Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62 An Vũ Dương chính là sếp của cô.
An Vũ Dương là một người mù, anh ta chậm rãi mò mẫm tìm đến chốt cửa rồi đóng cửa lại.
Anh ta có một đôi bàn tay rất đẹp, trắng trẻo và thon dài nhưng có một vài vết sẹo nhỏ đã làm hỏng vẻ đẹp của nó.
Giống như đó là cái giá phải đánh đổi khi bị mù, kiểu gì tay anh ta cũng không ít và vào một số đồ vật.
An Vũ Dương là một người đàn ông kiêu ngạo, nếu không phải là bất đắc dĩ thì anh ta sẽ không dùng đến cây gậy dẫn đường.
Giang Ninh Phiến đi tới bên cửa sổ, nhìn anh ta đang bước nhanh đi về phía mình mà không hề kiêng dè thứ gì, cô không nhịn được phải lên tiếng: "Đừng nhúc nhích. Trước mặt có một cái ghế sô pha."
An Vũ Dương đứng yên không nhúc nhích, trên môi nở nụ cười: "Thật sao? Cuối cùng cô đã chịu nói chuyện với tôi rồi?"
Anh ta biết rằng cô đang tức giận.
VietWriter
"Tiếp cận Hạng Chí Viễn, sau đó loại trừ những người trong Địa Ngục Thiên để tìm xem có nằm vùng hay không. Ngoài ra, anh ta và các xã đoàn sẽ có giao dịch ma túy, nhưng thời gian và địa điểm giao dịch cụ thể thì Hạng Chí Viễn không thể để tôi biết được."
Đứng ở trước cửa sổ, Giang Ninh Phiến nói thật nhanh.
An Vũ Dương chính là sếp của cô.
Mục đích anh ta đến chẳng qua là muốn biết tình báo của cô, giữa hai người họ không cần có lời dư thừa nào.
IT
"..." An Vũ Dương trầm mặc đứng cách cô không xa.
"Sếp, anh còn muốn hỏi gì nữa?"
“Ai thường ra vào nhà họ Hạng?” An Vũ Dương lên tiếng hỏi sau gần một phút im lặng.
"Không phải các anh giám sát ở bên ngoài nhà họ Hạng quanh năm sao?"
"Hỗn tạp nhiều người quá, tôi cần biết trong đó có ai là người thân tín của Hạng Chí Viễn."
“Cái này thì tôi không chắc.” Giang Ninh Phiển nhớ lại những người mà cô đã gặp trong nhà họ Hạng nửa năm qua, sau đó nói: “Nhưng có hai người có thể tiến vào văn phòng của Hạng Chí Viễn bàn chuyện bí mật với tần suất rất nhiều, theo thứ tự là Phi Hổ - Khương Phủ Chiếu, Liệp Báo - Cố Cảnh Thâm"
Hai người đó ở trong lĩnh vực chính trị và kinh doanh, họ đều là những nhân vật lớn rất có tiếng tăm trong giới.
Nhưng ở trước mặt Hạng Chí Viễn, họ chịu cúi đầu khom lưng hơn bất cứ ai khác.
Thêm cả Cô Minh Thành, có thể coi bọn họ là ba con chó trung thành của Hạng Chí Viễn.
Ngay cả những biệt danh cũng là tên loài động vật khiến những kẻ tay sai như bọn họ càng trở nên có khí thế hùng hổ hơn.
An Vũ Dương lại im lặng.
Cô nghĩ rằng anh ta không hài lòng với thông tin ít ỏi của cô, Giang Ninh Phiến hờ hững nói: "Xin lỗi, Hạng Chí Viễn rất cẩn thận. Cho dù tôi ngủ với anh ta nửa năm nhưng có nhiều chuyện tôi không thể hỏi được."
Đối Với Hạng Chí Viễn, cô chỉ là một món đồ trên giường để anh tùy ý sử dụng mà thôi.
Nếu anh vui vẻ thì trêu đùa hai lần, còn nếu anh không vui thì trực tiếp đá một cước ra ngoài, ngay cả nói cũng lười nói thêm một câu.
Lúc này, An Vũ Dương không chỉ im lặng mà sắc mặt anh ta trở nên đặc biệt khó coi.
Anh ta đứng đó không nói lời nào, khuôn mặt luôn tươi cười lúc này lại căng cứng, đôi mắt rủ xuống, lông mi dài gần như che khuất đôi mắt của anh ta, đôi môi mím chặt có chút tái nhợt.
