Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Đừng nghĩ Chiêm Cập Vũ còn nhỏ, thực ra cậu nhóc khá chu đáo.
Y chủ động mượn xe của người nhà, mua cho bà lão tấm nệm dựa lưng cùng một rổ hoa quả, đồ ăn vặt và mấy thứ linh tinh khác, bốn người bọn họ cứ như đang đi chơi xuân, Linh Linh vừa lên xe đã ôm trái cây đông lạnh ngồi ăn.
Đinh Tiểu Vĩ lái xe, Chiêm Cập Vũ an vị ngồi ghế bên cạnh, bà nội cùng Linh Linh ngồi ghế sau.
Đinh Tiểu Vĩ mở nhạc, sau đó nhỏ giọng nói với Chiêm Cập Vũ, "Tiểu Chiêm, cảm ơn cậu. Mấy ngày nay tâm trạng tôi không tốt, nếu không có cậu, mẹ lên đây tôi cũng không biết phải tiếp đón như thế nào."
Chiêm Cập Vũ cười đáp: "Đừng khách khí, chú giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết phải tạ ơn chú như nào đâu."
Đinh Tiểu Vĩ có chút ngại ngùng, vì chuyện của Chu Cẩn Hành mà hắn bị đần đi, ngay cả mẹ hắn đến đây đáng lẽ phải được tận tâm tiếp đón, nhưng hắn lại phải nhờ thằng nhỏ kia giúp.
Đinh Tiểu Vĩ thở dài, "Bao giờ bà về, chú Đinh mời cậu đi ăn."
Chiêm Cập Vũ cười cười, "Không cần đâu, ăn ở nhà thôi, tôi sẽ đến làm, chú nấu cơm tệ quá."
Đinh Tiểu Vĩ miễn cưỡng cười cười, ngay cả tâm trạng cãi nhau với thằng nhóc cũng chẳng còn.
Chiêm Cập Vũ nhìn hắn như vậy cũng thở dài, "Chú Đinh, đừng như vậy, nhìn chú như thế tôi cũng khó chịu."
Đinh Tiểu Vĩ trầm mặc nhìn đường phía trước, qua một lúc lâu mới nói: "Về sau sẽ ổn thôi."
Trên đời chẳng có chuyện gì khó cả, những điều đau buồn chỉ cần sau thời gian đủ dài, sẽ có một ngày khi nhớ lại con người mới nhận ra cũng bình thường thôi. Sớm muộn sẽ có lúc hắn quên Chu Cẩn Hành, coi như mọi chuyện chỉ là mơ, tỉnh mộng rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, vẫn phải lo cơm áo gạo tiền. Mấy chuyện tình cảm bên ngoài bỏ đi thôi.
Đi chơi cả ngày, bà lão cùng Linh Linh vô cùng vui vẻ, thậm chí bà lão còn hận không thể nhận Chiêm Cập Vũ làm con trai, chuyện này rất lạ lùng. Bộ dạng Chiêm Cập Vũ cũng rất cao hứng, nói rằng đơn vị của mình mới đặt chỗ ở nhà hàng lẩu, ngày mai y sẽ dẫn bọn họ đi ăn.
Buổi tối về đến nhà, bà lão liên tục hỏi Chiêm Cập Vũ bao nhiêu tuổi, người nơi nào, có đối tượng chưa.
Đinh Tiểu Vĩ dở khóc dở cười, "Mẹ, người ta mới mười tám, hơn nữa chẳng liên quan đến mình."
Bà lão không đồng ý, trừng mắt liếc hắn, "Trước kia tôi thấy đàn ông con trai đầu tiên phải có sự nhiệp, sau mới kết hôn, cưới nhau. Cơ mà bây giờ tôi nghĩ khác rồi, vẫn phải kết hôn sớm một chút, đừng có giống anh, hai lăm hai sáu mới lấy vợ, vợ bỏ, con còn nhỏ như vậy, đau lòng thật."
"Mẹ, hai lăm hai sáu kết hôn là chuyện bình thường......"
Bà lão vẫn tiếp tục nói, "Tôi cũng không muốn đứa nhỏ kia kết hôn bây giờ, Tiểu Chiêm rất tốt, lại thành thật, bộ dạng cũng ổn. Con gái dì hai của anh, Tiểu Ly, cũng không học đại học, có thể đến đây làm, hai người họ tuổi tác không cách biệt lắm, anh nghĩ xem, không phải rất tốt sao?"
Đinh Tiểu Vĩ đau cả đầu, mẹ hắn là người nếu không có chuyện gì sẽ không nói bừa, nếu bà đã nói, phỏng chừng Tiểu Ly sẽ tới thật, mà bà cũng muốn làm mối cho Tiểu Chiêm, nhưng quan trọng là thằng nhóc kia không thích con gái.
Bà lão còn nói: "Mẹ hỏi qua rồi, Tiểu Chiêm không có bạn gái, hỏi cậu ta có muốn làm quen với ai không, cậu ấy cứ cười mãi, chắc chắn là xấu hổ. Chuyện này nếu thành công thì thật tốt nha."
"Mẹ, đừng gây sức ép, Tiểu Chiêm không được đâu, mẹ đừng làm bậy."
