Phương Tiểu Ngư bị anh ta bóp cổ muốn nghẹt thở, gương mặt trắng hồng dần trở nên tím tái, cô khào khào giọng cố gắng nói: “Cứ nằm mơ đi!”
An Tề thực sự bị chọc giận, anh ta bỏ tay khỏi cổ cô, chuyển sang nắm tóc của cô lôi đi.
Phương Tiểu Ngư bị giật tóc đau điếng, cố gắng dùng tay giữ tóc lại để khỏi bị giật đứt, vẻ mặt khổ sở vô cùng.
An Tề thô bạo lôi cô đến một đống cỏ khô cách đó không xa, nằm đè lên người cô rồi bỉ ổi nói: “Tôi đã cho cô cơ hội chủ động rồi, là do cô không biết trân trọng, thế thì đừng có trách tôi.”
Dứt lời, anh ta bắt đầu cởi áo của cô ra.
Phương Tiểu Ngư kêu gào thảm thiết, cố gắng chống cự, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Chẳng mấy chốc, nút áo sơ mi trước ngực của cô đã bị cởi ra, để lộ xương quai xanh quyến rũ.
Ánh mắt An Tề như sáng lên, hình ảnh trước mắt quá đẹp, anh ta gần như kích động đến chảy cả dãi.
Mọi phản kháng của Phương Tiểu Ngư đều vô ích, cô tuyệt vọng kêu gào, tay không ngừng đấm lên người anh ta, bộ dạng háo sắc của An Tề khiến cô thật sự cảm thấy ghê tởm, gần như muốn nôn ra ngoài.
Nơi này hoang vắng như thế, hoàn toàn không có người qua lại, Phương Tiểu Ngư cảm thấy hôm nay có thể cô sẽ chết ở đây, nhưng Lạc Bảo Nhi của cô giờ không biết đang ở đâu, nghĩ đến đây, cô càng thấy tuyệt vọng, nước mắt không kiềm được mà trào ra.
An Tề cúi đầu, muốn thưởng thức mùi vị của cô gái này.
Đột nhiên, hông của anh ta bị ai đó đạp mạnh vào, ngã lăn ra khỏi người Phương Tiểu Ngư.
Anh ta giận dữ bò dậy mắng chửi: “Khốn kiếp! Là ai dám phá chuyện vui của ông đây?”
Nhưng sau khi định thần nhìn rõ người kia rồi, anh ta lập tức bủn rủn như vừa trông thấy ma, không thể tin vào mắt mình, miệng lắp bắp nói: “Mộc… Mộc… Mộc Du Dương? Sao… sao cậu lại đến đây?”
Phương Tiểu Ngư cũng trông thấy Mộc Du Dương, cô vẫn còn chưa trấn tĩnh lại, ngồi trên đống cỏ, nắm chặt lấy cái áo vừa bị lột của mình, co ro run rẩy.
Trái tim Mộc Du Dương chợt dâng lên một nỗi đau không kiểm soát được, anh liền cởi áo vét khoác lên người cô.
Vừa rồi anh nhận được điện thoại của Lương Vệ Lễ, nói Phương Tiểu Ngư mới sáng sớm chẳng hiểu sao lại đến công ty xin nghỉ việc, còn kéo theo một cái va li lớn, trông có vẻ như sắp sửa đi xa.
Cảm nhận được có điều không ổn, anh liền phái người đi khắp các bến xe và sân bay tìm kiếm, cuối cùng bắt gặp Phương Tiểu Ngư đang mua vé máy bay ở sân bay.
Nhận được thông tin ấy, anh lập tức lên đường bám theo Phương Tiểu Ngư đến tận đây.
Trông thấy cô bước vào nhà kho lâu rồi không ai qua lại này, anh liền vào trong tìm hiểu, lập tức trông thấy cảnh tượng đáng chết vừa rồi!
Thân hình mảnh khảnh của Phương Tiểu Ngư sau khi được khoác áo vét trông lại càng mỏng manh hơn, cô nước mắt đầm đìa nhìn Mộc Du Dương, ánh mắt ấy là của một người đang gặp nạn chợt gặp được cứu tinh, vừa đáng thương lại vừa đầy hi vọng.
Mộc Du Dương nhíu mày, sau đó quay sang nhìn An Tề, ánh mắt anh lạnh như băng, khiến người ta khiếp sợ.
An Tề bất giác lùi lại vài bước, sợ đến mức không thốt nên lời.
Mộc Du Dương cũng không để anh ta kịp định thần, bước nhanh đến giơ tay phải đấm thẳng vào mặt An Tề.
Nhà họ Mộc rất chú trọng đến sự an toàn và khả năng tự vệ của người thừa kế, thế nên khi Mộc Du Dương còn bé thì Mộc lão gia đã mời vài danh sư đến dạy anh các môn võ, một mình anh hoàn toàn có thể hạ gục vài người chứ đừng nói chỉ là tên An Tề vô dụng đã quen bám váy vợ này.
An Tề bị đấm ngã lăn ra đất, mũi và miệng đều tóe máu, anh ta kinh hãi nhìn Mộc Du Dương, muốn giải thích nhưng không biết phải mở miệng thế nào, đành phải bụm miệng rồi lùi dần ra sau, định bỏ chạy
Mộc Du Dương từ từ tiến đến, áp sát An Tề.
An Tề biết rõ Mộc Du Dương không phải là người anh ta có thể động vào, thế nên liền bắt đầu quỳ xuống xin tha mạng: “Mộc… Mộc đại tổng tài, cậu hiểu lầm rồi, cậu nghe tôi giải thích đã, không phải như cậu nghĩ đâu, là… là con khốn ấy đã dụ dỗ tôi trước!”
Phương Tiểu Ngư thấy anh ta lại định bịa chuyện thì tức đến mức sắp phát khóc, giận dữ mắng chửi: “Anh lại nói bậy gì thế? Bảo tôi dụ dỗ anh thì thà tôi chết đi còn hơn!”
“Cái con khốn này, cô…”
An Tề đang định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị Mộc Du Dương tung chân đạp thẳng vào mặt.
Mộc Du Dương dùng giọng điệu lạnh lùng đáng sợ cảnh cáo: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh mà còn dám dùng từ ngữ bẩn thỉu để mắng cô ấy thì tôi sẽ lấy mạng của anh đấy.”
Gương mặt An Tề vốn đã bị thương, giờ lại chịu thêm một cú đá nữa nên bị biến dạng, anh ta đau đớn cầu xin.
“Dừng lại!”
Một giọng nói hốt hoảng vang lên.
Ba người quay ra nhìn, trông thấy Tiêu Tử Dao đột nhiên xuất hiện ở cổng nhà kho.
Tiêu Tử Dao hoàn toàn không muốn đến nơi này, thế nên đã nhờ anh rể An Tề đi thay, trao trả Lạc Bảo Nhi lại cho Phương Tiểu Ngư.
Bản thân cô ta thì ngồi chờ ở một nơi cách nhà kho không xa, nhưng chờ mãi vẫn không thấy An Tề trở ra, cô ta đành phải vào xem thử.
Vừa đến cổng nhà kho, cô ta đã nhận ra quang cảnh xung quanh có gì đó không ổn, bởi một nơi vốn không ai ghé đến này hôm nay lại đột nhiên có hai chiếc xe sang màu đen đỗ lại.
Tiêu Tử Dao bước nhanh vào trong, rõ ràng rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Mộc Du Dương ở đây.
Cô ta thấy bộ dạng của An Tề thì liền cảm thấy thương xót, lập tức cầu xin: “Du Dương, tha cho anh ấy đi, là em đã bảo anh ấy đến.”
Mộc Du Dương không hề nghe lời cô ta mà tha cho An Tề, ngược lại còn dùng chân giẫm mạnh lên mặt An Tề khiến anh ta đau đớn la oai oái.
Mộc Du Dương nheo mắt lạnh lùng hỏi: “Nói, tôi cho cô cơ hội, mau giải thích rõ ràng đi.”
Tiêu Tử Dao cúi đầu, nhăn mặt, dáng vẻ thành khẩn nói: “Du Dương, em làm thế này đều là vì chúng ta thôi, con khốn này năm lần bảy lượt gây chuyện, em đuổi cô ta anh lại không đồng ý, thế nên em đành phải nghĩ cách để cô ta ra đi.”
“Rồi sao nữa?” Mộc Du Dương hỏi tiếp.
“Cô ta đã bắt cóc Lạc Bảo Nhi, ép tôi phải từ chức, ép tôi phải rời khỏi thành phố này, còn bảo tên anh rể vô liêm sỉ của cô ta đến đây cưỡng bức tôi!” Phương Tiểu Ngư tiếp lời, dùng hết sức lực quát vào mặt Tiêu Tử Dao, giờ cô chỉ hận mình không thể xông đến xé nát bản mặt của Tiêu Tử Dao!
“Cô ngậm máu phun người!” Tiêu Tử Dao mạnh miệng phản bác, “Tôi đúng là đã dùng con trai cô để ép cô rời đi, nhưng hoàn toàn không bảo anh rể đến cưỡng bức cô, nếu bảo anh ấy làm gì cô thì không những có lỗi với chị tôi mà còn làm bẩn cơ thể của anh rể tôi nữa!”
Vẻ mặt cô ta rất thành thật, thế thì mọi chuyện đã rõ rồi.
Tiêu Tử Dao đúng là không bảo An Tề động vào Phương Tiểu Ngư, việc xảy ra vừa rồi là do An Tề ham mê sắc đẹp của Phương Tiểu Ngư nên mới lén muốn chiếm hữu cô.
Mộc Du Dương nhấc chân ra khỏi mặt An Tề, An Tề vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì bụng đã bị ăn một cú đá của Mộc Du Dương, cả người lăn ra xa mấy mét, miệng phun ra một ngụm máu tươi, đau đến mức thậm chí còn chẳng kêu lên được.
Tiêu Tử Dao sợ đến tái mặt, không dám ho he gì nữa.
Bình luận facebook