“Con khốn này, muốn chết à?”
Tiểu Tử Dao nổi điên, vung tay định tát Phương Tiểu Ngư, nhưng lập tức bị Mộc Du Dương nắm chặt cổ tay.
“Du Dương, anh bỏ em ra, để em dạy cho con khốn này một bài học!” Tiêu Tử Dao thấy mình bị ngăn lại thì lập tức hét lên.
Mộc Du Dương chán ngán buông cô ta ra, ánh mắt lạnh như băng, trông rất đáng sợ.
Anh lạnh lùng nói, từng lời từng chữ đều buốt giá: “Đây không phải nhà họ Tiêu, càng không phải chỗ để cho cô làm loạn, văn phòng gọn gàng của tôi đã bị cô làm thành ra thế này, xem ra cô không hề hiểu rằng mình đã là vị hôn thê của Mộc Du Dương tôi, nếu cô không muốn làm vị hôn thê nữa thì cứ tiếp tục gây chuyện đi, còn không thì lập tức cút cho khuất mắt tôi, đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai.”
Tiêu Tử Dao vốn định nói thêm gì đó, nhưng nghe thấy lời uy hiếp của Mộc Du Dương, sợ anh giận lên sẽ hủy hôn nên không dám hung hăng nữa, chỉ giậm mạnh bàn chân đang mang giày cao gót của mình rồi giận dữ bước ra khỏi văn phòng.
Lại là vì con khốn đó, khiến mình với Du Dương cãi nhau!
Trong lòng Tiêu Tử Dao lại càng tăng thêm sự căm ghét và thù hận Phương Tiểu Ngư.
Cô ta nổi giận đùng đùng về thẳng nhà, sau đó liền sai người đi điều tra thông tin của Phương Tiểu Ngư.
Cô ta muốn xem thử, con hồ li tinh này rốt cuộc là kẻ như thế nào!
Trong văn phòng nơi Tiêu Tử Dao vừa mới lật tung, Phương Tiểu Ngư đang thu dọn các hồ sơ giấy tờ vương vãi trên sàn, vừa dọn vừa hỏi thăm tổ tiên của thiên kim tiểu thư nhà họ Tiêu ấy mấy trăm lần.
Cô là thiên kim tiểu thư, chỉ cần phá tưng bừng là được, còn tôi đây sẽ phụ trách thu dọn bãi chiến trường.
Nhưng rồi cô chợt nghĩ lại, ơ, mình là nhà thiết kế trưởng của công ty cơ mà, sao lại phải đi làm mấy việc của lao công này?
Nghĩ đến đây, cô lập tức bỏ hết đống giấy tờ xuống rồi bất mãn nói với hai kẻ thấy cô vất vả từ nãy mà không giúp chút nào: “Tổng tài, tổng giám đốc, cái đống hổ lốn do cô Tiêu ấy bày ra, sao lại bắt tôi phải dọn dẹp? Không lẽ không thể gọi nhân viên vệ sinh đến sao?”
Lương Vệ Lễ đuổi được ôn thần Tiêu Tử Dao đi rồi nên tâm trạng đang rất thoải mái, ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc da màu đen, vừa nhai kẹo cao su vừa đọc tạp chí lá cải, mấy lời oán trách của Phương Tiểu Ngư, anh cứ giả vờ không nghe thấy, chỉ ngồi cười hi hi.
Phương Tiểu Ngư bất lực hừ một tiếng rồi đổi mục tiêu, quay sang nói với Mộc Du Dương: “Mộc đại tổng tài, đây là việc mà vị hôn thê ngang ngược của anh gây ra, tại sao lại bắt tôi phải dọn?”
Mộc Du Dương đang ngồi đọc hợp đồng trên chiếc ghế vốn là của Lương Vệ Lễ, lúc này mới liếc mắt nhìn Phương Tiểu Ngư đang bực dọc rồi bình thản nói: “Nếu không phải tại tối qua đến nhà cô ăn cơm thì tôi đã không bị kẹt lại ở nhà cô, Tiêu Tử Dao cũng không đến nỗi không tìm được tôi mà chạy đến đây làm loạn, thế nên suy cho cùng thì bãi chiến trường này là do cô gây ra, đương nhiên phải là do cô dọn rồi.”
“Đây là lí lẽ ngang ngược gì thế?” Phương Tiểu Ngư thật sự không phục, nhưng ngặt nỗi cô đang là nhân viên của anh nên đành phải nuốt cục tức này vào trong thôi.
Mộc Du Dương làm sao không biết lí lẽ này thật sự rất ngang ngược, nhưng sau khi trải qua một đêm ở nhà Phương Tiểu Ngư, anh chợt nhận ra bản thân rất thích nhìn dáng vẻ bận rộn của cô gái này khi ở bên cạnh mình, chỉ cần có cô ở bên cạnh thì anh liền cảm thấy rất yên tâm, thế nên mới viện cớ giữ cô lại thu dọn tàn cục.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Phương Tiểu Ngư cuối cùng cũng có thể quay về với công việc thật sự của mình.
Một ngày làm việc trôi qua, Phương Tiểu Ngư vừa tan làm thì nhận được điện thoại từ trường mẫu giáo.
