• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài Full dịch (3 Viewers)

  • Chương 293

“Sao?”

Mộc Du Dương chăm chú nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

“Chuyện là… Du Dương… Anh có còn nhớ… sáu năm trước… sáu năm trước…”

Bây giờ nhớ lại đêm cuồng nhiệt ấy, Phương Tiểu Ngư vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Ai ngờ những lời tiếp theo, Mộc Du Dương lại nói ra hộ cô.

Anh đưa tay khẽ nhấc cằm cô, xoay mặt cô qua, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, nói một cách dịu dàng và kiên định: “Vào đêm xảy ra sáu năm trước, người đó là em có đúng không?”

Phương Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn anh, cằm như sắp rơi xuống đất.

“Anh… anh biết rồi sao?” Cô không tin được mà hỏi: “Từ lúc nào mà anh biết?”

Mộc Du Dương dịu dàng đáp: “Tối qua.”

Tối qua, khi bác sĩ đưa tờ giấy giám định cho anh, anh suýt nữa đã xúc động đến mức rơi lệ, không còn dáng vẻ lạnh lùng như bình thường nữa.

Thì ra, đêm ấy cô đã mang trong mình đứa con của anh, cô đã phải một mình vất vả nuôi nấng Lạc Bảo Nhi suốt bao nhiêu năm qua.

Anh hận bản thân, hận mình không sớm nhận ra mẹ con cô, hận sự ngu xuẩn của mình.

“Tiểu Ngư, cảm ơn em đã cho anh một đứa con đáng yêu thế này.” Giọng của anh dịu dàng một cách khác thường, “Anh xin lỗi, anh đã không nhận ra hai mẹ con sớm hơn, không tìm hai người sớm hơn. Tiểu Ngư, bao nhiêu năm qua em đã vất vả rồi…”

Phương Tiểu Ngư đưa tay chặn lên môi anh khẽ nói: “Không, là do em không nhớ ra sớm thôi. Thật ra, từ lâu em đã biết rồi, nhưng lúc ấy anh và An Ly… lại sắp kết hôn, thế nên em đã chọn cách không nói cho anh biết.”

Nhắc lại chuyện đám cưới của anh và An Ly lúc ấy, Phương Tiểu Ngư liền cảm thấy buồn. Cho dù sự việc đã trôi qua rất lâu thì những tổn thương ấy vẫn hằn sâu trong lòng cô, không cách nào xóa đi được.

“Anh xin lỗi.” Mộc Du Dương đành phải lặp lại ba chữ ấy, ngoài ba chữ này ra thì anh cảm thấy mình không có tư cách để nói điều gì khác.

Phương Tiểu Ngư mỉm cười, lắc đầu muốn xóa sạch tất cả những kí ức không tốt đẹp ra khỏi đầu. Cô khẽ nói: “Sau đó thì em mất trí nhớ. Sau này tuy trí nhớ đã phục hồi nhưng việc này thì em lại cứ luôn không nhớ ra. Cho đến tận hôm qua em mới chợt nhớ lại, đang định nói cho anh biết thì không ngờ anh lại biết rồi.”

Mộc Du Dương đứng dậy, bước đến ngồi bên giường bệnh của cô, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô.

“Thế em có thể cho anh thêm một cơ hội, để anh sau này chăm sóc tốt cho hai mẹ con em không?”

Giọng của anh cực kì dịu dàng, khiến trái tim cô thấy thật ấm áp.

Cô gật đầu kiên định, “Du Dương, bây giờ thì Lạc Bảo Nhi thật sự là con của anh, một trăm phần trăm.”

Thì ra duyên phận từ đầu đã trói buộc họ lại với nhau, thì ra số phận từ lâu đã ban tặng cho họ món quà tuyệt nhất.

Trong lúc hai người đang mặn nồng thì Lạc Bảo Nhi nằm trên giường bỗng khẽ cử động ngón tay bé xinh, đôi mắt từ từ mở ra.

“Lạc Bảo Nhi?” Phương Tiểu Ngư mừng rỡ gọi to, sau đó bảo Mộc Du Dương đi gọi bác sĩ đến.

Mộc Du Dương không dám chậm trễ, lập tức ra ngoài gọi bác sĩ.

Bác sĩ mau chóng chạy đến, kiểm tra toàn diện cho Lạc Bảo Nhi, sau đó nói với họ Lạc Bảo Nhi đã không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏe.

Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư vui mừng không kể xiết, nhưng vẫn do dự không biết có nên cho cậu bé biết tin vui ấy không.

“Mẹ ơi, chú Mộc ơi, hai người đang cười gì thế?” Lạc Bảo Nhi thắc mắc nhìn mẹ và chú Mộc, họ đang cười tít mắt, không biết là việc gì mà lại khiến họ vui như thế.

