Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122: Sự quan tâm từ người mình ghét
Tin tức Dương Tử Sâm sẽ là chủ tịch tiếp theo của Dương thị đã được các báo mạng lan truyền khắp nơi, mặc dù Dương thị chưa có chính thức tuyên bố nhưng điều này đã chắc chắn nên bọn họ không thể bỏ qua tin tức này.
Buổi tối nhà họ Dương cũng tổ chức một buổi tiệc mừng Dương Tử Sâm lên chức, bữa tiệc này có người ăn trong vui vẻ có người lại ăn trong tức giận.
"Ba, vì sao ba lại giao chức chủ tịch cho Tử Sâm, thằng bé còn bệnh trong người sao có thể quản lý được Dương thị chứ, lại nói Tử Hiên không phải quản rất tốt sao, nếu ba muốn truyền chức thì cũng phải là..."
Nói đến đây bà Xuân lại bị ánh mắt lạnh lẽo của ông Dương quét tới, nằm mơ bà ta cũng không nghĩ sẽ có ngày Dương Tử Sâm quay lại công ty mà còn dưới chức chủ tịch.
Lão già kia vội vội vàng vàng giao chức cho Dương Tử Sâm là có ý gì? Bà Xuân trong lòng suy đoán.
Bàn cơm vì lời oán trách của bà Xuân mà lặng thinh, ông Dương lộ ra sắc mặt không vui lạnh lùng nói: "Ta cảm thấy ai xứng sẽ trao cho người đó, không ai được phép có ý kiến."
"Nhưng mà ba...
Bà Xuân vẫn không cam tâm nhưng lại bị Dương Tử Hiên cản lại: "Mẹ đừng như vậy con cảm thấy anh hai vô cùng xứng đáng với vị trí này, sau này có anh hai làm chủ Dương thị rồi con cũng đỡ việc hơn không phải rất tốt sao, nào, anh hai, em kính anh một ly, mong anh có thể quản tốt Dương thị."
Dứt lời hắn cũng cầm một ly rượu lên hướng về phía Dương Tử Sâm ở đối diện, trước mắt Dương Tử Sâm có một ly rượu vang màu đỏ anh cũng không ngại mà cầm lên cụng ly với hắn.
Hai anh em bề ngoài giống như rất thân thiết hòa thuận nhưng không ai biết trong lòng mỗi người nghĩ gì.
Nói là buổi tiệc nhưng đây chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường nên ngoài bà Xuân ban đầu bất mãn ra không ai nói thêm câu nào nữa, bữa cơm này ai ăn ngon vẫn ăn ngon, ai khó nuốt vẫn cứ ăn không trôi, thế nên bà Xuân lại là người rời bữa cơm đầu tiên, Dương Tử Hiên ngược lại còn ở lại đến phút cuối cùng, trong lúc ăn thỉnh thoảng lại như có như không nói vài câu mang tính chất khách sáo với Dương Tử Sâm.
Lại nói bà Xuân vê đến phòng không nhịn được ném đi một số thứ chướng mắt trên bàn, vừa ném vừa mắng không khác nào Dương Tử Sâm trước kia.
"Khốn kiếp, lão già khốn kiếp, lúc nào cũng Dương Tử Sâm, Dương Tử Sâm, nó đã tàn rồi ông ta còn coi trọng nó thế sao, đáng lẽ ra năm đó nó nên chết, nên chết mới phải, aaaa, đi chết hết đi."
Bà Xuân măng không ngừng nghỉ cũng không biết mệt là gì, Dương Tử Hiên đi vào bà ta cũng không biết.
Hắn nhìn đống lộn xộn dưới đất lại nhìn mẹ mình điên cuồng ném đồ mày kiếm không khỏi nhíu lại: "Mẹ tức giận có ích gì?"
"Tử Hiên."
VietWriter
Bà Xuân nghe thấy giọng con trai mới dừng ném đồ vội vàng đi đến chỗ hắn hỏi: "Con trai mau nói cho mẹ biết đây là có chuyện gì? Lão già kia sao lại để Dương Tử Sâm lên làm chủ tịch?"
