Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Hợp đồng.
Trần Uyển Đình vô thức bấm gọi. Giọng nói trầm ấm của Tuấn Lãng vang lên khiến cho cô cảm giác như được cứu rỗi.
-Uyển Đình, công ty anh vừa cho ra bộ sưu tập váy dạ hội, anh muốn em mặc thử rồi cho anh ý kiến có được không? Thật ra nếu em không muốn thì cũng không sao, đột nhiên anh nhớ đến em nên mới nhờ vả, nhưng bây giờ anh chẳng biết cho ai mặc thử rồi nêu ý kiến, lỡ như sau này khách hàng phàn nàn thì khổ… Uyển Đình, em có nghe anh nói không vậy?
Tuấn Lãng nói một hồi nhưng không thấy cô trả lời, anh gọi tên cô khiến cho cô tỉnh lại. Uyển Đình nhẹ giọng trả lời.
-Em không biết nữa, nhưng nếu được em sẽ đến cùng với chị Hi Văn.
-Vậy thì may quá. Cám ơn em nhiều nhé!
Uyển Đình nghe Tuấn Lãng nói vậy thì bất giác nở một nụ cười buồn. Anh như một chàng thiếu niên trẻ luôn vô tư với cuộc đời, suy nghĩ lạc quan.
Cô đột nhiên lại thấy chính mình trong anh, một người từng vui vẻ hồn nhiên đến thế. Bây giờ lại lâm vào con đường cùng đến nỗi phải tự sát.
Chuyện gì đã xảy ra với cô thế này? Trần Uyển Đình sao lại thành ra như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô cũng nhớ ra. Là vì tình yêu, một tình yêu mù quáng với người đàn ông không yêu mình.
Cô muốn từ bỏ lắm chứ, nhưng mỗi lần nhớ đến lúc anh mỉm cười chơi đùa với cô lúc cả hai vẫn còn là những đứa trẻ thì cô lại không từ bỏ được.
Trong đầu cô luôn là hình bóng của Vũ Phong năm 18 tuổi, một chàng thiếu niên cũng đã từng vui vẻ, cười đùa, chở cô bằng chiếc xe đạp màu tím lang thang trên khu phố xô bồ tấp nập.
Năm anh 16 tuổi Vũ Phong đã từng nửa đêm chạy qua nhà cô chỉ vì nghe tiếng cô khóc nức nở trong điện thoại. Khi đó ba mẹ cô không có nhà, anh nằm bên cạnh ru cô rồi hai đứa ôm nhau ngủ say sưa.
Anh đã từng chạy gần chục cây số chỉ để mua cho cô món bánh mà cô thích nhất, cũng như đã từng chạy trối chết cõng cô đến bệnh viện khi cô bị sốt cao. Anh khi ấy là một chàng thiếu niên, cô là một đứa con nít hỉ mũi chưa sạch. Ấy thế mà cả hai đã có những kỉ niệm vui vẻ để rồi đến cuối cùng… nó chỉ là quá khứ.
Cô thật sự không hiểu nổi, thời gian đáng sợ đến như thế sao? Đáng sợ đến nỗi thay đổi tính cách của một con người từng vui vẻ hòa đồng trở nên lạnh lùng ít nói.
Tuấn Lãng ở đầu dây bên kia vẫn chưa tắt máy. Anh chỉ ngồi đó nghe tiếng thút thít của cô, con tim anh đau như bị ai đó giằng xé. Uyển Đình của anh hình như gặp chuyện buồn rồi. Anh chỉ có thể ngồi đây để nghe cô khóc lóc thế thôi sao? Có lẽ là vậy.
-Uyển Đình, em cứ khóc đi, khóc đến khi nào em thấy ổn. Anh sẽ nghe em khóc cho đến sáng hôm sau cũng được, nhưng làm ơn đừng nghĩ dại dột nha em…
Anh khàn giọng nói vào điện thoại, một câu nói đầy nhẹ nhàng và an ủi. Cả hai cách nhau rất xa, nhưng anh lại cảm giác như nước mắt của cô thấm đẫm con tim anh.
