Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123: Tâm tình của Cao Kỳ Anh
Cao Kỳ Anh biết Bạch Ngọc Lan nói như vậy chỉ là lấy cớ nhưng cô ta cũng không vạch trần trong lòng có chút cảm kích nói: "Cảm ơn."
"Ồ, Cao đại tiểu thư cũng biết nói cảm ơn sao?"
Bạch Ngọc Lan không biết là mỉa mai hay châm chọc cô chỉ là có chút kinh ngạc thôi.
"Ông nội tôi nói cô là người tốt, lúc trước tôi không tin nhưng bây giờ...
Cao Kỳ Anh nói đến đây dừng lại, nói thế nào lúc trước cô ta với Bạch Ngọc Lan có chút hiềm khích cô ta không tin cũng có thể dễ hiểu.
Bạch Ngọc Lan có hơi bất ngờ, không nghĩ chỉ mới gặp ông Cao một lần mà ông ấy đã khẳng định cô là người tốt.
"Ông cô nói quá rồi, tôi cũng không phải người tốt gì nhưng tôi biết phân biệt đúng sai, lúc trước nếu cô không quá đáng tôi cũng sẽ không đối với cô như vậy."
Bạch Ngọc Lan bình thản nói.
Cao Kỳ Anh không phản bác chỉ hỏi: "Cô rất yêu anh Sâm sao?"
"Sao cô lại hỏi vậy?"
Bạch Ngọc Lan dâng lên cảnh giác, cô gái này không phải rất ghét Tử Sâm sao, hôm nay lại đột nhiên gọi "Anh Sâm"
làm cô nổi cả da gà.
"Tôi không có ý gì đâu chỉ là cảm thấy có lỗi với anh ấy thôi, nếu anh ấy tìm được người yêu mình tôi cũng đỡ áy náy."
Cao Kỳ Anh cười buồn nói.
"Cô cũng sẽ áy náy à."
VietWriter
"Tôi cũng là con người, cũng có cảm nhận của riêng mình, lúc trước do nghe lời người ta nên tôi mới từ bỏ anh ấy để đến với Dương Tử Hiên nhưng tôi không ngờ hắn lại là kẻ vô tình."
Nhắc đến Dương Tử Hiên ánh mắt của Cao Kỳ Anh lóe lên đau thương.
Bạch Ngọc Lan cảm thấy Cao Kỳ Anh giống như thay đổi thành con người khác, cô ta nói chuyện có cân nhắc hơn, cũng ngộ ra được vài điêu, có lẽ ông Cao đã nói gì đó hoặc là do mất đi đứa nhỏ, tóm lại Cao Kỳ Anh bây giờ trưởng thành hơn lúc trước.
"Tôi đoán lúc trước cô cũng không phải thực lòng yêu Tử Sâm.
đúng không?"
Bạch Ngọc Lan đột nhiên hỏi, bởi vì cô cho rằng nếu yêu một người thật lòng thì dù người ấy rơi vào hoàn cảnh nào dù là bân cùng đi chăng nữa cũng sẽ không từ bỏ nhưng Tử Sâm chỉ là bị tàn phế thôi cô ta đã bỏ anh chứng tỏ tình cảm cũng không lớn.
"Đúng vậy, tôi không yêu anh ấy, mặc dù ai cũng cho anh ấy là một người hoàn hảo nhưng quá hoàn hảo cũng không có gì tốt, về phương diện tình cảm anh ấy không có cảm xúc gì cả, lúc chúng tôi ở bên nhau ngoài việc đưa tôi đi ăn ra cũng không có hoạt động nào của những người yêu nhau, tôi cảm thấy vô cùng cô đơn, nhìn mấy cặp đôi ngoài đường tay trong tay càng thêm cô đơn hơn."
Cao Kỳ Anh nói đến đây thở dài một hơi mới nói tiếp: "Cô biết không chỉ có tôi chủ động khoác tay anh ấy, anh ấy chưa bao giờ nắm tay tôi, một nụ hôn cũng không có, mỗi lúc tôi muốn chủ động thì lại bị hơi thở lạnh lão trên người anh ấy làm cho sợ hãi."