"Mẹ bình tĩnh trước đã chuyện này con cũng chỉ mới biết sáng nay thôi, cũng không hiểu ông già nghĩ gì."
Dương Tử Hiên hừ lạnh nói.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ, nó lên làm chủ tịch con với mẹ sẽ bị nó đè đầu cưỡi cổ, còn có Bạch Ngọc Lan kia, con không biết đâu sáng nay mẹ chỉ điều mấy người đến trợ giúp Lưu Hồng không ngờ nó lên giọng điệu với mẹ bảo mẹ tự trả tiền mướn công hôm nay cho đám người làm, nó căn bản không để mẹ vào mắt.
Nếu Dương Tử Sâm kia làm chủ tịch nó còn lên mặt cỡ nào nữa?"
Bà Xuân tức nguyên ngày nay buổi tối lại bị tin này làm cho nộ khí xung thiên không thể nhẫn nhịn nữa.
"Cứ để Dương Tử Sâm làm con đảm bảo với mẹ anh ta không ngồi yên được một tuần đâu."
Dương Tử Hiên ngôi xuống cái ghế bên cạnh tự tin nói.
Hai mắt bà Xuân sáng lên: "Con có kế hoạch gì rồi sao?"
"Đúng vậy, ngay từ đầu con đã sắp xếp một kế hoạch hoàn hảo rôi mẹ không phải lo."
Hắn đã có Hạng Ngạo ở phía sau dựa lưng chính vì thế mới có thể ung dung tự tại không chút lo lắng thế này.
"Có thật không, nói vậy mẹ chỉ cần nhịn một tuần nữa thôi phải không?"
Bà Xuân đã bình tĩnh trở lại kích động hỏi.
"Một tuân này mẹ qua chỗ Lưu Hồng đi, ở bên vuốt ve cô ta cho con, còn căn nhà này mẹ cứ để Bạch Ngọc Lan quản đi, sau khi trở lại nó sẽ là của mẹ."
Dương Tử Hiên nói, giọng điệu như nắm chắc mọi việc trong †ay.
"Thế có được hay không nếu nó thay đổi hết trật tự trong nhà thì sao?"
Bà Xuân không an tâm hỏi.
"Mẹ lo cái gì, cho cô ta một tuân tự tung tự tác coi như ban phước cho cô ta, sau đó mẹ muốn làm gì cô ta thì làm."
Bà Xuân nghe vậy bình ổn lại nói: "Được, mẹ nghe con."
Khóe môi của Dương Tử Hiên khẽ nhếch lên một cái, sắp tới hắn sẽ chơi với Dương Tử Sâm lần cuối.
Dưới phòng bếp Bạch Ngọc Lan dặn dò xong người làm đang muốn về phòng lại thấy A Đào mang theo khay cơm xuống.
"Sao vậy? Nhị thiếu phu nhân không ăn sao?"
Bạch Ngọc Lan hỏi.
"Cô ấy bảo không có khẩu vị."
A Đào lắc đầu.
Bạch Ngọc Lan suy tư một chút lại hỏi: "Nhị thiếu gia có ở trong phòng không?"
"Không có, thưa cô."
Bạch Ngọc Lan lại nói: "Được rồi mang đồ vào bếp đi lại pha cho chị một cốc sữa mang lên phòng nhị thiếu phu nhân."
Dứt lời Bạch Ngọc Lan lại bước lên lầu, bình thường cô chỉ lên lầu hai khi ông Dương gọi đây là lần đầu cô chủ động lên.
"Cốc cốc cốc."
Bạch Ngọc Lan dừng bước trước phòng của vợ chồng Cao Kỳ Anh gõ ba tiếng.
Bên trong truyền ra tiếng nói yếu ớt: "Có chuyện gì, tôi đã bảo không ăn rồi, mang đi đi."
"Là tôi."
Bạch Ngọc Lan trả lời cũng không quan tâm đến chủ nhân bên trong mở cửa đi vào.
Cao Kỳ Anh đang năm trên giường nghe có người đến liên liếc mắt nhìn ra cửa: "Sao cô lại vào đây?"
"Nghe nói cô không ăn uống gì, việc gì phải hành hạ bản thân như vậy."
Bạch Ngọc Lan tự nhiên ngồi vào cái ghế cạnh giường.
"Tôi chỉ không muốn ăn thôi."
Cao Kỳ Anh lãy lệ nói.
Lúc này cửa phòng lại một lần nữa được người gõ: "Thiếu phu nhân em mang sữa tới."
"Ừ, vào đi."
Bạch Ngọc Lan lên tiếng lại nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của Cao Kỳ Anh, cô lại chỉ nhàn nhạt nói: "Không ăn thì uống một chút đi."
A Đào mang sữa vào lại đưa cho Cao Kỳ Anh, cô ta nhìn một chút mới đưa tay ra lấy, A Đào cũng không ở lại nữa mà đi ra ngoài.
Cao Kỳ Anh uống một hớp sữa lại nhìn Bạch Ngọc Lan hỏi: "Sao lại quan tâm đến tôi?"
Từ khi trở về người quan tâm cô ta nhất chỉ có mình Bạch Ngọc Lan.
còn người chông kia của cô đi sớm về khuya không thấy mặt đâu chứ đừng nói gì quan tâm, mẹ chồng lại càng không thể nhờ cậy, nghe nói bà ấy toàn đến chỗ con gái nuôi tên Lưu Hồng kia, thời gian đâu mà để ý đến cô ta.
Nằm mơ cô ta cũng không ngờ người mình ghét nhất lại là người quan tâm mình nhất, chuyện này nực cười đến cỡ nào.
"Cô quên rồi sao ông nội giao cho tôi quản nhà bếp, tôi phải đảm bảo môi người trong nhà đều phải ăn uống no nê, nếu để người ngoài biết nhị thiếu phu nhân bị bỏ đói thì mặt mũi Dương gia để đâu."
Bạch Ngọc Lan nhàn nhạt nói.
Buổi tối nhà họ Dương cũng tổ chức một buổi tiệc mừng Dương Tử Sâm lên chức, bữa tiệc này có người ăn trong vui vẻ có người lại ăn trong tức giận.
"Ba, vì sao ba lại giao chức chủ tịch cho Tử Sâm, thằng bé còn bệnh trong người sao có thể quản lý được Dương thị chứ, lại nói Tử Hiên không phải quản rất tốt sao, nếu ba muốn truyền chức thì cũng phải là..."
Nói đến đây bà Xuân lại bị ánh mắt lạnh lẽo của ông Dương quét tới, nằm mơ bà ta cũng không nghĩ sẽ có ngày Dương Tử Sâm quay lại công ty mà còn dưới chức chủ tịch.
Lão già kia vội vội vàng vàng giao chức cho Dương Tử Sâm là có ý gì? Bà Xuân trong lòng suy đoán.
Bàn cơm vì lời oán trách của bà Xuân mà lặng thinh, ông Dương lộ ra sắc mặt không vui lạnh lùng nói: "Ta cảm thấy ai xứng sẽ trao cho người đó, không ai được phép có ý kiến."
"Nhưng mà ba...
Bà Xuân vẫn không cam tâm nhưng lại bị Dương Tử Hiên cản lại: "Mẹ đừng như vậy con cảm thấy anh hai vô cùng xứng đáng với vị trí này, sau này có anh hai làm chủ Dương thị rồi con cũng đỡ việc hơn không phải rất tốt sao, nào, anh hai, em kính anh một ly, mong anh có thể quản tốt Dương thị."
Dứt lời hắn cũng cầm một ly rượu lên hướng về phía Dương Tử Sâm ở đối diện, trước mắt Dương Tử Sâm có một ly rượu vang màu đỏ anh cũng không ngại mà cầm lên cụng ly với hắn.
Hai anh em bề ngoài giống như rất thân thiết hòa thuận nhưng không ai biết trong lòng mỗi người nghĩ gì.
Nói là buổi tiệc nhưng đây chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường nên ngoài bà Xuân ban đầu bất mãn ra không ai nói thêm câu nào nữa, bữa cơm này ai ăn ngon vẫn ăn ngon, ai khó nuốt vẫn cứ ăn không trôi, thế nên bà Xuân lại là người rời bữa cơm đầu tiên, Dương Tử Hiên ngược lại còn ở lại đến phút cuối cùng, trong lúc ăn thỉnh thoảng lại như có như không nói vài câu mang tính chất khách sáo với Dương Tử Sâm.
Lại nói bà Xuân vê đến phòng không nhịn được ném đi một số thứ chướng mắt trên bàn, vừa ném vừa mắng không khác nào Dương Tử Sâm trước kia.
"Khốn kiếp, lão già khốn kiếp, lúc nào cũng Dương Tử Sâm, Dương Tử Sâm, nó đã tàn rồi ông ta còn coi trọng nó thế sao, đáng lẽ ra năm đó nó nên chết, nên chết mới phải, aaaa, đi chết hết đi."
Bà Xuân măng không ngừng nghỉ cũng không biết mệt là gì, Dương Tử Hiên đi vào bà ta cũng không biết.
Hắn nhìn đống lộn xộn dưới đất lại nhìn mẹ mình điên cuồng ném đồ mày kiếm không khỏi nhíu lại: "Mẹ tức giận có ích gì?"
"Tử Hiên."
VietWriter
Bà Xuân nghe thấy giọng con trai mới dừng ném đồ vội vàng đi đến chỗ hắn hỏi: "Con trai mau nói cho mẹ biết đây là có chuyện gì? Lão già kia sao lại để Dương Tử Sâm lên làm chủ tịch?"
"Mẹ bình tĩnh trước đã chuyện này con cũng chỉ mới biết sáng nay thôi, cũng không hiểu ông già nghĩ gì."
Dương Tử Hiên hừ lạnh nói.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ, nó lên làm chủ tịch con với mẹ sẽ bị nó đè đầu cưỡi cổ, còn có Bạch Ngọc Lan kia, con không biết đâu sáng nay mẹ chỉ điều mấy người đến trợ giúp Lưu Hồng không ngờ nó lên giọng điệu với mẹ bảo mẹ tự trả tiền mướn công hôm nay cho đám người làm, nó căn bản không để mẹ vào mắt.
Nếu Dương Tử Sâm kia làm chủ tịch nó còn lên mặt cỡ nào nữa?"
Bà Xuân tức nguyên ngày nay buổi tối lại bị tin này làm cho nộ khí xung thiên không thể nhẫn nhịn nữa.
"Cứ để Dương Tử Sâm làm con đảm bảo với mẹ anh ta không ngồi yên được một tuần đâu."
Dương Tử Hiên ngôi xuống cái ghế bên cạnh tự tin nói.
Hai mắt bà Xuân sáng lên: "Con có kế hoạch gì rồi sao?"
"Đúng vậy, ngay từ đầu con đã sắp xếp một kế hoạch hoàn hảo rôi mẹ không phải lo."
Hắn đã có Hạng Ngạo ở phía sau dựa lưng chính vì thế mới có thể ung dung tự tại không chút lo lắng thế này.
"Có thật không, nói vậy mẹ chỉ cần nhịn một tuần nữa thôi phải không?"
Bà Xuân đã bình tĩnh trở lại kích động hỏi.
"Một tuân này mẹ qua chỗ Lưu Hồng đi, ở bên vuốt ve cô ta cho con, còn căn nhà này mẹ cứ để Bạch Ngọc Lan quản đi, sau khi trở lại nó sẽ là của mẹ."
Dương Tử Hiên nói, giọng điệu như nắm chắc mọi việc trong †ay.