Anh ta có một đôi bàn tay rất đẹp, trắng trẻo và thon dài nhưng có một vài vết sẹo nhỏ đã làm hỏng vẻ đẹp của nó.
Giống như đó là cái giá phải đánh đổi khi bị mù, kiểu gì tay anh ta cũng không ít và vào một số đồ vật.
An Vũ Dương là một người đàn ông kiêu ngạo, nếu không phải là bất đắc dĩ thì anh ta sẽ không dùng đến cây gậy dẫn đường.
Giang Ninh Phiến đi tới bên cửa sổ, nhìn anh ta đang bước nhanh đi về phía mình mà không hề kiêng dè thứ gì, cô không nhịn được phải lên tiếng: "Đừng nhúc nhích. Trước mặt có một cái ghế sô pha."
An Vũ Dương đứng yên không nhúc nhích, trên môi nở nụ cười: "Thật sao? Cuối cùng cô đã chịu nói chuyện với tôi rồi?"
Anh ta biết rằng cô đang tức giận.
VietWriter
"Tiếp cận Hạng Chí Viễn, sau đó loại trừ những người trong Địa Ngục Thiên để tìm xem có nằm vùng hay không. Ngoài ra, anh ta và các xã đoàn sẽ có giao dịch ma túy, nhưng thời gian và địa điểm giao dịch cụ thể thì Hạng Chí Viễn không thể để tôi biết được."
Đứng ở trước cửa sổ, Giang Ninh Phiến nói thật nhanh.
An Vũ Dương chính là sếp của cô.
Mục đích anh ta đến chẳng qua là muốn biết tình báo của cô, giữa hai người họ không cần có lời dư thừa nào.
IT
"..." An Vũ Dương trầm mặc đứng cách cô không xa.
"Sếp, anh còn muốn hỏi gì nữa?"
“Ai thường ra vào nhà họ Hạng?” An Vũ Dương lên tiếng hỏi sau gần một phút im lặng.
"Không phải các anh giám sát ở bên ngoài nhà họ Hạng quanh năm sao?"
"Hỗn tạp nhiều người quá, tôi cần biết trong đó có ai là người thân tín của Hạng Chí Viễn."
“Cái này thì tôi không chắc.” Giang Ninh Phiển nhớ lại những người mà cô đã gặp trong nhà họ Hạng nửa năm qua, sau đó nói: “Nhưng có hai người có thể tiến vào văn phòng của Hạng Chí Viễn bàn chuyện bí mật với tần suất rất nhiều, theo thứ tự là Phi Hổ - Khương Phủ Chiếu, Liệp Báo - Cố Cảnh Thâm"
Hai người đó ở trong lĩnh vực chính trị và kinh doanh, họ đều là những nhân vật lớn rất có tiếng tăm trong giới.
Nhưng ở trước mặt Hạng Chí Viễn, họ chịu cúi đầu khom lưng hơn bất cứ ai khác.
Thêm cả Cô Minh Thành, có thể coi bọn họ là ba con chó trung thành của Hạng Chí Viễn.
Ngay cả những biệt danh cũng là tên loài động vật khiến những kẻ tay sai như bọn họ càng trở nên có khí thế hùng hổ hơn.
An Vũ Dương lại im lặng.
Cô nghĩ rằng anh ta không hài lòng với thông tin ít ỏi của cô, Giang Ninh Phiến hờ hững nói: "Xin lỗi, Hạng Chí Viễn rất cẩn thận. Cho dù tôi ngủ với anh ta nửa năm nhưng có nhiều chuyện tôi không thể hỏi được."
Đối Với Hạng Chí Viễn, cô chỉ là một món đồ trên giường để anh tùy ý sử dụng mà thôi.
Nếu anh vui vẻ thì trêu đùa hai lần, còn nếu anh không vui thì trực tiếp đá một cước ra ngoài, ngay cả nói cũng lười nói thêm một câu.
Lúc này, An Vũ Dương không chỉ im lặng mà sắc mặt anh ta trở nên đặc biệt khó coi.
Anh ta đứng đó không nói lời nào, khuôn mặt luôn tươi cười lúc này lại căng cứng, đôi mắt rủ xuống, lông mi dài gần như che khuất đôi mắt của anh ta, đôi môi mím chặt có chút tái nhợt.
Bình luận facebook