Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô tỏ vẻ đáng thương đó cho ai xem.
Bầu trời bên ngoài hôm nay bỗng đẹp đến lạ thường, trái ngược với tâm trạng của cô lúc này. Con đường hôm nay, đến sở công chính lại nhanh đến lạ thường không mất quá nhiều thời gian.
Từ xa xa, cô đã nhìn thấy Bạch Tư Vũ đứng trước cửa. Vẫn dáng vẻ quen thuộc nhưng xa lạ ấy, tạo cho người đối diện cảm giác xa cách nhưng lại tham lam muốn gần gũi.
Dáng người cao tráo, cơ thể cân đối, khuôn mặt vuồn, đôi chân mày kiếm, sống mũi cao, đôi môi bạc hững hờ. Cặp mắt như chim ưng đang nhìn con mồi của mình, cặp mắt tỏa ra sự tàn ác và hung bạo như khóa chặt lên người của Mục Tịch Nhi.
“Cuối cùng cô cũng bò được tới đây rồi à. Tôi những tưởng lâu lắm cô mới bò tới chứ?” Cau mày và giọng nói khinh bỉ nói với cô.
“Em xin lỗi, giờ em đã đến rồi.” Mục Tịch Nhi nhỏ giọng nói, cô cũng đã quyết định rồi sẽ rời xa anh nên cô cũng không muốn nói gì nữa.
Nhìn cô cúi đầu xuống nói, cảm giác bức bối và khó chịu ngày càng nhiều thêm. Bạch Tư Vũ càng chán ghét nhiều hơn, bộ dáng thanh thuần của cô “Rốt cuộc cô muốn kéo dài cuộc hôn nhân này bao lâu nữa. Cô đừng có mộng tưởng tôi sẽ hồi tâm chuyển ý. Ngày hôm nay, cô không ký tôi sẽ buộc cô phải ký.”
Mục Tịch Nhi lúc này ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh và nói “Anh yên tâm, em đến đây là quyết định sẽ đồng ý ly hôn với anh. Một lời đã định không thay đổi.”
“Cô đồng ý ký. Được nhớ những gì cô đã nói.” Bạch Tư Vũ có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến mất. Vội vàng bước đi.
Mục Tịch Nhi dù đã dặn lòng sẽ quên đi người đàn ông này, nhưng khi nghe anh nói vẫn không kìm được nước mắt và đau lòng. Vội chạy theo bước chân của Bạch Tư Vũ.
Có những lần, Bạch Tư Vũ hối thúc cô đi nhanh để vào trong làm thủ tục chứng nhận ly hôn. Những lúc như thế, lòng của Mục Tịch Nhi càng thêm nguội lạnh.
“Cô khóc cái gì? Còn không mau đi nhanh lên.” Nhìn thấy Mục Tịch Nhi như thế, Bạch Tư Vũ càng thêm khó chịu.
Cuối cùng, Mục Tịch Nhi quyết định không nói gì cả chỉ lẳng lặng lắc đầu không nói. Thấy Mục Tịch Nhi như thế, khiến Bạch Tư Vũ hiểu lầm cô liền nói “Bớt khóc lóc và giả nai đi. Chỉ cần cô mau ký tên, tôi sẽ cho cô một trăm triệu phí lý hôn.”
Mục Tịch Nhi khựng người trong một lúc, bộ dáng của cô lúc này thật sự khiến cho người khác chán ghét. Tóc tai bù xù, mắt sưng húp, mặt tái xanh.
“Cô đừng giả bộ đáng thương. Giá trị con người cô không đến một mươi triệu. Cô nên cảm ơn tôi khi trả phí cho cô cao như thế.”
“Phí ly hôn? Hóa ra chỉ cần ly hôn với anh là sẽ có tiền? Thì ra, tôi nên sớm nhận ra điều này mới phải. Có phải tôi biết điều này quá muộn không?” Mục Tịch Nhi vừa cười vừa rơi nước mắt.
“Thì ra, tuổi thanh xuân của tôi dành cho anh đáng giá đến như thế. Một trăm triệu, hahaahaaa một trăm triệu. Công nhận đúng là quá nhiều.” Giọng nói điên cuồng vừa cười và nói.
Mười đầu ngón tay của Bạch Tư Vũ rục rịch giơ lên rồi hạ xuống, trong một phút nào đó Bạch Tư Vũ rất khao khát muốn lau đi nước mắt của cô.
Nhưng anh vội kịp nhận ra, Mục Tịch Nhi rất giỏi diễn và lừa gạt đàn ông. Đáng lẽ, anh nên nhận ra điều này sớm hơn.
“Đúng là một con hồ ly tinh đầu thai. Đóng giả làm chị gái mình thôi đi, còn tìm cách để bò lên giường tôi. Bây giờ dùng nước mắt để lôi kéo sự thương tiếc? Cô thật giỏi mồi chài đàn ông. Cô khiến tôi thấy cô thật ghê tởm.” Bạch Tư Vũ khinh bỉ nhìn cô, giọng nói buốt giá như đâm thẳng vào tim tôi “Cô đừng có mơ mà tôi yêu cô, vĩnh viễn và mãi mãi tôi cũng không yêu cô.”
Mục Tịch Nhi nhìn anh không nói một lời nào, trái tim cô lạnh lẽo.
“Kí xong thì cô nhanh chóng cút khỏi nhà tôi đi. Đừng để tôi thấy cô một lần nào nữa hết.” Dường như, Bạch Tư Vũ muốn chặn hết đường lui của cô, không cho cô một đường nào để đi nữa.
Bạch Tư Vũ không muốn ở cùng cô một giây phút nào nữa hết, dù chỉ một giây anh cũng không muốn ở cùng cô.
Anh vội vàng bước nhanh đến căn phòng cuối cùng của hành lang.
Thủ tục ly hôn nhanh chóng được hoàn tất. Nhân viên hướng hỗn hai người nơi ký tên.
Bạch Tư Vũ nhanh chóng ký tên, chữ ký mạnh mẽ và dứt khoát. Anh đưa tờ giấy cho cô “Ký mau đi. Để cuộc hôn nhân này mau chóng kết thúc nữa.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Bạch Tư Vũ, nở một nụ cười dịu dàng rồi cúi xuống đặt bút.
“Khoan đã!” Bạch Tư Vũ gấp gáp ngăn cản, giữ chặt tay của Mục Tịch Nhi.
Mục Tịch Nhi ôn nhu hỏi. “Bạch tiên sinh, không biết có chuyện gì không?”
Bàn tay Bạch Tư Vũ chuẩn bị nhấc bút ra bỗng trở nên cứng đờ, Bạch Tư Vũ dường như không tin vào tin của mình.
“Cô vừa gọi tôi là gì? Cô gọi lại một lần nữa xem nào.” Bạch Tư Vũ hỏi lại.
“Bạch tiên sinh” Mục Tịch Nhi nghiêng đầu lập lại.
“Không phải cô rất ao ước và thèm khát gọi tên tôi sao?” Bạch Tư Vũ buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Cả hai đều ngạc nhiên sâu câu hỏi của Bạch Tư Vũ.
Mục Tịch Nhi ngạc nhiên hỏi Bạch Tư Vũ “Không phải chúng ta sẽ ly hôn rồi sao? Anh muốn tôi gọi tên anh sao?”
Bạch Tư Vũ tuy thấy không thoải mái trong lồng ngực nhưng anh vội vàng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
“Cô hãy dẹp ngay ánh mắt xảo trá và hèn mọn của cô đi. Định xin sự thương hại của tôi sao? Cô có tin tôi ngay lập tức móc mắt cô ngay tại đây không?” Bạch Tư Vũ dung cách tay siết chặt cằm của cô, ép buột cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Anh vẫn như thế, không thay đổi. Ở trước mặt mọi người, anh không bao giờ cho cô một sắc mặt tốt.
Hừ, Bạch Tư Vũ hối thúc cô “Cô mau ký nhanh lên. Đừng để mất thời gian của tôi.”
Cô chỉ muốn mau ký xong và rời khỏi chỗ này, chữ ký của Mục Tịch Nhi thanh thoát trên tờ giấy.
“Chữ ký nói lên bản chất con người. Nhận phẩm tệ hại mưu mô của cô dù có tỏ ra thanh thuần như thế nào thì cũng cũng méo mó và xấu xí.” Bạch Tư Vũ luôn tìm cách chê bai và khinh miệt cô.
Nước mắt trực trào, cô đứng lên bỏ đi trước vì không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa. Cô không muốn nghe và nhìn thấy Bạch Tư Vũ cười nhạo và khinh miệt cô.
“Không phải tôi đã đền bù phí ly hôn cho cô rồi sao? Cô khóc cái gì? Chê ít sao? Được cô muốn bao nhiêu? Hai trăm triệu hay năm trăm triệu Bạch Tư Vũ tôi cho cô.”
“Tôi không có..” Mục Tịch Nhi ra sức liên tục lắc đầu.
Vài người đứng chờ xe buýt tới, thích thú vây xung quanh Mục Tịch Nhi và Bạch Tư Vũ xem, một cô gái xinh đẹp được một chàng trai như người mẫu lôi lôi, kéo kéo và bị mắng chửi thô bạo, chủ đề này nên quay lại xem thật sự mới mẻ.
Từ xa xa, cô đã nhìn thấy Bạch Tư Vũ đứng trước cửa. Vẫn dáng vẻ quen thuộc nhưng xa lạ ấy, tạo cho người đối diện cảm giác xa cách nhưng lại tham lam muốn gần gũi.
Dáng người cao tráo, cơ thể cân đối, khuôn mặt vuồn, đôi chân mày kiếm, sống mũi cao, đôi môi bạc hững hờ. Cặp mắt như chim ưng đang nhìn con mồi của mình, cặp mắt tỏa ra sự tàn ác và hung bạo như khóa chặt lên người của Mục Tịch Nhi.
“Cuối cùng cô cũng bò được tới đây rồi à. Tôi những tưởng lâu lắm cô mới bò tới chứ?” Cau mày và giọng nói khinh bỉ nói với cô.
“Em xin lỗi, giờ em đã đến rồi.” Mục Tịch Nhi nhỏ giọng nói, cô cũng đã quyết định rồi sẽ rời xa anh nên cô cũng không muốn nói gì nữa.
Nhìn cô cúi đầu xuống nói, cảm giác bức bối và khó chịu ngày càng nhiều thêm. Bạch Tư Vũ càng chán ghét nhiều hơn, bộ dáng thanh thuần của cô “Rốt cuộc cô muốn kéo dài cuộc hôn nhân này bao lâu nữa. Cô đừng có mộng tưởng tôi sẽ hồi tâm chuyển ý. Ngày hôm nay, cô không ký tôi sẽ buộc cô phải ký.”
Mục Tịch Nhi lúc này ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh và nói “Anh yên tâm, em đến đây là quyết định sẽ đồng ý ly hôn với anh. Một lời đã định không thay đổi.”
“Cô đồng ý ký. Được nhớ những gì cô đã nói.” Bạch Tư Vũ có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến mất. Vội vàng bước đi.
Mục Tịch Nhi dù đã dặn lòng sẽ quên đi người đàn ông này, nhưng khi nghe anh nói vẫn không kìm được nước mắt và đau lòng. Vội chạy theo bước chân của Bạch Tư Vũ.
Có những lần, Bạch Tư Vũ hối thúc cô đi nhanh để vào trong làm thủ tục chứng nhận ly hôn. Những lúc như thế, lòng của Mục Tịch Nhi càng thêm nguội lạnh.
“Cô khóc cái gì? Còn không mau đi nhanh lên.” Nhìn thấy Mục Tịch Nhi như thế, Bạch Tư Vũ càng thêm khó chịu.
Cuối cùng, Mục Tịch Nhi quyết định không nói gì cả chỉ lẳng lặng lắc đầu không nói. Thấy Mục Tịch Nhi như thế, khiến Bạch Tư Vũ hiểu lầm cô liền nói “Bớt khóc lóc và giả nai đi. Chỉ cần cô mau ký tên, tôi sẽ cho cô một trăm triệu phí lý hôn.”
Mục Tịch Nhi khựng người trong một lúc, bộ dáng của cô lúc này thật sự khiến cho người khác chán ghét. Tóc tai bù xù, mắt sưng húp, mặt tái xanh.
“Cô đừng giả bộ đáng thương. Giá trị con người cô không đến một mươi triệu. Cô nên cảm ơn tôi khi trả phí cho cô cao như thế.”
“Phí ly hôn? Hóa ra chỉ cần ly hôn với anh là sẽ có tiền? Thì ra, tôi nên sớm nhận ra điều này mới phải. Có phải tôi biết điều này quá muộn không?” Mục Tịch Nhi vừa cười vừa rơi nước mắt.
“Thì ra, tuổi thanh xuân của tôi dành cho anh đáng giá đến như thế. Một trăm triệu, hahaahaaa một trăm triệu. Công nhận đúng là quá nhiều.” Giọng nói điên cuồng vừa cười và nói.
Mười đầu ngón tay của Bạch Tư Vũ rục rịch giơ lên rồi hạ xuống, trong một phút nào đó Bạch Tư Vũ rất khao khát muốn lau đi nước mắt của cô.
Nhưng anh vội kịp nhận ra, Mục Tịch Nhi rất giỏi diễn và lừa gạt đàn ông. Đáng lẽ, anh nên nhận ra điều này sớm hơn.
“Đúng là một con hồ ly tinh đầu thai. Đóng giả làm chị gái mình thôi đi, còn tìm cách để bò lên giường tôi. Bây giờ dùng nước mắt để lôi kéo sự thương tiếc? Cô thật giỏi mồi chài đàn ông. Cô khiến tôi thấy cô thật ghê tởm.” Bạch Tư Vũ khinh bỉ nhìn cô, giọng nói buốt giá như đâm thẳng vào tim tôi “Cô đừng có mơ mà tôi yêu cô, vĩnh viễn và mãi mãi tôi cũng không yêu cô.”
Mục Tịch Nhi nhìn anh không nói một lời nào, trái tim cô lạnh lẽo.
“Kí xong thì cô nhanh chóng cút khỏi nhà tôi đi. Đừng để tôi thấy cô một lần nào nữa hết.” Dường như, Bạch Tư Vũ muốn chặn hết đường lui của cô, không cho cô một đường nào để đi nữa.
Bạch Tư Vũ không muốn ở cùng cô một giây phút nào nữa hết, dù chỉ một giây anh cũng không muốn ở cùng cô.
Anh vội vàng bước nhanh đến căn phòng cuối cùng của hành lang.
Thủ tục ly hôn nhanh chóng được hoàn tất. Nhân viên hướng hỗn hai người nơi ký tên.
Bạch Tư Vũ nhanh chóng ký tên, chữ ký mạnh mẽ và dứt khoát. Anh đưa tờ giấy cho cô “Ký mau đi. Để cuộc hôn nhân này mau chóng kết thúc nữa.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Bạch Tư Vũ, nở một nụ cười dịu dàng rồi cúi xuống đặt bút.
“Khoan đã!” Bạch Tư Vũ gấp gáp ngăn cản, giữ chặt tay của Mục Tịch Nhi.
Mục Tịch Nhi ôn nhu hỏi. “Bạch tiên sinh, không biết có chuyện gì không?”
Bàn tay Bạch Tư Vũ chuẩn bị nhấc bút ra bỗng trở nên cứng đờ, Bạch Tư Vũ dường như không tin vào tin của mình.
“Cô vừa gọi tôi là gì? Cô gọi lại một lần nữa xem nào.” Bạch Tư Vũ hỏi lại.
“Bạch tiên sinh” Mục Tịch Nhi nghiêng đầu lập lại.
“Không phải cô rất ao ước và thèm khát gọi tên tôi sao?” Bạch Tư Vũ buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Cả hai đều ngạc nhiên sâu câu hỏi của Bạch Tư Vũ.
Mục Tịch Nhi ngạc nhiên hỏi Bạch Tư Vũ “Không phải chúng ta sẽ ly hôn rồi sao? Anh muốn tôi gọi tên anh sao?”
Bạch Tư Vũ tuy thấy không thoải mái trong lồng ngực nhưng anh vội vàng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
“Cô hãy dẹp ngay ánh mắt xảo trá và hèn mọn của cô đi. Định xin sự thương hại của tôi sao? Cô có tin tôi ngay lập tức móc mắt cô ngay tại đây không?” Bạch Tư Vũ dung cách tay siết chặt cằm của cô, ép buột cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Anh vẫn như thế, không thay đổi. Ở trước mặt mọi người, anh không bao giờ cho cô một sắc mặt tốt.
Hừ, Bạch Tư Vũ hối thúc cô “Cô mau ký nhanh lên. Đừng để mất thời gian của tôi.”
Cô chỉ muốn mau ký xong và rời khỏi chỗ này, chữ ký của Mục Tịch Nhi thanh thoát trên tờ giấy.
“Chữ ký nói lên bản chất con người. Nhận phẩm tệ hại mưu mô của cô dù có tỏ ra thanh thuần như thế nào thì cũng cũng méo mó và xấu xí.” Bạch Tư Vũ luôn tìm cách chê bai và khinh miệt cô.
Nước mắt trực trào, cô đứng lên bỏ đi trước vì không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa. Cô không muốn nghe và nhìn thấy Bạch Tư Vũ cười nhạo và khinh miệt cô.
“Không phải tôi đã đền bù phí ly hôn cho cô rồi sao? Cô khóc cái gì? Chê ít sao? Được cô muốn bao nhiêu? Hai trăm triệu hay năm trăm triệu Bạch Tư Vũ tôi cho cô.”
“Tôi không có..” Mục Tịch Nhi ra sức liên tục lắc đầu.
Vài người đứng chờ xe buýt tới, thích thú vây xung quanh Mục Tịch Nhi và Bạch Tư Vũ xem, một cô gái xinh đẹp được một chàng trai như người mẫu lôi lôi, kéo kéo và bị mắng chửi thô bạo, chủ đề này nên quay lại xem thật sự mới mẻ.
Bình luận facebook