Bà lão trừng mắt, "Tôi bậy bạ cái gì cơ, anh không tìm được vợ còn muốn để cho người khác không tìm được à?"
Lời này không hiểu sao gây kích động tới Đinh Tiểu Vĩ.
Hắn vốn thấy mình ở cùng ai là người đó bỏ đi, chuyện đó đã đủ uất ức nghẹn ngào, mẹ hắn còn cứ nhắm vào chỗ đó mà xả làm hắn hơi bực mình, buột miệng nói: "Mẹ nói vớ vẩn, Tiểu Chiêm không thích con gái."
Đinh Tiểu Vĩ nói xong liền hối hận, nhìn biểu tình vô cùng kinh ngạc của bà, hận không thể nuốt lại lời vừa nói.
"Tiểu Vĩ, anh có ý gì? Cái gì không thích nữ cơ?"
Đinh Tiểu Vĩ đành bất chấp nói: "Con nghĩ mẹ cũng hiểu rồi."
Bà lão ngây ngẩn cả người, đơ nửa ngày, bỗng nhiên đè thấp giọng như sợ người khác nghe thấy, "Ý anh là, cậu ấy,... Cậu ấy thích con trai?"
Đinh Tiểu Vĩ "Vâng" một tiếng, không muốn tiếp tục đề tài này, nghĩ ngày mai gặp thằng nhóc cũng hơi lúng túng.
Dường như bà lão bị đả kích, thần sắc có chút kì lạ, hồi lâu mới nói: "Bọn trẻ bây giờ sao vậy......"
Đinh Tiểu Vĩ không thích nghe lời này, "Mẹ, đừng nói người ta như vậy, đã qua nhiều năm rồi, mẹ không hiểu sẽ không thể giải thích được, người ta có cuộc sống riêng của mình, mẹ không nên ý kiến về người khác."
Bà lão cũng gật gật đầu, "Anh nói cũng có lý, ai nha, cậu ấy tốt với anh như vậy, không phải...... Có ý gì với anh chứ?"
Đinh Tiểu Vĩ bất đắc dĩ nói, "Mẹ cứ nghĩ cái gì thế, con lớn hơn cậu ta nhiều mà."
Lúc này bà lão mới yên lòng, "Ừ, nhưng cậu ấy cũng không phải người dưng."
Đinh Tiểu Vĩ hơi chột dạ, nếu cho mẹ hắn biết trên cái giường nơi hai người đang ngồi tán gẫu này, con bà đã từng cùng một thanh niên triền miên hằng đêm, bà sẽ đánh chết hắn luôn mất.
Tuy rằng nhìn qua bà lão không có gì khác thường, nhưng hôm sau lúc gặp Chiêm Cập Vũ, bà vẫn có chút căng thẳng. Chiêm Cập Vũ trò chuyện cùng Đinh Tiểu Vĩ, bà nhìn chằm chằm, giống như sợ nếu không để ý, con mình sẽ lâm vào con đường tà đạo.
Bốn người ngồi ăn tại quán lẩu, bình thường bà và Linh Linh sẽ ngồi cùng một hàng ghế, bây giờ không hiểu sao Đinh Tiểu Vĩ cũng phải ngồi cùng bà.
Đinh Tiểu Vĩ lén huých huých bà vài cái, đều bị bà trừng mắt liếc lại.
Hắn thật sự hối hận vì mình lỡ nói lung tung, tự trách chính mình, lại càng thấy có lỗi với Tiểu Chiêm.
Nhưng Chiêm Cập Vũ chẳng nhận ra điều gì khác thường cả, y vẫn đối xử rất nhiệt tình với bà lão và Linh Linh.
Bốn người ăn rất vui vẻ, no đến nỗi ngồi phịch trên ghế không dậy nổi.
Linh Linh muốn đi WC, bà lão bèn dẫn cô bé đi.
Chiêm Cập Vũ vừa xem TV trên tường vừa khen ớt này ăn ngon.
Đinh Tiểu Vĩ không tập trung, câu được câu không ngỏ ý muốn về.
Đột nhiên Chiêm Cập Vũ kêu lên, thanh âm thay đổi, "Chú đinh! Chú Đinh!"
Đinh Tiểu Vĩ gục đầu hỏi, "Sao vậy?"
"Chú nhìn kìa, nhìn kìa! Không phải đó là vợ chú sao?"
Đinh Tiểu Vĩ ngẩng phắt đầu lên, nhìn theo hướng Chiêm Cập Vũ chỉ vào TV LCD trên tường, trên TV hiện lên một thân ảnh quen thuộc, bất quá mới nhìn được ngắn ngủn hai giây đã biến mất.
Chu Cẩn Hành?!
Đầu Đinh Tiểu Vĩ "Oanh" một tiếng, lập tức đứng bật dậy dí sát mặt vào TV, dường như hi vọng có thể tiến vào trong đó túm lấy y.
Tuy rằng nhìn không rõ, tuy rằng xuất hiện quá nhanh, nhưng chính là khuôn mặt, chính là dáng người đó, hắn không thể nhìn lầm được.
Người trong TV, là Chu Cẩn Hành đúng không?
