Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: Làm chồng khó lắm.
Khi đó, cô ngã xuống, khuôn mặt của cô ta xuất hiện rõ trước đôi mắt của Uyển Đình. Đầy tham vọng lẫn nham hiểm. Sau khi xong việc thì cô ta mau chóng rời khỏi đó. Đứng từ bên dưới nhìn thẳng lên mới có thể thấy rõ. Vậy nên Uyển Đình là người thấy mặt của cô ta rõ nhất.
Thật xui cho cô ta là đã bị cô phát hiện. Nhưng Uyển Đình thắc mắc một điều rằng không biết cô ta trốn khỏi nơi giam giữ bằng cách nào. Khi nãy cô không nói cho mọi người biết hung thủ thật sự là vì cô không muốn họ lại nổi điên lên mà đi tìm Lâm gia tính sổ. Phải có bằng chứng xác thực thì mới tính đến chuyện đó.
Lúc này cô nghe thấy tiếng ồn ở bên ngoài. Uyển Đình tò mò bước xuống giường, tay cầm theo cây truyền nước biển mà đứng ở cửa nhìn ra ngoài. Thì ra, Vũ Phong đang mắng Minh Hoàng té tát vì khi đó đã không thể bảo vệ cô. Minh Hoàng chỉ biết cúi đầu chịu trận vì mọi chuyện đúng thật là do cậu quá ngu ngốc mà ra.
Cô bước ra ngoài, cái váy rộng thênh thang cùng với chiếc bụng bầu khệ nệ khiến cho cô thêm phần đáng yêu. Vũ Phong khi thấy cô thì anh vội đi lại, ngừng luôn việc phàn nàn Minh Hoàng, cậu ấy thở phào một hơi như vừa mới thoát khỏi cửa tử. Vũ Phong bây giờ trở nên lo lắng.
-Em còn yếu mà, ra đây làm gì?
-Ra xem anh mắng Minh Hoàng chứ làm gì nữa.
Uyển Đình cười tít mắt. Vũ Phong gãi đầu ngượng ngùng với cô, nhưng lại đanh mặt với Minh Hoàng.
-Còn không mau xin lỗi?
-Anh xin lỗi em nhiều, xin lỗi vì đã…
Minh Hoàng cúi gập xuống trước mặt Uyển Đình mà xin lỗi khiến cho cô bối rối. Cô chen ngang.
-Không đâu, nó không phải lỗi của anh. Anh này cũng thật là, tại sao lại mắng người ta như thế.
Uyển Đình thúc một cái vào bụng của Vũ Phong mà nhắc nhở. Anh tuy đau nhưng cũng ráng chịu chứ không dám cãi lại. Anh gằn giọng nói với Minh Hoàng.
-Cậu mau đi làm việc của mình đi, tháng này tăng ca…
Vũ Phong đang nói thì bị cái nhìn sắc lẻm của Uyển Đình làm cho khựng lại. Anh hắng giọng nói lại một lần nữa.
-Tháng này… tôi sẽ tăng lương nếu cậu làm tốt.
Mắt Minh Hoàng trở nên sáng ngời, cậu xúc động cúi gập cảm ơn một lần nữa rồi chạy đi làm việc, mặc dù cậu không biết mình sẽ làm việc gì nhưng cậu vẫn rất phấn khởi khi nghe câu “tăng lương” chứ không phải “tăng ca” như những lần trước.
Xong chuyện cô nhìn sang Vũ Phong. Anh ấy ngại không dám nói gì, không chỉ ngại mà anh ấy còn bắt đầu sợ cô. Mỗi lần bị cái cùi chỏ của cô thúc vào bụng là anh cảm thấy đau điếng không chịu được. Uyển Đình mở miệng.
-Em đánh anh có đau không?
Vũ Phong không trả lời, anh lấy hết can đảm gật đầu mà như không gật. Cô hỏi tiếp.
-Đau sao không nói?
-Nói rồi lỡ em đánh nữa thì sao?
Anh nói bằng giọng lí nhí khiến cô hơi cau mày giận. Cô xoa xoa bụng anh hỏi.
-Vậy bây giờ còn đau không?
Vũ Phong cảm nhận được rằng cô đang dỗ anh nên anh gật đầu tỏ vẻ không còn đau nữa. Nhưng vừa gật đầu xong thì bị cô tiếp tục thúc một cái đau điếng vào bụng. Anh cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu, cô hỏi tiếp.
-Bây giờ thì còn đau không?
-Đau…
Anh tội nghiệp trả lời. Mặt mếu máo vì đau. Uyển Đình bật cười, thân hình nhỏ bé của cô với lên khoác vai anh vui vẻ đi vào trong, Vũ Phong ép mình phải chịu đựng, chỉ trong một thời gian này thôi, sau này rồi anh sẽ cho cô biết tay.
Vài ngày sau, Uyển Đình nghe tin rằng Lâm Mỹ Liên đã trốn khỏi trại giam giữ được hơn 1 tuần. Vì đám người kia lơ là nên bây giờ thông tin đó cô mới biết. Vũ Phong cũng bắt đầu suy nghĩ rằng hung thủ đó có lẽ là Lâm Mỹ Liên, nhưng vẫn chưa có chứng cứ.
-Lâm thị đã ở bên bờ vực phá sản kể từ lúc cô ta bị đưa vào trại giam giữ. Vậy nên không còn ai có thể giúp đỡ bọn họ được nữa. Kể cả Lâm Mỹ Liên, anh nghĩ vụ việc này là do cô ta làm sau khi trốn trại.
Vũ Phong vừa nói, miệng vừa thổi cháo đút cô ăn. Nhưng Uyển Đình lại ngán món cháo ấy đến tận cổ. Cô bĩu môi lắc đầu tỏ vẻ không muốn ăn.
-Em muốn ăn lẩu, ăn đùi gà, ăn sườn nướng, chứ không muốn ăn cháo.
Cô nói bằng giọng đáng thương. Vũ Phong đưa tay lên ôm ngực, anh không tài nào cưỡng lại được vẻ đẹp này của cô. Anh thở dài vì quá bất lực, anh muốn cô ăn cháo cũng vì muốn cô được khỏe mạnh, con cũng thế. Nhưng cô lại luôn đòi ăn những cái khác nên anh không biết phải làm thế nào. Món cháo này cũng là bà Tô nấu với bào ngư mang cho cô tẩm bổ chứ đâu phải cháo trắng bình thường.
Trong lúc anh đang đấu tranh xem có nên cho cô ăn món khác không thì Uyển Đình bên này lén lấy hộp cơm của anh ăn ngon lành. Vũ Phong giật mình lấy lại.
-Em không được ăn những thứ này.
Nhưng cô giữ chặt không có ăn lấy, hai bên giành nhau một hồi thì mẹ của Uyển Đình cùng với ông nội của cô, có cả ông Mặc đến, bọn họ đã thấy cảnh tượng ấy. Và trong đầu bọn họ đinh ninh rằng Vũ Phong đang giành ăn với Uyển Đình.
-Cho em ăn nó đi mà.
Uyển Đình khó chịu. Vũ Phong cãi.
-Anh đã bảo em không được ăn những thứ này còn gì…
Anh đang nói thì phải dừng lại, Uyển Đình cũng thế, nhưng thay vì đờ người như Vũ Phong thì cô nhân cơ hội ăn hết hộp cơm đó sạch sẽ.
-M… Mẹ, ông…
Anh lắp bắp khi nhìn thấy mẹ vợ lẫn hai người ông đang lườm nguýt anh đủ điều. Vũ Phong thở dài lấy tay ôm đầu không biết nói gì. Uyển Đình mỉm cười vui vẻ khi thấy bọn họ. Mẹ cô đi lại nhìn cô đầy âu yếm.