Phương Tiểu Ngư bước xuống giường bệnh, từ từ đi đến bên cạnh Lạc Bảo Nhi, nắm lấy tay cậu khẽ nói: “Lạc Bảo Nhi, mẹ bây giờ muốn nói cho con nghe một tin vui, con có muốn nghe không?”

Lạc Bảo Nhi phấn khích như muốn nhảy cẫng lên: “Đương nhiên là con muốn nghe rồi! Mẹ ơi mẹ mau nói đi…”

Lạc Bảo Nhi chu môi nũng nịu, hai mắt sáng lấp lánh đầy kì vọng.

Mộc Du Dương cũng ngồi xuống bên cạnh Lạc Bảo Nhi, nắm lấy bàn tay kia của cậu khẽ hỏi: “Lạc Bảo Nhi, con biết chú là ai không?”

Lạc Bảo Nhi cười tít mắt nói: “Đương nhiên là con biết! Chú chính là chú Mộc! Chú là chú Mộc thương Lạc Bảo Nhi nhất, là chú Mộc tốt nhất trên thế gian này!”

Mộc Du Dương cũng cười rất tươi, khẽ nói tiếp: “Thế bây giờ mẹ và chú Mộc đã kết hôn rồi, con có biết con có thể gọi chú là gì không?”

Lạc Bảo Nhi nghĩ một lúc, sau đó ngượng ngùng hỏi: “Là… bố sao?”

Hỏi xong, gương mặt cậu có hơi đỏ lên.

Mộc Du Dương mỉm cười nhìn cậu, Phương Tiểu Ngư liền nói: “Được rồi, anh đừng chọc con nữa được không? Lạc Bảo Nhi, mẹ nói cho con biết, chuyện là… chuyện là…”

Phương Tiểu Ngư vốn đã định nói ra, nhưng bây giờ lời đến miệng, cô lại phát hiện mình không biết phải nói như thế nào.

Mộc Du Dương tiếp lời cô, dùng ánh mắt kiên định nhìn Lạc Bảo Nhi, dịu dàng nói: “Lạc Bảo Nhi, chú Mộc kể cho con nghe một câu chuyện nhé?”

Lạc Bảo Nhi gật đầu: “Vâng, Lạc Bảo Nhi thích nghe kể chuyện lắm.”

Mộc Du Dương khẽ nói: “Vào một đêm sáu năm trước, có một chàng trai và một cô gái gặp nhau. Đêm đó, họ không hề biết cả hai chính là tình yêu cả đời sau này của họ, cho nên sau đêm đó, họ đã chia tay nhau.”

Lạc Bảo Nhi nheo mắt nhìn Mộc Du Dương, chờ anh kể tiếp.

“Sau đó, sáu năm sau, cô gái ấy đã đem một thiên thần nhỏ đáng yêu xuất hiện bên cạnh chàng trai kia, nhưng rất tiếc, anh ta lại không nhận ra họ, cũng hoàn toàn không biết thiên thần nhỏ ấy chính là thiên thần của mình.”

Lạc Bảo Nhi là đứa trẻ thông minh, lập tức đoán ra: “Chàng trai và cô gái mà chú Mộc nói có phải là chú và mẹ không?”

Mộc Du Dương ngẩn người một lúc rồi gật đầu.

“Ừ. Cho nên, thật ra chú Mộc không phải là chú của Lạc Bảo Nhi, mà là…”

“Bố?”

Lạc Bảo Nhi gọi ra tiếng kêu ấy, hai mắt lập tức sáng rực lên.

“Bố ơi!” Lạc Bảo Nhi mừng đến mức muốn nhảy khỏi giường, cậu bé kích động không ngủ được nữa, muốn ôm lấy chú Mộc, à không, ôm lấy bố, để được bố bế lên!

Lúc đầu, Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương còn lo, sợ rằng Lạc Bảo Nhi sẽ không chấp nhận được sự thật này, ít nhất thì nhất thời sẽ không chấp nhận được, nhưng họ không ngờ, Lạc Bảo Nhi không những không buồn mà còn vô cùng mừng rỡ gọi bố!

Phương Tiểu Ngư có hơi toát mồ hôi, thằng bé này, lúc này là lúc nào mà không biết kiềm chế như thế?

Mộc Du Dương giữ Lạc Bảo Nhi đang nhảy tưng tưng lại, dịu dàng nói: “Con ngoan, nằm yên đi, chờ sau khi con khỏi bệnh rồi thì muốn gì cũng được.”

“Thế bố có thể đưa con đi chơi công viên giải trí không? Có thể đưa con đi ăn lẩu cay không? Có thể đưa con đi học, nói với các bạn con rằng bố là bố của Lạc Bảo Nhi không?”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom