Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Thành tâm cầu nguyện.
Thời gian trôi qua, cái thai của Uyển Đình càng lớn dần. Bụng cô trở nên to lớn, đến nỗi Uyển Đình cúi người nhìn xuống thì chẳng thấy chân mình đâu. Cô đã biết trước rằng mình mang thai đôi vậy nên bụng nó sẽ lớn hơn bình thường. Nhưng không ngờ càng lớn thì cô càng khổ sở. Đi đứng cũng khó khăn, lưng cô luôn nhức mỏi.
Cái váy bầu đung đưa nhè nhẹ, thân hình có chút mũm mĩm, lại thêm cái bụng bầu to tướng khiến cho cô ngày càng đáng yêu. Vũ Phong lúc ấy cũng bớt sợ cô hơn, vì mỗi khi cô tức giận thì y như rằng anh chỉ buồn cười vì cô dễ thương chứ không đáng sợ hơn trước nữa.
- Em không nói là anh làm càn đúng không?
Uyển Đình gằn giọng, cô ngồi trên ghế mà liếc nhìn Vũ Phong đang đứng đan tay trước mặt cô. Anh cúi đầu xuống tỏ vẻ hối lỗi. Chả là hôm qua, sau khi nghe bác sĩ nói rằng “hoạt động vợ chồng” đã có thể thực hiện thì anh không nhịn nổi nữa. Đêm hôm qua cô nhớ cũng phải đến hơn 11 giờ mới chịu nghỉ. Nhưng may mắn là cô vẫn còn ổn, chỉ là cái lưng đã nhức thì bây giờ lại nhức thêm.
- Vợ à, anh sai rồi.
- Đã bao nhiêu cái sai rồi hả?
Uyển Đình lớn tiếng khiến cho những người giúp việc bên kia phải vọt lẹ, nếu không thì thế nào Vũ Phong cũng trút giận lên họ cho coi. Bà Tô bên này thì đang cười thầm đáng đời cho Mặc Vũ Phong. Uyển Đình thở hắt một hơi, một tay đặt lên bụng, tay còn lại xoa xoa trán.
Anh len lén nhìn cô, đôi mắt đang tìm cách để giúp cô bớt giận. Nhưng cô dường như chẳng có kẽ hở nào. Anh đành xuống nước, đi lại úp mặt vào cái bụng của cô mà nũng nịu.
- Anh sai rồi mà, em đừng giận sẽ ảnh hưởng không tốt đến con.
- Anh còn dám nói câu đó? Ai mới là người gây ảnh hưởng không tốt đây hả?
Uyển Đình giận lên cốc vào đầu Vũ Phong một cái. Anh lấy tay xoa đầu, nhưng vẫn không dứt khỏi cô mà còn ôm cô vào lòng. Anh nói như khóc, và đương nhiên anh chỉ đang giả vờ để cô bớt giận.
- Ngoan nào, vợ đừng giận nữa, sẽ không có lần sau nữa đâu.
- Hừ!
Uyển Đình không thèm nhìn Vũ Phong lấy một lần. Mấy bữa nay cô đã quá quen với câu nói này rồi. Vậy nên cô cũng chẳng còn chút niềm tin nào nữa.
- Đã tới lúc cần chọn trợ lý cho con chúng ta, em nghĩ ai là tốt nhất?
Lúc này Mặc Vũ Phong đánh trống lảng. Anh đưa cho cô cái máy tính bảng, bên trong là danh sách những gia đình nhà hào môn có người đang mang thai giống y như Uyển Đình. Cái danh sách là do Minh Hoàng đã cất công thức nguyên một đêm để sắp xếp vì có quá nhiều người ứng cử. Ấy thế mà nó đã bị Uyển Đình dẹp qua một bên, cô khó chịu nói.
- Trợ lý? Còn quá sớm để làm những chuyện này.
- Không sớm đâu, mẹ của anh đã lựa chọn trợ lý cho anh ngay khi bà vừa nghe tin mình có thai. Và người trợ lý ấy chính là Minh Hoàng. Như em thấy, cậu ấy là bạn, là người đồng hành, là trợ lý giúp đỡ anh cho tới giờ. Anh cũng có muốn có người là bạn chí cốt với con của chúng ta từ khi nó còn nhỏ cho đến khi lập gia đình.
Uyển Đình hơi nhíu mày. Nói mới nhớ, Mặc gia truyền thống bao đời nay đã là như vậy rồi. Và theo những gì cô được nghe kể lại, thì chính ông Mặc là bạn, là “trợ lý” của ông nội cô.
Cho đến bây giờ khi cả hai đã xây dựng được một đế chế của riêng mình thì họ vẫn luôn là bạn với nhau, người bạn thân từ thơ ấu cho đến lúc già. Đúng là tình bạn thật đáng ngưỡng mộ.
- Nhưng, em vẫn chưa muốn tìm sớm như vậy.
Trần Uyển Đình vẫn không bằng lòng về chuyện này. Mặc Vũ Phong không nói gì chỉ cười xoa đầu cô, một lúc sau mới cất tiếng.
- Con chúng ta được 8 tháng rưỡi, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa thôi là em sinh rồi, tìm ngay bây giờ thì vẫn còn kịp.
- Nhưng đâu thể nào biết được…
Uyển Đình đang nói thì bỗng nhiên bị Vũ Phong bịt miệng lại. Cô tròn mắt nhìn anh, Vũ Phong trở nên nghiêm túc, đôi mắt của anh nói lên việc anh thực sự đang cực kì nghiêm túc. Anh cất tiếng, giọng nói không to cũng không nhỏ.
- Em đừng nói những chuyện như vậy, chắc chắn hai đứa con của chúng ta sẽ được sinh ra, và em sẽ là người bế nó khi nó vẫn còn đỏ hỏn. Em sẽ được nghe tiếng khóc của nó khi chào đời, vậy nên…
Anh dừng lại một chút, thực sự anh bây giờ giống như đang thành tâm cầu nguyện rằng ba mẹ con cô sẽ được yên ổn. Anh áp trán mình lên trán cô, nhắm mắt lại. Uyển Đình có hơi sởn da gà vì sự thành tâm này của Vũ Phong, anh lên tiếng.
- … Em và con chắc chắn sẽ bình an.
Suýt thì Uyển Đình đã khóc, đúng vậy, cô khóc khi nghĩ đến chuyện cô rời bỏ Vũ Phong sau khi đẻ hai đứa con ra. Cô suýt khóc khi tưởng tượng hình ảnh Vũ Phong đau khổ khi thiếu cô, thiếu con. Chắc chắn anh sẽ rất đau đớn khổ sở không thể nào chịu nổi. Nếu là cô thì cô sẽ vui vì điều này, nhưng không hiểu sao, cô buồn quá, con tim cô như bị ai đó bóp nghẹt lại. Hình ảnh của Vũ Phong đang đau khổ làm cho cô trở nên khó thở đến cùng cực, nhưng mà tại sao lại như thế?
Anh buông cô ra, cầm lấy cái máy tính đưa lại cho cô, anh nhẹ nhàng nói.
- Em uống đi, để anh thôi cho nguội bớt đã.
Vũ Phong đi lại với ly sữa nóng trên tay. Anh phồng má thổi phù phù vào ly sữa làm cho Uyển Đình không nhịn được mà bật cười, cô cũng chẳng còn căng thẳng nghĩ đến hai người kia nữa vì Vũ Phong quá đáng yêu.
Cô cầm lấy ly sữa. Ngay khi chuẩn bị đưa nó lên miệng thì nó lại rơi xuống, tiếng ly vỡ loảng xoảng khiến cho cả biệt thự phải nháo nhào lên. Uyển Đình run run, cô nhìn xuống chân mình, từng dòng máu đỏ thẫm chảy xuống hòa cùng với thứ dung dịch gì đó giống nước lã. Máu dần dần chảy vào dòng sữa khiến cho khung cảnh càng thêm ghê rợn.
Cái váy bầu đung đưa nhè nhẹ, thân hình có chút mũm mĩm, lại thêm cái bụng bầu to tướng khiến cho cô ngày càng đáng yêu. Vũ Phong lúc ấy cũng bớt sợ cô hơn, vì mỗi khi cô tức giận thì y như rằng anh chỉ buồn cười vì cô dễ thương chứ không đáng sợ hơn trước nữa.
- Em không nói là anh làm càn đúng không?
Uyển Đình gằn giọng, cô ngồi trên ghế mà liếc nhìn Vũ Phong đang đứng đan tay trước mặt cô. Anh cúi đầu xuống tỏ vẻ hối lỗi. Chả là hôm qua, sau khi nghe bác sĩ nói rằng “hoạt động vợ chồng” đã có thể thực hiện thì anh không nhịn nổi nữa. Đêm hôm qua cô nhớ cũng phải đến hơn 11 giờ mới chịu nghỉ. Nhưng may mắn là cô vẫn còn ổn, chỉ là cái lưng đã nhức thì bây giờ lại nhức thêm.
- Vợ à, anh sai rồi.
- Đã bao nhiêu cái sai rồi hả?
Uyển Đình lớn tiếng khiến cho những người giúp việc bên kia phải vọt lẹ, nếu không thì thế nào Vũ Phong cũng trút giận lên họ cho coi. Bà Tô bên này thì đang cười thầm đáng đời cho Mặc Vũ Phong. Uyển Đình thở hắt một hơi, một tay đặt lên bụng, tay còn lại xoa xoa trán.
Anh len lén nhìn cô, đôi mắt đang tìm cách để giúp cô bớt giận. Nhưng cô dường như chẳng có kẽ hở nào. Anh đành xuống nước, đi lại úp mặt vào cái bụng của cô mà nũng nịu.
- Anh sai rồi mà, em đừng giận sẽ ảnh hưởng không tốt đến con.
- Anh còn dám nói câu đó? Ai mới là người gây ảnh hưởng không tốt đây hả?
Uyển Đình giận lên cốc vào đầu Vũ Phong một cái. Anh lấy tay xoa đầu, nhưng vẫn không dứt khỏi cô mà còn ôm cô vào lòng. Anh nói như khóc, và đương nhiên anh chỉ đang giả vờ để cô bớt giận.
- Ngoan nào, vợ đừng giận nữa, sẽ không có lần sau nữa đâu.
- Hừ!
Uyển Đình không thèm nhìn Vũ Phong lấy một lần. Mấy bữa nay cô đã quá quen với câu nói này rồi. Vậy nên cô cũng chẳng còn chút niềm tin nào nữa.
- Đã tới lúc cần chọn trợ lý cho con chúng ta, em nghĩ ai là tốt nhất?
Lúc này Mặc Vũ Phong đánh trống lảng. Anh đưa cho cô cái máy tính bảng, bên trong là danh sách những gia đình nhà hào môn có người đang mang thai giống y như Uyển Đình. Cái danh sách là do Minh Hoàng đã cất công thức nguyên một đêm để sắp xếp vì có quá nhiều người ứng cử. Ấy thế mà nó đã bị Uyển Đình dẹp qua một bên, cô khó chịu nói.
- Trợ lý? Còn quá sớm để làm những chuyện này.
- Không sớm đâu, mẹ của anh đã lựa chọn trợ lý cho anh ngay khi bà vừa nghe tin mình có thai. Và người trợ lý ấy chính là Minh Hoàng. Như em thấy, cậu ấy là bạn, là người đồng hành, là trợ lý giúp đỡ anh cho tới giờ. Anh cũng có muốn có người là bạn chí cốt với con của chúng ta từ khi nó còn nhỏ cho đến khi lập gia đình.