-Đình Đình của mẹ, con sao rồi? Ôi trời sao lại gầy thế này? Có phải do chồng con đã giành ăn với con không?
Bà Trần liếc nhìn Vũ Phong, Uyển Đình tính nói nhưng ông Mặc đã lên tiếng nói với ông Trần.
-Ông này, tôi thực tình rất xấu hổ.
-Không phải đâu ông à…
Vũ Phong muốn thanh minh nhưng phải im bặt vì cái nhìn của ông Mặc. Ông Trần thì vẫn vui vẻ không nói gì, nhưng ông đi lại dùng mông hất Vũ Phong sang một bên giành chỗ với anh để ngồi cạnh Uyển Đình.
-Cháu gái của ông, khỏe không cháu?
-Khỏe chứ ông, cháu khỏe lắm.
Uyển Đình bình thản đáp lại. Ông Trần xoa đầu cô rồi ông nhìn sang Vũ Phong. Anh đứng đó, hai tay đan lại với nhau không dám nói lời nào.
-Vũ Phong, cháu nên nhớ rằng Đình Đình là cháu gái ta yêu quý nhất, cho dù có việc gì xảy ra thì cháu cũng không được làm nó buồn, cháu hiểu ý ta chứ?
Vũ Phong bất giác lạnh người, anh nuốt nước bọt rồi gật đầu. Bây giờ nếu mà anh lắc đầu một cái là thế nào cũng có chuyện cho coi.
-À, cô ấy tới sau.
Lưu Dương nói rồi ngồi xuống ghế. Uyển Đình không nghĩ ngợi gì nhiều mà vui vẻ trò chuyện.
Ở ngoài phố, Nhã Tịnh đang cau có lái xe tới bệnh viện. Vốn dĩ cô ta sẽ không đi nhưng vì Lưu Dương bắt buộc nên cô ta mới phải đi. Lái xe tới một con đường, cô ta nhíu mày nhìn vào bản đồ chỉ dẫn, nhưng hình như nó bị hư rồi. Nơi này đồng không mông quạnh, chẳng có ai cũng chẳng có xe nào đi ngang qua. Cô bỗng chốc cảm thấy sợ hãi, vì ở đằng xa, có ai đó đang lại gần.
Thật xui cho cô ta là đã bị cô phát hiện. Nhưng Uyển Đình thắc mắc một điều rằng không biết cô ta trốn khỏi nơi giam giữ bằng cách nào. Khi nãy cô không nói cho mọi người biết hung thủ thật sự là vì cô không muốn họ lại nổi điên lên mà đi tìm Lâm gia tính sổ. Phải có bằng chứng xác thực thì mới tính đến chuyện đó.
Lúc này cô nghe thấy tiếng ồn ở bên ngoài. Uyển Đình tò mò bước xuống giường, tay cầm theo cây truyền nước biển mà đứng ở cửa nhìn ra ngoài. Thì ra, Vũ Phong đang mắng Minh Hoàng té tát vì khi đó đã không thể bảo vệ cô. Minh Hoàng chỉ biết cúi đầu chịu trận vì mọi chuyện đúng thật là do cậu quá ngu ngốc mà ra.
Cô bước ra ngoài, cái váy rộng thênh thang cùng với chiếc bụng bầu khệ nệ khiến cho cô thêm phần đáng yêu. Vũ Phong khi thấy cô thì anh vội đi lại, ngừng luôn việc phàn nàn Minh Hoàng, cậu ấy thở phào một hơi như vừa mới thoát khỏi cửa tử. Vũ Phong bây giờ trở nên lo lắng.
-Em còn yếu mà, ra đây làm gì?
-Ra xem anh mắng Minh Hoàng chứ làm gì nữa.
Uyển Đình cười tít mắt. Vũ Phong gãi đầu ngượng ngùng với cô, nhưng lại đanh mặt với Minh Hoàng.
-Còn không mau xin lỗi?
