Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 337
Thẩm Mục đẩy thẳng cửa phòng làm việc của Phương Tiểu Ngư, thẳng thắn nói một mạch.
Ngoài dự liệu của anh ta, Phương Tiểu Ngư không từ chối như thường ngày mà gật đầu ngay, “Được, em bây giờ sẽ bảo Lục Trạch đi thông báo cho các cổ đông, anh chuẩn bị đi, khoảng hai tiếng nữa cuộc họp sẽ bắt đầu.”
Thẩm Mục vốn còn định cố gắng đòi hỏi, không ngờ Phương Tiểu Ngư lại nhanh chóng đồng ý anh ta như vậy. Xem ra, Phương Tiểu Ngư chắc đã không còn cảnh giác anh ta nữa.
Hai tiếng sau, cuộc họp bắt đầu. Lúc Thẩm Mục đến phòng họp, các cổ đông quả nhiên đã có mặt đầy đủ.
Phương Tiểu Ngư và Lục Trạch cũng đến ngay sau đó, Thẩm Mục nói ngay: “Trợ lý Lục, văn kiện lần này anh đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Lục Trạch nở nụ cười bí hiểm, lớn tiếng trả lời đến nổi cả phòng đều có thể nghe được: “Tổng tài yên tâm đi. Lần này tôi đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi trao quyền hành công ty lại cho anh thôi!”
Thẩm Mục vui mừng, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến thế. Chỉ cần nắm trong tay quyền hành của công ty thì không bao lâu nữa, anh ta có thể ở bên cạnh An Ly rồi!
Anh ta ngồi vào ghế, chờ Phương Tiểu Ngư tuyên bố bắt đầu hội nghị.
Phương Tiểu Ngư bước lên vị trí đầu, chậm rãi ngồi xuống. Cô nhìn qua hết thảy mọi người trong phòng họp rồi đột nhiên nói: “Hôm nay tôi mời các vị cổ đông đến hội nghị này là vì tôi muốn trao trả quyền hành công ty lại cho chồng của tôi, Mộc Du Dương, cũng là tổng tài của mọi người. Nếu anh ấy đã trở về thì tôi cũng không cần tiếp tục quản lý tập đoàn nữa.”
Các vị cổ đông đều lần lượt gật đầu, đối với họ mà nói, Phương Tiểu Ngư hay Mộc Du Dương dù ai làm tổng tài cũng như nhau, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến họ.
Phương Tiểu Ngư nói tiếp: “Và bây giờ, tôi xin mời chồng của tôi bước ra đây.”
Ngay sau lời nói của cô, bên dưới liền xôn xao hẳn lên.
“Cái gì?”
“Cô Phương, cô đang đùa đó à?”
“Cô Phương, đùa trong khi họp không hay lắm đâu.”
...
Trong đám ồn ào bên dưới, Thẩm Mục hình như ý thức được điều gì đó, gương mặt anh ta bỗng nhiên tái lại.
Sau đó, cửa phòng họp mở ra, một người đàn ông thanh tú, khí khái hiên ngang bước vào dưới con mắt kinh ngạc của mọi người.
“Chuyện này... ”
“Sao lại có đến hai tổng tài Mộc?”
“Không phải tôi nhìn nhầm chứ?”
Lương Đào Quốc cuối cùng không chịu nổi nữa, ông đứng dậy hỏi thẳng: “Cô Phương, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Mộc Du Dương bình tĩnh bước vào, anh tiến đến bên cạnh Phương Tiểu Ngư, ngồi vào ghế mà Lục Trạch mang đến cho anh.
Mặt Thẩm Mục lúc này tái mét, nhưng anh ta vẫn cố gắng gượng gạo, ngồi im tại chỗ, kiên quyết hỏi: “Tiểu Ngư, em làm vậy là ý gì? Anh ta là ai?”
Phương Tiểu Ngư cười lạnh lùng, đang định nói thì Mộc Du Dương đã nói trước: “Tôi là ai, anh còn không rõ sao?”
Thẩm Mục cố nén sự run rẩy, trả lời: “Đừng có thừa nước đục thả câu. Nói đi, anh từ đâu đến, mục đích là gì?”
Nói xong, anh ta nhìn sang Phương Tiểu Ngư nói tiếp: “Tiểu Ngư, đừng làm loạn nữa. Ở đây không phải chỗ để em đùa.”
Mộc Du Dương ngồi im trên trên ghế nhìn Thẩm Mục từ đầu đến chân, nói: “Phải, rất hoàn hảo, thật sự có thể lộng giả thành chân.”
Các cổ đông trong phòng họp, bao gồm cả Lương Đào Quốc nhìn hai Mộc Du Dương giống nhau, hoàn toàn không hiểu đoạn đối thoại giữa hai người họ là thế nào.
Mộc Du Dương không nói thêm, đưa mắt nhìn sang Lục Trạch. Lục Trạch hiểu ý, mở túi, đem một hồ sơ ra đọc lớn: “Thẩm Mục, nam, năm nay 28 tuổi, quốc tịch Mỹ... ”
Nghe Lục Trạch đọc lên những thông tin này, mặt Thẩm Mục càng lúc càng tối sầm lại, trước sau anh ta chỉ biết cúi đầu.
Đọc xong, Lục Trạch nhìn vào các vị cổ đông, tiếp tục nói: “Thưa các vị cổ đông, hôm nay cô Phương mở cuộc họp này, mục đích không những chuyển giao quyền hành công ty lại cho anh Mộc mà còn muốn công khai một âm mưu to lớn cho mọi người được biết!”
Các thành viên hội đồng quản trị bỗng chốc nhốn nháo lên, bắt đầu xì xầm bàn tán.
Lục Trạch hắng giọng một cái, dõng dạc nói lớn: “Anh ta, chính là Thẩm Mục!”
Nói xong, Lục Trạch chỉ tay vào tên Thẩm Mục đang ngồi cách Phương Tiểu Ngư không xa, nói tiếp: “Anh ta đã đi phẫu thuật gương mặt cho giống mặt của anh Mộc, vào Thịnh Thế Mộc Thiên giả mạo thân phận anh Mộc, mưu đồ cướp đoạt quyền hành Thịnh Thế Mộc Thiên!”
Mộc Du Dương lạnh lùng quan sát Thẩm Mục, thỉnh thoảng cười lạnh lùng.
Thẩm Mục lúc này đã hoàn toàn thất thế, không biết nên làm gì.
“Về chuyện ai sai khiến anh ta làm vậy thì anh Mộc và cô Phương sau này sẽ tự điều tra rõ ràng. Bây giờ chúng ta nên đuổi tên vô lại này ra khỏi công ty đi.”
Nói xong, cửa phòng hội nghị lại được mở ra, bước vào là một nhóm cảnh sát mà trước đó Lục Trạch đã báo đến.
Sau khi cảnh sát giải Thẩm Mục đi, hội nghị vẫn tiếp tục tiến hành. Quyền hành tập đoàn được trao lại cho Mộc Du Dương, Phương Tiểu Ngư cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Thật ra, Mộc Du Dương vốn không đồng ý chuyện Phương Tiểu Ngư giao lại quyền hành công ty cho anh. Anh nói của anh cũng là của cô, cho nên quyền hành này vốn dĩ nên để cô nắm, vì cô cần có nó, anh chỉ giúp cô quản lý công ty là được rồi.
Nhưng Phương Tiểu Ngư sống chết gì cũng không đồng ý, một khóc hai gào ba đòi tự tử, cuối cùng cô thút tha thút thít nói mình đã quá mệt mỏi, không muốn làm tổng tài gì đó nữa thì Mộc Du Dương mới đồng ý tiếp quản lại tập đoàn.
Thành phố Y, trong biệt thự của Tô Lạc Nhĩ, An Ly đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ đi. Cô cần phải nhanh hơn một chút, mẹ cô có thể đã biết chuyện rồi.
Lúc nãy xem tin tức thấy Thẩm Mục bị bắt, Mộc Du Dương trở về, cô liền biết kế hoạch của mẹ cô lại thất bại. Hơn nữa thất bại lần này là do cô gây ra, do cô đã mềm lòng không thẳng tay giết chết Mộc Du Dương, mẹ cô nhất định sẽ không tha thứ cho cô.
Bụng mang dạ chửa đã được bảy tháng, bây giờ di chuyển cũng có chút bất tiện. Phải rất khó khăn cô mới kéo được hành lý ra đến cửa, nhưng vừa mở cửa thì đã gặp phải Tô Lạc Nhĩ.
“Con muốn đi đâu?”
Giọng Tô Lạc Nhĩ đầy tức giận làm cô lạnh toát cả người.
An Ly ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt u tối đáng sợ của Tô Lạc Nhĩ, ánh mắt của bà ta hung hãn như muốn giết người.
Cô lắp bắp trả lời: “Con... Con... ”
“Con thật là to gan!” Tô Lạc Nhĩ hét lớn làm cô giật thót tim, hồn bay phách tán.
“An Ly, con đã không giết Mộc Du Dương? Con gạt mẹ?” Tô Lạc Nhĩ nghiến răng từng chữ từng chữ, bà ta hận không thể dùng cơn lửa giận dữ này mà thiêu đốt đứa con gái bất hiếu kia!
“Con xin lỗi mẹ, con sai rồi... Nhưng mà, con thật sự... con thật sự không thể đẩy Du Dương vào con đường chết được... ”
Cô vừa nói vừa khóc. Nhưng những giọt nước mắt này đối với Tô Lạc Nhĩ chỉ là biểu hiện của sự yếu hèn!
“Vậy thì mày chết thay cho nó đi!” Tô Lạc Nhĩ gào thét, giật lấy hành lý rồi hung hăng ném vào ra ngoài.
Last edited:
Bình luận facebook