Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (23).txt
Chương 23: Chúng Ta Là Đội Rocket 2
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Lâm Phàm “Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”Tần Vịnh “Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”Lâm Phàm “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”Tần Vịnh “Để bảo vệ nền hòa bình thế giới”Lâm Phàm “Đại diện cho những nhân vật phản diện”Tần Vịnh “Đầy khả ái và ngây ngất lòng người ~~”Lâm Phàm “Musashi!”Tần Vịnh “Kojiro!”Đồng thanh “Chúng ta là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!!”“Gâu gâu!”“Ngu! Mày phải nói là Meowth!” Tần Vịnh ngưng động tác bắt chước nhân vật Kojiro, bực bội nhìn chòng chọc con cún lang thang Meowth được họ ôm về.Lâm Phàm trợn trắng mắt đi tới trước bàn, cầm lấy DV thưởng thức tác phẩm nhàm chán của hai người lần nữa, không quên nói “Nó là chó, sao kêu meo được ~?”“Hứ, nó không biết là cần phải tinh thông ngoại ngữ à, để anh xem.” Tần Vịnh khinh bỉ liếc con cún tên Meowth kia, sán lại bên cạnh Lâm Phàm xem tác phẩm.“Ha ha ha, vẻ mặt của anh nhìn ngốc thật!” Lâm Phàm chỉ Tần Vịnh trong DV, cười không ngớt.“Em cũng chẳng khá hơn.” Tần Vịnh chỉ vào Lâm Phàm tạo tư thế trốn trăng.Hai người không mảy may cảm thấy tuổi mình cộng lại đã hơn năm chục mà còn chơi ba cái trò trẻ con vô vị như thế.“Gâu gâu!” Meowth không cam lòng bị chủ quên mất, có lẽ liên can đến việc bị bỏ rơi, dường như nó thông minh hơn những con chó khác, biết quan sát sắc mặt người, càng biết quý trọng đãi ngộ hai chủ nhân trước mặt dành cho nó, vì thế ngoan ngoãn hơn những con chó khác nhiều.“Meowth tắm xong rồi sao vẫn đen như vậy chứ, tối qua thiếu chút nữa là anh đá trúng nó rồi.” Tần Vịnh khom người thò tay gãi cằm nó, Meowth hưởng thụ nheo mắt rên ư ử một cách thỏa mãn.“Đen cũng tốt mà, tôi làm cái mặt trăng khuyết dán lên trán nó.” Lâm Phàm hưng phấn chống cằm.“Bao đại nhân?” Tần Vịnh bật cười.“Luna.”“Lần này em muốn làm diễn viên phụ trong Thủy thủ mặt trăng à?”“Tôi nói thế thôi.
Ha ha.” Lâm Phàm cũng cảm thấy mình quá vô vị, đánh mất ý niệm trong đầu.Tội cho Meowth nghe không hiểu tiếng người, bằng không nhất định tức ói máu.
Nó đường đường là một anh chó, đặt tên Meowth đã đủ lắm rồi, lại còn bắt làm diễn viên mèo nữa?“Vậy anh đành chịu uất ức làm Tuxedo mặt nạ vậy.” Tần Vịnh vươn vai đứng dậy cúi người tạo tư thế tao nhã.“Không biết xấu hổ.” Lâm Phàm cười chọc, lấy DV đưa cho hắn xong liền ôm Meowth dậy đi cho nó ăn.Tần Vịnh rút thẻ nhớ trong DV ra, tiện tay quăng vô túi, cái này phải cất kỹ không thể để người thứ ba thấy.
Nhìn Lâm Phàm bận rộn trong bếp cảm thấy bất mãn, vợ chưa cưới của hắn làm cơm cho chó ăn?“Musashi ~~ anh nghe nói chó ăn nhiều không tốt đâu, chúng ta đi mua đồ ăn cho chó đi.”“Thức ăn chó? Là cái gì?” Nhận thức về việc nuôi dưỡng chó của Lâm Phàm hoàn toàn dừng ở xã hội cũ, một bát cơm đầy xương là OK.“Là đồ ăn dành riêng cho chó, anh thấy khu này có một tiệm thú cưng, chúng ta mua nó rồi em đỡ vất vả.” Tuy trời bắt đầu chuyển lạnh rồi hắn vẫn không nỡ để Lâm Phàm đổ mồ hôi như tắm trong nhà bếp.“Vậy thì đi.” Lâm Phàm hết sức tin lời Kojiro, cái này phải bắt nguồn từ lời khen ngợi của anh Ngưu dành cho hắn.Đến tiệm thú cưng, quả nhiên có thức ăn cho chó như lời Tần Vịnh, đủ chủng loại sản phẩm khiến Lâm Phàm nhìn hoa cả mắt.
Ôm Meowth trong lòng, miệng há hốc như nhà quê ra tỉnh.“Tần Vịnh anh xem này! Có cả bánh quy cho chó nữa.” Trước mặt người ngoài bọn họ vẫn xưng hô bằng tên, thú vui khuê phòng kia không cần thiết để cả thiên hạ đều biết?“Còn có đồ chơi cho chó nữa này.” Tần Vịnh cầm một con gà hét, thích thú bóp mấy cái, phát ra tiếng cười hài hước làm Meowth chú ý.Nhưng sức chú ý của Lâm Phàm vẫn nằm ở bánh quy chó “Không biết bánh quy này ăn ngon không.”“Đồ tham ăn! Đồ của chó cũng muốn giành.” Tần Vịnh bật cười khoác vai cô lôi cô đi đến khu đồ ăn.Đang nghiên cứu nên mua nhãn nào thì ngoài cửa lại có một người yêu chó bước vào, ôm cún yêu trong tay đi đến cạnh nhân viên phục vụ “Chị à, Lucy nhà tôi cần tắm rửa.”“Được ạ thưa cô, vừa hay đang trống chỗ.” Nhân viên phục vụ thân thiện dẫn cô ấy đến khu tắm rửa.“Lucy ~~ bảo bối ngoan đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài nha.” Chủ nhân của Lucy thân mật hôn lên trán Lucy, giao nó cho nhân viên phục vụ.“Cục cưng ~ Lát nữa tỉa lông nhớ phải ngoan nha, mẹ ở bên cạnh con.” Chủ một con chó nhỏ khác vỗ về chó nhà mình.Tần Vịnh và Lâm Phàm hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên Tần Vịnh tóm lấy Meowth để nó nhìn đồ ăn cho chó “Meowth, muốn ăn gì thì nói với ba.”Lâm Phàm phì cười, ai ngờ Tần Vịnh bồi thêm một câu “Đằng nào sức mẹ con cũng lớn, để mẹ con khiêng về.”Lâm Phàm tức giận “Nói gì thế!”“Hì hì, đùa thôi.” Tần Vịnh ôm Meowth chắn trước người hắn nói tiếp “Đương nhiên là anh vác về rồi! Sao nỡ để em vác.”Lâm Phàm nhìn chung quanh thấy không ít người tò mò xem kịch, hung hăng lườm hắn một cái “Trở về xử anh.”Meowth bị ba ôm trong tay giơ lên, mở đôi mắt đen vô tội nhìn mẹ, hình như cuối cùng nó không cần lang thang nữa.Nguyên tắc của Tần Vịnh là mua đồ đắt tiền chứ không mua thứ tốt, chọn đồ ăn mắc nhất cho chó.
Giá cả làm Lâm Phàm chặc lưỡi tiếc rẻ.Đương nhiên, không cần cô khiêng, cũng chẳng cần Tần Vịnh vác.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, tất nhiên có nhân viên khiêng hơn 40 kí thức ăn lên lầu 5.Tần Vịnh, người đàn ông tốt, ông bố tốt đổ đầy một chén thức ăn chó đặt cạnh ổ chó thì thấy Lâm Phàm tò mò nhìn chằm chằm viên thức ăn, thò ngón tay ngọc ngà nhón lấy một viên nhét vào miệng mình, khẽ nhíu mày.“Nhổ ra mau!! Sao em lại ăn đồ ăn chó!” Tần Vịnh hoảng hồn, Lâm Phàm này đúng là điên rồi.“Chả có vị gì, chỉ được cái thơm, hơi khô.” Lâm Phàm thành thật nói, Tần Vịnh cực kỳ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.Meowth thấy nữ chủ nhân ăn đồ ăn của mình, săn sóc ngồi chồm hổm bên cạnh chờ nữ chủ nhân thưởng thức xong nó mới nhặt đồ ăn còn lại, chưa từng nghĩ cả một bao to kia đều của nó.“Meowth đừng để ý đến mẹ con, mẹ con loạn thần kinh rồi.
Con mau ăn đi.” Tần Vịnh đẩy chén về phía Meowth ra dấu cho nó ăn.Meowth dùng cái mũi xinh xắn ươn ướt tỉ mẩn ngửi ngửi, bắt đầu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhún vai, đứng dậy cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.Tần Vịnh ngồi trong phòng khách nhìn Meowth ăn, nói không có phản ứng là gạt người, chuyện hoang đường nhất thế giới.
Ở chung với cô gái mình thích hơn hai tháng, đừng nói thịt, vụn mỡ cũng chả được ăn.
Hắn sắp bốc cháy tới nơi rồi nhưng biết thừa tính Lâm Phàm, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ, không thể nóng vội bằng không lợi bất cập hại.Vất vả xua đuổi tiếng nước chảy trong nhà tắm, không dám tưởng tượng trong đó có gì, đành ép mình nhìn chòng chọc con chó đen thui trước mặt.
Ánh mắt nóng cháy thiếu điều đốt hai cái lỗ trên thân hình còm cõi của Meowth.Nửa ngày, tiếng nước thu hồn phách người ta rốt cuộc ngừng lại, Tần Vịnh thở hắt ra.“Meowth ăn hết rồi à?” Lâm Phàm mặc áo sơ mi rộng, quần short đi ra, dùng khăn tắm lau tóc.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Tần Vịnh quay đầu nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp hô hấp lập tức nghẹn lại, một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.
“Nó ăn hết số đồ ăn khô như thế lát nữa trướng bụng thì làm sao?” Lâm Phàm hơi lo lắng nhìn Meowth.“Khụ… Không đâu… Anh đi tắm.” Tần Vịnh xấu hổ đứng dậy với tư thế quái dị, quay vô phòng ngủ cầm áo ngủ xông vào nhà tắm, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.Hắn đã bao giờ thảm hại thế này đâu, khổ nỗi bên ngoài không phải ai khác mà là Lâm Phàm.
Lâm Phàm của hắn.Xối nước lạnh mười mấy phút, cơ thể chẳng những không bớt nóng mà còn tăng thêm.Hắn cúi đầu nhìn hung khí đang vểnh lên, dỗ dành: “Em trai, xin lỗi, lần này bắt mày chịu ấm ức rồi.”Nói xong trơ trẽn thò năm cô nương ra vỗ về em trai đang bất mãn vì thèm khát.Tắm rửa xong xuôi, Tần Vịnh rầu rĩ mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt đi vào phòng ngủ, đang định mở sổ ghi chép chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp vài ngày nữa thì thấy Lâm Phàm có vẻ hốt hoảng xông vào “Kojiro, Meowth ói còn co giật nữa.
Có phải đồ ăn chó có vấn đề không?”“Em thay đồ, chúng ta đến tiệm thú cưng.” Tần Vịnh quăng tài liệu gốc trong tay xuống, đứng dậy cầm quần áo xông vào nhà tắm thay, nhường phòng ngủ lại cho Lâm Phàm.
