Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105: Kẻ núp trong bóng tối.
Ở dưới bãi đỗ xe. Tư Niên vừa mới đóng cốp xe lại thì có một cuộc điện thoại gọi tới. Nó là luật sư nên bận bịu hơn người thường. Và cấp trên gọi cho nó rằng có một vụ cần nó làm, ngay bây giờ phải đến công ty. Nó nhíu mày nhìn Uyển Đình mà nói.
- Uyển Đình à, làm sao đây, tớ phải đến công ty ngay bây giờ rồi.
- Vậy sao, thế thì cậu mau chóng đi đi, tớ bắt taxi về cũng được.
Uyển Đình mau chóng đi ra ngoài rồi kéo Tư Niên vào trong xe. Nó có chút áy náy vì đã để cô đứng dưới cái nắng chói chang thế này, nhưng mọi chuyện cũng là bất đắc dĩ. Uyển Đình nhìn theo Tư Niên, rồi cô nhìn sang đường để tìm taxi. Bỗng nhiên có một chiếc xe dừng lại, gương mặt của Lưu Dương xuất hiện phía sau cửa kính.
- Uyển Đình, em làm gì ở đây vậy?
Cô hơi bất ngờ khi thấy anh ở đây. Và cuối cùng ngồi trong xe nhờ Lưu Dương chở về nhà.
- Hóa ra em đã xuất viện rồi, anh còn tưởng em đứng chờ ai trước cổng bệnh viện nữa chứ.
Lưu Dương nói sau khi biết rằng cô đã xuất viện. Uyển Đình mỉm cười, hai anh em nói chuyện rất vui vẻ cho đến khi Lưu Dương nói một câu.
- Hai người kia nhập viện là vì em đấy.
- Anh nói cái gì cơ?
Uyển Đình không hiểu, cô ngơ ngác nhìn Lưu Dương làm cho anh hơi hấp tấp. Anh nói:
- Cái lúc em bị đau đầu rồi nhập viện, Tuấn Lãng nghĩ rằng nó có liên quan đến Vũ Phong nên đã đến công ty đối chất. Cuối cùng cả hai gặp tai nạn và nhập viện.
- Có chuyện này nữa sao?
Uyển Đình đột nhiên cảm thấy tội lỗi hết sức. Cô nhớ lại cái câu mà Mặc Vũ Phong từng nói, giành lại một người từ tay Tuấn Lãng, hóa ra người đó chính là cô. Nhưng mà đối với cô Tuấn Lãng chỉ là bạn, không hề có quan hệ khác như Vũ Phong đã nghĩ, và còn việc anh nói rằng anh sẽ theo đuổi cô.
Bỗng nhiên đầu của Uyển Đình nhói lên một cái. Cô quên hết tất cả để tránh cơn đau kéo dài. Hình như cô sắp nhớ lại chuyện gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhớ được vì cơn đau đầu kéo đến quá nhanh. Lưu Dương liếc nhìn cô, anh nhếch mép, rồi lái xe chở cô về Trần gia.
Khi thấy cô an toàn bước vào nhà thì anh lái xe đi, một nụ cười chợt xuất hiện trên đôi môi mỏng tênh của anh. Một nụ cười man rợ và khiến cho người khác phải sợ hãi, đây không phải là Lưu Dương hiền lành mà Uyển Đình biết, cũng không phải một người đàn ông tốt bụng mà mọi người thường thấy.
Trở về nhà của mình, anh bước vào trong với một tay đút vào túi quần, tay còn lại rít điếu thuốc rồi nhả khói. Căn nhà của anh nó tăm tối không thể tưởng tượng được, ánh mặt trời chói chang dường như không thể hé một chút ánh nắng vào bên trong. Có một ai đó đang ngồi trên ghế ở phòng khách, là phụ nữ, và cũng là thuộc hạ của Lưu Dương. Khi thấy anh thì bà ta đứng lên, một chút ánh đèn từ trần nhà rọi xuống, khuôn mặt của bà Tô xuất hiện rõ ràng, bà ta trầm tĩnh, nếp nhăn nơi đuôi mắt khiến cho bà ta thêm phần đáng sợ chứ không phải hiền hậu như từ trước đến giờ mà mọi người thường thấy.
- Bà đã làm tốt nhiệm vụ của mình, bây giờ thì để ý đến Mặc Vũ Phong nhiều vào, có lẽ hắn ta muốn chiếm lấy Uyển Đình một lần nữa. Nếu được thì cho hắn chết trong vụ tai nạn nào đó đi cho nhanh.
Lưu Dương nói, anh ngồi lên ghế vắt chéo, thái độ không hề nhã nhặn một chút nào. Nhưng bà Tô không quan tâm, bà ta vẫn giữ mặt lạnh đối với Lưu Dương rồi lên tiếng.
