocacola bên cạnh, uống ngay trước mắt Thư Khả Như.
Anh ta uống coca của cô ấy, đúng là không thể nhịn được nữa!
Cô ấy lao đến cướp lại, nhìn lon coca còn chưa đến một nửa thì thật sự rất muốn bóp chết người đàn ông này.
Thư Khả Như chăm sóc gương mặt cả một tuần, trong thời gian này không được đụng đến đồ ăn vặt. Lon coca này được cô ấy lén giấu đi, nếu không sẽ bị cái tên Hướng Tây Thần đó vứt đi.
Hơn nữa bình thường Hướng Tây Thần cũng không cho phép Thư Khả Như ăn đồ ăn vặt. Bây giờ, khó khăn lắm anh ta mới rời đi mấy ngày nên cô ấy mới vui vẻ ăn đồ ăn vặt xem phim.
Kết quả người đàn ông này lại xuất hiện còn uống nửa lon coca của cô ấy.
Thư Khả Như tức đến nỗi muốn giết người!
Cô ấy chỉ vào anh ta, tức giận nói: "Cái tên đàn ông thối tha Chu Ngọc nhà anh, anh đến đây có mục đích gì thì nói ra đi, tại sao phải uống coca mà tôi cất giấu hả?"
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận vô cùng đáng yêu của Thư Khả Như, Chu Ngọc bỗng nhiên ngẩn ngơ, hình như đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ xù lông dễ thương này của cô ấy.
Thư Khả Như giống như một con nhím vậy, chỉ cần động vào một chút là sẽ xù lông ra.
Cô ấy vẫn thích ăn đồ ăn vặt giống như trước kia.
"Đúng vậy, là tôi đánh Tân Ngọc Linh. Ai bảo anh bảo vệ sĩ đánh tôi, tôi tức giận nên đương nhiên sẽ trút vào cô ta. Cho dù anh muốn tìm tôi để tính sổ, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp cái gì cả."
"Cô có dũng khí nói ra, chẳng lẽ không sợ tôi đối xử với cô như trước kia sao?"
Nghe câu hỏi của anh ta, Thư Khả Như nở nụ cười lạnh lùng, đôi mắt lóe lên ánh sáng mê
người. Đó là sự tự tin và kiên định.
"Yên tâm đi, anh sẽ không làm như vậy đâu. Tân Ngọc Linh quay về rồi, anh nhắc đến cô ta bao nhiêu năm như vậy thì sao có thể nỡ lòng để cô ta đau lòng buồn bã được?
Tần Ngọc Linh là báu vật của anh, cầm trong thì sợ rơi ra ngậm trong miệng lại sợ tan đi. Cho nên khi cô ta quay về rồi, sao anh có thể dùng lại cách anh đối xử với tôi trước kia. Nếu như anh làm như vậy thì chính là phản bội Tần Ngọc Linh."
Nói đến đây, Thư Khả Như dừng lại. E rằng Chu Ngọc vẫn chưa biết từ hồi học Đại học, Tần Ngọc Linh đã cắm sừng anh ta rồi.
Hơn nữa cô ta biến mất lâu như vậy không biết đã qua lại với người đàn ông khác bao nhiêu lần. Thư Khả Như cảm thấy Chu Ngọc giống như một chàng hiệp sĩ đổ vỏ, người phụ nữ xấu xa kia chơi đủ rồi sẽ quay về tìm anh ta.
Dường như Thư Khả Như có thể nhìn thấy sừng đang mọc chi chít trên đầu Chu Ngọc, nhưng cô ấy không định nói cho anh ta biết chuyện này. Để cho anh ta tự phát hiện ra, như vậy trái tim mới càng đau đớn hơn.
Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bao nhiêu năm qua cắm sừng mình, cảm giác đó mới gọi là tan nát cõi lòng.
Nhưng mà Chu Ngọc ở bên cạnh cô ấy cũng tương đương với việc cắm sừng Tân Ngọc Linh.
"Ha ha."
Cô ấy không nhịn được mà bật cười, nhận ra hai người này thật là thú vị. Bọn họ vừa thích nhau lại vừa cắm sừng nhau.
Đúng là thú vị mà!
"Cô cười đen tối như vậy, có phải nghĩ tôi sẽ làm gì cô không?"
Thư Khả Như nhìn anh ta với ánh mắt xem thường, nở nụ cười lạnh lẽo: "Ha ha, muốn làm gì với anh? Anh nghĩ mình là tiền bạc nên tưởng ai cũng thích sao? Chỉ có Tần Ngọc Linh mới coi anh là bảo bối mà cướp đi thôi. Trên đời này có biết bao nhiêu đàn ông, đầu phải chỉ có một mình Chu Ngọc anh."
Hơn nữa còn kêu họ kiểm soát độ ngọt, không được quá ngấy.
Tô Cảnh Nhạc cũng nhìn anh, sau đó khẽ liếm cây kem, đôi mắt to tròn sáng ngời.
Thật sự rất ngon!
Cậu bé ngẩng đầu nói với Tô Thanh Anh: “Mẹ ơi, thật sự rất ngon, mẹ nếm thử xem”
Tô Thanh Anh nếm thử một miếng dưới cái nhìn của hai người họ, quả thật mùi vị rất tuyệt, độ ngọt cũng vừa phải, mềm mịn ngầy ngậy.
Đúng là không có chuyện gì mà tiền không thể làm được.
Điện thoại trong túi Tô Thanh Anh vang lên, cô bất giác nhìn Nguyễn Hạo Thần khi thấy dãy số.
Tô Thanh Anh nói: “Tiểu Bảo, mẹ đi nghe điện thoại một chút. Con ngoan ngoãn đợi nhé, không được chạy lung tung cũng không thể rời đi cùng với tên khốn này, biết không?”
Nguyễn Hạo Thần: "..."
Anh là bố của cậu bé chứ không phải tên khốn đầu.
Trong lòng Nguyễn Hạo Thần nói thầm một câu.
Tô Thanh Anh đến cách đó không xa nghe điện thoại, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bọn họ.
Tô Cảnh Nhạc nhanh chóng ăn hết cây kem, đứng chỗ lan can nhìn mọi người chơi xe GO Kart bên trong,. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé ngập tràn vẻ ngưỡng mộ.
Tất cả những đứa trẻ đang chơi với bố chúng, trong khi những người mẹ đang tươi cười rạng rỡ đứng bên ngoài lan can nhìn chồng con.
Tô Cảnh Nhạc thấy vậy thì ánh mắt trở nên ảm đạm hơn đôi chút, nhưng cậu không có điều kiện như họ.
Nguyễn Hạo Thần ngồi xổm xuống, dĩ nhiên anh cũng nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu bé.
"Con có muốn chơi không?"
"Không liên quan đến chú!"
Nguyễn Hạo Thần mở miệng muốn nói, nhưng lại bị câu nói này của cậu bé làm cho không biết nói như nào cho phải.
Tính cách cậu nhóc này thật đúng là giống hệt anh, chỉ cần ghét ai thì không hề nể mặt.
Anh không nói gì, trực tiếp bế cậu bé lên đi thẳng vào trong.
Ban đầu Tô Cảnh Nhạc còn muốn vùng vẫy, nhưng khi nhìn thấy anh đi về phía xe Go Kart thì lập tức im bặt.
Cậu len lén ngước nhìn người đàn ông này, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Mà cảm giác của Nguyễn Hạo Thần lại hoàn toàn khác, cơ thể của cậu nhóc mềm mại, còn có mùi sữa của trẻ nhỏ. Khoảnh khắc đó khiến trái tim trống rỗng của anh đột nhiên được lấp đầy.
Sau khi nghe xong điện thoại, Tô Thanh Anh quay lại thì không thấy hai người họ đâu. Trong lòng cô không khỏi có hơi lo lắng, chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần bắt con trai cô đi rồi ư?
Cô vừa nghĩ đến khả năng này thì đã nóng ruột khó mà diễn tả.
“Mẹ, con ở đây!”
Tô Thanh Anh nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Tô Cảnh Nhạc thì vội vàng quay người lại nhìn. Cô đúng lúc trông thấy Nguyễn Hạo Thần đang chở cậu bé lao về vạch đích, giành được vị trí số một.
Tô Cảnh Nhạc vui vẻ vẫy bàn tay nhỏ, kiêu ngạo nhìn đám người bị rơi lại phía sau, trên khuôn mặt bánh bao kia ngập tràn sự vui vẻ và hạnh phúc mà trước nay chưa từng có.
Tô Thanh Anh nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Cô khó tránh khỏi hơi lo lắng, lẽ nào đây chính là cái gọi là máu mủ ruột thịt sao?
Những lúc Tiểu Bảo chơi đùa cùng với Tử Phàm, cô cũng chưa từng thấy con vui vẻ như vậy. Dù rõ ràng Tử Phàm đối xử rất tốt với cậu bé, coi cậu như con ruột của mình.
Nhưng cô luôn cảm thấy Tiểu Bảo đang kìm nén điều gì đó, là bởi vì khi cô ở bên cạnh Tử Phàm đều luôn ghi hận người đàn ông tên Nguyễn Hạo Thần này sao?
Bàn tay cầm điện thoại yếu ớt buông xuống, cô dựa vào cây cột bên cạnh, nhìn hai người đang chơi đùa vui vẻ.
Thật ra Tiểu Bảo như này cũng khá tốt, không cần phải hiểu chuyện quá mức hay kiêng kị nhiều như thế.
Dù sao đây cũng là vấn đề giữa người lớn, lẽ ra một đứa trẻ như cậu bé không nên bị cuốn vào.
Hơn nữa Tiểu Bảo biết quá nhiều chuyện, đến nỗi cô không thể đoán trước được, vì vậy từ khi cậu bé có ký ức đến nay đều vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Những đứa trẻ khác đều ầmĩ đòi bố mẹ mua đồ chơi, còn cậu nhóc này đã bắt đầu yên tĩnh đọc sách.
Cô cũng không biết Tôn Tử Phàm đã nói gì với Tiểu Bảo khiến cậu bé trở nên cố gắng và bình tĩnh trầm ổn như vậy.
Ánh mắt cô nhìn hai bố con họ chăm chú, hóa ra sự chênh lệch giữa ruột thịt và không cùng dòng máu lại lớn đến vậy, có lẽ đây là sự kỳ diệu của quan hệ huyết thống nhỉ?
Tô Cảnh Nhạc và Nguyễn Hạo Thần chơi rất vui vẻ, đều mệt đến độ toát mồ hôi nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Nguyễn Hạo Thần cười lên rất đẹp trai, thu hút không ít người vây xem, còn có mấy người đứng bên cạnh Tô Thanh Anh không ngừng la hét.
"Wow, WOW, WOW đẹp trai thật đấy, đứa nhỏ đó cũng đáng yêu quá đi mất! Tôi rất muốn biết
mẹ của cậu bé xinh đẹp đến mức nào mới có thể sinh ra một cậu con trai đẹp như vậy?"
Này cô gái, tôi chính là mẹ của đứa trẻ đó!
Khi Tô Thanh Anh nghe thấy những lời này, ánh mắt không khỏi nhìn về phía mấy cô ấy, đôi
môi đỏ hồng nở nụ cười.
Họ khen ngợi con trai của mình, tất nhiên cô cảm thấy tự hào và hạnh phúc.
"Không nhất định là thế đâu, bố của cậu bé ấy vừa cao vừa khỏe, chắc mẹ của cậu bé cũng không kém là bao. Tôi muốn biết rốt cuộc bọn họ làm sao mới có thể sinh ra một đứa trẻ như vậy?"
"Ồ ồ, tôi nghĩ anh đang muốn làm chuyện người lớn, nhưng tôi không có chứng cứ."
Tô Thanh Anh: "..."
Bọn họ thảo luận về vấn đề này ở nơi công cộng hay lắm sao?
Qua mấy lượt nữa, Nguyễn Hạo Thần mới cầm bàn tay bé nhỏ của Tô Cảnh Nhạc và đi ra ngoài.
Trước tiên Tô Cảnh Nhạc chạy đến ôm lấy đùi của Tô Thanh Anh, cười nói: "Mẹ ơi, chơi vui quá ạ. Lần nào cũng là chúng ta xông lên trước."
Tô Thanh Anh dịu dàng xoa mái tóc xù của cậu bé, lấy khăn từ trong túi ra rồi quỳ xuống khẽ lau những giọt mồ hôi đọng trên trán cậu bé. Vẻ mặt của cô vô cùng dịu dàng.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy mà không tránh khỏi ghen tị, cho dù là trước khi kết hôn hay là sau khi kết hôn cô đều chưa từng dịu dàng với anh.
Thật ra trước kia không phải là Tô Thanh Anh không dịu dàng, mà là cô chưa bao giờ là người Nguyễn Hạo Thần cần, vì thế đương nhiên anh không cảm nhận được.
Thế mà bây giờ anh lại trách ngược người ta?
Có thể giữ lại chút liêm sỉ được không?
"Con có một không? Có cần tìm nơi nào để nghỉ ngơi không?"
"Mẹ à, con không mệt, con muốn đi thuyền hải tặc. Từ khi xem phần năm của bộ phim cướp biển vùng Caribe, bây giờ con rất mê ạ."
Nghe thấy vậy, khóe miệng của Tô Thanh Anh giật giật.
Khoảng cách giữa trẻ con thật sự lớn như vậy sao?
Những đứa trẻ ở độ tuổi của cậu bé nào có ai không xem phim hoạt hình, bây giờ cậu bé lại xem những thứ này?
"Tiểu Bảo, những thứ này là phim của người lớn, con là trẻ con không hợp để xem. Sau này con xem phim hoạt hình là được rồi, cho dù là "Chú dê vui vẻ" hay là siêu nhân thì mẹ đều để cho con xem"
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Cảnh Nhạc tỏ vẻ không muốn nói gì, bất lực lắc đầu.
"Mẹ à, thỉnh thoảng đầu óc mẹ chập IC cũng hay ăn không nói có lắm"
Tô Thanh Anh: "..”
Nguyễn Hạo Thần ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười, nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con với vẻ hứng thú.
"Mẹ, mẹ đừng cứ mãi xem con là đứa trẻ ba tuổi nữa, con đã bốn tuổi rồi. Con đã không còn liên quan đến những thứ như phim hoạt hình nữa, những thứ đó chỉ có con nít hội mới xem thôi.
Đứa trẻ vô cùng thông minh như con không thèm xem phim hoạt hình ngây thơ đó. Được rồi được rồi, mẹ à, chúng ta mau chơi thuyền hải tặc đi."
Nói xong, cậu bé kéo Tô Thanh Anh qua bên kia.
Đôi chân ngắn tũn nhỏ nhắn đó chạy nhìn thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi khiến trái tim người ta muốn tan chảy.
Nguyễn Hạo Thần nhìn bóng lưng của hai mẹ con, tay trái đặt lên tim mình, dường như anh đã tìm ra mảnh ghép đã đánh mất ấy.
Hơn nữa còn được lấp đầy lại.
Sau đó Nguyễn Hạo Thần chơi cùng với cậu bé rất nhiều trò, mà Tô Thanh Anh chỉ nhìn không nói gì.
Hiếm khi nhìn thấy cậu nhóc này vui như vậy, Tô Thanh Anh cũng không muốn khiến cậu bé mất vui. Đối với cô mà nói, cậu bé này mới là quan trọng nhất.
Trên xe, Tô Thanh Anh ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, còn Tô Cảnh Nhạc đã chơi cả một ngày nên mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
"Nguyễn Hạo Thần, hôm nay là một ngoại lệ. Tôi hy vọng những ngày tháng sau này anh có thể cách xa Tiểu Bảo một chút."
Lời nói của cô khiến vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần trở nên lạnh lẽo, anh nhìn con đường phía trước với ánh mắt nham hiểm, không hề lên tiếng trả lời Tô Thanh Anh.
Nguyễn Hạo Thần đưa cô đến dưới khu chung cư ở trung tâm thành phố, đích thân bế đứa trẻ xuống.
Anh nhắm mắt làm ngơ trước lời nói vừa nãy của cô. Dù sao đây cũng là con của anh, dựa vào cái gì mà cô không cho anh tiếp xúc với cậu bé, như vậy là không công bằng.
"Nguyễn Hạo Thần, chẳng lẽ anh không nghe thấy những lời tôi nói vừa nãy sao? Sau này cách xa Tiểu Bảo một chút, tôi không muốn hai người tiếp xúc quá nhiều."
Nguyễn Hạo Thần liếc nhẹ cô, so với dáng vẻ tức đến nổ phổi của cô thì người phía trước lại rất bình tĩnh nho nhã.
Cũng không vì như vậy mà cãi nhau với cô.
"Tiểu Bảo đã mệt cả ngày nay rồi, em định đánh thức thằng bé sao? Sau khi quay về, đợi thằng bé tỉnh dậy thì hẵng tắm rửa cho nó."
Nghe thấy vậy, Tô Thanh Anh không khỏi nhìn cậu nhóc ở trong lòng anh, vẻ mặt khó chịu không nói thêm gì nữa.
Quay trở về căn hộ, Nguyễn Hạo Thần đặt cậu bé xuống giường. Anh nhìn gương mặt đang say giấc và cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên vô cùng buồn cười. Tim anh bỗng mềm nhũn, trên gương mặt đẹp trai nở nụ cười cưng chiều.
Anh cúi xuống khẽ hôn lên trán cậu bé.
Tô Thanh Anh khoanh hai tay trước ngực dựa lên thành cửa, nhìn thấy hết biểu hiện của Nguyễn Hạo Thần.
Trên gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần càng thấm thuý hơn.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Trong phòng khách, Nguyễn Hạo Thần cởi áo khoác của mình ra rồi ném sang bên cạnh. Dáng vẻ của anh vô cùng tuỳ tiện, giống như nơi này là nhà của mình vậy.
Tô Thanh Anh cũng không biết nên làm gì với thái độ này của anh ta, dù sao có nói thì chưa chắc anh ta đã nghe.
"Em muốn nói gì? Nếu như bảo tôi rời xa con thì không cần bàn nữa, còn nếu như muốn nói về chuyện giữa chúng ta thì tôi rất vui lòng"
"Chuyện giữa chúng ta không có gì để nói cả. Hơn nữa, vào năm năm trước chúng ta đã chấm dứt hoàn toàn rồi. Vì vậy ngoại trừ chuyện của Tiểu Bảo ra, giữa chúng ta không còn chủ đề gì để nói cả."
Nghe lời nói của Tô Thanh Anh, Nguyễn Hạo Thần nở nụ cười quái dị ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Dáng vẻ của anh như muốn ăn cô vậy.
Tô Thanh Anh bị anh nhìn như vậy thì cảm thấy gượng gạo liền dời ánh mắt của mình đi.
"Tô Thanh Anh, vậy em đừng quên chỉ có một mình em ký vào đơn xin ly hôn, tôi vẫn chưa có ký. Vì vậy, nó vô hiệu.
Huống hồ giấy kết hôn của chúng ta vẫn còn hiệu lực. Rất nhiều người nói em đã chết, mà bây giờ em cũng đã đổi tên. Nhưng chỉ cần tôi cho người làm giám định vân tay của em thì chắc chắn sẽ xác định được hai người là một, như vậy em vẫn là vợ của Nguyễn Hạo Thần tôi.
Nếu như em kết hôn cùng với người đàn ông khác thì đã vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng. Hơn nữa tôi cũng không cho phép con trai của tôi gọi người đàn ông khác là bố, đặc biệt là Tôn Tử Phàm."
Nguyễn Hạo Thần nói xong, bỗng nhiên đi đến trước mặt cô rồi đứng ở trên cao nhìn biểu cảm uất ức của cô.
Đúng là quá... đáng yêu!
Mất một lúc sau, Tô Thanh Anh mới nhìn anh mỉm cười: "Nhưng anh cũng đừng quên vợ chồng ly thân từ hai năm trở lên là có quyền đơn phương ly hôn."
Mę nó!
Nguyễn Hạo Thần thầm chửi trong lòng.
Anh hít một hơi sâu rồi bỗng nhiên cúi người xuống, chống tay sang hai bên người cô.
Hình ảnh này rất quen thuộc...
Chẳng phải một tuần trước Nguyễn Hạo Thần cũng làm hành động như vậy với cô khi ở trong văn phòng của anh ta đó sao.
Đôi chân dài của Tô Thanh Anh quét qua, vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần thay đổi, lập tức né ra. Đồng thời, anh cũng bắt đầu tấn công lần nữa cùng với tốc độ chuyển động của cô.
Hai người cứ đánh như vậy ở trong phòng khách, bản lĩnh của hai bên đều tương đương nhau. Nhưng trước giờ Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn tập luyện, nên so sánh thực lực hiện tại của anh và Tô Thanh Anh, cô vẫn chưa bì kịp với anh.
Trong lòng Tô Thanh Anh cũng rất ngạc nhiên, kĩ năng của Nguyễn Hạo Thần không phải chỉ lợi hại bình thường, mà thậm chí còn cao hơn cô một bậc.
Sau một cú xoay người, Tô Thanh Anh bị trượt chân nên lảo đảo ngã nhào xuống.
Nguyễn Hạo Thần vội vàng kéo lấy cô, cuối cùng hai người cùng ngã xuống tấm thảm. Tô Thanh Anh còn chưa kịp cảm nhận cơn đau nơi cánh tay, đã bị sức nặng của cơ thể anh thu hút. Cô nhìn anh chằm chằm, sau đó cắn chặt răng.
"Anh đứng lên cho tôi!"
Nguyễn Hạo Thần mỉm cười lắc đầu: "Vợ à, bao nhiêu năm không gặp bản lĩnh của em đã tiến bộ không ít nhỉ. Tôi sắp đánh không lại em rồi."
Tô Thanh Anh quát lớn: "Anh đừng có mà gọi linh tinh, ai là vợ của anh?"
Vừa nói nong, Tô Thanh Anh liền ngẩn người ra. Hình như vừa nãy cố nói tục.
Dáng vẻ này của cô khiến Nguyễn Hạo Thần khẽ cười.
"Cút ra!"
"Cút ra thì được, nhưng tôi muốn cút cùng với em thì phải làm sao đây?"
"Nguyễn Hạo Thần, anh phải nhớ rằng người khiến tôi yêu anh chính là anh, người tự tay đẩy tôi xuống vực sâu cũng là anh. Từ lúc anh rút mặt nạ oxy của mẹ tôi ra thì chúng ta đã không thể nào quay lại được nữa rồi."
"Huống hồ là anh đã nổ súng bắn đứt khả năng giữa chúng ta."
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, đôi mắt Nguyễn Hạo Thần đen như mực, sâu bên trong ẩn chứa sự nguy hiểm.
Bốn mắt nhìn nhau, có thể nghe thấy rõ tiếng thở của đối phương, lúc này nhiệt độ dần ấm lên.
Nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, anh không hề do dự mà cúi đầu xuống...
Nhưng Tô Thanh Anh nhanh chóng quay đầu đi, khiến nụ hôn của anh rơi lên gò má của cô.
Cô cố gắng đẩy anh ra, vô cùng chán ghét.
"Nguyễn Hạo Thần, anh thật sự khiến người ta buồn nôn. Anh đừng dùng cái miệng từng hôn người người khác để hồn tôi."
Sau đó đương nhiên hai người kết thúc với vẻ khó chịu.
Ban đầu Nguyễn Hào Thần định đóng sầm cửa rời đi, nhưng nghĩ đến con trai còn đang ngủ nên chỉ có thể nhẹ nhàng mở cửa ra.
Trong đêm khuya, Tô Thanh Anh mặc đồ ngủ màu trắng đứng trước cửa sổ. Trong tay cô cầm ly rượu vang, chất lỏng màu đỏ bên trong khẽ đung đưa.
Cô chuyển ánh mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu không ngừng hiện ra chuyện xảy ra vào ngày hôm nay. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Bảo vui vẻ như vậy.
Cậu bé vui khiến cô vui lây, nhưng đây cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Ý định ban đầu của cô là không muốn để Nguyễn Hạo Thần đến gần, nhưng cô không thể cấm Tiểu Bảo đến gần. Vấn đề này cứ mãi quanh quẩn trong đầu cô, làm cô bực bội khó ngủ.
Đã quá nửa đêm rồi mà Thư Khả Như còn ôm bịch khoai tây chiên ngồi trên ghế sô pha xem phim, vừa xem vừa ăn say sưa ngon lành. Cô ấy cầm điện thoại lên nhìn giờ, đã nửa tiếng rồi mà sao đồ ăn cô ấy đặt bên ngoài vẫn chưa đến?
Bụng cô ấy đói đến xẹp lép rồi!
Ting toong từng toong...
Ting toong ting toong...
Thư Khả Như liền nhìn ra cửa, không khỏi vui mừng. Cô ấy vừa oán trách thì đồ ăn đến rồi.
Cô ấy không thèm đi giày mà lao xuống mở cửa.
Nhưng cửa vừa mở ra nhìn thấy người đến, Thư Khả Như không nói lời nào mà ngay lập tức đóng cửa lại.
Nhưng sức lực giữa nam và nữ khác nhau hoàn toàn, bóng dáng cao lớn của Chu Ngọc đã xông vào.
Trên gương mặt non nớt của Thư Khả Như toàn là sự cảnh giác: "Anh đến đây làm gì? Ở nơi này không chào đón anh."
Chu Ngọc nheo mắt lại, nhìn ánh mắt lo lắng của cô ấy rồi nở nụ cười lạnh lẽo.
Anh ta sải đôi chân dài đi vào, quan sát căn hộ này. Nhìn thấy đôi dép của đàn ông ở dưới sàn, vẻ mặt của anh ta không khỏi trở nên lạnh lẽo hơn.
Xem ra cô ấy sống rất tốt với người đàn ông khác.
Anh ta đi đến, nhìn thấy khoai tây chiên và Coca ở trên ghế sô pha thì nhíu mày lại.
Nửa đêm rồi mà còn ăn những thứ rác rưởi này, đúng là tốt thật!
Thư Khả Như đóng cửa, không lên tiếng ngay.
Cô ấy ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, mặt của Tần Ngọc Linh bị cô ấy tát đến đó cả lên, chẳng phải lúc này anh ta nên ở bên cạnh Tần Ngọc Linh sao?
Anh ta chạy đến chỗ cô ấy là muốn tính sổ giúp Tần Ngọc Linh à?
Nghĩ đến khả năng này, thái độ của Thư Khả Như đối với anh ta càng khó chịu hơn.
Anh ta ngồi xuống, xoa hàng lông mày của mình.
Sau đó nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh lùng: "Đi đi, lấy một cốc nước cho tôi."
Thư Khả Như nhìn anh ta với vẻ khó mà tin được, người đàn ông này mất não rồi sao? Đây là nhà của cô ấy, anh ta đến nhà cô ấy để sai vặt sao?
Có tin cô ấy lấy kéo đâm vào cổ anh ta không?
"Chu Ngọc, tôi không phải người giúp việc ở nhà anh. Nếu như anh muốn uống nước thì về nhà anh mà uống, anh uống nước ở chỗ tôi không sợ bị trúng độc mà chết sao?"
Thế là Chu Ngọc mở lon cocacola bên cạnh, uống ngay trước mắt Thư Khả Như.
Anh ta uống coca của cô ấy, đúng là không thể nhịn được nữa!
Cô ấy lao đến cướp lại, nhìn lon coca còn chưa đến một nửa thì thật sự rất muốn bóp chết người đàn ông này.
Thư Khả Như chăm sóc gương mặt cả một tuần, trong thời gian này không được đụng đến đồ ăn vặt. Lon coca này được cô ấy lén giấu đi, nếu không sẽ bị cái tên Hướng Tây Thần đó vứt đi.
Hơn nữa bình thường Hướng Tây Thần cũng không cho phép Thư Khả Như ăn đồ ăn vặt. Bây giờ, khó khăn lắm anh ta mới rời đi mấy ngày nên cô ấy mới vui vẻ ăn đồ ăn vặt xem phim.
Kết quả người đàn ông này lại xuất hiện còn uống nửa lon coca của cô ấy.
Thư Khả Như tức đến nỗi muốn giết người!
Cô ấy chỉ vào anh ta, tức giận nói: "Cái tên đàn ông thối tha Chu Ngọc nhà anh, anh đến đây có mục đích gì thì nói ra đi, tại sao phải uống coca mà tôi cất giấu hả?"
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận vô cùng đáng yêu của Thư Khả Như, Chu Ngọc bỗng nhiên ngẩn ngơ, hình như đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ xù lông dễ thương này của cô ấy.
Thư Khả Như giống như một con nhím vậy, chỉ cần động vào một chút là sẽ xù lông ra.
Cô ấy vẫn thích ăn đồ ăn vặt giống như trước kia.
"Đúng vậy, là tôi đánh Tân Ngọc Linh. Ai bảo anh bảo vệ sĩ đánh tôi, tôi tức giận nên đương nhiên sẽ trút vào cô ta. Cho dù anh muốn tìm tôi để tính sổ, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp cái gì cả."
"Cô có dũng khí nói ra, chẳng lẽ không sợ tôi đối xử với cô như trước kia sao?"
Nghe câu hỏi của anh ta, Thư Khả Như nở nụ cười lạnh lùng, đôi mắt lóe lên ánh sáng mê
người. Đó là sự tự tin và kiên định.
"Yên tâm đi, anh sẽ không làm như vậy đâu. Tân Ngọc Linh quay về rồi, anh nhắc đến cô ta bao nhiêu năm như vậy thì sao có thể nỡ lòng để cô ta đau lòng buồn bã được?
Tần Ngọc Linh là báu vật của anh, cầm trong thì sợ rơi ra ngậm trong miệng lại sợ tan đi. Cho nên khi cô ta quay về rồi, sao anh có thể dùng lại cách anh đối xử với tôi trước kia. Nếu như anh làm như vậy thì chính là phản bội Tần Ngọc Linh."
Nói đến đây, Thư Khả Như dừng lại. E rằng Chu Ngọc vẫn chưa biết từ hồi học Đại học, Tần Ngọc Linh đã cắm sừng anh ta rồi.
Hơn nữa cô ta biến mất lâu như vậy không biết đã qua lại với người đàn ông khác bao nhiêu lần. Thư Khả Như cảm thấy Chu Ngọc giống như một chàng hiệp sĩ đổ vỏ, người phụ nữ xấu xa kia chơi đủ rồi sẽ quay về tìm anh ta.
Dường như Thư Khả Như có thể nhìn thấy sừng đang mọc chi chít trên đầu Chu Ngọc, nhưng cô ấy không định nói cho anh ta biết chuyện này. Để cho anh ta tự phát hiện ra, như vậy trái tim mới càng đau đớn hơn.
Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bao nhiêu năm qua cắm sừng mình, cảm giác đó mới gọi là tan nát cõi lòng.
Nhưng mà Chu Ngọc ở bên cạnh cô ấy cũng tương đương với việc cắm sừng Tân Ngọc Linh.
"Ha ha."
Cô ấy không nhịn được mà bật cười, nhận ra hai người này thật là thú vị. Bọn họ vừa thích nhau lại vừa cắm sừng nhau.
Đúng là thú vị mà!
"Cô cười đen tối như vậy, có phải nghĩ tôi sẽ làm gì cô không?"
Thư Khả Như nhìn anh ta với ánh mắt xem thường, nở nụ cười lạnh lẽo: "Ha ha, muốn làm gì với anh? Anh nghĩ mình là tiền bạc nên tưởng ai cũng thích sao? Chỉ có Tần Ngọc Linh mới coi anh là bảo bối mà cướp đi thôi. Trên đời này có biết bao nhiêu đàn ông, đầu phải chỉ có một mình Chu Ngọc anh."