Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
CÔ VỢ CỦA ÔNG TRÙM ÂU MỸ
#Chương_7
Cô tỉnh dậy, xung quanh toàn là mùi sát trùng khiến cô phút chốc cả thấy khó chịu. Có lẽ vì 2 năm nằm viện nên khiến cô cảm thấy ác cảm với bệnh viện chăng? Cô chống tay ngồi dậy nhưng mà sao bụng cô đau quá?
Cô cúi xuống thấy bụng mình được băng ngan bằng vải trắng chỉ có máu hơi hồng hồng. Cô nhíu mày và nghĩ lại. Phải rồi lúc cô bay qua xe của Phong Hành, cô có nghe tiếng tít tít tít, cúi xuống thì thấy một quả bom được đặt gần bình xăng mini nên nhân lúc vừa tới đích cô đã vội nhảy sang vách núi không may bị một mảng vỡ của kính chiếu hậu đâm vào bụng khi xe phát nổ.
-" Làm sao?". Anh lạnh lùng nhìn cô
-" Tôi thấy khó chịu mình về biệt thự được không? ". Cô nhíu mày nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin. Anh gật đầu rồi tiến lại bế cô ra xe. Thấy anh bế mình cô không nói gì, không phải vì cô mệt mà là vì cô vẫn còn muốn trả thù cho gia đình, trả thù cho cha, mẹ. Anh bế cô ra xe rồi ra lệnh cho Tuấn Thành chạy xe về biệt thự.
-"Cô biết trong xe có bom? ". Khi Tuấn Thành chạy xe đi anh như nhớ ra gì đó liền quay sang hỏi cô. Cô gật đầu rồi thuật lại cho anh nghe về mọi việc. Anh hài lòng đôi môi mỏng nhếch lên. Anh thừa biết rất rõ lý do tại sao chỉ có xe của cô có bom, còn những xe khác thì không. Là vì có người muốn làm anh mất mặt, làm cho cô chết để tránh trường hợp bị lấy đi một khu vực đắt giá. Nhưng không ngờ nó lại làm hại cô.
Khoảng 30 phút sau về đến biệt thự. Anh mở cửa xe đi xuống và không quên bế theo cô cùng vào.
- " Lão đại và tiểu thư dùng gì không ạ? ". Anh vừa vào đến đại sảnh liền có một người đàn ông đi ra cúi đầu hỏi anh
-" Cô ăn gì không? ". Anh cúi xuống nhìn người con gái đang nằm trong tay mình khẽ hỏi
-" Gà cung bạo, miến cay, xách bò xào cải". Cô nhìn anh cười híp mắt. Anh hừ lạnh rồi gật đầu nhìn người đàn ông kia gật đầu. Ông ta liền cúi người đi làm những gì mà cô yêu cầu.
Một lúc sau những món cô yêu cầu đều có sẵn trên bàn ăn. Lúc này cô không quan tâm gì nữa, cô vội cầm đũa và ăn những món trên bàn và mặt kệ luôn cả anh. Anh lạnh lùng sao? Thì kệ anh, tôi ăn là việc của tôi, còn anh ngồi nhìn thì nhìn đi. Cô thầm nghĩ. Thấy cô mãi ăn mà không quan tâm mình anh chợt nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Một lúc sau khi cô ăn xong, liền đi về phòng. Lên đến phòng cô vội lấy quần áo và chạy vọt vào phòng tắm. Một lúc khi tắm xong đi ra ngoài cô thấy anh đang ngồi trên giường của cô, cô chợt nhíu mày. Thấy cô đi ra anh liền lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Cô chợt nhíu mày chẳng lẽ như anh nói cô và anh cùng ngủ ở đây sao? Không cô đã có vị hôn phu rồi cô không thể ngủ cùng người khác được, như vậy sẽ không hay. Một lúc sau anh đi ra, trên tay cầm theo một chiếc khăn trắng quăng cho cô
-" Lau tóc". Anh nhìn cô nói giọng đầy ra lệnh. Cô cầm chiếc khăn bông và lau tóc cho anh
-" Tôi hay anh ngủ đây?". Cô nhìn anh hỏi nhỏ.