-Anh xin lỗi em nhiều, xin lỗi vì đã…
Minh Hoàng cúi gập xuống trước mặt Uyển Đình mà xin lỗi khiến cho cô bối rối. Cô chen ngang.
-Không đâu, nó không phải lỗi của anh. Anh này cũng thật là, tại sao lại mắng người ta như thế.
Uyển Đình thúc một cái vào bụng của Vũ Phong mà nhắc nhở. Anh tuy đau nhưng cũng ráng chịu chứ không dám cãi lại. Anh gằn giọng nói với Minh Hoàng.
-Cậu mau đi làm việc của mình đi, tháng này tăng ca…
Vũ Phong đang nói thì bị cái nhìn sắc lẻm của Uyển Đình làm cho khựng lại. Anh hắng giọng nói lại một lần nữa.
-Tháng này… tôi sẽ tăng lương nếu cậu làm tốt.
Mắt Minh Hoàng trở nên sáng ngời, cậu xúc động cúi gập cảm ơn một lần nữa rồi chạy đi làm việc, mặc dù cậu không biết mình sẽ làm việc gì nhưng cậu vẫn rất phấn khởi khi nghe câu “tăng lương” chứ không phải “tăng ca” như những lần trước.
Xong chuyện cô nhìn sang Vũ Phong. Anh ấy ngại không dám nói gì, không chỉ ngại mà anh ấy còn bắt đầu sợ cô. Mỗi lần bị cái cùi chỏ của cô thúc vào bụng là anh cảm thấy đau điếng không chịu được. Uyển Đình mở miệng.
-Em đánh anh có đau không?
Vũ Phong không trả lời, anh lấy hết can đảm gật đầu mà như không gật. Cô hỏi tiếp.
-Đau sao không nói?
-Nói rồi lỡ em đánh nữa thì sao?
Anh nói bằng giọng lí nhí khiến cô hơi cau mày giận. Cô xoa xoa bụng anh hỏi.
-Vậy bây giờ còn đau không?
Vũ Phong cảm nhận được rằng cô đang dỗ anh nên anh gật đầu tỏ vẻ không còn đau nữa. Nhưng vừa gật đầu xong thì bị cô tiếp tục thúc một cái đau điếng vào bụng. Anh cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu, cô hỏi tiếp.
-Bây giờ thì còn đau không?
-Đau…
Anh tội nghiệp trả lời. Mặt mếu máo vì đau. Uyển Đình bật cười, thân hình nhỏ bé của cô với lên khoác vai anh vui vẻ đi vào trong, Vũ Phong ép mình phải chịu đựng, chỉ trong một thời gian này thôi, sau này rồi anh sẽ cho cô biết tay.
Vài ngày sau, Uyển Đình nghe tin rằng Lâm Mỹ Liên đã trốn khỏi trại giam giữ được hơn 1 tuần. Vì đám người kia lơ là nên bây giờ thông tin đó cô mới biết. Vũ Phong cũng bắt đầu suy nghĩ rằng hung thủ đó có lẽ là Lâm Mỹ Liên, nhưng vẫn chưa có chứng cứ.
-Lâm thị đã ở bên bờ vực phá sản kể từ lúc cô ta bị đưa vào trại giam giữ. Vậy nên không còn ai có thể giúp đỡ bọn họ được nữa. Kể cả Lâm Mỹ Liên, anh nghĩ vụ việc này là do cô ta làm sau khi trốn trại.
Vũ Phong vừa nói, miệng vừa thổi cháo đút cô ăn. Nhưng Uyển Đình lại ngán món cháo ấy đến tận cổ. Cô bĩu môi lắc đầu tỏ vẻ không muốn ăn.
-Em muốn ăn lẩu, ăn đùi gà, ăn sườn nướng, chứ không muốn ăn cháo.
