Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58 Sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi.
Ở trung tâm là các cặp đôi nam nữ ôm nhau khiêu vũ trong những bộ trang phục đẹp đẽ, đâu đâu cũng là hình ảnh xa hoa phung phí của giới thượng lưu.
Nơi đây giống như một bữa tiệc khiêu vũ.
Một bữa tiệc khiêu vũ trong một nhà thờ thiêng liêng? Hơn nữa còn là vào buổi sáng.
Đám người này thật là nhàn rỗi không có việc gì ...
Giang Ninh Phiến tự giễu trong lòng, mấy người đàn ông đang ngồi trước tượng Đức Mẹ uống rượu chợt tiến về phía này.
“Cậu Hang đến rồi, Thường Cao Chính vô cùng vinh hạnh"
Một người đàn ông mang giọng Hồng Cảng cười lớn tiếng nói và cúi chào với Hạng Chí Viễn.
VietWriter
Những người đàn ông đi cùng anh ta cũng tới tấp đến cúi đầu chào hỏi anh.
"Ừm."
Hạng Chí Viễn vô cảm gật đầu qua loa, choàng tay ôm eo của Giang Ninh Phiến rồi đi đến góc phòng.
Trong góc nhà thờ, vài đàn em của anh nhanh chóng mang một bộ ghế sô pha bằng da thật sạch sẽ đến.
Sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi.
“Cậu Hạng, đây đều là các ông lớn của xã đoàn Hồng Cảng”
Người Hồng Cảng tên Thường Cao Chính nói.
"Ôi chao, chê cười rồi... Ai dám xưng là ông lớn trước mặt cậu Hạng đây chứ. Cậu Hạng, tôi là Trần Tạ Hoa đến từ xã đoàn Hồng Hưng"
"Tôi đến từ xã đoàn Thái Hoa ..."
"Người ta nói rằng cậu dạng sẽ không dễ lộ mặt. Vậy nên thật sự là phước đức ba đời khi tôi được nhìn thấy cậu Hàng ngày hôm nay."
Sau một hồi trò chuyện, Giang Ninh Phiến đã biết được thân phận của họ.
Họ đều là những ông lớn của xã đoàn Hồng Cảng, tùy tiện tìm kiếm trên bất kỳ trang nào thì đứng đầu các bản tin đều là tin tức của xã đoàn đó.
Vậy mà tất cả đều tập trung ở đây.
"Ừm."
Hạng Chí Viễn chỉ ngồi một bên nghe, vẻ mặt biểu cảm lạnh lùng không nói gì, đảo mắt nhìn về phía chân của Giang Ninh Phiến, ánh mắt thâm sâu.
Giang Ninh Phiến đã hiểu ánh mắt của anh là có ý gì, vì vậy cô đứng lên ngồi vào trong lòng anh, choàng tay ôm lấy cổ anh rồi ghé vào sát tại nói với anh rằng: "Hình như cậu Hàng không thích nơi này?"
"Sao cô biết?"
Không thèm đếm xỉa gì đến những ông lớn của các xã đoàn đó, Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt và hỏi, khóe môi cong lên cười nhạt.
“Tôi phát hiện rằng anh đang buồn ngủ.” Giang Ninh Phiến trầm giọng nói.
Cô đã ở bên cạnh anh nửa năm, lúc mà anh nhàm chán thì con ngươi cũng lười đến mức không thèm động, tưởng là tư thế lười biếng nhưng thực ra là đang buồn ngủ.
Nơi đây giống như một bữa tiệc khiêu vũ.
Một bữa tiệc khiêu vũ trong một nhà thờ thiêng liêng? Hơn nữa còn là vào buổi sáng.
Đám người này thật là nhàn rỗi không có việc gì ...
Giang Ninh Phiến tự giễu trong lòng, mấy người đàn ông đang ngồi trước tượng Đức Mẹ uống rượu chợt tiến về phía này.
“Cậu Hang đến rồi, Thường Cao Chính vô cùng vinh hạnh"
Một người đàn ông mang giọng Hồng Cảng cười lớn tiếng nói và cúi chào với Hạng Chí Viễn.
VietWriter
Những người đàn ông đi cùng anh ta cũng tới tấp đến cúi đầu chào hỏi anh.
"Ừm."
Hạng Chí Viễn vô cảm gật đầu qua loa, choàng tay ôm eo của Giang Ninh Phiến rồi đi đến góc phòng.
Trong góc nhà thờ, vài đàn em của anh nhanh chóng mang một bộ ghế sô pha bằng da thật sạch sẽ đến.
Sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi.
“Cậu Hạng, đây đều là các ông lớn của xã đoàn Hồng Cảng”
Người Hồng Cảng tên Thường Cao Chính nói.
"Ôi chao, chê cười rồi... Ai dám xưng là ông lớn trước mặt cậu Hạng đây chứ. Cậu Hạng, tôi là Trần Tạ Hoa đến từ xã đoàn Hồng Hưng"
"Tôi đến từ xã đoàn Thái Hoa ..."
"Người ta nói rằng cậu dạng sẽ không dễ lộ mặt. Vậy nên thật sự là phước đức ba đời khi tôi được nhìn thấy cậu Hàng ngày hôm nay."
Sau một hồi trò chuyện, Giang Ninh Phiến đã biết được thân phận của họ.
Họ đều là những ông lớn của xã đoàn Hồng Cảng, tùy tiện tìm kiếm trên bất kỳ trang nào thì đứng đầu các bản tin đều là tin tức của xã đoàn đó.
Vậy mà tất cả đều tập trung ở đây.
"Ừm."
Hạng Chí Viễn chỉ ngồi một bên nghe, vẻ mặt biểu cảm lạnh lùng không nói gì, đảo mắt nhìn về phía chân của Giang Ninh Phiến, ánh mắt thâm sâu.
Giang Ninh Phiến đã hiểu ánh mắt của anh là có ý gì, vì vậy cô đứng lên ngồi vào trong lòng anh, choàng tay ôm lấy cổ anh rồi ghé vào sát tại nói với anh rằng: "Hình như cậu Hàng không thích nơi này?"
"Sao cô biết?"
Không thèm đếm xỉa gì đến những ông lớn của các xã đoàn đó, Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt và hỏi, khóe môi cong lên cười nhạt.
“Tôi phát hiện rằng anh đang buồn ngủ.” Giang Ninh Phiến trầm giọng nói.
Cô đã ở bên cạnh anh nửa năm, lúc mà anh nhàm chán thì con ngươi cũng lười đến mức không thèm động, tưởng là tư thế lười biếng nhưng thực ra là đang buồn ngủ.
Bình luận facebook