Hắn nhìn tiêu đề của bản tin giải trí, "Trùm bất động sản Chu Thái An lâm bệnh nặng nằm viện, con cái đến thăm thể hiện rõ lòng hiếu thảo."
Cả người Đinh Tiểu Vĩ đều cứng lại rồi, cứ như vậy nhìn không nhúc nhích, hận không thể biến thành cô gái đưa tin trên TV.
Chiêm Cập Vũ há hốc mồm, "Chú Đinh? Đúng không? Đúng không? Hay nhìn nhầm rồi?"
Đinh Tiểu Vĩ lắc đầu, lảo đảo ngồi xuống, trong đầu loạn thành một cục.
Dáng vẻ Chiêm Cập Vũ rất khó tin, "Hay nhìn nhầm thật rồi, không phải lần trước tôi nói ông già kia có đứa cháu rất giống anh ấy......"
Sắc mặt hai người khẽ biến, bọn họ bây giờ mới cùng nhận ra, Chu Cẩn Hành họ Chu.
Chiêm Cập Vũ do dự: "Chú Đinh...... Không phải chứ...... Chú quen anh ấy như thế nào, trước kia anh ấy làm gì?"
Đinh Tiểu Vĩ lắc đầu, "Tôi thật sự không biết......"
"Vậy hai người quen nhau như thế nào, do bạn bè giới thiệu? Gặp nhau qua công việc? Nói chung cũng không thể là nhặt được trên đường chứ."
Đinh Tiểu Vĩ cười khổ một tiếng, Chu Cẩn Hành cũng không phải do hắn nhặt về, chẳng qua không phải trên đường mà là ngoài bãi biển.
Chiêm Cập Vũ nói: "Chú Đinh, chú làm người ta sốt ruột quá, rốt cuộc sao lại thế này a?"
Đinh Tiểu Vĩ chà mặt mình, "Tiểu Chiêm, cậu nói xem tin này trên mạng có không?"
"Chắc chắn có."
"Vậy đêm nay cậu tra giúp tôi đi, tôi không có thiết bị gì cả."
"Được, không thành vấn đề, chút nữa chú đưa bà lão với Linh Linh về, tôi lên mạng tìm giúp chú, sau đó sẽ gọi điện sau."
Sắc mặt Đinh Tiểu Vĩ trắng như giấy, mắt thấy mẹ mình dắt Linh Linh trở lại, hắn cũng không thể nói được gì.
Sau đó mẹ nói gì hắn đều nghe không vào, trong đầu chỉ lặp lại hình ảnh trên TV, người kia mặc tây trang đi giày da, vẻ mặt nghiêm túc bước nhanh qua mắt hắn.
Hắn không thừa nhận mình nhìn nhầm người đã từng đồng sàng cộng chẩm hơn nửa năm với mình, nhưng vẫn không dám chắc người trên TV kia có phải Chu Cẩn Hành hay không. Sao hắn dám tin cái người mất trí nhớ đáng thương mình đưa về nhà, giao cho y nấu cơm cùng trông con hắn hơn nửa năm lại là người của Chu gia?
Y cứ lặng lẽ biến mất, rồi nháy mắt lại xuất hiện trên TV cùng một đống người tranh đoạt tài sản. Thế giới của hai người cách biệt như vậy, có liên quan gì đến Đinh Tiểu Vĩ hắn, người trên TV, sao có thể là Chu Cẩn Hành?
Đầu hắn đau muốn nứt.
Buổi tối ở nhà hắn rất ít xem TV, giờ lại như khúc gỗ ngồi trước TV chuyển kênh không ngừng. Thẳng đến tận hơi mười một giờ, bà lão và Linh Linh đều ngủ rồi, hắn nhận được điện thoại từ Chiêm Cập Vũ.
"Chú Đinh!" Đứa nhỏ lộ rõ vẻ kích động, tiếng nói rung trời truyền sang đầu bên kia.
Tay Đinh Tiểu Vĩ run lẩy bẩy, "Cậu nói đi."
"Đúng là anh ấy!"
Đinh Tiểu Vĩ chỉ thấy hoa mắt, lập tức mất đi khí lực ngã lên sô pha, giọng khàn khàn: "Cậu...... Cậu ấy là......"
"Tên là Chu Cẩn Hành đúng không? Trên mạng nói y là con riêng, là con của con trai trưởng của Chu Thái An, đầu năm nay mới được phép bước chân vào Chu gia. Tin về anh ấy rất ít, chỉ nói thời gian trước vì sức khỏe nên tĩnh dưỡng ở Thụy Sĩ, Chu Thái An đang yên ổn bỗng bị bệnh nên mới quay về."
Đinh Tiểu Vĩ siết chặt tay rồi lại buông ra, nghỉ ngơi ở Thụy Sĩ? Y rõ ràng ở nhà hắn!
"Chú Đinh, có chuyện gì vậy? Sao chú có thể quen người như thế? Chẳng lẽ lúc trước chú không biết y là ai?"
Đinh Tiểu Vĩ run run: "Tiểu Chiêm này, lúc trước tôi không nói, giờ tôi hơi loạn, tôi đi đây, gọi cho cậu sau." Nói xong lập tức cúp máy.