Cô nói bằng giọng đáng thương. Vũ Phong đưa tay lên ôm ngực, anh không tài nào cưỡng lại được vẻ đẹp này của cô. Anh thở dài vì quá bất lực, anh muốn cô ăn cháo cũng vì muốn cô được khỏe mạnh, con cũng thế. Nhưng cô lại luôn đòi ăn những cái khác nên anh không biết phải làm thế nào. Món cháo này cũng là bà Tô nấu với bào ngư mang cho cô tẩm bổ chứ đâu phải cháo trắng bình thường.
Trong lúc anh đang đấu tranh xem có nên cho cô ăn món khác không thì Uyển Đình bên này lén lấy hộp cơm của anh ăn ngon lành. Vũ Phong giật mình lấy lại.
-Em không được ăn những thứ này.
Nhưng cô giữ chặt không có ăn lấy, hai bên giành nhau một hồi thì mẹ của Uyển Đình cùng với ông nội của cô, có cả ông Mặc đến, bọn họ đã thấy cảnh tượng ấy. Và trong đầu bọn họ đinh ninh rằng Vũ Phong đang giành ăn với Uyển Đình.
-Cho em ăn nó đi mà.
Uyển Đình khó chịu. Vũ Phong cãi.
-Anh đã bảo em không được ăn những thứ này còn gì…
Anh đang nói thì phải dừng lại, Uyển Đình cũng thế, nhưng thay vì đờ người như Vũ Phong thì cô nhân cơ hội ăn hết hộp cơm đó sạch sẽ.
-M… Mẹ, ông…
Anh lắp bắp khi nhìn thấy mẹ vợ lẫn hai người ông đang lườm nguýt anh đủ điều. Vũ Phong thở dài lấy tay ôm đầu không biết nói gì. Uyển Đình mỉm cười vui vẻ khi thấy bọn họ. Mẹ cô đi lại nhìn cô đầy âu yếm.
-Đình Đình của mẹ, con sao rồi? Ôi trời sao lại gầy thế này? Có phải do chồng con đã giành ăn với con không?
Bà Trần liếc nhìn Vũ Phong, Uyển Đình tính nói nhưng ông Mặc đã lên tiếng nói với ông Trần.
-Ông này, tôi thực tình rất xấu hổ.
-Không phải đâu ông à…
Vũ Phong muốn thanh minh nhưng phải im bặt vì cái nhìn của ông Mặc. Ông Trần thì vẫn vui vẻ không nói gì, nhưng ông đi lại dùng mông hất Vũ Phong sang một bên giành chỗ với anh để ngồi cạnh Uyển Đình.
-Cháu gái của ông, khỏe không cháu?
-Khỏe chứ ông, cháu khỏe lắm.
Uyển Đình bình thản đáp lại. Ông Trần xoa đầu cô rồi ông nhìn sang Vũ Phong. Anh đứng đó, hai tay đan lại với nhau không dám nói lời nào.
-Vũ Phong, cháu nên nhớ rằng Đình Đình là cháu gái ta yêu quý nhất, cho dù có việc gì xảy ra thì cháu cũng không được làm nó buồn, cháu hiểu ý ta chứ?
Vũ Phong bất giác lạnh người, anh nuốt nước bọt rồi gật đầu. Bây giờ nếu mà anh lắc đầu một cái là thế nào cũng có chuyện cho coi.
-À, cô ấy tới sau.
Lưu Dương nói rồi ngồi xuống ghế. Uyển Đình không nghĩ ngợi gì nhiều mà vui vẻ trò chuyện.
Ở ngoài phố, Nhã Tịnh đang cau có lái xe tới bệnh viện. Vốn dĩ cô ta sẽ không đi nhưng vì Lưu Dương bắt buộc nên cô ta mới phải đi. Lái xe tới một con đường, cô ta nhíu mày nhìn vào bản đồ chỉ dẫn, nhưng hình như nó bị hư rồi. Nơi này đồng không mông quạnh, chẳng có ai cũng chẳng có xe nào đi ngang qua. Cô bỗng chốc cảm thấy sợ hãi, vì ở đằng xa, có ai đó đang lại gần.
Bình luận facebook