"Cho nên tôi đã dựa vào việc anh ấy bị tàn phế mà hủy hôn, tôi cũng không hối hận về việc này, cho dù anh ấy không tàn phế tôi cũng tìm cách hủy hôn với anh ấy thôi."
Không hiểu sao nghe cô ta nói thế Bạch Ngọc Lan lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút vui vẻ, bỏ qua chuyện Cao Kỳ Anh đã bỏ rơi anh cô nói: "Tính ra tôi cũng phải cảm ơn cô."
"Wi sao?"
Hiện tại đến lượt Cao Kỳ Anh kinh ngạc.
"Nếu năm đó cô không hủy hôn với Tử Sâm thì tôi đã không có cơ hội ở bên anh ấy rồi, lời cảm ơn này cô xứng đáng nhận."
Bạch Ngọc Lan cười nói.
"Chỉ thế thôi sao, xem ra cô rất yêu anh ấy, có lúc tôi thật ngưỡng mộ cô, nếu tôi có bản lĩnh như cô thì tốt rôi, con tôi cũng sẽ không...
Cao Kỳ Anh nói nửa chừng thì nghẹn lời.
Bạch Ngọc Lan muốn lên tiếng an ủi đôi câu thì cửa phòng bị người mở ra một thân hình phong lãng tuấn tú đập vào mắt hai người, người vào không ai khác là Dương Tử Hiên.
Cả ba cùng nhìn lẫn nhau, ánh mắt của Dương Tử Hiên không rơi vào người vợ mình mà rơi vào người Bạch Ngọc Lan.
Bạch Ngọc Lan cảm thấy ghê tởm ánh mắt này cô nói: "Tôi vê phòng trước, nghỉ ngơi cho tốt."
Dứt lời cô cũng đứng dậy đi ra phía cửa nhưng lúc này cánh cửa lại bị Dương Tử Hiên chặn lại, hắn bày ra bộ dạng bỡn cợt nói: "Chị dâu hôm nay thật có nhã hứng vào phòng của tôi là muốn gặp tôi à."
"Miệng chó không mọc được ngà voi."
Bạch Ngọc Lan lạnh giọng nói một câu lại lướt qua người Dương Tử Hiên thế nhưng hắn lại cố tình không cho cô qua.
"Chị dâu không ở lại nói chuyện thêm chút sao?"
"Vợ anh cần nghỉ ngơi đây, anh không quan tâm vợ mình chút nào sao?"
Nói ra thật là đáng buồn, người đàn ông này đúng là tệ hại.
"Cô ấy cũng khỏe rồi, phải không Kỳ Anh."
Dương Tử Hiên tự nói cũng chẳng thèm nhìn về phía Cao Kỳ Anh.
Trong lòng Cao Kỳ Anh lạnh toát, cô ta không muốn nhìn cũng không muốn nghe Dương Tử Hiên nói nữa liên nằm xuống kéo chăn lên, bịt hai tai lại.
Bạch Ngọc Lan không muốn giằng co với Dương Tử Hiên nữa, thừa thời gian cùng hắn thà cô về nhà ôm Tử Sâm của cô còn tốt hơn.
Cô cũng không nể nang đạp hắn qua một bên rồi đi ra khỏi cửa, cũng không thèm đóng cửa lại.
Dương Tử Hiên té sâm xuống mặt đất lại chẳng tức giận ngược lại càng thêm hứng thú, người phụ nữ cá tinh thế này kiếm ở đâu ra, hắn phải chinh phục bằng được.
Lúc hắn đứng dậy cũng không nhìn Cao Kỳ Anh mà chỉ nói: "Tối nay tôi có việc ra ngoài."
Cao Kỳ Anh không phản ứng cũng chẳng buồn hỏi hắn đi đâu, từ ngày xảy thai quan hệ của hai người đã dẫn thay đổi, Dương Tử Hiên đạt được mục đích cũng chẳng mặn mà với Cao Kỳ Anh nữa mà Cao Kỳ Anh ban đầu chờ một câu quan tâm của hắn cũng dân lạnh lòng.
Bạch Ngọc Lan về tới phòng nhưng không thấy Dương Tử Sâm ở bên trong cô nghĩ anh ở thư phòng nên muốn qua đó nhưng lúc vừa mở cửa ra thì anh cũng đã quay lại.
"Em vừa đi đâu?"
Không phải Bạch Ngọc Lan mở lời trước mà biến thành Dương Tử Sâm, anh chờ cô ở trong phòng lâu lại chẳng thấy cô vào liền ra phòng khách tìm nhưng cũng không thấy bức quá anh quay về lại thấy cô đã ở trong phòng.
"Em lên phòng của Cao Kỳ Anh nói chuyện cùng cô ta mấy câu."
Bạch Ngọc Lan thành thật trả lời.
"Dạo gần đây em có vẻ quan tâm đến cô ta."
Dương Tử Sâm không cảm xúc nói.
"Nói thế nào cô ta cũng là một người đáng thương."
Bạch Ngọc Lan bâng quơ nói, đâu phải cô không nghe ra giọng điệu chua lét của anh, ban đầu là cô ghen tị với anh bây giờ lại biến thành anh ghen ngược, đúng là quá mức không tưởng tượng được.
"Đáng thương cũng đâu liên quan đến em, em chỉ cần quan tâm anh là đủ, những người trong nhà này ngoại trừ ông nội ra không cần để ý đến ai."
Dương Tử Sâm nghiêm túc nói.
"Em biết mà, chúng ta đừng nói chuyện trước cửa được không lên giường rồi nói."
Bạch Ngọc Lan nói đầy thâm ý.
Dương Tử Sâm sắc mặt hơi đổi, từ nghiêm túc trở nên bối rối, người phụ nữ này lúc nào cũng khiêu khích anh mà.
Thực ra Bạch Ngọc Lan chỉ nói theo nghĩa đen nhưng nếu ai đó hiểu theo ý xâu xa cô cũng tùy anh nghĩ vậy, dẫu sao mỗi lần như thế anh sẽ chủ động hơn một chút, có điều ngày mai anh chính thức đi làm nên hai người chỉ nên đắp chăn bông ngủ là được rồi.
"Ồ, Cao đại tiểu thư cũng biết nói cảm ơn sao?"
Bạch Ngọc Lan không biết là mỉa mai hay châm chọc cô chỉ là có chút kinh ngạc thôi.
"Ông nội tôi nói cô là người tốt, lúc trước tôi không tin nhưng bây giờ...
Cao Kỳ Anh nói đến đây dừng lại, nói thế nào lúc trước cô ta với Bạch Ngọc Lan có chút hiềm khích cô ta không tin cũng có thể dễ hiểu.
Bạch Ngọc Lan có hơi bất ngờ, không nghĩ chỉ mới gặp ông Cao một lần mà ông ấy đã khẳng định cô là người tốt.
"Ông cô nói quá rồi, tôi cũng không phải người tốt gì nhưng tôi biết phân biệt đúng sai, lúc trước nếu cô không quá đáng tôi cũng sẽ không đối với cô như vậy."
Bạch Ngọc Lan bình thản nói.
Cao Kỳ Anh không phản bác chỉ hỏi: "Cô rất yêu anh Sâm sao?"
"Sao cô lại hỏi vậy?"
Bạch Ngọc Lan dâng lên cảnh giác, cô gái này không phải rất ghét Tử Sâm sao, hôm nay lại đột nhiên gọi "Anh Sâm"
làm cô nổi cả da gà.
"Tôi không có ý gì đâu chỉ là cảm thấy có lỗi với anh ấy thôi, nếu anh ấy tìm được người yêu mình tôi cũng đỡ áy náy."
Cao Kỳ Anh cười buồn nói.
"Cô cũng sẽ áy náy à."
VietWriter
"Tôi cũng là con người, cũng có cảm nhận của riêng mình, lúc trước do nghe lời người ta nên tôi mới từ bỏ anh ấy để đến với Dương Tử Hiên nhưng tôi không ngờ hắn lại là kẻ vô tình."
Nhắc đến Dương Tử Hiên ánh mắt của Cao Kỳ Anh lóe lên đau thương.
Bạch Ngọc Lan cảm thấy Cao Kỳ Anh giống như thay đổi thành con người khác, cô ta nói chuyện có cân nhắc hơn, cũng ngộ ra được vài điêu, có lẽ ông Cao đã nói gì đó hoặc là do mất đi đứa nhỏ, tóm lại Cao Kỳ Anh bây giờ trưởng thành hơn lúc trước.
"Tôi đoán lúc trước cô cũng không phải thực lòng yêu Tử Sâm.
đúng không?"
Bạch Ngọc Lan đột nhiên hỏi, bởi vì cô cho rằng nếu yêu một người thật lòng thì dù người ấy rơi vào hoàn cảnh nào dù là bân cùng đi chăng nữa cũng sẽ không từ bỏ nhưng Tử Sâm chỉ là bị tàn phế thôi cô ta đã bỏ anh chứng tỏ tình cảm cũng không lớn.
"Đúng vậy, tôi không yêu anh ấy, mặc dù ai cũng cho anh ấy là một người hoàn hảo nhưng quá hoàn hảo cũng không có gì tốt, về phương diện tình cảm anh ấy không có cảm xúc gì cả, lúc chúng tôi ở bên nhau ngoài việc đưa tôi đi ăn ra cũng không có hoạt động nào của những người yêu nhau, tôi cảm thấy vô cùng cô đơn, nhìn mấy cặp đôi ngoài đường tay trong tay càng thêm cô đơn hơn."
Cao Kỳ Anh nói đến đây thở dài một hơi mới nói tiếp: "Cô biết không chỉ có tôi chủ động khoác tay anh ấy, anh ấy chưa bao giờ nắm tay tôi, một nụ hôn cũng không có, mỗi lúc tôi muốn chủ động thì lại bị hơi thở lạnh lão trên người anh ấy làm cho sợ hãi."
"Cho nên tôi đã dựa vào việc anh ấy bị tàn phế mà hủy hôn, tôi cũng không hối hận về việc này, cho dù anh ấy không tàn phế tôi cũng tìm cách hủy hôn với anh ấy thôi."
Không hiểu sao nghe cô ta nói thế Bạch Ngọc Lan lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút vui vẻ, bỏ qua chuyện Cao Kỳ Anh đã bỏ rơi anh cô nói: "Tính ra tôi cũng phải cảm ơn cô."
"Wi sao?"
Hiện tại đến lượt Cao Kỳ Anh kinh ngạc.
"Nếu năm đó cô không hủy hôn với Tử Sâm thì tôi đã không có cơ hội ở bên anh ấy rồi, lời cảm ơn này cô xứng đáng nhận."
Bạch Ngọc Lan cười nói.
"Chỉ thế thôi sao, xem ra cô rất yêu anh ấy, có lúc tôi thật ngưỡng mộ cô, nếu tôi có bản lĩnh như cô thì tốt rôi, con tôi cũng sẽ không...
Cao Kỳ Anh nói nửa chừng thì nghẹn lời.
Bạch Ngọc Lan muốn lên tiếng an ủi đôi câu thì cửa phòng bị người mở ra một thân hình phong lãng tuấn tú đập vào mắt hai người, người vào không ai khác là Dương Tử Hiên.
Cả ba cùng nhìn lẫn nhau, ánh mắt của Dương Tử Hiên không rơi vào người vợ mình mà rơi vào người Bạch Ngọc Lan.
Bạch Ngọc Lan cảm thấy ghê tởm ánh mắt này cô nói: "Tôi vê phòng trước, nghỉ ngơi cho tốt."
Dứt lời cô cũng đứng dậy đi ra phía cửa nhưng lúc này cánh cửa lại bị Dương Tử Hiên chặn lại, hắn bày ra bộ dạng bỡn cợt nói: "Chị dâu hôm nay thật có nhã hứng vào phòng của tôi là muốn gặp tôi à."
"Miệng chó không mọc được ngà voi."
Bạch Ngọc Lan lạnh giọng nói một câu lại lướt qua người Dương Tử Hiên thế nhưng hắn lại cố tình không cho cô qua.
"Chị dâu không ở lại nói chuyện thêm chút sao?"
"Vợ anh cần nghỉ ngơi đây, anh không quan tâm vợ mình chút nào sao?"
Nói ra thật là đáng buồn, người đàn ông này đúng là tệ hại.
"Cô ấy cũng khỏe rồi, phải không Kỳ Anh."
Dương Tử Hiên tự nói cũng chẳng thèm nhìn về phía Cao Kỳ Anh.
Trong lòng Cao Kỳ Anh lạnh toát, cô ta không muốn nhìn cũng không muốn nghe Dương Tử Hiên nói nữa liên nằm xuống kéo chăn lên, bịt hai tai lại.
Bạch Ngọc Lan không muốn giằng co với Dương Tử Hiên nữa, thừa thời gian cùng hắn thà cô về nhà ôm Tử Sâm của cô còn tốt hơn.
Cô cũng không nể nang đạp hắn qua một bên rồi đi ra khỏi cửa, cũng không thèm đóng cửa lại.
Dương Tử Hiên té sâm xuống mặt đất lại chẳng tức giận ngược lại càng thêm hứng thú, người phụ nữ cá tinh thế này kiếm ở đâu ra, hắn phải chinh phục bằng được.
Lúc hắn đứng dậy cũng không nhìn Cao Kỳ Anh mà chỉ nói: "Tối nay tôi có việc ra ngoài."
Cao Kỳ Anh không phản ứng cũng chẳng buồn hỏi hắn đi đâu, từ ngày xảy thai quan hệ của hai người đã dẫn thay đổi, Dương Tử Hiên đạt được mục đích cũng chẳng mặn mà với Cao Kỳ Anh nữa mà Cao Kỳ Anh ban đầu chờ một câu quan tâm của hắn cũng dân lạnh lòng.
Bạch Ngọc Lan về tới phòng nhưng không thấy Dương Tử Sâm ở bên trong cô nghĩ anh ở thư phòng nên muốn qua đó nhưng lúc vừa mở cửa ra thì anh cũng đã quay lại.
"Em vừa đi đâu?"
Không phải Bạch Ngọc Lan mở lời trước mà biến thành Dương Tử Sâm, anh chờ cô ở trong phòng lâu lại chẳng thấy cô vào liền ra phòng khách tìm nhưng cũng không thấy bức quá anh quay về lại thấy cô đã ở trong phòng.
"Em lên phòng của Cao Kỳ Anh nói chuyện cùng cô ta mấy câu."
Bạch Ngọc Lan thành thật trả lời.
"Dạo gần đây em có vẻ quan tâm đến cô ta."
Dương Tử Sâm không cảm xúc nói.
"Nói thế nào cô ta cũng là một người đáng thương."
Bạch Ngọc Lan bâng quơ nói, đâu phải cô không nghe ra giọng điệu chua lét của anh, ban đầu là cô ghen tị với anh bây giờ lại biến thành anh ghen ngược, đúng là quá mức không tưởng tượng được.
"Đáng thương cũng đâu liên quan đến em, em chỉ cần quan tâm anh là đủ, những người trong nhà này ngoại trừ ông nội ra không cần để ý đến ai."
Dương Tử Sâm nghiêm túc nói.
"Em biết mà, chúng ta đừng nói chuyện trước cửa được không lên giường rồi nói."
Bạch Ngọc Lan nói đầy thâm ý.
Dương Tử Sâm sắc mặt hơi đổi, từ nghiêm túc trở nên bối rối, người phụ nữ này lúc nào cũng khiêu khích anh mà.
Thực ra Bạch Ngọc Lan chỉ nói theo nghĩa đen nhưng nếu ai đó hiểu theo ý xâu xa cô cũng tùy anh nghĩ vậy, dẫu sao mỗi lần như thế anh sẽ chủ động hơn một chút, có điều ngày mai anh chính thức đi làm nên hai người chỉ nên đắp chăn bông ngủ là được rồi.