Uyển Đình hơi nhíu mày. Nói mới nhớ, Mặc gia truyền thống bao đời nay đã là như vậy rồi. Và theo những gì cô được nghe kể lại, thì chính ông Mặc là bạn, là “trợ lý” của ông nội cô.
Cho đến bây giờ khi cả hai đã xây dựng được một đế chế của riêng mình thì họ vẫn luôn là bạn với nhau, người bạn thân từ thơ ấu cho đến lúc già. Đúng là tình bạn thật đáng ngưỡng mộ.
- Nhưng, em vẫn chưa muốn tìm sớm như vậy.
Trần Uyển Đình vẫn không bằng lòng về chuyện này. Mặc Vũ Phong không nói gì chỉ cười xoa đầu cô, một lúc sau mới cất tiếng.
- Con chúng ta được 8 tháng rưỡi, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa thôi là em sinh rồi, tìm ngay bây giờ thì vẫn còn kịp.
- Nhưng đâu thể nào biết được…
Uyển Đình đang nói thì bỗng nhiên bị Vũ Phong bịt miệng lại. Cô tròn mắt nhìn anh, Vũ Phong trở nên nghiêm túc, đôi mắt của anh nói lên việc anh thực sự đang cực kì nghiêm túc. Anh cất tiếng, giọng nói không to cũng không nhỏ.
- Em đừng nói những chuyện như vậy, chắc chắn hai đứa con của chúng ta sẽ được sinh ra, và em sẽ là người bế nó khi nó vẫn còn đỏ hỏn. Em sẽ được nghe tiếng khóc của nó khi chào đời, vậy nên…
Anh dừng lại một chút, thực sự anh bây giờ giống như đang thành tâm cầu nguyện rằng ba mẹ con cô sẽ được yên ổn. Anh áp trán mình lên trán cô, nhắm mắt lại. Uyển Đình có hơi sởn da gà vì sự thành tâm này của Vũ Phong, anh lên tiếng.
- … Em và con chắc chắn sẽ bình an.
Suýt thì Uyển Đình đã khóc, đúng vậy, cô khóc khi nghĩ đến chuyện cô rời bỏ Vũ Phong sau khi đẻ hai đứa con ra. Cô suýt khóc khi tưởng tượng hình ảnh Vũ Phong đau khổ khi thiếu cô, thiếu con. Chắc chắn anh sẽ rất đau đớn khổ sở không thể nào chịu nổi. Nếu là cô thì cô sẽ vui vì điều này, nhưng không hiểu sao, cô buồn quá, con tim cô như bị ai đó bóp nghẹt lại. Hình ảnh của Vũ Phong đang đau khổ làm cho cô trở nên khó thở đến cùng cực, nhưng mà tại sao lại như thế?
Anh buông cô ra, cầm lấy cái máy tính đưa lại cho cô, anh nhẹ nhàng nói.
- Em uống đi, để anh thôi cho nguội bớt đã.
Vũ Phong đi lại với ly sữa nóng trên tay. Anh phồng má thổi phù phù vào ly sữa làm cho Uyển Đình không nhịn được mà bật cười, cô cũng chẳng còn căng thẳng nghĩ đến hai người kia nữa vì Vũ Phong quá đáng yêu.
Cô cầm lấy ly sữa. Ngay khi chuẩn bị đưa nó lên miệng thì nó lại rơi xuống, tiếng ly vỡ loảng xoảng khiến cho cả biệt thự phải nháo nhào lên. Uyển Đình run run, cô nhìn xuống chân mình, từng dòng máu đỏ thẫm chảy xuống hòa cùng với thứ dung dịch gì đó giống nước lã. Máu dần dần chảy vào dòng sữa khiến cho khung cảnh càng thêm ghê rợn.
Bình luận facebook