Hắn nhìn TV từ xa với vô số màu sắc sặc sỡ, nhưng cái gì cũng xem không vào, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, điều khiển còn cầm không nổi.
Cái đồ phá hoại kia, rốt cuộc không phải hắn đang mơ. Đinh Tiểu Vĩ hắn đời này bốc thăm trúng thưởng chỉ trúng bột giặt, làm sao lại có thể gặp chuyện thái quá như này.
Người kia không thể là Chu Cẩn Hành chứ...... Nhưng không phải y thì là ai?
Y bỗng dưng mất tích, là vì trở về tranh đoạt tài sản? Nhưng y không phải người như vậy, y rất bình tĩnh và có chừng mực, vì cớ gì im lặng khiến hắn lo lắng trong thời gian dài như vậy?
Có thể hay không...... Trong đầu Đinh Tiểu Vĩ bỗng dưng nảy ra ý nghĩ, có thể nào y đã khôi phục trí nhớ, sau đó quên hắn, sau đó......
Đinh Tiểu Vĩ bị chính suy nghĩ của mình khiến cho không biết nên khóc hay cười.
Sao y có thể khôi phục trí nhớ mà quay về đúng lúc ông già kia bệnh nặng được, chuyện này xác suất có lớn đâu.
Quan trọng là hắn không thể tin, từ đầu tới cuối Chu Cẩn Hành đều lừa hắn. Đinh Tiểu Vĩ hắn không tiền không quyền, lừa hắn thì y được gì?
Hay y có nỗi khổ riêng? Lúc ấy y bị đánh vỡ đầu vứt trên bãi cát, nói không chừng là không dám trở về? Y còn có thể trở về sao? Y định xong việc rồi mới liên lạc với hắn đúng không?
Đinh Tiểu Vĩ bịa ra vô số lí do, hắn không muốn tin rằng mình bị lừa.
Hai người ở cùng nhau qua ngày, tuy ngắn ngủn nhưng hạnh phúc, mỗi khi nhớ lại đều có thể khiến hắn ngây ngô vui cả sáng. Chuyện này đều là thật, đều là chuyện bọn họ từng trải qua, hắn không tin trong lòng Chu Cẩn Hành trống rỗng, hắn không tin hắn nuôi y hơn nửa năm, y cứ như vậy bỏ mặc hắn và Linh Linh.
Hắn cứ như vậy ngồi sô pha suốt một đêm. Trong đầu rối loạn, không tìm ra manh mối, hắn nhận ra IQ của mình rồi, cứ tiếp tục đoán như vậy cũng chẳng tìm ra được nguyên nhân.
Bất kể thế nào, hẳn là hắn nên tìm Chu Cẩn Hành hỏi rõ ràng.
Chẳng sợ y khôi phục trí nhớ mà quên hắn, chẳng sợ mình bị y đùa giỡn rồi trở mặt, hắn cũng muốn gặp mặt hỏi cho rõ. Tuy rằng hắn cũng sợ Chu Cẩn Hành trở mặt thật, nhưng nếu y thật sự như vậy, hắn cứ chờ đợi mãi cũng không thay đổi được gì, sớm biết rõ sự tình, đỡ mất công hắn thấp tha thấp thỏm, suốt đêm ngủ không yên.
Đinh Tiểu Vĩ thức một đêm, mắt đen sì, rốt cuộc vẫn đưa ra quyết định này. Hắn cảm giác như qua một đêm, mình đã già đi vài tuổi.
Sáng sớm hôm sau, hắn tiễn mẹ về, sau khi mẹ đi rồi hắn mới dọn dẹp một chút rồi đi làm.
Giữa trưa rảnh rỗi, hắn gặp các đồng nghiệp nữ trẻ tuổi trong công ty, đi theo bọn họ hỏi chuyện Chu gia.
Các nàng vừa nhắc tới chuyện này ngay lập tức xôn xao cả lên, người nào cũng phấn chấn đứng dậy kể cho hắn.
Hắn nghe các cô gái phổ cập kiến thức xong, đại khái cũng nhận biết được vài thành viên trong Chu gia.
Chu Thái An có ba trai hai gái, ba đứa con trai cũng chẳng cùng một mẹ sinh ra, đứa nhỏ nhất mới bốn tuổi, năm người con này sinh thêm cho hắn vài đứa cháu.
Đến khi kể về Chu Cẩn Hành, các cô nàng lại càng hưng phấn. Kể rằng Chu Cẩn Hành là con riêng của người con cả, mẹ là một người phụ nữ Thụy Sĩ, nghe nói Chu Thái An rất coi thường dòng máu ngoại quốc, Chu Cẩn Hành lên mười vẫn chưa được gặp qua Chu Thái An. Về sau hình như con cả tai nạn xe chết, không còn cách mới đưa Chu Cẩn Hành từ Thụy Sĩ về giúp hắn đoạt gia sản.
Đinh Tiểu Vĩ nghe được liền sửng sốt, mẹ nó, vừa giàu kịch tính, thật sự không phải diễn phim trên TV chứ.
Hắn còn đang ngây người, các cô gái có chút tiếc nuối nói, "Chu Cẩn Hành rất đẹp trai a, đáng tiếc lại kết hôn rồi."
Trong nháy mắt đầu Đinh Tiểu Vĩ nổ tung.
Y chủ động mượn xe của người nhà, mua cho bà lão tấm nệm dựa lưng cùng một rổ hoa quả, đồ ăn vặt và mấy thứ linh tinh khác, bốn người bọn họ cứ như đang đi chơi xuân, Linh Linh vừa lên xe đã ôm trái cây đông lạnh ngồi ăn.
Đinh Tiểu Vĩ lái xe, Chiêm Cập Vũ an vị ngồi ghế bên cạnh, bà nội cùng Linh Linh ngồi ghế sau.
Đinh Tiểu Vĩ mở nhạc, sau đó nhỏ giọng nói với Chiêm Cập Vũ, "Tiểu Chiêm, cảm ơn cậu. Mấy ngày nay tâm trạng tôi không tốt, nếu không có cậu, mẹ lên đây tôi cũng không biết phải tiếp đón như thế nào."
Chiêm Cập Vũ cười đáp: "Đừng khách khí, chú giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết phải tạ ơn chú như nào đâu."
Đinh Tiểu Vĩ có chút ngại ngùng, vì chuyện của Chu Cẩn Hành mà hắn bị đần đi, ngay cả mẹ hắn đến đây đáng lẽ phải được tận tâm tiếp đón, nhưng hắn lại phải nhờ thằng nhỏ kia giúp.
Đinh Tiểu Vĩ thở dài, "Bao giờ bà về, chú Đinh mời cậu đi ăn."
Chiêm Cập Vũ cười cười, "Không cần đâu, ăn ở nhà thôi, tôi sẽ đến làm, chú nấu cơm tệ quá."
Đinh Tiểu Vĩ miễn cưỡng cười cười, ngay cả tâm trạng cãi nhau với thằng nhóc cũng chẳng còn.
Chiêm Cập Vũ nhìn hắn như vậy cũng thở dài, "Chú Đinh, đừng như vậy, nhìn chú như thế tôi cũng khó chịu."
Đinh Tiểu Vĩ trầm mặc nhìn đường phía trước, qua một lúc lâu mới nói: "Về sau sẽ ổn thôi."
Trên đời chẳng có chuyện gì khó cả, những điều đau buồn chỉ cần sau thời gian đủ dài, sẽ có một ngày khi nhớ lại con người mới nhận ra cũng bình thường thôi. Sớm muộn sẽ có lúc hắn quên Chu Cẩn Hành, coi như mọi chuyện chỉ là mơ, tỉnh mộng rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, vẫn phải lo cơm áo gạo tiền. Mấy chuyện tình cảm bên ngoài bỏ đi thôi.
Đi chơi cả ngày, bà lão cùng Linh Linh vô cùng vui vẻ, thậm chí bà lão còn hận không thể nhận Chiêm Cập Vũ làm con trai, chuyện này rất lạ lùng. Bộ dạng Chiêm Cập Vũ cũng rất cao hứng, nói rằng đơn vị của mình mới đặt chỗ ở nhà hàng lẩu, ngày mai y sẽ dẫn bọn họ đi ăn.
Buổi tối về đến nhà, bà lão liên tục hỏi Chiêm Cập Vũ bao nhiêu tuổi, người nơi nào, có đối tượng chưa.
Đinh Tiểu Vĩ dở khóc dở cười, "Mẹ, người ta mới mười tám, hơn nữa chẳng liên quan đến mình."
Bà lão không đồng ý, trừng mắt liếc hắn, "Trước kia tôi thấy đàn ông con trai đầu tiên phải có sự nhiệp, sau mới kết hôn, cưới nhau. Cơ mà bây giờ tôi nghĩ khác rồi, vẫn phải kết hôn sớm một chút, đừng có giống anh, hai lăm hai sáu mới lấy vợ, vợ bỏ, con còn nhỏ như vậy, đau lòng thật."
"Mẹ, hai lăm hai sáu kết hôn là chuyện bình thường......"
Bà lão vẫn tiếp tục nói, "Tôi cũng không muốn đứa nhỏ kia kết hôn bây giờ, Tiểu Chiêm rất tốt, lại thành thật, bộ dạng cũng ổn. Con gái dì hai của anh, Tiểu Ly, cũng không học đại học, có thể đến đây làm, hai người họ tuổi tác không cách biệt lắm, anh nghĩ xem, không phải rất tốt sao?"
Đinh Tiểu Vĩ đau cả đầu, mẹ hắn là người nếu không có chuyện gì sẽ không nói bừa, nếu bà đã nói, phỏng chừng Tiểu Ly sẽ tới thật, mà bà cũng muốn làm mối cho Tiểu Chiêm, nhưng quan trọng là thằng nhóc kia không thích con gái.
Bà lão còn nói: "Mẹ hỏi qua rồi, Tiểu Chiêm không có bạn gái, hỏi cậu ta có muốn làm quen với ai không, cậu ấy cứ cười mãi, chắc chắn là xấu hổ. Chuyện này nếu thành công thì thật tốt nha."
"Mẹ, đừng gây sức ép, Tiểu Chiêm không được đâu, mẹ đừng làm bậy."
Bà lão trừng mắt, "Tôi bậy bạ cái gì cơ, anh không tìm được vợ còn muốn để cho người khác không tìm được à?"
Lời này không hiểu sao gây kích động tới Đinh Tiểu Vĩ.
Hắn vốn thấy mình ở cùng ai là người đó bỏ đi, chuyện đó đã đủ uất ức nghẹn ngào, mẹ hắn còn cứ nhắm vào chỗ đó mà xả làm hắn hơi bực mình, buột miệng nói: "Mẹ nói vớ vẩn, Tiểu Chiêm không thích con gái."
Đinh Tiểu Vĩ nói xong liền hối hận, nhìn biểu tình vô cùng kinh ngạc của bà, hận không thể nuốt lại lời vừa nói.
"Tiểu Vĩ, anh có ý gì? Cái gì không thích nữ cơ?"
Đinh Tiểu Vĩ đành bất chấp nói: "Con nghĩ mẹ cũng hiểu rồi."
Bà lão ngây ngẩn cả người, đơ nửa ngày, bỗng nhiên đè thấp giọng như sợ người khác nghe thấy, "Ý anh là, cậu ấy,... Cậu ấy thích con trai?"
Đinh Tiểu Vĩ "Vâng" một tiếng, không muốn tiếp tục đề tài này, nghĩ ngày mai gặp thằng nhóc cũng hơi lúng túng.
Dường như bà lão bị đả kích, thần sắc có chút kì lạ, hồi lâu mới nói: "Bọn trẻ bây giờ sao vậy......"
Đinh Tiểu Vĩ không thích nghe lời này, "Mẹ, đừng nói người ta như vậy, đã qua nhiều năm rồi, mẹ không hiểu sẽ không thể giải thích được, người ta có cuộc sống riêng của mình, mẹ không nên ý kiến về người khác."
Bà lão cũng gật gật đầu, "Anh nói cũng có lý, ai nha, cậu ấy tốt với anh như vậy, không phải...... Có ý gì với anh chứ?"
Đinh Tiểu Vĩ bất đắc dĩ nói, "Mẹ cứ nghĩ cái gì thế, con lớn hơn cậu ta nhiều mà."
Lúc này bà lão mới yên lòng, "Ừ, nhưng cậu ấy cũng không phải người dưng."
Đinh Tiểu Vĩ hơi chột dạ, nếu cho mẹ hắn biết trên cái giường nơi hai người đang ngồi tán gẫu này, con bà đã từng cùng một thanh niên triền miên hằng đêm, bà sẽ đánh chết hắn luôn mất.
Tuy rằng nhìn qua bà lão không có gì khác thường, nhưng hôm sau lúc gặp Chiêm Cập Vũ, bà vẫn có chút căng thẳng. Chiêm Cập Vũ trò chuyện cùng Đinh Tiểu Vĩ, bà nhìn chằm chằm, giống như sợ nếu không để ý, con mình sẽ lâm vào con đường tà đạo.
Bốn người ngồi ăn tại quán lẩu, bình thường bà và Linh Linh sẽ ngồi cùng một hàng ghế, bây giờ không hiểu sao Đinh Tiểu Vĩ cũng phải ngồi cùng bà.
Đinh Tiểu Vĩ lén huých huých bà vài cái, đều bị bà trừng mắt liếc lại.
Hắn thật sự hối hận vì mình lỡ nói lung tung, tự trách chính mình, lại càng thấy có lỗi với Tiểu Chiêm.
Nhưng Chiêm Cập Vũ chẳng nhận ra điều gì khác thường cả, y vẫn đối xử rất nhiệt tình với bà lão và Linh Linh.
Bốn người ăn rất vui vẻ, no đến nỗi ngồi phịch trên ghế không dậy nổi.
Linh Linh muốn đi WC, bà lão bèn dẫn cô bé đi.
Chiêm Cập Vũ vừa xem TV trên tường vừa khen ớt này ăn ngon.
Đinh Tiểu Vĩ không tập trung, câu được câu không ngỏ ý muốn về.
Đột nhiên Chiêm Cập Vũ kêu lên, thanh âm thay đổi, "Chú đinh! Chú Đinh!"
Đinh Tiểu Vĩ gục đầu hỏi, "Sao vậy?"
"Chú nhìn kìa, nhìn kìa! Không phải đó là vợ chú sao?"
Đinh Tiểu Vĩ ngẩng phắt đầu lên, nhìn theo hướng Chiêm Cập Vũ chỉ vào TV LCD trên tường, trên TV hiện lên một thân ảnh quen thuộc, bất quá mới nhìn được ngắn ngủn hai giây đã biến mất.
Chu Cẩn Hành?!
Đầu Đinh Tiểu Vĩ "Oanh" một tiếng, lập tức đứng bật dậy dí sát mặt vào TV, dường như hi vọng có thể tiến vào trong đó túm lấy y.
Tuy rằng nhìn không rõ, tuy rằng xuất hiện quá nhanh, nhưng chính là khuôn mặt, chính là dáng người đó, hắn không thể nhìn lầm được.
Người trong TV, là Chu Cẩn Hành đúng không?
Hắn nhìn tiêu đề của bản tin giải trí, "Trùm bất động sản Chu Thái An lâm bệnh nặng nằm viện, con cái đến thăm thể hiện rõ lòng hiếu thảo."
