Phương Tiểu Ngư xem sơ lượt bài viết lá cải ấy, bên trong đầy rẫy những suy đoán vô trách nhiệm, viết bừa bãi một cách vô căn cứ về mối quan hệ giữa cô và Tống Đình Hi.
Phương Tiểu Ngư giận dữ ném tờ tạp chí nhảm nhí ấy sang một bên quát mắng: “Khốn kiếp! Đều là lung tung nhảm nhí!”
Mộc Du Dương cười lạnh lùng: “Cô đừng giảo biện nữa, tôi đã phái người điều tra tấm ảnh đó rồi, không phải là ngụy tạo, cũng có nghĩa là đúng vào đêm trước lễ cưới, cô đã lén tôi đi gặp Tống Đình Hi!”
“Mộc Du Dương, anh nói chuyện khó nghe quá! Cái gì mà lén gặp chứ? Anh thật sự tin những điều trên tạp chí ấy nói sao?” Phương Tiểu Ngư giận đến mức nước mắt sắp trào ra.
“Ban đầu tôi thật sự không tin, nhưng sau đó, tôi có đến dưới nhà cô, tận mắt nhìn thấy Tống Đình Hi bế cô xuống xe, tôi muốn không tin cũng không được!” Mộc Du Dương gằn giọng.
Vừa nhớ lại cảnh tượng hôm ấy Phương Tiểu Ngư nằm trong lòng Tống Đình Hi, anh lại cảm thấy cơn giận dâng trào, gân xanh trên trán nổi hẳn lên.
“Dưới nhà tôi sao? Khi nào thế?” Phương Tiểu Ngư cố gắng nhớ lại việc Mộc Du Dương vừa nói, nhưng hôm đó cô quá say, không hề có chút ấn tượng gì về việc Tống Đình Hi đã bế mình xuống xe.
Mộc Du Dương nghĩ cô đang giả vờ giả vịt đóng kịch cho anh xem, trong lòng càng thấy giận cô hơn, liền lạnh lùng nói: “Khi nào quan trọng lắm sao? Lúc trước tôi ngu ngốc nên mới tin cái dáng vẻ ngây thơ đơn thuần của cô, thật ra tất cả đều là giả dối, xem ra, ấn tượng ban đầu tôi nghĩ về cô là đúng, cô thật sự là loại phụ nữ lăng nhăng, không biết liêm sỉ.”
Những lời nói nghiêm trọng của Mộc Du Dương đã khiến lòng tự trọng của Phương Tiểu Ngư bị tổn thương, cô cũng nổi giận quát lên: “Mộc Du Dương, anh có tư cách gì mà nói tôi? Trong đám cưới anh bỏ mặc tôi rồi đi với An Ly, anh có biết tôi đau đớn khổ sở thế nào không? Đừng nói tôi và Tống Đình Hi không có gì với nhau, cho dù thật sự có đi nữa thì anh cũng chẳng có quyền quản tôi!”
Mộc Du Dương im lặng một lúc rồi mới căm hận gật đầu: “Phải, tôi không quản nổi cô, cũng không muốn quản cô, từ nay về sau, hai chúng ta không liên quan gì nhau, cô mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Yên tâm, cho dù anh có cầu xin tôi thì tôi cũng không xuất hiện trước mặt anh nữa đâu!” Phương Tiểu Ngư gần như rống lên.
Tiếng cãi vã của hai người đã khiến Lạc Bảo Nhi đang ngủ trên sô pha phòng khách giật mình tỉnh dậy.
Cậu bé chạy vào phòng Mộc Du Dương, vừa đưa tay dụi mắt vừa mơ màng nói: “Mẹ ơi, chú Mộc ơi, hai người đang cãi nhau sao?”
Phương Tiểu Ngư lau mạnh nước mắt trên mặt mình, giận dữ liếc Mộc Du Dương một cái rồi nắm tay Lạc Bảo Nhi nói: “Lạc Bảo Nhi, chúng ta về thôi!”
Dứt lời, cô kéo Lạc Bảo Nhi đi thẳng không thèm ngoảnh đầu lại.
Mộc Du Dương nhìn theo bóng dáng hai mẹ con rời đi, rồi lại nhìn tờ tạp chí nằm chơ vơ dưới đất, sau đó căm phẫn đấm mạnh tay vào tường.
Sáng sớm hôm sau, Phương Tiểu Ngư đến công ty nộp đơn xin thôi việc, nếu Mộc Du Dương đã mãi mãi không muốn gặp cô nữa thì cô cần phải rời khỏi công ty của Mộc gia.
Do hiện giờ An Ly đã thay Đường Úc Phi giữ chức phó phòng, thế nên lá đơn của Phương Tiểu Ngư đã nộp cho cô.
An Ly lặng lẽ đọc hết lá đơn rồi bình tĩnh hỏi: “Sao đột nhiên cô lại xin nghỉ?”
Phương Tiểu Ngư không tiện nói thẳng, đành phải bịa lí do: “Tôi muốn đổi môi trường mới.”
An Ly đặt tờ đơn xuống, lắc đầu mỉm cười nói: “Cô làm thế này là đang đùa với tôi, lúc tôi vừa mới mời cô cùng tham gia thiết kế bộ sưu tập thu đông cho công ty, cô đã tỏ ra rất vui mừng, cũng rất tích cực, giờ lại đột nhiên đến xin từ chức, trừ phi cô đưa ra một lí do hợp lí hơn, còn không tôi sẽ không duyệt cho cô nghỉ, làm thế này chẳng phải khiến công ty mất đi một nhân tài hay sao?”
Phương Tiểu Ngư im lặng một lúc, cũng không nghĩ ra được lí do gì hay hơn.