“Chị Phương, tôi là cô giáo Trương đây, lần trước có nói với chị về sự kiện hoạt động phụ huynh cuối tuần này, chị còn nhớ không?”
“Nhớ chứ nhớ chứ, nhưng ngày mai mới là thứ sáu thôi phải không?” Phương Tiểu Ngư nghĩ một chút rồi trả lời.
“Vâng, hoạt động chính thức diễn ra vào cuối tuần, nhưng hai giờ chiều mai thì các phụ huynh cần phải đến để làm quen với sân đấu và quy tắc.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô đã thông báo.”
Phương Tiểu Ngư biết ở các hoạt động dành cho phụ huynh này thì sẽ có rất đông người, cần phải nắm rõ sân đấu và các quy tắc sự kiện ở đó, đến lúc ấy sẽ đỡ bị rối.
Đang định cúp máy thì lại nghe cô Trương nói bồi thêm một câu: “Chị nhớ bảo bố của Lạc Bảo Nhi cùng đến nhé.”
Vẻ mặt Phương Tiểu Ngư lập tức hiện lên nét khó xử, cô ngập ngừng nói: “À… ừ, được, cảm ơn.”
Cúp máy xong, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định gọi cho Mộc Du Dương.
Điện thoại chỉ kêu một tiếng là đã có người bắt.
“Có chuyện gì?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm dày quen thuộc.
“Vừa rồi cô giáo ở trường gọi điện đến, nói phụ huynh ngày mai phải đến trường làm quen với sân đấu và quy định, tôi muốn hỏi anh có thời gian không.” Phương Tiểu Ngư trong lòng thấp thỏm, một mặt cô không muốn Mộc Du Dương sẽ đi, vì ở bên cạnh anh cô cứ luôn thấy không yên, nghĩ ngợi lung tung, nhưng mặt khác cô lại rất mong anh sẽ đi, để Lạc Bảo Nhi sẽ không bị bạn bè chọc ghẹo là đứa bé không có cha nữa.
Đầu dây bên kia chợt không có âm thanh gì, khiến trái tim Phương Tiểu Ngư căng thẳng như sắp rơi ra khỏi lồng ngực.
Một lúc sau mới có tiếng trả lời: “Ngày mai mấy giờ? Tôi sẽ sắp xếp thời gian.”
“Hai giờ chiều!” Phương Tiểu Ngư trong lòng vừa mừng rỡ lại vừa bất an.
“Được, hai giờ chiều mai, cô chờ tôi ở đường Đức Hinh.” Có vẻ như nghe ra được niềm vui trong giọng nói của Phương Tiểu Ngư nên giọng của Mộc Du Dương cũng trở nên ấm áp hơn nhiều.
“Được!” Phương Tiểu Ngư nhận lời ngay.
Sau khi cúp máy, Phương Tiểu Ngư nắm chặt điện thoại trong tay, thầm nghĩ, cái tên Mộc Du Dương này cũng được đấy chứ…
Chẳng mấy chốc đã đến giờ hẹn ngày hôm sau.
Phương Tiểu Ngư từ sáng đã xin nghỉ buổi chiều, đứng đợi ở điểm hẹn, đường Đức Hinh.
Nơi này cách công ty không xa, nhưng vì không phải là đường lớn mà chỉ là một ngõ nhỏ nên người qua lại rất thưa thớt, vừa hay có thể tránh việc nhân viên công ty trông thấy cô ở cùng với Mộc Du Dương, tránh được lời đàm tiếu.
Phương Tiểu Ngư vừa đứng nghịch điện thoại vừa chờ Mộc Du Dương đến.
Đột nhiên có một chiếc xe tưới cây từ từ chạy đến bên cạnh cô, vừa chạy vừa phun nước.
Phương Tiểu Ngư sợ bị ướt nên vội vàng cất điện thoại, định băng qua đường để đi qua hướng đối diện.
Nhưng khi cô đang băng qua được nửa đường thì đột nhiên có một chiếc xe tải chở hàng phóng đến.
Một tiếng rú ga vang lên, Phương Tiểu Ngư quay đầu nhìn, thấy chiếc xe ấy dù đang là ban ngày nhưng lại mở đèn pha, khiến cô chói mắt, buộc phải nheo mắt lại.
Chiếc xe ấy có vẻ không trông thấy cô, cứ tiếp tục lao đến, Phương Tiểu Ngư kinh hãi đứng ngây tại chỗ, nhất thời quên mất việc né tránh.
Bỗng nhiên, có một tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Một giọng đàn ông hốt hoảng cũng đồng thời vang lên: “Tiểu Ngư!”
Phương Tiểu Ngư cảm thấy có một nguồn lực mạnh mẽ hướng về phía mình, một người đàn ông đã mau chóng ôm lấy cô rồi đẩy về phía lề đường.
Ngay khoảnh khắc ngã xuống, người ấy mau chóng chỉnh hướng lại cho cô, đẩy cô lên trên còn anh thì nằm bên dưới, nhưng đầu cô vẫn không may đập nhẹ xuống đất, cảm thấy choáng váng.
Phương Tiểu Ngư vừa ôm đầu vừa nhìn lại.
Người đang nằm bên dưới cô chính là Mộc Du Dương!
Bình luận facebook