Hai người vội vội vàng vàng thay đồ xong, một tay Tần Vịnh ôm Meowth, một tay nắm tay Lâm Phàm đang lo lắng, hai người đều căng thẳng hấp tấp đi tới tiệm thú cưng.
Tuy hắn không dũng mãnh như Lâm Phàm nhưng hắn lại khiến Lâm Phàm có cảm giác tin tưởng, ỷ lại.“Nếu không mang nó về thì cũng không chịu khổ thế này.” Lâm Phàm không ngừng tự trách, trước giờ vẫn không sao, tự dưng mới ôm về chưa tới hai ngày đã có chuyện rồi.“Đừng nghĩ bậy, không mang về, nó ở bên ngoài càng chịu khổ.” Tần Vịnh đau lòng an ủi, trong bụng thì mắng nếu đúng là do đồ ăn chó, hắn sẽ sai người phá tiệm thú cưng này.Meowth giống như an ủi, thè cái lưỡi mềm liếm tay Tần Vịnh, đôi mắt đen ngấn nước như trẻ con nhìn bọn họ khiến hai người càng khổ sở.Đến tiệm thú cưng, Tần Vịnh đeo bộ mặt khó coi đi thẳng tới khu trị bệnh, đưa Meowth ra sau đó nói bằng cái giọng lạnh buốt “Ăn xong đồ ăn chó thì ói mửa co giật, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”Lâm Phàm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt âu lo, Tần Vịnh nhẹ nhàng bóp tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.Bác sĩ thú y sắp tan tầm vốn có chút bực bội nhưng thấy người tới phong thái không tầm thường, người thì mặc hàng cao cấp.
Riêng cái đồng hồ đeo tay đã đủ mua đứt tiệm bọn họ nên thái độ đương nhiên là cực tốt.Tận tụy làm đủ loại kiểm tra cho Meowth, cuối cùng có chút khó hiểu hỏi: “Nhìn răng thì con chó này chừng 3 tuổi rồi, hai vị bắt đầu nuôi từ lúc nào?”“Khoảng một tuần trước.” Lâm Phàm giành trả lời.“Ồ? Vậy trước đó chắc là lang thang hả?” Bác sĩ cởi găng tay đi tới bên cạnh rửa tay.“Sao anh biết?” Lâm Phàm ngẩn ra, quay đầu thấy Tần Vịnh cũng nhìn mình, nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.“Con chó này ốm như thế, lông cũng khô cháy.
Không giống như chó cưng nhà người ta nuôi.
Vả lại nó ói và co giật là do trong bụng có giun sán.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.“Giun sán?” Hai người càng không hiểu.“Đúng, do lang thang lâu ngày, chắc chắn ăn toàn đồ ôi thiu hoặc là đồ ăn người tốt bụng cho.
Đương nhiên sẽ có giun sán, nặng còn có thể đục thủng bao tử.
May mà hai vị đưa tới kịp thời.
Uống thuốc xổ giun là ổn.” Bác sĩ đi tới tủ kính lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Meowth, nói tiếp “Trong vòng tám tiếng không được cho ăn, cho nó uống nhiều nước.”Lâm Phàm đi tới cạnh Meowth cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đáng yêu của nó, trong lòng chua xót.
Mình còn có bà ngoại, tuy không ăn ngon mặc đẹp gì nhưng cũng chẳng cần dựa vào tiếp tế, cũng không phải ăn đồ ôi thiu rác rưởi.
Còn Meowth gì cũng không có, lang thang vất vưởng bên ngoài, còn phải dè chừng con người động chút là đuổi đánh.
Nếu cô không có bà ngoại, có phải cũng sẽ như vậy hay không?Một bàn tay to với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô tựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.“Đừng khổ sở, anh sẽ luôn ở bên cả hai.” Cằm Tần Vịnh gối lên tóc cô, trầm giọng.
Bình luận facebook