Uyển Đình khóc, cô lấy hai tay ôm mặt mình khóc nức nở. Dòng nước lạnh lẽo khiến con tim cô tái dần. Cô sợ hãi, sợ mọi thứ đang diễn ra, cả mọi thứ sắp diễn ra cũng thế.
Trong tương lai cô và Vũ Phong sẽ đi về đâu. Cô không biết vì mọi thứ đã khiến cho tâm hồn ngây thơ yếu đuối này phải sợ sệt.
Con dao rơi xuống đất gây nên một tiếng động chói tai. Tim của Tuấn Lãng giật thót lên một cái, nhưng anh tin cô sẽ mạnh mẽ mà vượt qua.
Một lúc sau, cô lúc này đã ổn dù chỉ một chút. Nhỏ nhẹ nói vào điện thoại.
-Tuấn Lãng, anh còn ở đó không?
-Anh đây.
Tuấn Lãng trả lời, anh vẫn ở đó không rời đi. Uyển Đình mỉm cười nhàn nhạt rồi nói.
-Có một người bạn như anh thật tốt.
Miệng của Tuấn Lãng tắt ngấm nụ cười. “Bạn”, anh thấy từ ngữ này bỗng nhiên quá cay nghiệt nhất là đối với anh.
-Anh mong chúng ta sẽ không dừng lại ở…
-Em rất mong anh gặp được cô gái của cuộc đời mình, để được sống hạnh phúc!
Uyển Đình nhẹ nhàng nói khiến cho Tuấn Lãng phải dừng câu nói của mình lại. Đúng vậy, anh muốn nói rằng anh mong mối quan hệ này sẽ không dừng lại ở mức tình bạn. Nhưng tiếc là vẫn chưa đúng lúc.
-Em nên nghỉ ngơi đi, nhớ đừng để bị bệnh.
Nói xong anh cúp máy, anh không dám nói chuyện với cô thêm một giây nào nữa vì anh sợ mình sẽ không chịu nổi mà phá nát “tình bạn” này.
Uyển Đình chưa kịp trả lời thì anh đã cúp máy. Cô đơn giản nghĩ rằng có lẽ anh đã mệt, vì cô cũng mệt mà. Bước ra khỏi bồn tắm mà đôi chân của cô tê buốt.
Suýt nữa thì đã bị đứt chân cho con dao nằm ngổn ngang dưới đất. Cô cất nó sang một bên rồi thay đồ. Suy nghĩ chết chóc khi nãy đã biến đi đâu mất, nhờ Tuấn Lãng mà cô ổn hơn rồi.
[…]
Buổi tối, cô lấy hết can đảm gõ cửa phòng làm việc của Vũ Phong. Tay chân cô lạnh ngắt, con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì hồi hộp lẫn sợ hãi. Vẫn là sự sợ hãi như bao ngày nhưng hôm nay nó đã trở nên lớn hơn nhiều.
-Vào đi.
Một giọng nói trầm lạnh lẽo vang lên làm cho Uyển Đình phải nghiến răng.
Cô mở cửa bước vào. Anh đang chăm chú làm việc, bờ vai rộng, chiếc áo tay dài màu đen làm lộ ra phần cổ quyến rũ của anh, khuôn mặt góc cạnh đang tập trung vào đống giấy tờ trên bàn, ngón tay thon dài cầm cây bút mực đen viết gì đó, một vẻ đẹp khiến cho người khác phải hoài nghi nhân sinh.
Anh biết đó là cô nhưng anh có vẻ không quan tâm mà vẫn chăm chú làm việc. Uyển Đình đứng trước bàn mà gồng mình nói.
-Tôi có chuyện muốn nói với anh.
-Tại sao tôi lại phải nói chuyện với một còn người thủ đoạn như cô?
Giọng Vũ Phong lạnh lẽo âm trầm, một câu nói không nhấn nhá hay cao giọng cũng khiến cho người khác cảm thấy bị sỉ nhục.
-Là về chuyện ly hôn.
Cô cố bình thản đáp. Lúc này Vũ Phong mới dừng bút lại, ban đầu căn phòng đã tối, chỉ có mỗi ánh đèn ở bàn làm việc, bây giờ nó còn tối hơn vì gương mặt của anh u ám đến kinh hãi.