-"Cả 2". Nói rồi anh liền ôm cô nằm xuống mặc cho cô chống cự nhưng vẫn không được.
-" Nằm yên". Thấy cô cứ phản kháng anh khó chịu lạnh lùng lên tiếng. Nghe giọng nói lạnh lùng của anh cô bất giác nằm yên.
-" Trong thế giới của tôi không có quan niệm đàn ông và phụ nữ. Cho nên tôi sẽ không nương tay với bất kì người nào dám cải lại lệnh của tôi, nhất là phụ nữ". Anh lạnh lùng nói. Khiến cô chợt nhíu mày vậy tại sao anh lại không tìm người khác mà tìm cô chứ? Cô có gì hơn họ đâu?.
-" Lão đại, tôi có hôn ước từ nhỏ với một người. Sau này tôi đủ tuổi tôi theo hôn ước tôi có thể rời xa anh được không?. Cô cúi đầu hỏi nhỏ.
-" Được". Nói rồi anh ôm cô ngủ. Cô cũng có chút vui vẽ vì anh đã đồng ý. Cô cũng có tìm cách để ngủ nhưng lại không sao ngủ được. Đến gần sáng cô mới có thể chợp mắt.
-" Dậy mau". Anh lạnh lùng nói nhưng vẫn không hề hấn gì với con heo đang ngủ kia.
-" Cho cô 5 phút, thức dậy hay ngủ mãi mãi". Anh lạnh lùng ngữ khí đến âm độ nói. Lúc này cô mới mở mắt ra, tia nắng làm cô khó chịu nheo mày. Nhưng chỉ 1 phút sau mặt cô trở nê tái xanh.
Gì đây? Cô đang ôm chặt cổ anh? Hai chân thì vắt ngang qua người anh? Trời ạ? Cô muốn ngủ hoài luôn hay sau vậy nè?
#Chương_7
Cô tỉnh dậy, xung quanh toàn là mùi sát trùng khiến cô phút chốc cả thấy khó chịu. Có lẽ vì 2 năm nằm viện nên khiến cô cảm thấy ác cảm với bệnh viện chăng? Cô chống tay ngồi dậy nhưng mà sao bụng cô đau quá?
Cô cúi xuống thấy bụng mình được băng ngan bằng vải trắng chỉ có máu hơi hồng hồng. Cô nhíu mày và nghĩ lại. Phải rồi lúc cô bay qua xe của Phong Hành, cô có nghe tiếng tít tít tít, cúi xuống thì thấy một quả bom được đặt gần bình xăng mini nên nhân lúc vừa tới đích cô đã vội nhảy sang vách núi không may bị một mảng vỡ của kính chiếu hậu đâm vào bụng khi xe phát nổ.
-" Làm sao?". Anh lạnh lùng nhìn cô
-" Tôi thấy khó chịu mình về biệt thự được không? ". Cô nhíu mày nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin. Anh gật đầu rồi tiến lại bế cô ra xe. Thấy anh bế mình cô không nói gì, không phải vì cô mệt mà là vì cô vẫn còn muốn trả thù cho gia đình, trả thù cho cha, mẹ. Anh bế cô ra xe rồi ra lệnh cho Tuấn Thành chạy xe về biệt thự.
-"Cô biết trong xe có bom? ". Khi Tuấn Thành chạy xe đi anh như nhớ ra gì đó liền quay sang hỏi cô. Cô gật đầu rồi thuật lại cho anh nghe về mọi việc. Anh hài lòng đôi môi mỏng nhếch lên. Anh thừa biết rất rõ lý do tại sao chỉ có xe của cô có bom, còn những xe khác thì không. Là vì có người muốn làm anh mất mặt, làm cho cô chết để tránh trường hợp bị lấy đi một khu vực đắt giá. Nhưng không ngờ nó lại làm hại cô.
Khoảng 30 phút sau về đến biệt thự. Anh mở cửa xe đi xuống và không quên bế theo cô cùng vào.
- " Lão đại và tiểu thư dùng gì không ạ? ". Anh vừa vào đến đại sảnh liền có một người đàn ông đi ra cúi đầu hỏi anh
-" Cô ăn gì không? ". Anh cúi xuống nhìn người con gái đang nằm trong tay mình khẽ hỏi
-" Gà cung bạo, miến cay, xách bò xào cải". Cô nhìn anh cười híp mắt. Anh hừ lạnh rồi gật đầu nhìn người đàn ông kia gật đầu. Ông ta liền cúi người đi làm những gì mà cô yêu cầu.
Một lúc sau những món cô yêu cầu đều có sẵn trên bàn ăn. Lúc này cô không quan tâm gì nữa, cô vội cầm đũa và ăn những món trên bàn và mặt kệ luôn cả anh. Anh lạnh lùng sao? Thì kệ anh, tôi ăn là việc của tôi, còn anh ngồi nhìn thì nhìn đi. Cô thầm nghĩ. Thấy cô mãi ăn mà không quan tâm mình anh chợt nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Một lúc sau khi cô ăn xong, liền đi về phòng. Lên đến phòng cô vội lấy quần áo và chạy vọt vào phòng tắm. Một lúc khi tắm xong đi ra ngoài cô thấy anh đang ngồi trên giường của cô, cô chợt nhíu mày. Thấy cô đi ra anh liền lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Cô chợt nhíu mày chẳng lẽ như anh nói cô và anh cùng ngủ ở đây sao? Không cô đã có vị hôn phu rồi cô không thể ngủ cùng người khác được, như vậy sẽ không hay. Một lúc sau anh đi ra, trên tay cầm theo một chiếc khăn trắng quăng cho cô
-" Lau tóc". Anh nhìn cô nói giọng đầy ra lệnh. Cô cầm chiếc khăn bông và lau tóc cho anh
-" Tôi hay anh ngủ đây?". Cô nhìn anh hỏi nhỏ.
-"Cả 2". Nói rồi anh liền ôm cô nằm xuống mặc cho cô chống cự nhưng vẫn không được.
-" Nằm yên". Thấy cô cứ phản kháng anh khó chịu lạnh lùng lên tiếng. Nghe giọng nói lạnh lùng của anh cô bất giác nằm yên.
-" Trong thế giới của tôi không có quan niệm đàn ông và phụ nữ. Cho nên tôi sẽ không nương tay với bất kì người nào dám cải lại lệnh của tôi, nhất là phụ nữ". Anh lạnh lùng nói. Khiến cô chợt nhíu mày vậy tại sao anh lại không tìm người khác mà tìm cô chứ? Cô có gì hơn họ đâu?.
-" Lão đại, tôi có hôn ước từ nhỏ với một người. Sau này tôi đủ tuổi tôi theo hôn ước tôi có thể rời xa anh được không?. Cô cúi đầu hỏi nhỏ.
-" Được". Nói rồi anh ôm cô ngủ. Cô cũng có chút vui vẽ vì anh đã đồng ý. Cô cũng có tìm cách để ngủ nhưng lại không sao ngủ được. Đến gần sáng cô mới có thể chợp mắt.
-" Dậy mau". Anh lạnh lùng nói nhưng vẫn không hề hấn gì với con heo đang ngủ kia.
-" Cho cô 5 phút, thức dậy hay ngủ mãi mãi". Anh lạnh lùng ngữ khí đến âm độ nói. Lúc này cô mới mở mắt ra, tia nắng làm cô khó chịu nheo mày. Nhưng chỉ 1 phút sau mặt cô trở nê tái xanh.
Gì đây? Cô đang ôm chặt cổ anh? Hai chân thì vắt ngang qua người anh? Trời ạ? Cô muốn ngủ hoài luôn hay sau vậy nè?
Bình luận facebook