Cả người Đinh Tiểu Vĩ đều cứng lại rồi, cứ như vậy nhìn không nhúc nhích, hận không thể biến thành cô gái đưa tin trên TV.
Chiêm Cập Vũ há hốc mồm, "Chú Đinh? Đúng không? Đúng không? Hay nhìn nhầm rồi?"
Đinh Tiểu Vĩ lắc đầu, lảo đảo ngồi xuống, trong đầu loạn thành một cục.
Dáng vẻ Chiêm Cập Vũ rất khó tin, "Hay nhìn nhầm thật rồi, không phải lần trước tôi nói ông già kia có đứa cháu rất giống anh ấy......"
Sắc mặt hai người khẽ biến, bọn họ bây giờ mới cùng nhận ra, Chu Cẩn Hành họ Chu.
Chiêm Cập Vũ do dự: "Chú Đinh...... Không phải chứ...... Chú quen anh ấy như thế nào, trước kia anh ấy làm gì?"
Đinh Tiểu Vĩ lắc đầu, "Tôi thật sự không biết......"
"Vậy hai người quen nhau như thế nào, do bạn bè giới thiệu? Gặp nhau qua công việc? Nói chung cũng không thể là nhặt được trên đường chứ."
Đinh Tiểu Vĩ cười khổ một tiếng, Chu Cẩn Hành cũng không phải do hắn nhặt về, chẳng qua không phải trên đường mà là ngoài bãi biển.
Chiêm Cập Vũ nói: "Chú Đinh, chú làm người ta sốt ruột quá, rốt cuộc sao lại thế này a?"
Đinh Tiểu Vĩ chà mặt mình, "Tiểu Chiêm, cậu nói xem tin này trên mạng có không?"
"Chắc chắn có."
"Vậy đêm nay cậu tra giúp tôi đi, tôi không có thiết bị gì cả."
"Được, không thành vấn đề, chút nữa chú đưa bà lão với Linh Linh về, tôi lên mạng tìm giúp chú, sau đó sẽ gọi điện sau."
Sắc mặt Đinh Tiểu Vĩ trắng như giấy, mắt thấy mẹ mình dắt Linh Linh trở lại, hắn cũng không thể nói được gì.
Sau đó mẹ nói gì hắn đều nghe không vào, trong đầu chỉ lặp lại hình ảnh trên TV, người kia mặc tây trang đi giày da, vẻ mặt nghiêm túc bước nhanh qua mắt hắn.
Hắn không thừa nhận mình nhìn nhầm người đã từng đồng sàng cộng chẩm hơn nửa năm với mình, nhưng vẫn không dám chắc người trên TV kia có phải Chu Cẩn Hành hay không. Sao hắn dám tin cái người mất trí nhớ đáng thương mình đưa về nhà, giao cho y nấu cơm cùng trông con hắn hơn nửa năm lại là người của Chu gia?
Y cứ lặng lẽ biến mất, rồi nháy mắt lại xuất hiện trên TV cùng một đống người tranh đoạt tài sản. Thế giới của hai người cách biệt như vậy, có liên quan gì đến Đinh Tiểu Vĩ hắn, người trên TV, sao có thể là Chu Cẩn Hành?
Đầu hắn đau muốn nứt.
Buổi tối ở nhà hắn rất ít xem TV, giờ lại như khúc gỗ ngồi trước TV chuyển kênh không ngừng. Thẳng đến tận hơi mười một giờ, bà lão và Linh Linh đều ngủ rồi, hắn nhận được điện thoại từ Chiêm Cập Vũ.
"Chú Đinh!" Đứa nhỏ lộ rõ vẻ kích động, tiếng nói rung trời truyền sang đầu bên kia.
Tay Đinh Tiểu Vĩ run lẩy bẩy, "Cậu nói đi."
"Đúng là anh ấy!"
Đinh Tiểu Vĩ chỉ thấy hoa mắt, lập tức mất đi khí lực ngã lên sô pha, giọng khàn khàn: "Cậu...... Cậu ấy là......"
"Tên là Chu Cẩn Hành đúng không? Trên mạng nói y là con riêng, là con của con trai trưởng của Chu Thái An, đầu năm nay mới được phép bước chân vào Chu gia. Tin về anh ấy rất ít, chỉ nói thời gian trước vì sức khỏe nên tĩnh dưỡng ở Thụy Sĩ, Chu Thái An đang yên ổn bỗng bị bệnh nên mới quay về."
Đinh Tiểu Vĩ siết chặt tay rồi lại buông ra, nghỉ ngơi ở Thụy Sĩ? Y rõ ràng ở nhà hắn!
"Chú Đinh, có chuyện gì vậy? Sao chú có thể quen người như thế? Chẳng lẽ lúc trước chú không biết y là ai?"
Đinh Tiểu Vĩ run run: "Tiểu Chiêm này, lúc trước tôi không nói, giờ tôi hơi loạn, tôi đi đây, gọi cho cậu sau." Nói xong lập tức cúp máy.
Hắn nhìn TV từ xa với vô số màu sắc sặc sỡ, nhưng cái gì cũng xem không vào, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, điều khiển còn cầm không nổi.
