• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài Full dịch (5 Viewers)

  • Chương 25

“Anh làm gì vậy?” Phương Tiểu Ngư tức giận, nhưng càng thắc mắc hơn.

Chợt thấy Mộc Du Dương đứng bật dậy, bước khỏi bàn làm việc, cúi đầu nói khẽ vào tai cô.

Hơi thở ấm nóng của anh phà nhẹ vào da cô, khoảng cách gần như thế, động tác thân mật như thế đã khiến Phương Tiểu Ngư lập tức đỏ bừng mặt.

“Năng lực làm việc của cô rất tốt, đối với công ty mà nói thì cô chính là một nhân tài, tôi không muốn cô vì lí do cá nhân mà lại ảnh hưởng đến công việc, tôi không duyệt đơn xin thôi việc của cô, cô mau quay trở lại làm việc cho tôi, nếu còn muốn nghỉ việc thì tôi đảm bảo sẽ không có bất kì công ty hay đơn vị nào dám bất chấp thế lực của nhà họ Mộc mà nhận Phương Tiểu Ngư cô vào làm đâu.”

Từng lời từng chữ uy hiếp của anh giống như những cú đánh mạnh vào trái tim Phương Tiểu Ngư.

Cô cảm thấy mình không nhịn nổi nữa.

“Mộc Du Dương…” Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt người đàn ông cao ngạo trước mắt mình rồi chậm rãi nói: “Anh đã nói không muốn nhìn thấy tôi nữa, tại sao lại không chịu cho tôi đi?”

Mộc Du Dương ngoài mặt lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm của anh chợt thoáng qua một tia do dự, trong lúc chưa biết trả lời thế nào thì cửa phòng chợt bật mở.

Cả hai cùng nhìn ra cửa.

Đó là Tiêu Tử Dao, cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đen, đi đôi giày cao gót, yểu điệu bước vào.

Vừa nhìn thấy Mộc Du Dương, cô ta tỏ ra rất mừng rỡ, vội bước đến bên anh.

“Du Dương, sao anh lại ở đây? Làm em tìm anh mãi, đến nhà không thấy, đến văn phòng anh cũng không gặp, gọi điện cũng không bắt, em lo lắm đấy.”

Tiêu Tử Dao gần như áp sát vào người Mộc Du Dương.

Mộc Du Dương liền đẩy cô ta ra, bước đến ngồi xuống ghế rồi cau mày hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”

Tiêu Tử Dao lắc hông bước theo, ngồi lên bàn làm việc ngay trước mặt Mộc Du Dương, động tác ngồi ấy đã khoe hết mọi đường cong trên người Tiêu Tử Dao, cô ta nũng nịu: “Không có việc gì thì không được tìm anh sao? Người ta nhớ anh mà…”

Vừa nói cô ta vừa ngồi lên đùi của Mộc Du Dương.

Phương Tiểu Ngư từ nãy đến giờ bị xem là người vô hình cảm thấy rất khó chịu, bèn khẽ đằng hắng, có ý muốn nhắc Tiêu Tử Dao rằng trong căn phòng này vẫn còn có cô.

Tiêu Tử Dao lúc này mới khựng lại, nhận ra sự tồn tại của Phương Tiểu Ngư.

Tiêu Tử Dao liếc mắt bực dọc: “Cô còn ngây ra đó làm gì? Không nhìn thấy tổng tài đang bận sao? Còn không mau cút đi?”

Phương Tiểu Ngư thấy hết mọi hành động của Tiêu Tử Dao từ lúc vào phòng, vốn đã ngứa mắt với cô ta lắm rồi, nào ngờ giờ còn bị cô ta mở miệng mắng chửi.

Từ sau lần ở buổi vũ hội, Phương Tiểu Ngư đã rất ghét Tiêu Tử Dao, giờ lại vô duyên vô cớ bị mắng, cô thật sự nổi giận.

Dù gì hiện giờ cũng không sợ bị đuổi việc, thôi thì cứ trút giận hết ra vậy.

Cô không hề bước ra ngoài, ngược lại còn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiêu Tử Dao rồi lớn tiếng: “Tại sao tôi phải cút? Tôi đang báo cáo công việc với tổng tài mà, ngược lại là cô, là vị hôn thê của tổng tài mà chẳng có chút đứng đắn nào, trong lúc anh ấy đang làm việc mà chạy tới công ty ưỡn ẹo, nếu để các nhân viên công ty biết tổng tài là một kẻ mê gái thì anh ấy sẽ bị mất hình tượng, cô làm như vậy chẳng giống với thiếu phu nhân nhà họ Mộc chút nào mà giống như loại gái đứng đường vô liêm sỉ hơn đấy!”

“Cô cô cô… cô nói cái gì? Cô to gan!”

Tiêu Tử Dao rõ ràng lần đầu bị người ta giáo huấn như thế, cứ đứng chỉ tay vào mặt Phương Tiểu Ngư, giận đến mặt mũi đỏ bừng.

Phương Tiểu Ngư mắng chửi rất sảng khoái, hoàn toàn không nể nang gì, tiếp tục nói: “Còn hỏi tôi nói cái gì sao? Cô nghe không hiểu tiếng người à? Cô Tiêu, cô cũng là một người có tiếng tăm có thể diện, vậy mà làm sai không chịu nhận lỗi, lại đi đổ tội cho một đứa bé, đúng là đồ mặt dày!”