"Thế có được hay không nếu nó thay đổi hết trật tự trong nhà thì sao?"
Bà Xuân không an tâm hỏi.
"Mẹ lo cái gì, cho cô ta một tuân tự tung tự tác coi như ban phước cho cô ta, sau đó mẹ muốn làm gì cô ta thì làm."
Bà Xuân nghe vậy bình ổn lại nói: "Được, mẹ nghe con."
Khóe môi của Dương Tử Hiên khẽ nhếch lên một cái, sắp tới hắn sẽ chơi với Dương Tử Sâm lần cuối.
Dưới phòng bếp Bạch Ngọc Lan dặn dò xong người làm đang muốn về phòng lại thấy A Đào mang theo khay cơm xuống.
"Sao vậy? Nhị thiếu phu nhân không ăn sao?"
Bạch Ngọc Lan hỏi.
"Cô ấy bảo không có khẩu vị."
A Đào lắc đầu.
Bạch Ngọc Lan suy tư một chút lại hỏi: "Nhị thiếu gia có ở trong phòng không?"
"Không có, thưa cô."
Bạch Ngọc Lan lại nói: "Được rồi mang đồ vào bếp đi lại pha cho chị một cốc sữa mang lên phòng nhị thiếu phu nhân."
Dứt lời Bạch Ngọc Lan lại bước lên lầu, bình thường cô chỉ lên lầu hai khi ông Dương gọi đây là lần đầu cô chủ động lên.
"Cốc cốc cốc."
Bạch Ngọc Lan dừng bước trước phòng của vợ chồng Cao Kỳ Anh gõ ba tiếng.
Bên trong truyền ra tiếng nói yếu ớt: "Có chuyện gì, tôi đã bảo không ăn rồi, mang đi đi."
"Là tôi."
Bạch Ngọc Lan trả lời cũng không quan tâm đến chủ nhân bên trong mở cửa đi vào.
Cao Kỳ Anh đang năm trên giường nghe có người đến liên liếc mắt nhìn ra cửa: "Sao cô lại vào đây?"
"Nghe nói cô không ăn uống gì, việc gì phải hành hạ bản thân như vậy."
Bạch Ngọc Lan tự nhiên ngồi vào cái ghế cạnh giường.
"Tôi chỉ không muốn ăn thôi."
Cao Kỳ Anh lãy lệ nói.
Lúc này cửa phòng lại một lần nữa được người gõ: "Thiếu phu nhân em mang sữa tới."
"Ừ, vào đi."
Bạch Ngọc Lan lên tiếng lại nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của Cao Kỳ Anh, cô lại chỉ nhàn nhạt nói: "Không ăn thì uống một chút đi."
A Đào mang sữa vào lại đưa cho Cao Kỳ Anh, cô ta nhìn một chút mới đưa tay ra lấy, A Đào cũng không ở lại nữa mà đi ra ngoài.
Cao Kỳ Anh uống một hớp sữa lại nhìn Bạch Ngọc Lan hỏi: "Sao lại quan tâm đến tôi?"
Từ khi trở về người quan tâm cô ta nhất chỉ có mình Bạch Ngọc Lan.
còn người chông kia của cô đi sớm về khuya không thấy mặt đâu chứ đừng nói gì quan tâm, mẹ chồng lại càng không thể nhờ cậy, nghe nói bà ấy toàn đến chỗ con gái nuôi tên Lưu Hồng kia, thời gian đâu mà để ý đến cô ta.
Nằm mơ cô ta cũng không ngờ người mình ghét nhất lại là người quan tâm mình nhất, chuyện này nực cười đến cỡ nào.
"Cô quên rồi sao ông nội giao cho tôi quản nhà bếp, tôi phải đảm bảo môi người trong nhà đều phải ăn uống no nê, nếu để người ngoài biết nhị thiếu phu nhân bị bỏ đói thì mặt mũi Dương gia để đâu."
Bạch Ngọc Lan nhàn nhạt nói.
Bình luận facebook