- Chúc cậu sớm hoàn thành kế hoạch của mình.
- Ừ, không cần bà chúc, bởi vì lần này tôi thắng chắc rồi, nếu không bị kẻ nào đó cản trở.
Lưu Dương nhếch mép. Bà Tô cúi người rồi rời đi, nhưng chưa được nửa bước thì đã bị giọng nói của Lưu Dương làm cho dừng lại.
- Cô ta còn sống hay đã chết?
- Ý cậu là…
Bà Tô hơi khó hiểu, nhưng chỉ một lúc sau thì hai hàng chân mày giãn ra. Bà ta chậm rãi nói.
- Xin cậu đừng lo, Diệp Cẩn Mai sẽ không thể làm gì gây hại đến kế hoạch của cậu hay Trần tiểu thư đâu.
- Vậy thì được, tốt nhất cho người thủ tiêu cô ta, để lại cũng chỉ gây hại mà thôi.
Anh nói rồi đi lên cầu thang. Bà Tô cúi người đợi cho anh rời khỏi thì bà mới đi. Nếu phải kể lại câu chuyện này thì phải nói từ khi bà mới chân ướt chân ráo và Mặc gia làm quản gia. Bà vốn dĩ không theo Mặc gia ngay từ đầu, mà bà theo những người bà cho là đúng.
- Bà chủ, ông chủ, hai người trên trời có linh thì xin hãy tha thứ cho bà già ngu ngốc này. Và cũng hãy cho cậu chủ mau chóng buông bỏ Trần tiểu thư, tôi không bao giờ có thể chấp nhận hai người quay lại một lần nữa, với những gì cậu chủ đã gây ra thì điều đó là không bao giờ.
Ông bà chủ chính là ba mẹ đã qua đời của Vũ Phong, còn cậu chủ thì đương nhiên chính là Vũ Phong. Có lẽ bà Tô đang muốn hai người họ tha thứ cho bà lỡ như bà có làm gì đó quá đáng ảnh hưởng đến con trai của hai người họ. Và đương nhiên điều bà ta đang làm là sai trái và ích kỷ.
Bà cắm hai nén nhang lên cái lư hương nhỏ đặt trước bia mộ. Bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi qua khiến cho nén nhang bật ra khỏi cái lư hương cho dù bà Tô đã cắm nó sâu xuống dưới, suýt chút nữa nó đã cắm thẳng vào mắt của bà. Bà có chút hoảng và sợ hãi. Nhìn lên hai bia mộ trước mặt, bà thở dài, xem ra những chuyện bà lưỡng lự không dám thực hiện, bây giờ cũng nên thực hiện rồi.
- Uyển Đình à, làm sao đây, tớ phải đến công ty ngay bây giờ rồi.
- Vậy sao, thế thì cậu mau chóng đi đi, tớ bắt taxi về cũng được.
Uyển Đình mau chóng đi ra ngoài rồi kéo Tư Niên vào trong xe. Nó có chút áy náy vì đã để cô đứng dưới cái nắng chói chang thế này, nhưng mọi chuyện cũng là bất đắc dĩ. Uyển Đình nhìn theo Tư Niên, rồi cô nhìn sang đường để tìm taxi. Bỗng nhiên có một chiếc xe dừng lại, gương mặt của Lưu Dương xuất hiện phía sau cửa kính.
- Uyển Đình, em làm gì ở đây vậy?
Cô hơi bất ngờ khi thấy anh ở đây. Và cuối cùng ngồi trong xe nhờ Lưu Dương chở về nhà.
- Hóa ra em đã xuất viện rồi, anh còn tưởng em đứng chờ ai trước cổng bệnh viện nữa chứ.
Lưu Dương nói sau khi biết rằng cô đã xuất viện. Uyển Đình mỉm cười, hai anh em nói chuyện rất vui vẻ cho đến khi Lưu Dương nói một câu.
- Hai người kia nhập viện là vì em đấy.
- Anh nói cái gì cơ?
Uyển Đình không hiểu, cô ngơ ngác nhìn Lưu Dương làm cho anh hơi hấp tấp. Anh nói:
- Cái lúc em bị đau đầu rồi nhập viện, Tuấn Lãng nghĩ rằng nó có liên quan đến Vũ Phong nên đã đến công ty đối chất. Cuối cùng cả hai gặp tai nạn và nhập viện.
- Có chuyện này nữa sao?
Uyển Đình đột nhiên cảm thấy tội lỗi hết sức. Cô nhớ lại cái câu mà Mặc Vũ Phong từng nói, giành lại một người từ tay Tuấn Lãng, hóa ra người đó chính là cô. Nhưng mà đối với cô Tuấn Lãng chỉ là bạn, không hề có quan hệ khác như Vũ Phong đã nghĩ, và còn việc anh nói rằng anh sẽ theo đuổi cô.
Bỗng nhiên đầu của Uyển Đình nhói lên một cái. Cô quên hết tất cả để tránh cơn đau kéo dài. Hình như cô sắp nhớ lại chuyện gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhớ được vì cơn đau đầu kéo đến quá nhanh. Lưu Dương liếc nhìn cô, anh nhếch mép, rồi lái xe chở cô về Trần gia.
Khi thấy cô an toàn bước vào nhà thì anh lái xe đi, một nụ cười chợt xuất hiện trên đôi môi mỏng tênh của anh. Một nụ cười man rợ và khiến cho người khác phải sợ hãi, đây không phải là Lưu Dương hiền lành mà Uyển Đình biết, cũng không phải một người đàn ông tốt bụng mà mọi người thường thấy.
Trở về nhà của mình, anh bước vào trong với một tay đút vào túi quần, tay còn lại rít điếu thuốc rồi nhả khói. Căn nhà của anh nó tăm tối không thể tưởng tượng được, ánh mặt trời chói chang dường như không thể hé một chút ánh nắng vào bên trong. Có một ai đó đang ngồi trên ghế ở phòng khách, là phụ nữ, và cũng là thuộc hạ của Lưu Dương. Khi thấy anh thì bà ta đứng lên, một chút ánh đèn từ trần nhà rọi xuống, khuôn mặt của bà Tô xuất hiện rõ ràng, bà ta trầm tĩnh, nếp nhăn nơi đuôi mắt khiến cho bà ta thêm phần đáng sợ chứ không phải hiền hậu như từ trước đến giờ mà mọi người thường thấy.
- Bà đã làm tốt nhiệm vụ của mình, bây giờ thì để ý đến Mặc Vũ Phong nhiều vào, có lẽ hắn ta muốn chiếm lấy Uyển Đình một lần nữa. Nếu được thì cho hắn chết trong vụ tai nạn nào đó đi cho nhanh.
Lưu Dương nói, anh ngồi lên ghế vắt chéo, thái độ không hề nhã nhặn một chút nào. Nhưng bà Tô không quan tâm, bà ta vẫn giữ mặt lạnh đối với Lưu Dương rồi lên tiếng.
- Chúc cậu sớm hoàn thành kế hoạch của mình.
- Ừ, không cần bà chúc, bởi vì lần này tôi thắng chắc rồi, nếu không bị kẻ nào đó cản trở.
Lưu Dương nhếch mép. Bà Tô cúi người rồi rời đi, nhưng chưa được nửa bước thì đã bị giọng nói của Lưu Dương làm cho dừng lại.
- Cô ta còn sống hay đã chết?
- Ý cậu là…
Bà Tô hơi khó hiểu, nhưng chỉ một lúc sau thì hai hàng chân mày giãn ra. Bà ta chậm rãi nói.
- Xin cậu đừng lo, Diệp Cẩn Mai sẽ không thể làm gì gây hại đến kế hoạch của cậu hay Trần tiểu thư đâu.
- Vậy thì được, tốt nhất cho người thủ tiêu cô ta, để lại cũng chỉ gây hại mà thôi.
Anh nói rồi đi lên cầu thang. Bà Tô cúi người đợi cho anh rời khỏi thì bà mới đi. Nếu phải kể lại câu chuyện này thì phải nói từ khi bà mới chân ướt chân ráo và Mặc gia làm quản gia. Bà vốn dĩ không theo Mặc gia ngay từ đầu, mà bà theo những người bà cho là đúng.
- Bà chủ, ông chủ, hai người trên trời có linh thì xin hãy tha thứ cho bà già ngu ngốc này. Và cũng hãy cho cậu chủ mau chóng buông bỏ Trần tiểu thư, tôi không bao giờ có thể chấp nhận hai người quay lại một lần nữa, với những gì cậu chủ đã gây ra thì điều đó là không bao giờ.
Ông bà chủ chính là ba mẹ đã qua đời của Vũ Phong, còn cậu chủ thì đương nhiên chính là Vũ Phong. Có lẽ bà Tô đang muốn hai người họ tha thứ cho bà lỡ như bà có làm gì đó quá đáng ảnh hưởng đến con trai của hai người họ. Và đương nhiên điều bà ta đang làm là sai trái và ích kỷ.
Bà cắm hai nén nhang lên cái lư hương nhỏ đặt trước bia mộ. Bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi qua khiến cho nén nhang bật ra khỏi cái lư hương cho dù bà Tô đã cắm nó sâu xuống dưới, suýt chút nữa nó đã cắm thẳng vào mắt của bà. Bà có chút hoảng và sợ hãi. Nhìn lên hai bia mộ trước mặt, bà thở dài, xem ra những chuyện bà lưỡng lự không dám thực hiện, bây giờ cũng nên thực hiện rồi.
Bình luận facebook