An Ly đẩy tờ đơn trên bàn về phía Phương Tiểu Ngư nói: “Nếu đã không có lí do hợp lí hơn thì tờ đơn thôi việc này, tôi không duyệt.”
“Phó phòng An, cô duyệt cho tôi đi.” Phương Tiểu Ngư thở dài, rồi chợt nghĩ ra một lí do không biết có thể xem là lí do hay không, “Phó phòng An, sau chuyện xảy ra ở đám cưới, chúng ta bây giờ lại cùng làm trong một công ty, thế thì sẽ luôn có những tin đồn không hay, cứ tiếp tục thế này cho dù đối với tôi hay là đối với cô cũng đều không ổn lắm.”
An Ly suy nghĩ một lúc rồi thông cảm nói: “Nếu cô là vì lí do này thì tôi cũng không thể nói thêm được gì, dù gì tôi tuy không bao giờ quan tâm mấy lời đồn đại, nhưng cũng không thể mong cô cũng không quan tâm được, nếu cô đã nhất quyết muốn đi thì tôi đành phải cho cô đi thôi.”
Phương Tiểu Ngư có hơi bất ngờ, nhìn An Ly nói: “Nghĩa là cô đã duyệt?”
An Ly gật đầu nói: “Ừ, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Phương Tiểu Ngư hỏi.
An Ly mỉm cười nói: “Điều kiện của tôi chính là cô phải giúp tôi hoàn thành thiết kế thu đông cho công ty lần này.”
Phương Tiểu Ngư ngẩn người, nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng việc thiết kế bộ sưu tập lần này chỉ vừa mới bắt đầu, ít nhất cũng cần thời gian một tháng mới có thể hoàn thành!”
“Đúng vậy, cho nên nếu cô muốn mau chóng rời khỏi công ty thì phải cố gắng hoàn thành thật nhanh nhiệm vụ này!” An Ly cười, nói lời khích lệ nửa đùa nửa thật.
Phương Tiểu Ngư có hơi khó xử, nhưng cũng không còn cách nào khác, sau một tháng nữa có thể rời khỏi công ty vẫn còn tốt hơn là không bao giờ được duyệt.
Cô đành miễn cưỡng nói: “Được rồi, cứ làm như thế đi.”
Phương Tiểu Ngư quay lại văn phòng của mình, vò tờ đơn xin thôi việc bị từ chối lại rồi ném vào sọt rác.
Những ngày sau đó, Phương Tiểu Ngư đều vùi đầu vào công việc, ngoại trừ khi đi đón Lạc Bảo Nhi tan học ra thì thời gian còn lại cô đều tập trung làm việc, buổi tối sau khi Lạc Bảo Nhi ngủ rồi, cô vẫn miệt mài tăng ca.
Hôm nay, lúc cô đang ngồi ở văn phòng vẽ bản thảo thì An Ly đến tìm.
Nhìn thấy đôi mắt càng lúc càng thâm quầng của Phương Tiểu Ngư, An Ly cười nói: “Tôi rất hài lòng với tác phẩm và tiến độ làm việc của cô, nhưng cô làm thế này là quá liều mạng rồi, cẩn thận sức khỏe không chịu nổi.”
Phương Tiểu Ngư xoa xoa hai thái dương đã quá căng thẳng của mình rồi cố tỏ ra thản nhiên nói: “Tôi không sao, chỉ cần có thể mau chóng kết thúc công việc thì tôi chẳng thấy mệt chút nào.”
Hai người đang trò chuyện thì chợt nghe có tiếng gõ cửa.
Người bước vào là một đồng nghiệp công ty, đến tìm An Ly để báo cho cô biết Mộc Du Dương lát nữa sẽ đến.
An Ly gật đầu nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Người đồng nghiệp vốn chỉ làm nhiệm vụ, thế nên được An Ly cảm ơn cảm thấy có hơi ngại, vội vàng khúm núm nói: “Phó phòng An, đừng khách sáo, đây là việc tôi nên làm mà.”
Nói xong đồng nghiệp ấy cười tươi như hoa rồi bước ra ngoài.
Phương Tiểu Ngư nhìn dáng vẻ ấy lại nhớ đến việc lúc trước An Ly đột nhiên đến công ty, trở thành phó phòng thiết kế đã khiến bao người bàn tán.
Nhưng trải qua khoảng thời gian tiếp xúc, mọi người đều đã có cái nhìn khác về vị phó phòng An trẻ trung xinh đẹp này, cho dù là về năng lực làm việc hay đối nhân xử thế thì An Ly cũng đều làm rất tốt, địa vị của cô trong lòng các đồng nghiệp còn hơn hẳn cả trưởng phòng.
Nếu Mộc Du Dương bây giờ mà có đề bạt cô lên làm trưởng phòng thì có lẽ cũng không có ai là không phục.
Phương Tiểu Ngư mỉm cười, rồi chợt giật mình bởi suy nghĩ ấy của mình.
Sao lại nghĩ đến Mộc Du Dương rồi? Mình đúng là chẳng ra làm sao cả!
An Ly có hơi áy náy nói với Phương Tiểu Ngư: “Thật ngại quá, bản thiết kế này lát nữa chúng ta bàn sau vậy, giờ tôi phải đi rồi.”
Phương Tiểu Ngư cố gắng nở một nụ cười tạm gọi là tự nhiên rồi nói: “Không sao đâu, cô cứ đi đi!”
An Ly đi rồi, Phương Tiểu Ngư cũng không còn tâm trạng làm việc nữa.
Cho dù có cố gắng đến đâu, nhưng chỉ cần dính dáng đến Mộc Du Dương thì cô khó mà tập trung được.
Đột nhiên cô nhớ lại câu nói Mộc Du Dương đã nói với mình vào đêm hôm ấy, mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!
Phương Tiểu Ngư chợt giật mình.
Bình luận facebook