Nhớ lại dáng vẻ sợ hãi khóc lóc do oan uổng của Lạc Bảo Nhi trong đêm vũ hội, cơn giận của Phương Tiểu Ngư lại càng bùng cháy.

Lời nói dối bị vạch trần, Tiêu Tử Dao lập tức hốt hoảng, nhưng vẫn không tỏ ra yếu thế: “Cô nói bậy gì đó?”

“Hừ, tôi nói bậy sao? Cô mới là nói bậy! Con trai tôi đã nói cho tôi biết, ở buổi vũ hội, rõ ràng chính cô đạp trúng thằng bé, mới khiến nó ngã vào người nhân viên bưng rượu, cô là người gây chuyện lại đổ lỗi cho người khác!”

Phương Tiểu Ngư nói ra một tràng rồi trừng mắt nhìn Tiêu Tử Dao không chút sợ sệt, ánh mắt của cô nếu như có thể phóng dao ra được thì chắc Tiêu Tử Dao đã chết hàng trăm lần rồi.

Tiêu Tử Dao từ bé đã được nuông chiều, được nhận sự phục tùng của mọi người, có bao giờ gặp phải cảnh thế này? Cô ta vội vàng quay sang Mộc Du Dương cầu cứu.

“Du Dương, anh xem cô ta kìa, dám ức hiếp em như thế, anh mau dạy dỗ cô ta giúp em đi!”

Tiêu Tử Dao lắc tay Mộc Du Dương, vẻ mặt cực kì uất ức, mắt ngân ngấn lệ.

Mộc Du Dương lại không hề nổi giận với Phương Tiểu Ngư, ngược lại quay sang trừng mắt với Tiêu Tử Dao: “Những lời cô ấy nói có thật không? Ở buổi vũ hội, không phải là lỗi của Lạc Bảo Nhi mà là lỗi của cô sao?”

“Không phải đâu, không phải đâu, em…”

Tiêu Tử Dao muốn ngụy biện, nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng của Mộc Du Dương đang nhìn mình, cô ta sợ đến mức không dám nói dối nữa.

Cô ta đành bất đắc dĩ gật đầu nói: “Đúng là em đã đạp trúng thằng bé đó trước, nhưng không phải em cố ý! Vả lại nếu nó không tông trúng người phục vụ thì bộ váy của em đâu có bị làm bẩn, đó là bộ váy đắt tiền nhất của em, em…”

“Im miệng.” Mộc Du Dương ngắt lời cô ta, lạnh lùng trách móc: “Tôi ghét nhất những kẻ nói dối, cô ra ngoài đi, giờ tôi không muốn thấy cô nữa.”

“Du Dương…”

“Ra ngoài!”

Tiêu Tử Dao định nũng nịu, nhưng nghe thấy tiếng quát của Mộc Du Dương thì không dám mở miệng nữa, đành im lặng bước ra ngoài, khi đi ngang qua chỗ Phương Tiểu Ngư, cô ta còn trừng mắt với cô.

Tiêu Tử Dao đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người căng thẳng nhìn nhau, không ai nói gì.

Cuối cùng Mộc Du Dương lên tiếng trước: “Cô muốn vội vã nghỉ việc như thế là vì chê chức vụ ở đây thấp quá đúng không?”

Phương Tiểu Ngư ngơ ngác, anh ta nói đi đâu thế? Tôi xin nghỉ việc không phải vì anh bảo không muốn nhìn thấy tôi nữa sao? Sao lại trở thành lí do là vì tôi chê chức vụ thấp? Cái mũ chụp lên đầu này cô không thể đội được!

Nhưng cô chưa kịp phản đối thì lại nghe Mộc Du Dương nói tiếp: “Nếu vậy thì sau này, cô sẽ là nhà thiết kế đứng đầu công ty Gloria, cố gắng làm việc cho tốt, đừng nghỉ đến chuyện thôi việc nữa.”

Cái gì?

Được thăng chức sao?

“Tại sao lại thăng chức cho tôi?” Phương Tiểu Ngư không hiểu.

Mộc Du Dương bình thản trả lời: “Vì cô có năng lực, có tài năng, bao nhiêu năm nay, cô chính là nhà thiết kế duy nhất được tuyển thẳng mà không có sự tranh cãi nào, những lí do đó đã đủ chưa?”

Phương Tiểu Ngư không tự chủ được mà gật đầu, những lí do đó quả là khó phản bác.

Thế thì cô nên nhận lời hay là không nên nhận lời?

“Tôi…”

“Chỉ được đồng ý, không được nói không!”

“Anh làm vậy không phải quá độc đoán chuyên chế sao?” Phương Tiểu Ngư không phục.

“Thế này gọi là độc đoán chuyên chế à? Được thôi, vậy thì cứ độc đoán chuyên chế đi, tôi trước nay luôn như vậy.” Mộc Du Dương vẫn cứ bình thản.

“Tôi phản đối!”

“Phản đối vô hiệu, được thăng chức mà còn phản đối, cô đúng là người đầu tiên đấy.”

Gương mặt luôn lạnh như băng của Mộc Du Dương chợt thoáng hiện lên một nụ cười.

Cô gái này đúng là càng lúc càng thú vị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom