• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có Vợ Có Con Có Giường Ấm (1 Viewer)

  • Chương 13

Chương này bạn nào mà đọc bản cv thì sẽ bị thiếu khá nhiều ở đoạn cuối đó.

---------

Trên đường đi, Đinh Tiểu Vĩ gọi điện cho Chu Cẩn Hành, nói rằng hắn đưa bằng hữu về ăn cơm, dặn y làm thêm nhiều cơm hơn một chút.

Dẫn Chiêm Cập Vũ đến dưới nhà, thằng nhóc trái lại lại hơi thiếu tự nhiên.

"Làm sao vậy?"

Chiêm Cập Vũ hất cằm nhìn lên, "Gặp người kia của anh, sao tôi có thể không lúng túng chứ."

Đinh Tiểu Vĩ hơi sửng sốt, vỗ vỗ đầu, mới nhớ tới việc Chu Cẩn Hành cùng vị trước mắt này cũng có ngọn nguồn sâu xa, thế mà hắn lại quên mất.

Hắn có chút hối hận, Chu Cẩn Hành trước mặt người ngoài rất nghiêm túc, nếu y thấy mình đưa người từng chứng kiến gian tình giữa bọn họ về nhà, không biết có nổi giận hay không, hơn nữa chuyện hôm trước mình còn chưa có nói với y.

Nhưng mà đưa cậu nhóc đến đây rồi, cũng không thể không cho vào nhà, hắn đành bất chấp tiến vào.

Quả nhiên vừa đối mặt, Chu Cẩn Hành liền cau mày lại, Chiêm Cập Vũ cũng không được tự nhiên.

Đinh Tiểu Vĩ gượng cười hai tiếng, kéo Chu Cẩn Hành sang một bên, "Trùng hợp người bị vợ giám đốc tôi đâm chính là thằng nhóc quản lí đô thị lần đó."

Giọng của Chu Cẩn Hành đầy oán trách, "Sao anh không nói với tôi?"

"Tôi thấy chuyện này cũng không có gì lắm...... Chân cậu ấy hiện tại còn không ổn, hằng ngày chỉ ngồi ngơ ngẩn ở nhà, tôi phải chăm sóc cậu ấy, thằng nhóc này cẩn thận, lại rất đơn thuần, cậu không cần phải cảnh giác đâu."

Chu Cẩn Hành quay đầu nhìn thoáng qua Chiêm Cập Vũ, phát hiện cậu ta với ánh mắt đầy mong đợi cũng đang nhìn bọn họ, vừa thấy Chu Cẩn Hành quay đầu liền nghiêng mặt sang một bên nhìn trời.

Chu Cẩn Hành cũng không nói nữa, mời Chiêm Cập Vũ ngồi xuống dùng bữa.

Lúc này Đinh Tiểu Vĩ mới nhẹ nhàng thở ra.

Thằng nhóc Chiêm Cập Vũ khẳng định là chưa hiểu sự đời, ngồi ăn cơm vẫn luôn cẩn thận chú ý đến tương tác giữa bọn họ.

Này thì gắp rau cho nhau, này thì chan canh nóng, thằng nhóc dùng răng cắn miệng bát mà nhìn chăm chú. Chu Cẩn Hành tựa hồ cũng không để ý đến cậu, từ đầu đến cuối bữa chẳng nói với cậu ta câu nào, Đinh Tiểu Vĩ thấy thế bèn khoe khang trù nghệ của y với cậu nhóc.

Cơm nước xong xuôi, Đinh Tiểu Vĩ nhìn đồng hồ, phát hiện cũng chẳng còn thời gian ngủ trưa nữa.

Hắn đứng dậy dọn bát đũa, "Tôi rửa bát rồi sẽ đi làm luôn."

Chu Cẩn Hành cũng đứng lên, "Anh đi luôn đi, tôi rửa được mà."

"Không sao, vẫn còn thời gian rửa bát."

Chu Cẩn Hành nhận bát trong tay hắn, cười nói, "Anh đi làm đi."

Đinh Tiểu Vĩ thở dài, chà chà tay, "Vậy tối nay chúng ta ra ngoài mua tây trang nhé."

Chu Cẩn Hành gật gật đầu, mỉm cười tiễn hai người đi ra.

Đinh Tiểu Vĩ đỡ Chiêm Cập Vũ xuống dưới nhà, hai người nửa ngày vẫn không nói chuyện. Ra khỏi nhà, thằng nhóc mới khẽ giọng nói một cậu, "Hai người rất hòa hợp."

Đinh Tiểu Vĩ cười hắc hắc: "Thế đó, thật sự tôi không hề nghĩ tới một thanh niên lại có thể tốt như vậy."

Chiêm Cập Vũ trầm mặc trong chốc lát, sau đó hỏi: "Hai người không sợ sao, bị người ta biết, và nhiều thứ khác nữa."

"Ban đầu cũng rất sợ, nhưng mà tôi đã li hôn, người thân thì không sống ở đây, kì thật cũng không bị ai quản. Giờ thì ổn rồi, quan trọng nhất vẫn phải là chính mình được sống tự do tự tại."

Chiêm Cập Vũ ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt sáng lên.

Hắn bị nhìn như thế bèn có chút chột dạ, "Sao vậy?"

Cậu nhóc nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi cũng giống như thế."

"A? Ai cơ?"

"Thì...... giống với các anh...... Tôi, tôi từ nhỏ đã cảm thấy con gái thật phiền phức, thích chơi cùng con trai hơn."

Tim hắn đập thịch một phát.

Chiêm Cập Vũ chớp chớp đôi mắt to tròn, "Thật ra lần trước ấy, tôi không định phạt các anh, mà là muốn cùng trò chuyện. Chuyện kia tôi không dám nói cùng người khác, bên cạnh cũng chẳng có ai giống tôi cả. Ban đầu tôi cũng có sợ, mà hiện tại cũng sợ, người nhà mà biết chắc chắn sẽ đánh chết tôi...... Nhưng chú Đinh à, khi nhìn hai người, tôi cảm thấy tôi cũng chẳng sai gì cả......"

Đinh Tiểu Vĩ hơi sầu não.

Hắn không có hứng thú khuyên răn thanh niên bước nhầm lối kia một chút nào, nhưng tên này đã biết chuyện riêng tư của mình rồi, hình như muốn mình phải nhận trách nhiệm, dù sao cũng nên dạy thằng nhóc tránh xa một chút.

Quan trọng là tên kia đã nói hết ra, cái gì hắn cũng nghe cả, không thể giả vờ như chưa nghe được.

"Chuyện đó, Tiểu Chiêm à...... Tôi không biết phải khuyên như nào, cậu xem cậu còn nhỏ, không chừng là do cậu tự ngộ nhận."

Chiêm Cập Vũ lắc đầu, "Hẳn là không phải thế, tôi không có chút cảm giác nào với con gái, có vẻ như tôi là người đồng tính."

Đinh Tiểu Vĩ xua tay liên tục, "Không không không, không phải thế, không phải mà, cậu còn nhỏ...... Hắn không biết nên nói gì mới thích hợp, bèn dứt khoát nói: "Nếu không thì hôm nào cậu tâm sự cùng Tiểu Chu đi, y trời sinh đồng tính, tôi đồng tính giữa chừng...... Tôi, tôi cũng không rõ lắm."

Chiêm Cập Vũ ngờ vực nhìn hắn, khẽ thở dài, "Thật hâm mộ hai người."

Đinh Tiểu Vĩ có chút mềm lòng, xoa đầu thằng nhóc, "Cậu vừa tới, cũng không có bạn bè người thân gì, khó tránh khỏi cảm thấy vô vị. Khi nào rảnh cứ tới tìm tôi chơi, cậu cũng nên đi giao du với đồng nghiệp, sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa."

Chiêm Cập Vũ cười cười, "Được."

Đinh Tiểu Vĩ lấy cớ, còn chưa tới giờ tan tầm đã chuồn mất.

Hắn gọi điện hẹn gặp Chu Cẩn Hành ở trung tâm mua sắm, sau đó liền đi tới.

Hắn đứng ở cửa khu trung tâm chờ Chu Cẩn Hành, không biết thế nào, đột nhiên có chút khẩn trương.