Cái đồ phá hoại kia, rốt cuộc không phải hắn đang mơ. Đinh Tiểu Vĩ hắn đời này bốc thăm trúng thưởng chỉ trúng bột giặt, làm sao lại có thể gặp chuyện thái quá như này.
Người kia không thể là Chu Cẩn Hành chứ...... Nhưng không phải y thì là ai?
Y bỗng dưng mất tích, là vì trở về tranh đoạt tài sản? Nhưng y không phải người như vậy, y rất bình tĩnh và có chừng mực, vì cớ gì im lặng khiến hắn lo lắng trong thời gian dài như vậy?
Có thể hay không...... Trong đầu Đinh Tiểu Vĩ bỗng dưng nảy ra ý nghĩ, có thể nào y đã khôi phục trí nhớ, sau đó quên hắn, sau đó......
Đinh Tiểu Vĩ bị chính suy nghĩ của mình khiến cho không biết nên khóc hay cười.
Sao y có thể khôi phục trí nhớ mà quay về đúng lúc ông già kia bệnh nặng được, chuyện này xác suất có lớn đâu.
Quan trọng là hắn không thể tin, từ đầu tới cuối Chu Cẩn Hành đều lừa hắn. Đinh Tiểu Vĩ hắn không tiền không quyền, lừa hắn thì y được gì?
Hay y có nỗi khổ riêng? Lúc ấy y bị đánh vỡ đầu vứt trên bãi cát, nói không chừng là không dám trở về? Y còn có thể trở về sao? Y định xong việc rồi mới liên lạc với hắn đúng không?
Đinh Tiểu Vĩ bịa ra vô số lí do, hắn không muốn tin rằng mình bị lừa.
Hai người ở cùng nhau qua ngày, tuy ngắn ngủn nhưng hạnh phúc, mỗi khi nhớ lại đều có thể khiến hắn ngây ngô vui cả sáng. Chuyện này đều là thật, đều là chuyện bọn họ từng trải qua, hắn không tin trong lòng Chu Cẩn Hành trống rỗng, hắn không tin hắn nuôi y hơn nửa năm, y cứ như vậy bỏ mặc hắn và Linh Linh.
Hắn cứ như vậy ngồi sô pha suốt một đêm. Trong đầu rối loạn, không tìm ra manh mối, hắn nhận ra IQ của mình rồi, cứ tiếp tục đoán như vậy cũng chẳng tìm ra được nguyên nhân.
Bất kể thế nào, hẳn là hắn nên tìm Chu Cẩn Hành hỏi rõ ràng.
Chẳng sợ y khôi phục trí nhớ mà quên hắn, chẳng sợ mình bị y đùa giỡn rồi trở mặt, hắn cũng muốn gặp mặt hỏi cho rõ. Tuy rằng hắn cũng sợ Chu Cẩn Hành trở mặt thật, nhưng nếu y thật sự như vậy, hắn cứ chờ đợi mãi cũng không thay đổi được gì, sớm biết rõ sự tình, đỡ mất công hắn thấp tha thấp thỏm, suốt đêm ngủ không yên.
Đinh Tiểu Vĩ thức một đêm, mắt đen sì, rốt cuộc vẫn đưa ra quyết định này. Hắn cảm giác như qua một đêm, mình đã già đi vài tuổi.
Sáng sớm hôm sau, hắn tiễn mẹ về, sau khi mẹ đi rồi hắn mới dọn dẹp một chút rồi đi làm.
Giữa trưa rảnh rỗi, hắn gặp các đồng nghiệp nữ trẻ tuổi trong công ty, đi theo bọn họ hỏi chuyện Chu gia.
Các nàng vừa nhắc tới chuyện này ngay lập tức xôn xao cả lên, người nào cũng phấn chấn đứng dậy kể cho hắn.
Hắn nghe các cô gái phổ cập kiến thức xong, đại khái cũng nhận biết được vài thành viên trong Chu gia.
Chu Thái An có ba trai hai gái, ba đứa con trai cũng chẳng cùng một mẹ sinh ra, đứa nhỏ nhất mới bốn tuổi, năm người con này sinh thêm cho hắn vài đứa cháu.
Đến khi kể về Chu Cẩn Hành, các cô nàng lại càng hưng phấn. Kể rằng Chu Cẩn Hành là con riêng của người con cả, mẹ là một người phụ nữ Thụy Sĩ, nghe nói Chu Thái An rất coi thường dòng máu ngoại quốc, Chu Cẩn Hành lên mười vẫn chưa được gặp qua Chu Thái An. Về sau hình như con cả tai nạn xe chết, không còn cách mới đưa Chu Cẩn Hành từ Thụy Sĩ về giúp hắn đoạt gia sản.
Đinh Tiểu Vĩ nghe được liền sửng sốt, mẹ nó, vừa giàu kịch tính, thật sự không phải diễn phim trên TV chứ.
Hắn còn đang ngây người, các cô gái có chút tiếc nuối nói, "Chu Cẩn Hành rất đẹp trai a, đáng tiếc lại kết hôn rồi."
Trong nháy mắt đầu Đinh Tiểu Vĩ nổ tung.
Bình luận facebook