Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138: Tự ý xông vào
"Cô không nên tự trách mình cô mặc dù ngu muội nhưng không đến mức đáng trách, người đáng trách chính là Dương Tử Hiên, hơn nữa tôi nghĩ anh ta không chỉ lợi dụng cô thôi đâu mà người phụ nữ nào mang đến lợi ích cho anh ta đều sẽ bị lợi dụng nếu không nhìn ra bộ mặt thật của anh ta."
Bạch Ngọc Lan nói.
Lưu Hồng kia khẳng định cũng sẽ không có kết cục tốt.
Nghe Bạch Ngọc Lan nói Cao Kỳ Anh như ngỡ ra điều gì cô ta bật cười: "Phải, cô nói đúng, tôi đúng là người phụ nữ ngu ngốc mới bị Dương Tử Hiên lợi dụng, ha ha ha."
Bạch Ngọc Lan chỉ nhìn Cao Kỳ Anh không nói gì, đúng lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra, cả hai người phụ nữ cùng nhìn ra cửa, khóe môi của Cao Kỳ Anh cứng đơ mà sắc mặt của Bạch Ngọc Lan cũng có chút sa sâm.
"Ai cho phép anh vào đây?"
Bạch Ngọc Lan nhìn người đàn ông đang cầm chai rượu đứng ngoài cửa hỏi, Dương Tử Hiên này quả thật là quá tùy tiện rồi.
"Tôi nghĩ chị dâu ở trong phòng sẽ cô đơn nên đến uống rượu với chị, không nghĩ Kỳ Anh cũng ở đây, nếu không ba chúng ta cũng uống thế nào?"
Dương Tử Hiên như có như không nhìn hai người phụ nữ sắc mặt khó coi ở bên kia, lại rất tự nhiên đi vào tiện thể đóng cửa khóa chốt.
Hành động này của hắn lại khiến toàn thân Bạch Ngọc Lan càng thêm lạnh lẽo: "Cậu có biết hành động này của mình là gì không?"
Nửa đêm nửa hôm em chồng vào lại xông vào phòng chị dâu khác nào là hành vi bại hoại, chưa kể trong phòng còn có vợ của hắn, Dương Tử Hiên đúng là muốn chết mà, Bạch Ngọc Lan càng nghĩ càng tức giận.
"Hành động gì, tôi chỉ muốn an ủi em mà thôi, đáng lẽ em phải cảm ơn tôi mới đúng chứ, sao lại tức giận như vậy."
Dương Tử Hiên một bộ dạng cờ lơ phất phơ không khác nào mấy tên lưu manh ngoài chợ.
"Dương Tử Hiên, anh vô sỉ, Bạch Ngọc Lan là chị dâu của anh, anh lại mở miệng nói mấy lời ve vãn tán tỉnh này sao, anh có để tôi vào mắt hay không."
Cao Kỳ Anh không nghe nổi nữa đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt Dương Tử Hiên hét lớn, cô ta biết nói điêu này là dư thừa nhưng cô ta thật sự không nhịn nổi nữa rồi, càng nghe lòng càng ớn lạnh.
"Ha, tôi vô sỉ thì sao, hôm nay tôi lại muốn vô sỉ đấy, cô làm gì được tôi."
Dương Tử Hiên cũng không ra vẻ là một người chồng chuẩn mực trước mặt Cao Kỳ Anh nữa hắn hoàn toàn bộc lộ bản chất của mình.
VietWriter
"Bốp."
Một cái tát rơi xuống má của Dương Tử Hiên, mà cái tát này chính là do Cao Kỳ Anh đánh, cô ta biết Dương Tử Hiên bỉ ổi, xấu xa lại không nghĩ anh ta xấu xa đến mức này.
Dương Tử Hiên bị đánh bất ngờ ôm má lạnh lùng nhìn Cao Kỳ Anh: "Cô đang làm cái gì, cô dám đánh tôi sao?"
"Có cái gì mà không dám nếu có thể tôi còn muốn thiến anh kìa."
Cao Kỳ Anh cười lạnh nói.
"Muốn thiến tôi không dễ như vậy đâu con đàn bà khốn nạn."
Dương Tử Hiên giơ tay lên muốn trả lại một cái tát cho cô nhưng bị Bạch Ngọc Lan nhanh tay bắt lấy bàn tay to lớn kia của hắn.
"Dương Tử Hiên, tôi cho cậu một cơ hội mau cút khỏi phòng tôi nếu không Cao Kỳ Anh không thiến được cậu nhưng tôi có thể, cậu tin không?"
Bạch Ngọc Lan gắn từng chữ.
Đối diện với con ngươi lạnh lùng của Bạch Ngọc Lan Dương Tử Hiên dường như còn chưa biết sợ, phớt lờ cô nói: "Còn chưa uống rượu với em làm sao có thể đi được."
Bạch Ngọc Lan cười lạnh lúc này cô không nói nữa mà trực tiếp ra tay, lên gối thúc thẳng vào giữa háng Dương Tử Hiên sau đó bắt lấy vai trái của hắn vật thật mạnh xuống đất một cách không thương tiếc.
Cao Kỳ Anh trố mắt nhìn cảnh này, ban đầu có chút bất ngờ nhưng sau đó lại cảm thấy vô cùng hả dạ: "Đánh hay lắm."
Dương Tử Hiên nằm dưới đất co quắp đau đớn đến run người nhưng vẫn có thể trợn ngược mắt nhìn Cao Kỳ Anh một cái: "Cô, cô chờ đó cho tôi, thứ đàn bà vô dụng."
"Còn nói được sao, có cân tôi cho cậu méo miệng luôn không?"
Bạch Ngọc Lan híp mắt lạnh lùng nói.
"Được...
Được làm...
ngày này...
tôi nhớ..."
Dương Tử Hiên khó khăn lắm mới nói được mấy chữ.
"Nói nhiều quá, cho cậu năm phút cút cho tôi, nếu không tôi làm thật đừng có kêu cha gọi mẹ."
Bạch Ngọc Lan bày ra tư thái chị đại năm nào, mặc dù trên người mặc một bộ đồ có thể coi là thục nữ, nhưng mà đây mới chính là cô.
Dương Tử Hiên đau như muốn ngất xỉu tại chỗ lết còn sợ không lết được chứ nói gì đến chuyện cút ra ngoài.
Thấy Dương Tử Hiên bất động Bạch Ngọc Lan lại nhìn Cao Kỳ Anh nói: "Chồng của cô, cô tự xử đi, tôi ra ngoài chờ Tử Sâm."
Nói rôi Bạch Ngọc Lan với lấy cái áo khoác đi ra ngoài, cô thật không muốn nhìn người này nữa.
Trong phòng chỉ còn lại Dương Tử Hiên và Cao Kỳ Anh, cô ta không những không giúp Dương Tử Hiên vào phòng mà nói: "Tôi muốn ly hôn với anh, ngày mai tôi sẽ viết đơn anh ký lên là được."
Cao Kỳ Anh dứt lời cũng nối gót Bạch Ngọc Lan bước ra ngoài, cô ta lên lâu hai không vào phòng mình mà đến căn phòng dành cho khách ngủ, cô ta kinh tởm ngủ cùng Dương Tử Hiên.
Lại nói Bạch Ngọc Lan bước ra khỏi sân đi được một đoạn liên nghe thấy tiếng xe lăn cô không đi nữa mà đứng yên một chỗ chờ anh đến, hai bên lối đi có mở đèn nên cô nhìn rất rõ bóng dáng của ai kia.
Mà Dương Tử Sâm nhìn thấy cô ở ngoài này lại vô cùng kinh ngạc hỏi: "Sao em lại ra đây?"
"Chờ anh chứ sao, tại sao lại về trễ như vậy?"
Bạch Ngọc Lan khoanh tay bĩu môi, người đàn ông này về nhà thấy vợ không vui mừng thì thôi lại còn hỏi câu này chẳng có chút tình thú gì cả.
"Xong việc anh có hẹn với một người không phải đã gọi điện cho em rồi sao?"
Dương Tử Sâm nhẹ giọng nói, có người chờ mình trở về anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc ấm áp.
"Gọi điện thì gọi điện, biết vợ chờ ở nhà anh cũng phải biết đường về sớm một chút chứ."
Bạch Ngọc Lan chẹp miệng ai oán.
Dương Tử Sâm nghe cô nói anh không giống như những ông chồng khác cáu kỉnh với vợ mà ngược lại cười ôn nhu nói: "Anh biết rồi, lân sau anh sẽ về sớm hơn không để em phải chờ nữa."
"Tốt nhất là về trước giờ ăn cơm, không có anh em ăn cũng không ngon."
Bạch Ngọc Lan vừa nói xong bụng đột nhiên kêu lên mấy tiếng rột rột.
Dương Tử Sâm cũng nghe thấy anh nhíu mày hỏi: "Em chưa ăn cơm sao?"
Bạch Ngọc Lan không xấu hổ như cô gái xuân xanh mà thở dài nói: "Ăn thì ăn rồi nhưng không ngon miệng nên không no."
"Tiểu Khải, xem còn nhà hàng nào còn mở cửa gọi đồ ăn đến."
Dương Tử Sâm không suy nghĩ phân phó.
Tiểu Khải tính lấy điện thoại ra Bạch Ngọc Lan lập tức ngăn lại: "Không cân đâu, gọi đồ ăn bên ngoài rất lâu để em nấu đại cái gì anh, phải rồi, anh và Tiểu Khải có đói không em nấu cho hai người luôn."
"Tôi no rồi, cảm ơn thiếu phu nhân."
Tiểu Khải từ chối thẳng thừng, lúc nấy ở nhà hàng có rất nhiều đồ ngon cậu anh muốn bể bụng rồi.
"Còn anh?"
Bạch Ngọc Lan như có như không nhìn anh.
"Ừm, nấu cho anh nữa."
Dương Tử Sâm đương nhiên không thể từ chối rôi, dù anh cũng đã no nhưng không thể để vợ ăn một mình.
"Rất tốt, em đi nấu ăn."
Bạch Ngọc Lan vui vẻ chạy vào nhà, bỏ mặc Dương Tử Sâm và Tiểu Khải phía sau.
"Đại thiếu gia, cậu còn ăn được sao?"
Tiểu Khải nhíu mày hỏi.
Dương Tử Sâm thốt ra hai chữ: "Ăn được."
Bạch Ngọc Lan nói.
Lưu Hồng kia khẳng định cũng sẽ không có kết cục tốt.
Nghe Bạch Ngọc Lan nói Cao Kỳ Anh như ngỡ ra điều gì cô ta bật cười: "Phải, cô nói đúng, tôi đúng là người phụ nữ ngu ngốc mới bị Dương Tử Hiên lợi dụng, ha ha ha."
Bạch Ngọc Lan chỉ nhìn Cao Kỳ Anh không nói gì, đúng lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra, cả hai người phụ nữ cùng nhìn ra cửa, khóe môi của Cao Kỳ Anh cứng đơ mà sắc mặt của Bạch Ngọc Lan cũng có chút sa sâm.
"Ai cho phép anh vào đây?"
Bạch Ngọc Lan nhìn người đàn ông đang cầm chai rượu đứng ngoài cửa hỏi, Dương Tử Hiên này quả thật là quá tùy tiện rồi.
"Tôi nghĩ chị dâu ở trong phòng sẽ cô đơn nên đến uống rượu với chị, không nghĩ Kỳ Anh cũng ở đây, nếu không ba chúng ta cũng uống thế nào?"
Dương Tử Hiên như có như không nhìn hai người phụ nữ sắc mặt khó coi ở bên kia, lại rất tự nhiên đi vào tiện thể đóng cửa khóa chốt.
Hành động này của hắn lại khiến toàn thân Bạch Ngọc Lan càng thêm lạnh lẽo: "Cậu có biết hành động này của mình là gì không?"
Nửa đêm nửa hôm em chồng vào lại xông vào phòng chị dâu khác nào là hành vi bại hoại, chưa kể trong phòng còn có vợ của hắn, Dương Tử Hiên đúng là muốn chết mà, Bạch Ngọc Lan càng nghĩ càng tức giận.
"Hành động gì, tôi chỉ muốn an ủi em mà thôi, đáng lẽ em phải cảm ơn tôi mới đúng chứ, sao lại tức giận như vậy."
Dương Tử Hiên một bộ dạng cờ lơ phất phơ không khác nào mấy tên lưu manh ngoài chợ.
"Dương Tử Hiên, anh vô sỉ, Bạch Ngọc Lan là chị dâu của anh, anh lại mở miệng nói mấy lời ve vãn tán tỉnh này sao, anh có để tôi vào mắt hay không."
Cao Kỳ Anh không nghe nổi nữa đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt Dương Tử Hiên hét lớn, cô ta biết nói điêu này là dư thừa nhưng cô ta thật sự không nhịn nổi nữa rồi, càng nghe lòng càng ớn lạnh.
"Ha, tôi vô sỉ thì sao, hôm nay tôi lại muốn vô sỉ đấy, cô làm gì được tôi."
Dương Tử Hiên cũng không ra vẻ là một người chồng chuẩn mực trước mặt Cao Kỳ Anh nữa hắn hoàn toàn bộc lộ bản chất của mình.
VietWriter
"Bốp."
Một cái tát rơi xuống má của Dương Tử Hiên, mà cái tát này chính là do Cao Kỳ Anh đánh, cô ta biết Dương Tử Hiên bỉ ổi, xấu xa lại không nghĩ anh ta xấu xa đến mức này.
Dương Tử Hiên bị đánh bất ngờ ôm má lạnh lùng nhìn Cao Kỳ Anh: "Cô đang làm cái gì, cô dám đánh tôi sao?"
"Có cái gì mà không dám nếu có thể tôi còn muốn thiến anh kìa."
Cao Kỳ Anh cười lạnh nói.
"Muốn thiến tôi không dễ như vậy đâu con đàn bà khốn nạn."
Dương Tử Hiên giơ tay lên muốn trả lại một cái tát cho cô nhưng bị Bạch Ngọc Lan nhanh tay bắt lấy bàn tay to lớn kia của hắn.
"Dương Tử Hiên, tôi cho cậu một cơ hội mau cút khỏi phòng tôi nếu không Cao Kỳ Anh không thiến được cậu nhưng tôi có thể, cậu tin không?"
Bạch Ngọc Lan gắn từng chữ.
Đối diện với con ngươi lạnh lùng của Bạch Ngọc Lan Dương Tử Hiên dường như còn chưa biết sợ, phớt lờ cô nói: "Còn chưa uống rượu với em làm sao có thể đi được."
Bạch Ngọc Lan cười lạnh lúc này cô không nói nữa mà trực tiếp ra tay, lên gối thúc thẳng vào giữa háng Dương Tử Hiên sau đó bắt lấy vai trái của hắn vật thật mạnh xuống đất một cách không thương tiếc.
Cao Kỳ Anh trố mắt nhìn cảnh này, ban đầu có chút bất ngờ nhưng sau đó lại cảm thấy vô cùng hả dạ: "Đánh hay lắm."
Dương Tử Hiên nằm dưới đất co quắp đau đớn đến run người nhưng vẫn có thể trợn ngược mắt nhìn Cao Kỳ Anh một cái: "Cô, cô chờ đó cho tôi, thứ đàn bà vô dụng."
"Còn nói được sao, có cân tôi cho cậu méo miệng luôn không?"
Bạch Ngọc Lan híp mắt lạnh lùng nói.
"Được...
Được làm...
ngày này...
tôi nhớ..."
Dương Tử Hiên khó khăn lắm mới nói được mấy chữ.
"Nói nhiều quá, cho cậu năm phút cút cho tôi, nếu không tôi làm thật đừng có kêu cha gọi mẹ."
Bạch Ngọc Lan bày ra tư thái chị đại năm nào, mặc dù trên người mặc một bộ đồ có thể coi là thục nữ, nhưng mà đây mới chính là cô.
Dương Tử Hiên đau như muốn ngất xỉu tại chỗ lết còn sợ không lết được chứ nói gì đến chuyện cút ra ngoài.
Thấy Dương Tử Hiên bất động Bạch Ngọc Lan lại nhìn Cao Kỳ Anh nói: "Chồng của cô, cô tự xử đi, tôi ra ngoài chờ Tử Sâm."
Nói rôi Bạch Ngọc Lan với lấy cái áo khoác đi ra ngoài, cô thật không muốn nhìn người này nữa.
Trong phòng chỉ còn lại Dương Tử Hiên và Cao Kỳ Anh, cô ta không những không giúp Dương Tử Hiên vào phòng mà nói: "Tôi muốn ly hôn với anh, ngày mai tôi sẽ viết đơn anh ký lên là được."
Cao Kỳ Anh dứt lời cũng nối gót Bạch Ngọc Lan bước ra ngoài, cô ta lên lâu hai không vào phòng mình mà đến căn phòng dành cho khách ngủ, cô ta kinh tởm ngủ cùng Dương Tử Hiên.
Lại nói Bạch Ngọc Lan bước ra khỏi sân đi được một đoạn liên nghe thấy tiếng xe lăn cô không đi nữa mà đứng yên một chỗ chờ anh đến, hai bên lối đi có mở đèn nên cô nhìn rất rõ bóng dáng của ai kia.
Mà Dương Tử Sâm nhìn thấy cô ở ngoài này lại vô cùng kinh ngạc hỏi: "Sao em lại ra đây?"
"Chờ anh chứ sao, tại sao lại về trễ như vậy?"
Bạch Ngọc Lan khoanh tay bĩu môi, người đàn ông này về nhà thấy vợ không vui mừng thì thôi lại còn hỏi câu này chẳng có chút tình thú gì cả.
"Xong việc anh có hẹn với một người không phải đã gọi điện cho em rồi sao?"
Dương Tử Sâm nhẹ giọng nói, có người chờ mình trở về anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc ấm áp.
"Gọi điện thì gọi điện, biết vợ chờ ở nhà anh cũng phải biết đường về sớm một chút chứ."
Bạch Ngọc Lan chẹp miệng ai oán.
Dương Tử Sâm nghe cô nói anh không giống như những ông chồng khác cáu kỉnh với vợ mà ngược lại cười ôn nhu nói: "Anh biết rồi, lân sau anh sẽ về sớm hơn không để em phải chờ nữa."
"Tốt nhất là về trước giờ ăn cơm, không có anh em ăn cũng không ngon."
Bạch Ngọc Lan vừa nói xong bụng đột nhiên kêu lên mấy tiếng rột rột.
Dương Tử Sâm cũng nghe thấy anh nhíu mày hỏi: "Em chưa ăn cơm sao?"
Bạch Ngọc Lan không xấu hổ như cô gái xuân xanh mà thở dài nói: "Ăn thì ăn rồi nhưng không ngon miệng nên không no."
"Tiểu Khải, xem còn nhà hàng nào còn mở cửa gọi đồ ăn đến."
Dương Tử Sâm không suy nghĩ phân phó.
Tiểu Khải tính lấy điện thoại ra Bạch Ngọc Lan lập tức ngăn lại: "Không cân đâu, gọi đồ ăn bên ngoài rất lâu để em nấu đại cái gì anh, phải rồi, anh và Tiểu Khải có đói không em nấu cho hai người luôn."
"Tôi no rồi, cảm ơn thiếu phu nhân."
Tiểu Khải từ chối thẳng thừng, lúc nấy ở nhà hàng có rất nhiều đồ ngon cậu anh muốn bể bụng rồi.
"Còn anh?"
Bạch Ngọc Lan như có như không nhìn anh.
"Ừm, nấu cho anh nữa."
Dương Tử Sâm đương nhiên không thể từ chối rôi, dù anh cũng đã no nhưng không thể để vợ ăn một mình.
"Rất tốt, em đi nấu ăn."
Bạch Ngọc Lan vui vẻ chạy vào nhà, bỏ mặc Dương Tử Sâm và Tiểu Khải phía sau.
"Đại thiếu gia, cậu còn ăn được sao?"
Tiểu Khải nhíu mày hỏi.
Dương Tử Sâm thốt ra hai chữ: "Ăn được."
Bình luận facebook