Lại nói, sau khi hai người xác định mối quan hệ, đây là lần đầu tiên không đưa Linh Linh đi cùng, nhìn sao cũng thấy giống như đang hẹn hò.

Đinh Tiểu Vĩ không nhịn được mà mỉm cười, thật tốt, bỗng nhìn thấy Chu Cẩn Hành từ xa đi tới.

Trên đường nhộn nhịp người qua lại, Chu Cẩn Hành lẫn lộn trong đám người, nhưng Đinh Tiểu Vĩ chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện ra y.

Người này cao lớn đẹp trai, điềm tĩnh lại tao nhã, khí chất thanh lịch sẵn có, y đi đến đâu dường như chỗ đó sáng hơn bình thường, khiếm mọi người xung quanh lấm lét quay lại nhìn.

Đinh Tiểu Vĩ có thể cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch.

Chu Cẩn Hành cũng nhận ra hắn, mỉm cười ngẩng đầu lên tiếp đón.

Trên mặt Đinh Tiểu Vĩ khó kiềm nén được sự vui mừng, hắn chạy nhanh tới, "Cậu đến nhanh thật nha."

Chu Cẩn Hành đáp: "Sợ anh chờ lâu."

Đinh Tiểu Vĩ nhẹ nhàng nắm tay y, "Nào, đi thôi."

Chu Cẩn Hành nhìn đồng hồ trên điện thoại, "Đi đâu vậy? Mua đồ xong còn phải đón Linh Linh."

" Ừ, còn hơn hai giờ nữa mà, hiếm khi hai ta ra ngoài cùng nhau một lần, lại còn phải căn thời gian."

Chu Cẩn Hành dường như nhìn thấu tâm tư hắn, tiến đến sát bên tai nói: "Lần sau chúng ta đi tiếp, không đưa Linh Linh đi cùng nữa."

Đinh Tiểu Vĩ nở nụ cười, "Được, nếu không tôi sẽ nhờ bạn bè trông Linh Linh một ngày, chúng ta tận hưởng thời gian riêng với nhau."

Chu Cẩn Hành gật đầu mỉm cười, cũng trộm nhéo lòng bàn tay hắn.

Hai người nhìn nhau cười.

Bởi vì thời gian có hạn, bọn họ không đi dạo nữa, ra thẳng khu thời trang nam.

Trong lúc Chu Cẩn Hành thử đồ, Đinh Tiểu Vĩ ở ngoài lật mác xem giá, bỗng nhiên thấy đau bụng.

Hắn không khỏi cảm thán, bây giờ ăn mặc đi lại, cái gì cũng đắt, không phải chỉ là mấy miếng vải dệt thôi sao mà cũng lên đến mấy ngàn.

Tuy rằng hắn đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng mà tim vẫn rỉ máu.

Chu Cẩn Hành trái phải mặc cái gì cũng đẹp, cuối cùng y vẫn ngầm hiểu Đinh Tiểu Vĩ, chọn một bộ không quá đắt.

Đinh Tiểu Vĩ sờ ví, biết chắc chắn mình mang không đủ tiền.

Hắn miễn cưỡng cười cười nhìn Chu Cẩn Hành, "Cậu mặc bộ này đẹp thật, bỏ tiền ra thật không uổng phí." Quay đầu hướng phía người bán hàng, "Cô gái, có giảm giá không?"

Nữ nhân viên mỉm cười lắc đầu.

Đinh Tiểu Vĩ cắn răng, "Dùng thẻ vậy." Nói xong định lấy thẻ ngân hàng từ túi trong áo khoác ra, sờ soạng, đột nhiên chạm phải vật gì đó phình phình, bằng trực giác nhạy bén, hắn chắc chắn đây là tiền.

Hắn bỗng nhớ lại, đó là tiền của vợ giám đốc nhờ hắn mua thuốc, chăm sóc cho Chiêm Cập Vũ.

Hắn nhìn cô nhân viên đang đứng chờ mình, lại nhìn nhìn Chu Cẩn Hành đang mỉm cười, tim roẹt một phát, đem một ngàn kia ra, còn lấy thêm tiền mặt từ trong túi quần nữa, "Không cần thẻ nữa, dùng tiền mặt đi."

Chu Cẩn Hành ôm cái túi to, "Cảm ơn anh."

