Cô nghĩ về mối quan hệ giữa hai người họ hiện giờ, nếu họ chỉ là quan hệ bạn bè thông thường thì việc cô ở lại nhà bạn vài ngày sẽ không thành vấn đề.
Nhưng sau việc xảy ra đêm nay thì hai người gặp nhau chắc chắn sẽ thấy khó xử, hơn nữa cô cũng đã xác nhận mình thật sự không có cảm giác gì với Tống Đinh Hi, thế nên không muốn cho anh thêm hi vọng ảo nữa.
Nếu đã thế thì e là phải mau chóng tìm nhà rồi rời khỏi đây thôi.
Mấy ngày sau đó, Phương Tiểu Ngư hễ tan làm là lại chạy đi tìm nhà.
Nhưng dần dần cô phát hiện ra, thời buổi bây giờ thật sự khó tìm nhà quá!
Cô chạy ngược chạy xuôi khắp nơi mà vẫn không tìm được căn nào phù hợp.
Bởi vì địa điểm văn phòng công ty quá tốt, nên những căn hộ ở gần công ty đều có giá thuê rất cao, còn những căn có giá hợp lí thì lại cách công ty quá xa, không tiện đi làm, càng không tiện đưa đón Lạc Bảo Nhi.
Thật sự sầu não chết đi được!
Tại văn phòng tổng tài, Lương Vệ Lễ đang báo cáo công việc với Mộc Du Dương.
Sau khi nghe xong báo cáo, Mộc Du Dương chợt tỏ vẻ vô tình hỏi một câu: “Phương Tiểu Ngư dạo này đang làm gì?”
“Cô ấy à, cũng không làm việc gì đặc biệt, chỉ là mỗi ngày đi làm tan làm như thường lệ thôi.” Lương Vệ Lễ đột nhiên nhớ ra gì đó, vội nói tiếp: “À, phải rồi, em nghe người ta nói mấy ngày này cô ấy có vẻ đang gấp rút đi tìm nhà.”
“Tìm nhà sao?” Ánh mặt Mộc Du Dương thoáng lên một vẻ khó hiểu.
Không phải cô ấy đang ở nhà của Tống Đình Hi sao?
Sao đột nhiên lại muốn đi tìm nhà?
Mộc Du Dương dừng hết mọi việc đang làm, đưa bàn tay thon dài lên gập laptop lại, “Cô ấy tìm được chưa?”
Lương Vệ Lễ bĩu môi lắc đầu nói: “Có lẽ là chưa đâu, mấy căn nhà xung quanh công ty chúng ta đắt lắm, cô ấy lại còn phải nuôi con, chắc chắn không thuê nổi.”
Mộc Du Dương cũng biết rõ điều này, nghĩ một lúc rồi nói: “Không phải cậu có một căn chung cư sao? Là căn ngay cạnh công ty ấy, cho cô ấy thuê đi.”
Lương Vệ Lễ trợn tròn mắt, kích động nói: “Căn hộ đó của em đắt tiền lắm! Đó là căn chung cư cao cấp, cô ấy không thuê nổi đâu!”
“Tôi không bảo cậu cho cô ấy thuê theo giá trị trường.” Mộc Du Dương vẫn thản nhiên.
“Thế thì thuê theo giá gì?” Lương Vệ Lễ thật sự không thể hiểu nổi ý của Mộc đại thiếu gia.
Mộc Du Dương trầm tư một lúc rồi nói: “Cứ thu cô ấy 500 đồng một tháng đi.”
“500? Anh à anh có nhầm không thế? Một chút tiền đó cho dù có thêm một số 0 rồi nhân thêm mấy lần nữa cũng chưa đủ nữa, đây chẳng khác gì là cho không cả, anh à, anh đang đùa em chắc?”
Tròng mắt Lương Vệ Lễ như sắp lọt ra ngoài, không thể tin vào tai mình, Mộc đại tổng tài làm ăn trước nay luôn rất biết tính toán, từ lúc nào lại có cái kiểu làm ăn lỗ vốn thế này? Tiền thuê căn hộ đó ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn.
Mộc Du Dương mặc kệ vẻ kinh ngạc của anh, chỉ tự lẩm bẩm: “Cô gái đó sẽ không đến ở chùa đâu, năm trăm thật sự là quá ít, rẻ như thế sẽ khiến cô ấy nghi ngờ, nếu cậu thấy năm trăm không hợp lí thì cứ ra giá cao hơn, chỉ cần cô ấy trả nổi là được.”
Bàn tay cầm tài liệu của Lương Vệ Lễ run run, hốt hoảng nhìn Mộc Du Dương đang lầm bầm trước mặt mình, đây là Mộc Du Dương sao? Vì một cô gái mà lo lắng đến thế, còn sắp xếp mọi việc chu đáo cho cô ấy, đây là chuyện mà Mộc Du Dương chưa bao giờ làm, cái cô Phương Tiểu Ngư này rốt cuộc có quan hệ gì với anh ấy?
Lương Vệ Lễ vừa nghi hoặc lại vừa không cam tâm, căn hộ của anh bây giờ chẳng những không cho thuê được tiền mà xem ra sau này lại còn phải tốn thêm tiền rồi.
Nhưng mà căn hộ ấy dù gì cũng là bất động sản mà nhà họ Mộc đã cho anh, bây giờ Mộc đại thiếu gia cần dùng đến, anh sao có thể không giao ra?
Tại văn phòng của Lương Vệ Lễ.
Phương Tiểu Ngư đang thắc mắc, không biết vị giám đốc tưng tửng này gọi mình đến đây làm gì.
Lương Vệ Lễ ngồi nghiêm túc trên ghế, bày ra một dáng vẻ cấp trên quan tâm cấp dưới, mỉm cười nói với cô: “Tiểu Ngư à, nghe nói dạo này cô đang tìm nhà sao?”
“Đúng thế.” Phương Tiểu Ngư không hiểu sao tổng giám đốc lại rảnh rang đi quan tâm mấy việc vụn vặt của nhân viên thế này.
“Vậy đã tìm được chưa?” Lương Vệ Lễ tiếp tục hỏi.
Phương Tiểu Ngư cúi mặt lắc đầu rồi có hơi chán nản nói: “Chưa nữa, đã tìm mấy ngày rồi, nhưng cái thì quá đắt, cái thì lại quá xa, chưa thấy căn nào thích hợp cả.”
Lương Vệ Lễ tỏ vẻ rất thấu hiểu, gật đầu nói: “Đúng đấy, giờ giá nhà leo cao, khó tìm nhà lắm. Hôm nay tôi gọi cô đến là vì tôi đang có một căn hộ muốn cho thuê, cách công ty rất gần, có thể cho cô thuê được đấy.”
Phương Tiểu Ngư vừa nghe đến đây liền lập tức thấy hứng thú, vội hỏi ngay: “Thật sao? Gần công ty đi làm sẽ rất tiện, giám đốc đúng là một người tốt, thế nào, căn hộ ấy một tháng tiền thuê bao nhiêu?”
Phương Tiểu Ngư biết rõ một người có thân phận như Lương Vệ Lễ chắc chắn sở hữu rất nhiều căn nhà, chỉ sợ giá thuê cao quá, cô trả không nổi thì lúc ấy sẽ rất mất mặt.
Lương Vệ Lễ cười to: “Tiền thuê nhà, tôi chỉ thu một nửa giá thị trường.”
“Tốt quá!”
Phương Tiểu Ngư bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì thấy việc tốt như thế sao mình lại được hưởng?
Trong lòng cô lập tức thấy cảnh giác: Tổng giám đốc họ Lương này đối xử với mình tốt như thế, lẽ nào là đang có ý đồ, lẽ nào đã thích cô rồi sao?
Suy nghĩ ấy khiến Phương Tiểu Ngư lập tức thấy toàn thân nổi gai ốc, cái bánh từ trên trời rơi xuống thì không nên tùy tiện nhặt lên.
“À, chuyện là, tổng giám đốc à, tôi thấy hay là thôi đi, không cần anh phải nhọc lòng, tự tôi đi tìm là được rồi.” Phương Tiểu Ngư e dè nói.
Lương Vệ Lễ ngẩn người, trong lòng nghĩ: Cô gái này có phải bị ngớ ngẩn không? Được lợi mà không lấy, nếu cô ấy không đồng ý thì nhiệm vụ mà Mộc đại thiếu gia giao cho anh sẽ không thể hoàn thành, Mộc đại thiếu gia mà nổi nóng lên thì anh sẽ không thể gánh nổi đâu.
Cũng may đầu óc anh linh hoạt, chớp mắt đã nghĩ ra cách.
Anh lập tức quay về tư thế ông chủ nghiêm túc rồi nói: “Cô không cần phải vội vàng từ chối, căn hộ này của tôi trước nay luôn không có ai ở nên phải thường xuyên thuê người đến dọn dẹp, vừa phiền phức lại vừa tốn kém, thế nên tôi mới muốn cho cô thuê, cô giúp tôi trông coi nhà cửa, quét dọn sạch sẽ định kì, thế thì tôi sẽ tiết kiệm được tiền dọn vệ sinh, còn thu được tiền thuê nhà nữa, cô thì sẽ có chỗ ở, đây là việc đôi bên cùng có lợi, cô không ngốc đến mức sẽ từ chối chứ?”
Phương Tiểu Ngư nghe xong cảm thấy thật sự có lí, hiện giờ nhà của những người có tiền đúng là thường xuyên để trống, còn phải tốn tiền thuê người trông nom nữa, giờ cô không những giúp anh trông nhà mà mỗi tháng còn trả tiền thuê nhà cho anh thì đúng là không phải đang nhận ân huệ từ anh rồi.
Nghĩ đến đây, Phương Tiểu Ngư liền gật đầu, nhận lời thuê căn hộ ấy.
Có được sự chấp thuận của cô rồi, dây thần kinh của Lương Vệ Lễ mới giãn ra, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ!
Tan làm, Phương Tiểu Ngư đến đón Lạc Bảo Nhi rồi cùng về nhà Tống Đình Hi.
Tống Đình Hi giờ này vẫn chưa tan làm, vừa hay đỡ cho cô phải chạm mặt rồi thấy khó xử, sau khi thu dọn đồ đạc, cô để lại một mảnh giấy rồi đưa Lạc Bảo Nhi đến căn nhà Lương Vệ Lễ đã giới thiệu.
Căn hộ chung cư này rất gần công ty, chỉ cách có một con đường, đi bộ mười phút là đến, hơn nữa do tọa lạc ngay khu vực đông đúc trong trung tâm thành phố nên giao thông sinh hoạt đều rất thuận tiện.
Vừa đến trước tòa nhà, trông thấy môi trường sống xung quanh, Phương Tiểu Ngư đã thấy rất hài lòng.
Đợi đến khi lên lầu, cầm chìa khóa mở cửa bước vào, thấy khung cảnh bên trong, cô lại càng hài lòng hơn, thậm chí có thể nói là rất mừng rỡ.
Bình luận facebook