-Cô vẫn còn muốn nói đến chuyện đó à, lại sắp giở trò gì đây?
-Bởi vậy nên tôi mới muốn nói chuyện với anh.
-Được rồi, nói đi.
Anh giống như đang cho cô một khe hở để giãi bày thủ đoạn mà cô sắp giở trò. Uyển Đình nhìn rõ điều đó nhưng cô chỉ biết thở dài.
-Mẹ tôi bảo với anh rằng ông nội có thể không sống được bao lâu, chính xác là còn có thể sống được bao lâu?
Uyển Đình hỏi anh, Vũ Phong trả lời một cách tàn nhẫn.
-Không đến 6 tháng, quá lắm là một năm. Ông Trần đang thừa sống thiếu chết bên Mỹ.
-Vậy thì 1 năm, sau 1 năm chúng ta sẽ đường ai nấy đi.
Cô mở miệng nói, thật ra trong lòng đã rất khổ sở để đưa ra quyết định này. Nhưng đành chịu thôi biết sao bây giờ.
-Cô đang ra lệnh cho tôi à?
Vũ Phong khoanh tay lại trừng mắt nhìn cô. Uyển Đình nắm chặt hai tay lại mà nói.
-Chẳng phải anh muốn ly hôn với tôi sao, tôi nghe theo anh, nhưng tôi không thể để cho ông nội đau lòng được. Ít nhất là trước khi ông chết tôi vẫn muốn ông vui vẻ.
-Vui vẻ bằng cách sinh chắt cho ông ta à?
Vũ Phong nhếch mép cười khinh. Uyển Đình nói lại.
-Về việc đó tôi sẽ nói chuyện với mẹ, anh không cần quan tâm.
Uyển Đình thấy anh không do dự như vậy thì trong lòng lại càng não nề. Cô đã dằn vặt suốt buổi chiều chỉ để nghĩ rằng có nên để lại dấu vân tay hay không. Nhưng bây giờ thì rõ rồi, đối với Vũ Phong cô không hề quan trọng, một chút cũng không.
----
Nhớ thả tim, follow me, ấn theo dõi truyện và comment để tác giả có thêm động lực để viết tiếp nha mọi người ơi! (’’‘o’’’)
-Uyển Đình, công ty anh vừa cho ra bộ sưu tập váy dạ hội, anh muốn em mặc thử rồi cho anh ý kiến có được không? Thật ra nếu em không muốn thì cũng không sao, đột nhiên anh nhớ đến em nên mới nhờ vả, nhưng bây giờ anh chẳng biết cho ai mặc thử rồi nêu ý kiến, lỡ như sau này khách hàng phàn nàn thì khổ… Uyển Đình, em có nghe anh nói không vậy?
Tuấn Lãng nói một hồi nhưng không thấy cô trả lời, anh gọi tên cô khiến cho cô tỉnh lại. Uyển Đình nhẹ giọng trả lời.
-Em không biết nữa, nhưng nếu được em sẽ đến cùng với chị Hi Văn.
-Vậy thì may quá. Cám ơn em nhiều nhé!
Uyển Đình nghe Tuấn Lãng nói vậy thì bất giác nở một nụ cười buồn. Anh như một chàng thiếu niên trẻ luôn vô tư với cuộc đời, suy nghĩ lạc quan.
Cô đột nhiên lại thấy chính mình trong anh, một người từng vui vẻ hồn nhiên đến thế. Bây giờ lại lâm vào con đường cùng đến nỗi phải tự sát.
Chuyện gì đã xảy ra với cô thế này? Trần Uyển Đình sao lại thành ra như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô cũng nhớ ra. Là vì tình yêu, một tình yêu mù quáng với người đàn ông không yêu mình.
Cô muốn từ bỏ lắm chứ, nhưng mỗi lần nhớ đến lúc anh mỉm cười chơi đùa với cô lúc cả hai vẫn còn là những đứa trẻ thì cô lại không từ bỏ được.
Trong đầu cô luôn là hình bóng của Vũ Phong năm 18 tuổi, một chàng thiếu niên cũng đã từng vui vẻ, cười đùa, chở cô bằng chiếc xe đạp màu tím lang thang trên khu phố xô bồ tấp nập.
Năm anh 16 tuổi Vũ Phong đã từng nửa đêm chạy qua nhà cô chỉ vì nghe tiếng cô khóc nức nở trong điện thoại. Khi đó ba mẹ cô không có nhà, anh nằm bên cạnh ru cô rồi hai đứa ôm nhau ngủ say sưa.
Anh đã từng chạy gần chục cây số chỉ để mua cho cô món bánh mà cô thích nhất, cũng như đã từng chạy trối chết cõng cô đến bệnh viện khi cô bị sốt cao. Anh khi ấy là một chàng thiếu niên, cô là một đứa con nít hỉ mũi chưa sạch. Ấy thế mà cả hai đã có những kỉ niệm vui vẻ để rồi đến cuối cùng… nó chỉ là quá khứ.
Cô thật sự không hiểu nổi, thời gian đáng sợ đến như thế sao? Đáng sợ đến nỗi thay đổi tính cách của một con người từng vui vẻ hòa đồng trở nên lạnh lùng ít nói.
Tuấn Lãng ở đầu dây bên kia vẫn chưa tắt máy. Anh chỉ ngồi đó nghe tiếng thút thít của cô, con tim anh đau như bị ai đó giằng xé. Uyển Đình của anh hình như gặp chuyện buồn rồi. Anh chỉ có thể ngồi đây để nghe cô khóc lóc thế thôi sao? Có lẽ là vậy.
-Uyển Đình, em cứ khóc đi, khóc đến khi nào em thấy ổn. Anh sẽ nghe em khóc cho đến sáng hôm sau cũng được, nhưng làm ơn đừng nghĩ dại dột nha em…
Anh khàn giọng nói vào điện thoại, một câu nói đầy nhẹ nhàng và an ủi. Cả hai cách nhau rất xa, nhưng anh lại cảm giác như nước mắt của cô thấm đẫm con tim anh.
Uyển Đình khóc, cô lấy hai tay ôm mặt mình khóc nức nở. Dòng nước lạnh lẽo khiến con tim cô tái dần. Cô sợ hãi, sợ mọi thứ đang diễn ra, cả mọi thứ sắp diễn ra cũng thế.
Trong tương lai cô và Vũ Phong sẽ đi về đâu. Cô không biết vì mọi thứ đã khiến cho tâm hồn ngây thơ yếu đuối này phải sợ sệt.
Con dao rơi xuống đất gây nên một tiếng động chói tai. Tim của Tuấn Lãng giật thót lên một cái, nhưng anh tin cô sẽ mạnh mẽ mà vượt qua.
Một lúc sau, cô lúc này đã ổn dù chỉ một chút. Nhỏ nhẹ nói vào điện thoại.
-Tuấn Lãng, anh còn ở đó không?
-Anh đây.
Tuấn Lãng trả lời, anh vẫn ở đó không rời đi. Uyển Đình mỉm cười nhàn nhạt rồi nói.
-Có một người bạn như anh thật tốt.
Miệng của Tuấn Lãng tắt ngấm nụ cười. “Bạn”, anh thấy từ ngữ này bỗng nhiên quá cay nghiệt nhất là đối với anh.
-Anh mong chúng ta sẽ không dừng lại ở…
-Em rất mong anh gặp được cô gái của cuộc đời mình, để được sống hạnh phúc!
Uyển Đình nhẹ nhàng nói khiến cho Tuấn Lãng phải dừng câu nói của mình lại. Đúng vậy, anh muốn nói rằng anh mong mối quan hệ này sẽ không dừng lại ở mức tình bạn. Nhưng tiếc là vẫn chưa đúng lúc.
-Em nên nghỉ ngơi đi, nhớ đừng để bị bệnh.
Nói xong anh cúp máy, anh không dám nói chuyện với cô thêm một giây nào nữa vì anh sợ mình sẽ không chịu nổi mà phá nát “tình bạn” này.
Uyển Đình chưa kịp trả lời thì anh đã cúp máy. Cô đơn giản nghĩ rằng có lẽ anh đã mệt, vì cô cũng mệt mà. Bước ra khỏi bồn tắm mà đôi chân của cô tê buốt.
Suýt nữa thì đã bị đứt chân cho con dao nằm ngổn ngang dưới đất. Cô cất nó sang một bên rồi thay đồ. Suy nghĩ chết chóc khi nãy đã biến đi đâu mất, nhờ Tuấn Lãng mà cô ổn hơn rồi.
[…]
Buổi tối, cô lấy hết can đảm gõ cửa phòng làm việc của Vũ Phong. Tay chân cô lạnh ngắt, con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì hồi hộp lẫn sợ hãi. Vẫn là sự sợ hãi như bao ngày nhưng hôm nay nó đã trở nên lớn hơn nhiều.
-Vào đi.
Một giọng nói trầm lạnh lẽo vang lên làm cho Uyển Đình phải nghiến răng.
Cô mở cửa bước vào. Anh đang chăm chú làm việc, bờ vai rộng, chiếc áo tay dài màu đen làm lộ ra phần cổ quyến rũ của anh, khuôn mặt góc cạnh đang tập trung vào đống giấy tờ trên bàn, ngón tay thon dài cầm cây bút mực đen viết gì đó, một vẻ đẹp khiến cho người khác phải hoài nghi nhân sinh.
Anh biết đó là cô nhưng anh có vẻ không quan tâm mà vẫn chăm chú làm việc. Uyển Đình đứng trước bàn mà gồng mình nói.
-Tôi có chuyện muốn nói với anh.
-Tại sao tôi lại phải nói chuyện với một còn người thủ đoạn như cô?
Giọng Vũ Phong lạnh lẽo âm trầm, một câu nói không nhấn nhá hay cao giọng cũng khiến cho người khác cảm thấy bị sỉ nhục.
-Là về chuyện ly hôn.
Cô cố bình thản đáp. Lúc này Vũ Phong mới dừng bút lại, ban đầu căn phòng đã tối, chỉ có mỗi ánh đèn ở bàn làm việc, bây giờ nó còn tối hơn vì gương mặt của anh u ám đến kinh hãi.
-Cô vẫn còn muốn nói đến chuyện đó à, lại sắp giở trò gì đây?
-Bởi vậy nên tôi mới muốn nói chuyện với anh.
-Được rồi, nói đi.
Anh giống như đang cho cô một khe hở để giãi bày thủ đoạn mà cô sắp giở trò. Uyển Đình nhìn rõ điều đó nhưng cô chỉ biết thở dài.
-Mẹ tôi bảo với anh rằng ông nội có thể không sống được bao lâu, chính xác là còn có thể sống được bao lâu?
Uyển Đình hỏi anh, Vũ Phong trả lời một cách tàn nhẫn.
-Không đến 6 tháng, quá lắm là một năm. Ông Trần đang thừa sống thiếu chết bên Mỹ.
-Vậy thì 1 năm, sau 1 năm chúng ta sẽ đường ai nấy đi.
Cô mở miệng nói, thật ra trong lòng đã rất khổ sở để đưa ra quyết định này. Nhưng đành chịu thôi biết sao bây giờ.
-Cô đang ra lệnh cho tôi à?
Vũ Phong khoanh tay lại trừng mắt nhìn cô. Uyển Đình nắm chặt hai tay lại mà nói.
-Chẳng phải anh muốn ly hôn với tôi sao, tôi nghe theo anh, nhưng tôi không thể để cho ông nội đau lòng được. Ít nhất là trước khi ông chết tôi vẫn muốn ông vui vẻ.
-Vui vẻ bằng cách sinh chắt cho ông ta à?
Vũ Phong nhếch mép cười khinh. Uyển Đình nói lại.
-Về việc đó tôi sẽ nói chuyện với mẹ, anh không cần quan tâm.
Uyển Đình thấy anh không do dự như vậy thì trong lòng lại càng não nề. Cô đã dằn vặt suốt buổi chiều chỉ để nghĩ rằng có nên để lại dấu vân tay hay không. Nhưng bây giờ thì rõ rồi, đối với Vũ Phong cô không hề quan trọng, một chút cũng không.
----
Nhớ thả tim, follow me, ấn theo dõi truyện và comment để tác giả có thêm động lực để viết tiếp nha mọi người ơi! (’’‘o’’’)
Bình luận facebook