Anh Đinh còn đang đau lòng, chỉ ậm ờ đáp lại.

Trên đường cùng Chu Cẩn Hành đi đón Linh Linh, Đinh Tiểu Vĩ có chút không yên lòng.

Hắn nghĩ lẽ ra mình phải dùng tiền này cho việc của Chiêm Cập Vũ, nhưng giờ lại mua quần áo cho Chu Cẩn Hành, hắn lại càng thấy bất an.

Tuy rằng số tiền không quá lớn, nhưng cũng là dùng tiền vào việc riêng, nghĩ đến thằng nhóc đơn thuần làm việc nghĩa kia, mình lại ngược lại, khó tránh khỏi tự thấy xấu hổ.

Tiêu tiền như vậy sẽ không ai biết, quan trọng là lương tâm hắn cắn rứt, cứ nghĩ đến Chiêm Cập Vũ là lại thấy chột dạ cùng áy náy.

Vài ngày sau, vào một buổi sáng sớm, Chu Cẩn Hành cầm văn kiện được chuẩn bị ổn thỏa, thân mình cao ráo mặc một bộ tây trang ngay ngắn, cùng Đinh Tiểu Vĩ ra khỏi nhà.

Tiễn y đến cửa, Đinh Tiểu Vĩ trêu chọc nói, "Này, đừng nói đến bộ dạng này của cậu, thực sự dáng vẻ rất ưu tú, qua mắt vài người hoàn toàn không thành vấn đề."

Chu Cẩn Hành cúi đầu nhìn quần áo mình, ảm đạm cười.

"Nếu gặp giám đốc là phụ nữ, nhất định sẽ tuyển cậu ngay tại chỗ. Bất quá tôi cho cậu một lời khuyên, đừng đối đáp dài dòng khoe khoang quá, người ta sẽ không quan tâm, cậu phải chú ý a."

Chu Cẩn Hành cười nói: "Nói chung là tôi sẽ giống như mọi lần ra ngoài thôi, hỏi ba câu đáp bốn câu."

Đinh Tiểu Vĩ hừ hừ mũi, "Cậu như vậy, ai có thể yên tâm thả vợ ra ngoài chứ, thận trọng nha, tự kiểm điểm đi, máu ghen của anh Đinh nhà cậu khá lớn đấy."

Chu Cẩn Hành khoanh tay trước ngực, nhíu mày, "Anh lại còn bảo tôi kiểm điểm, cứ sáng ra mỗi ngày đều mang đồ ăn tôi làm đi tìm thằng nhóc kia, tối về gọi điện mãi không được, từ bao giờ hai người trở nên tốt đẹp như vậy chứ."

Vừa nhắc đến, Đinh Tiểu Vĩ liền chột dạ, từ lần trước lấy một ngàn đồng cho việc tư, hắn đã cảm thấy mình mang tội với Chiêm Cập Vũ. Nhân lúc chân thằng bé còn chưa khỏi, mỗi ngày hắn đều qua đó, không mang đồ ăn thì cũng là bồi cậu nhóc nói chuyện phiếm, chỉ như vậy mới có thể làm giảm nỗi bất an trong lòng hắn.

Đinh Tiểu Vĩ quở trách, "Cậu nói cậu xem, ăn giấm chua gì a, lại so với thằng nhóc...... Nó bị thương, tôi phải có trách nhiệm chứ. Tôi đùa cậu thôi mà, cậu xả lên đầu tôi làm gì, được rồi đi thôi, sắp muộn rồi."

Chu Cẩn Hành híp mắt, nhìn Đinh Tiểu Vĩ không được tự nhiên mà quay đầu chạy.

Chờ đến khi Đinh Tiểu Vĩ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Chu Cẩn Hành mới đi đến một quán ăn gần đó, dùng điện thoại công cộng gọi một dãy số.

"Này, đến đón tôi. Đi xe bình thường thôi, đừng có bất cẩn, lần trước bị anh ấy thấy rồi......"

Buổi tối về đến nhà, Đinh Tiểu Vĩ nhận ra Chu Cẩn Hành chưa về, Linh Linh vào phòng tìm chú Chu của mình, phát hiện không thấy người đâu, con bé thất vọng ngồi trên sô pha.

Đinh Tiểu Vĩ lấy di dộng gọi, mới vang lên hai tiếng đã bị ngắt.

Hắn thấy có chút kì quái, gọi thêm một lần, lần này đầu bên kia tắt máy ngay lập tức. Đinh Tiểu Vĩ nhìn màn hình điện thoại mà ngẩn người, đoán rằng có thể y đang bận, nhưng hôm nay mới ngày đầu, không thể nào phỏng vấn lâu thế chứ.

Hắn không còn cách khác, bèn nhắn tin cho y hỏi khi nào trở về, sau đó vào bếp nấu cơm.

Vừa mới rửa tay, di động liền vang lên chuông báo tin nhắn, hằn cầm lên nhìn, trên màn hình chỉ hiện hai chữ "Nhanh thôi."

Lúc này hắn mới yên lòng, vô cùng phấn khởi mà đem nguyên liệu nấu ăn bày ra.

Hiếm khi về sớm hơn Chu Cẩn Hành, hắn quyết định mình cũng phải bộc lộ cho y thấy chút tài năng, để khi y đi về đã có sẵn thức ăn nóng hổi trên bàn.

Không nghĩ tới lần này hắn nấu ăn rất ngon, đợi hơn một giờ, Chu Cẩn Hành vẫn chưa về.

Linh Linh bắt đầu không vui, Đinh Tiểu Vĩ đành phải cùng con bé ăn trước.

Đây vẫn là lần đầu tiên từ khi Chu Cẩn Hành ở nhà hắn, rất lâu chưa quay về.

Đinh Tiểu Vĩ một mình xem TV, trong lòng có chút trống vắng, vốn dĩ không biết từ bao giờ, Chu Cẩn Hành đã trở thành một phần của cuộc đời hắn, thiếu y, hắn cảm thấy rất cô đơn, trống rỗng như bị mất đi thứ gì đó.

Ngồi một mạch đến tận mười giờ đêm, đến khi Đinh Tiểu Vĩ lo lắng hết lên thì Chu Cẩn Hành mới trở về.

Trong lúc y dùng chìa khóa mở cửa, Đinh Tiểu Vĩ đã không thể chờ nổi nữa, mở cửa từ bên trong lao ra, cau mày nhìn y.

Coi bộ Chu Cẩn Hành rất mệt mỏi, trên mặt không giấu được vẻ chán chường, thản nhiên nhìn hắn.

Đinh Tiểu Vĩ túm y vào nhà, "Dọa chết tôi rồi, giờ mới về."

Chu Cẩn Hành ngã lên sô pha, thấp giọng nói, "Ngại quá."

Đinh Tiểu Vĩ nhìn y mệt như vậy, hắn đau lòng, bèn ngồi xuống xoa xoa bả vai y, "Sao vậy, không thuận lợi hả? Đi làm ở đâu cũng thế đấy, cậu đừng vội, từ từ rồi khắc được, mà nếu thực sự không tìm được việc cũng không sao."

Đôi mắt hẹp dài đầy thâm thúy của y mở to một cái, lẳng lặng nhìn hắn cười cười, "Tôi sẽ thử lại, mấy ngày nay sẽ đều phải ra ngoài. "

"Đều phải ra ngoài a." Đinh Tiểu Vĩ hơi thất vọng.

"Vâng."

"Cậu đừng gấp, cứ bình tĩnh thôi."

Chu Cẩn Hành lắc đầu, dường như đang lẩm bẩm: "Thời gian có hạn......"

"Cái gì có hạn cơ?"

"...... Không có gì."

"Cậu ăn cơm chưa?"

"Ăn qua rồi."

"Ngủ sớm chút đi." Đinh Tiểu Vĩ giúp y cởi áo khoác, "Đi tắm đi, tôi lấy áo ngủ cho cậu."

Chu Cẩn Hành ghé sát lại, nhẹ nhàng hôn hắn, có vẻ muốn nói lại thôi, "Anh Đinh......"

Đinh Tiểu Vĩ cười một chút, không hiểu sao, trực giác cho hắn biết y có tâm sự, suy nghĩ đó khiến hắn hơi buồn.

Hai người gắn bó với nhau như keo sơn nửa năm, nhưng gần đây bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.

Đinh Tiểu Vĩ cũng có việc của mình, vừa muốn đi làm vừa muốn trông coi Chiêm Cập Vũ, mà Chu Cẩn Hành vốn hay nhàn nhã ở nhà cũng cuống lên, mỗi ngày đều ra ngoài tìm việc, thường thường đến tối muộn mới về.

Tuy rằng hắn chưa từng thấy ai tìm việc như vậy, nhưng Chu Cẩn Hành cũng chẳng có gì, hắn không muốn dội nước lạnh, nhưng mỗi lần hỏi y chuyện công việc, y trả lời rất mơ hồ.

Cứ như vậy qua nửa tháng sau, vào một ngày, Chu Cẩn Hành đột nhiên cười nói với hắn, không tìm được việc, y nghĩ lại rồi.

Đinh Tiểu Vĩ vô cùng kinh ngạc.

Trong khoảng thời gian tìm việc, Chu Cẩn Hành tâm tình không tốt, bộ dạng mệt mỏi, hắn nghĩ y bị người ta coi thường. Hôm nay rõ ràng y cao hứng, Đinh Tiểu Vĩ còn tưởng là tìm được việc rồi.

Hắn nhìn vẻ mặt Chu Cẩn Hành, khó hiểu hỏi: "Cậu vui cái gì vậy?"

Chu Cẩn Hành cười nói, "Tôi nghĩ mình không thích hợp ra ngoài làm việc, ngồi nhà chăm sóc cho anh và Linh Linh được không?"

Kì thật Đinh Tiểu Vĩ có chút thất vọng, bất quá dù sao hôm đó mình còn tuyên bố hùng hồn sẽ nuôi người ta, sẽ không nuốt lời, hơn nữa mỗi ngày Chu Cẩn Hành ra ngoài, hắn với Linh Linh ở nhà chất lượng sinh hoạt cũng đi xuống, nên y có thể làm nội trợ cũng được, hắn vẫn vui.

Hắn cười đầy hào khí: "Không vấn đề gì, đã sớm nói cậu đừng phí công, ở nhà là được rồi, cậu không cõ lỗi gì cả."

Chu Cẩn Hành không để ý nói, "Không uổng đâu, thu hoạch rất lớn." Nói xong lộ ra một cái cười bí hiểm.

Đinh Tiểu Vĩ chẳng hiểu y có ý gì, vừa định hỏi thì di động vang lên.

"A lô, Tiểu Chiêm à?"

Tiếng Chiêm Cập Vũ vang lên ở đầu bên kia, "Chú Đinh chú Đinh, ống nước nhà tôi hỏng rồi, tôi bị dính nước, mau tới nha mau tới nha."

Đinh Tiểu Vĩ bất đắc dĩ: "Cậu không có chút tiền đồ nào sao. Được rồi, đừng lộn xộn, tôi lập tức tới." Hắn ngắt máy, cầm chìa khóa ra khỏi nhà.

Chu Cẩn Hành cau mày nhìn hắn, "Ngay cả việc như vậy cũng tìm anh."

Đinh Tiểu Vĩ buông lỏng tay, "Chỉ là thằng nhóc thôi."

Trên mặt Chu Cẩn Hành có vài phần không vui, "Hằng ngày anh ở nhà cậu ta còn nhiều hơn ở nhà mình."

Đinh Tiểu Vĩ ngẩn người, gượng cười nói: "Cậu hơi cường điệu rồi, chân thằng nhóc nhanh khỏi lắm, rồi sẽ phải đi làm, đến lúc đó tôi sẽ không tới gặp nữa."

Dáng vẻ của Chu Cẩn Hành vẫn không quá cao hứng, đứng dậy đi vào phòng trong, không mặn không nhạt đáp, "Tùy anh."

Đinh Tiểu Vĩ giật mình nhìn bóng lưng Chu Cẩn Hành, lập tức hắc hắc cười hai tiếng.

Y rõ ràng là ghen tị thôi mà. Hắn nhìn nhìn đồng hồ, nghĩ mình phải quay về thật nhanh, giải quyết xong chuyện của tiểu tử kia rồi sẽ quay trở lại dỗ vợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom