Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121: Chủ tịch
Phòng họp tiếp tục rơi vào khoảng lặng, một kẻ cũng không dám lên tiếng mà ông Dương cũng không cho bọn họ cơ hội đấy, ông lạnh giọng tuyên bố: "Ta chỉ thông báo cùng các vị không cùng các vị thương lượng, năng lực của Tử Sâm thế nào ai cũng nhìn thấy, lại thêm bốn mươi phần trăm cổ phần trong tay thằng bé, đủ tư cách làm chủ tịch, từ ngày mai trở đi tôi sẽ không tham gia chuyện của công ty nữa mọi quyết định nằm trong tay tân chủ tịch."
Lời nói của ông Dương đã chắc như đinh đóng cột ai còn dám phản bác, Dương Tử Hiên đã không còn người thay hắn nói nữa, hắn lại là người mở miệng đầu tiên: "Anh hai, chúc mừng anh, em sẽ sắp xếp một bữa tiệc để mọi người cùng chúc mừng, anh thấy thế nào?"
"Tùy tiện."
Dương Tử Sâm lạnh nhạt nói.
Đã có người đứng lên nói phía dưới mọi người cũng nháo nhào đứng dậy chúc mừng anh, mặc dù có những người không cam lòng nhưng chuyện này đã định bọn họ có phản đối cũng vô dụng.
Buổi họp kết thúc Dương Tử Sâm lại vào phòng chủ tịch của ông Dương để ông bàn giao một số chuyện sau đó anh mới về nhà.
Lúc ra có ba người chờ anh bên ngoài bọn họ đều có nhu câu muốn gặp anh, Dương Tử Sâm cũng không từ chối dù sao bọn họ từng là cổ đông trong Dương thị, mặc dù đã bị lừa hết cổ phần nhưng anh vẫn coi trọng bọn họ.
Nhà họ Dương.
Mười một giờ rưỡi, Bạch Ngọc Lan đã làm xong năm món ăn, cô vừa cởi tạp dề ra thì thấy có mấy người hầu từ bên ngoài đi vào, cô thuận miệng hỏi: "Sáng hôm nay các người đi đâu, tại sao trong nhà lại vắng vẻ như vậy?"
"Thưa đại thiếu phu nhân, phu nhân bảo chúng tôi đến khu phố Kim Liên giúp cô Lưu dọn dẹp nhà cửa."
Một người hầu đại diện nói.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy cười lạnh: "Nhà họ Dương trả tiền cho các người để các người đi giúp việc cho người khác sao, có biết trong nhà còn bao nhiêu việc hay không?"
"Thiếu phu nhân, cái này là, là phu nhân kêu chúng tôi đi, chúng tôi không phải tự ý bỏ việc."
Một người khác lên tiếng biện giải, trong lòng âm thầm kêu khổ.
"Tốt lắm, tôi chỉ muốn nhắc nhở các người một chút mà thôi, các người làm giúp việc nhà họ Dương thì chỉ nên làm việc trong nhà họ Dương nếu các người đã làm cho người khác thì tiền công ngày hôm nay các người tìm cô Lưu gì đó mà đòi, nhà họ Dương sẽ không trả một đồng."
VietWriter
Bạch Ngọc Lan dõng dạc nói.
Năm người lập tức xanh mặt, bọn họ làm sao dám đòi tiên của cô Lưu nhưng nếu bỏ thì công sức nguyên một buổi sáng của bọn họ ra chỉ là làm không công sao? Không thể.
"Thiếu phu nhân, chúng tôi xin cô, chúng tôi cũng không muốn đi nhưng không thể làm trái lời bà ấy xin đừng trừ tiền lương của chúng tôi, chúng tôi cân số tiền này để trang trải."
Người kia lên tiếng cầu xin.
Những người khác cũng theo đó mở miệng nhao nhao xin xỏ.
Bạch Ngọc Lan thản nhiên nói: "Hừ, các ngươi nói như thể nhà họ Dương nợ tiền các người vậy, nói xem nguyên sáng nay các người làm được việc gì trong nhà họ Dương?"
Tất cả đều thinh lặng ngớ người, bọn họ không làm được gì cả.
Thấy vẻ mặt của bọn họ Bạch Ngọc Lan lại nói tiếp: "Ai sai các người đi thì tìm người đó mà đòi, tiền lương tháng này các ngươi làm ngày nào tôi tính ngày đó, không cần phải xin xỏ."
Năm người ở đây trong lòng kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, bọn họ làm gì dám đi đòi phu nhân đây? "Được rồi, các người làm gì thì làm đi, lần sau nhớ mình là người của ai."
Bạch Ngọc Lan một lần nhắc nhở.
Lúc này cũng nghe thấy tiếng xe lăn quen thuộc đang vào đây, hai mắt của cô sáng lên bỏ lại tất cả chạy nhanh ra cửa vừa lúc chiếc xe lăn cũng đã đi đến cửa, nhìn thấy người đàn ông của mình Bạch Ngọc Lan không còn gì hạnh phúc hơn nhào đến ôm lấy cổ anh reo lên: "Anh đã về rồi."
Cũng may Tiểu Khải giữ vững xe nếu không chiếc xe không biết sẽ lăn bánh đi đâu.
Tiểu Khải bĩu môi một cái, thấy xe lăn đã vững lập tức bỏ tay ra đi vào trong bếp mặc kệ hai người, cậu mới không ở đây ăn cơm chó.
Dương Tử Sâm được chào đón nồng nhiệt như vậy trong lòng cũng vui sướng không kém, anh lại hỏi: "Ở nhà đã làm cái gì rồi?"
"Em có nấu một bữa ăn thịnh soạn cho anh, chắc anh đói rồi đúng không?"
Bạch Ngọc Lan hỏi.
"Không có nhưng nghe em nói quả thật có chút đói."
Dương Tử Sâm như có như không nói, giọng điệu có ý tứ khác.
"Vậy ăn cơm thôi."
Bạch Ngọc Lan vội vàng rời khỏi người anh muốn đừng dậy nhưng chưa kịp rời lại bị anh kéo lại, trước sự ngỡ ngàng của cô anh liên hạ xuống môi cô một nụ hôn nồng nàn.
Ban đầu chỉ là Dương Tử Sâm chủ động Bạch Ngọc Lan vì bất ngờ nên không phản ứng nhưng sau đó khi đầu lưỡi của anh cạy mở răng môi cô Bạch Ngọc Lan cũng theo đó mà dây dưa với anh, hai cái lưỡi đảo qua đảo lại không ai thua kém ai.
Trước cửa hai người hôn nhau xung quanh có mấy người hầu thấy vậy có người không dám nhìn có người lại chê môi chửi thâm trong bụng.
Nụ hôn kéo dài đến cả thế kỷ mới dừng lại, Bạch Ngọc Lan gục vào người anh thở phì phò, đợi đến khi ổn định hơi thở cô mới mở miệng hỏi: "Mọi chuyện tốt cả chứ? Bọn họ có làm khó hay chê bai gì anh không?"
"Nhiêu người như vậy không tránh khỏi có kẻ thích mở miệng nói chuyện, có điều tất cả đều thuận lợi, Ngọc Lan, ngày mai anh đi làm rồi."
Dương Tử Sâm vừa kích động lại vừa âu sâu.
"Anh hồi hộp à?"
Bạch Ngọc Lan nửa thật nửa đùa nói, cảm thấy đây là chuyện không thể nào, anh làm tổng tài hơn năm năm, uy danh vang dội còn sợ cái gì.
"Không hẳn vậy, nếu như Dương Tử Hiên không phải con người tham lam, chứa đầy mưu mô có lẽ anh có thể tin tưởng hắn."
Dương Tử Sâm thở dài nói, con ngươi có chút thâm sâu.
"Anh đừng nghĩ nhiêu, con người là vậy nếu không có ham muốn vượt ngoài khả năng thì sẽ không chạm đến đỉnh vinh quang, có điều ham muốn của Dương Tử Hiên lại vô cùng ích kỷ không từ thủ đoạn, người như vậy cả đời cũng không lên được đỉnh vinh quang, một ngày nào đó cũng bị đánh bại mà thôi."
Bạch Ngọc Lan nói, cô cảm thấy người đàn ông như Dương Tử Hiên giống như một đứa trẻ đua đòi mà thôi.
Tử Sâm có cái gì hắn cũng muốn có bằng được cái đó, có điều đó chỉ là hư vinh, thú không thuộc về mình hắn có giành giật cũng không đến tay.
"Em nói rất đúng, người đánh bại hắn sẽ là anh."
Dương Tử Sâm kiên định nói.
"Vâng, ông xã cái gì cũng làm được, cho em xem bản lĩnh của anh đi nào."
Bạch Ngọc Lan dùng ngón trỏ nâng cằm anh lên, có ý đùa bỡn.
Dương Tử Sâm cười nói: "Sẽ cho em xem đủ."
Lại nhớ ra điều gì đó anh lại nói: "Phải rồi, tối mai có một buổi tiệc em đi với anh nhé."
"Anh mới quay lại đã phải đi dự tiệc rôi sao?"
Bạch Ngọc Lan khó hiểu hỏi.
"Ừm, tiệc nhậm chức, phải đi."
Dương Tử Sâm trả lời, tiện tay chỉnh sửa tóc mái cho cô.
"Nhậm chức, chức gì? Bây giờ Dương Tử Hiên đã là tổng tài rôi anh sẽ làm cái gì?"
Bạch Ngọc Lan tò mò hỏi, vấn đề này cô quên hỏi anh, không phải dưới chức Dương Tử Hiên chứ? Cô nghĩ trong đầu nhưng rất nhanh loại bỏ suy nghĩ này.
Lúc này Dương Tử Sâm không nhanh không chậm nhả ra hai chữ: "Chủ tịch."
Lời nói của ông Dương đã chắc như đinh đóng cột ai còn dám phản bác, Dương Tử Hiên đã không còn người thay hắn nói nữa, hắn lại là người mở miệng đầu tiên: "Anh hai, chúc mừng anh, em sẽ sắp xếp một bữa tiệc để mọi người cùng chúc mừng, anh thấy thế nào?"
"Tùy tiện."
Dương Tử Sâm lạnh nhạt nói.
Đã có người đứng lên nói phía dưới mọi người cũng nháo nhào đứng dậy chúc mừng anh, mặc dù có những người không cam lòng nhưng chuyện này đã định bọn họ có phản đối cũng vô dụng.
Buổi họp kết thúc Dương Tử Sâm lại vào phòng chủ tịch của ông Dương để ông bàn giao một số chuyện sau đó anh mới về nhà.
Lúc ra có ba người chờ anh bên ngoài bọn họ đều có nhu câu muốn gặp anh, Dương Tử Sâm cũng không từ chối dù sao bọn họ từng là cổ đông trong Dương thị, mặc dù đã bị lừa hết cổ phần nhưng anh vẫn coi trọng bọn họ.
Nhà họ Dương.
Mười một giờ rưỡi, Bạch Ngọc Lan đã làm xong năm món ăn, cô vừa cởi tạp dề ra thì thấy có mấy người hầu từ bên ngoài đi vào, cô thuận miệng hỏi: "Sáng hôm nay các người đi đâu, tại sao trong nhà lại vắng vẻ như vậy?"
"Thưa đại thiếu phu nhân, phu nhân bảo chúng tôi đến khu phố Kim Liên giúp cô Lưu dọn dẹp nhà cửa."
Một người hầu đại diện nói.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy cười lạnh: "Nhà họ Dương trả tiền cho các người để các người đi giúp việc cho người khác sao, có biết trong nhà còn bao nhiêu việc hay không?"
"Thiếu phu nhân, cái này là, là phu nhân kêu chúng tôi đi, chúng tôi không phải tự ý bỏ việc."
Một người khác lên tiếng biện giải, trong lòng âm thầm kêu khổ.
"Tốt lắm, tôi chỉ muốn nhắc nhở các người một chút mà thôi, các người làm giúp việc nhà họ Dương thì chỉ nên làm việc trong nhà họ Dương nếu các người đã làm cho người khác thì tiền công ngày hôm nay các người tìm cô Lưu gì đó mà đòi, nhà họ Dương sẽ không trả một đồng."
VietWriter
Bạch Ngọc Lan dõng dạc nói.
Năm người lập tức xanh mặt, bọn họ làm sao dám đòi tiên của cô Lưu nhưng nếu bỏ thì công sức nguyên một buổi sáng của bọn họ ra chỉ là làm không công sao? Không thể.
"Thiếu phu nhân, chúng tôi xin cô, chúng tôi cũng không muốn đi nhưng không thể làm trái lời bà ấy xin đừng trừ tiền lương của chúng tôi, chúng tôi cân số tiền này để trang trải."
Người kia lên tiếng cầu xin.
Những người khác cũng theo đó mở miệng nhao nhao xin xỏ.
Bạch Ngọc Lan thản nhiên nói: "Hừ, các ngươi nói như thể nhà họ Dương nợ tiền các người vậy, nói xem nguyên sáng nay các người làm được việc gì trong nhà họ Dương?"
Tất cả đều thinh lặng ngớ người, bọn họ không làm được gì cả.
Thấy vẻ mặt của bọn họ Bạch Ngọc Lan lại nói tiếp: "Ai sai các người đi thì tìm người đó mà đòi, tiền lương tháng này các ngươi làm ngày nào tôi tính ngày đó, không cần phải xin xỏ."
Năm người ở đây trong lòng kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, bọn họ làm gì dám đi đòi phu nhân đây? "Được rồi, các người làm gì thì làm đi, lần sau nhớ mình là người của ai."
Bạch Ngọc Lan một lần nhắc nhở.
Lúc này cũng nghe thấy tiếng xe lăn quen thuộc đang vào đây, hai mắt của cô sáng lên bỏ lại tất cả chạy nhanh ra cửa vừa lúc chiếc xe lăn cũng đã đi đến cửa, nhìn thấy người đàn ông của mình Bạch Ngọc Lan không còn gì hạnh phúc hơn nhào đến ôm lấy cổ anh reo lên: "Anh đã về rồi."
Cũng may Tiểu Khải giữ vững xe nếu không chiếc xe không biết sẽ lăn bánh đi đâu.
Tiểu Khải bĩu môi một cái, thấy xe lăn đã vững lập tức bỏ tay ra đi vào trong bếp mặc kệ hai người, cậu mới không ở đây ăn cơm chó.
Dương Tử Sâm được chào đón nồng nhiệt như vậy trong lòng cũng vui sướng không kém, anh lại hỏi: "Ở nhà đã làm cái gì rồi?"
"Em có nấu một bữa ăn thịnh soạn cho anh, chắc anh đói rồi đúng không?"
Bạch Ngọc Lan hỏi.
"Không có nhưng nghe em nói quả thật có chút đói."
Dương Tử Sâm như có như không nói, giọng điệu có ý tứ khác.
"Vậy ăn cơm thôi."
Bạch Ngọc Lan vội vàng rời khỏi người anh muốn đừng dậy nhưng chưa kịp rời lại bị anh kéo lại, trước sự ngỡ ngàng của cô anh liên hạ xuống môi cô một nụ hôn nồng nàn.
Ban đầu chỉ là Dương Tử Sâm chủ động Bạch Ngọc Lan vì bất ngờ nên không phản ứng nhưng sau đó khi đầu lưỡi của anh cạy mở răng môi cô Bạch Ngọc Lan cũng theo đó mà dây dưa với anh, hai cái lưỡi đảo qua đảo lại không ai thua kém ai.
Trước cửa hai người hôn nhau xung quanh có mấy người hầu thấy vậy có người không dám nhìn có người lại chê môi chửi thâm trong bụng.
Nụ hôn kéo dài đến cả thế kỷ mới dừng lại, Bạch Ngọc Lan gục vào người anh thở phì phò, đợi đến khi ổn định hơi thở cô mới mở miệng hỏi: "Mọi chuyện tốt cả chứ? Bọn họ có làm khó hay chê bai gì anh không?"
"Nhiêu người như vậy không tránh khỏi có kẻ thích mở miệng nói chuyện, có điều tất cả đều thuận lợi, Ngọc Lan, ngày mai anh đi làm rồi."
Dương Tử Sâm vừa kích động lại vừa âu sâu.
"Anh hồi hộp à?"
Bạch Ngọc Lan nửa thật nửa đùa nói, cảm thấy đây là chuyện không thể nào, anh làm tổng tài hơn năm năm, uy danh vang dội còn sợ cái gì.
"Không hẳn vậy, nếu như Dương Tử Hiên không phải con người tham lam, chứa đầy mưu mô có lẽ anh có thể tin tưởng hắn."
Dương Tử Sâm thở dài nói, con ngươi có chút thâm sâu.
"Anh đừng nghĩ nhiêu, con người là vậy nếu không có ham muốn vượt ngoài khả năng thì sẽ không chạm đến đỉnh vinh quang, có điều ham muốn của Dương Tử Hiên lại vô cùng ích kỷ không từ thủ đoạn, người như vậy cả đời cũng không lên được đỉnh vinh quang, một ngày nào đó cũng bị đánh bại mà thôi."
Bạch Ngọc Lan nói, cô cảm thấy người đàn ông như Dương Tử Hiên giống như một đứa trẻ đua đòi mà thôi.
Tử Sâm có cái gì hắn cũng muốn có bằng được cái đó, có điều đó chỉ là hư vinh, thú không thuộc về mình hắn có giành giật cũng không đến tay.
"Em nói rất đúng, người đánh bại hắn sẽ là anh."
Dương Tử Sâm kiên định nói.
"Vâng, ông xã cái gì cũng làm được, cho em xem bản lĩnh của anh đi nào."
Bạch Ngọc Lan dùng ngón trỏ nâng cằm anh lên, có ý đùa bỡn.
Dương Tử Sâm cười nói: "Sẽ cho em xem đủ."
Lại nhớ ra điều gì đó anh lại nói: "Phải rồi, tối mai có một buổi tiệc em đi với anh nhé."
"Anh mới quay lại đã phải đi dự tiệc rôi sao?"
Bạch Ngọc Lan khó hiểu hỏi.
"Ừm, tiệc nhậm chức, phải đi."
Dương Tử Sâm trả lời, tiện tay chỉnh sửa tóc mái cho cô.
"Nhậm chức, chức gì? Bây giờ Dương Tử Hiên đã là tổng tài rôi anh sẽ làm cái gì?"
Bạch Ngọc Lan tò mò hỏi, vấn đề này cô quên hỏi anh, không phải dưới chức Dương Tử Hiên chứ? Cô nghĩ trong đầu nhưng rất nhanh loại bỏ suy nghĩ này.
Lúc này Dương Tử Sâm không nhanh không chậm nhả ra hai chữ: "Chủ tịch."