Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139: Cuộc gọi từ Mỹ
Lúc hai người đi vào phòng Dương Tử Hiên vẫn còn nằm rạp cách cánh cửa ba bước, Dương Tử Sâm nhìn thấy hắn sắc mặt có chút thay đổi.
Bạch Ngọc Lan đỡ trán, hiển nhiên Cao Kỳ Anh không mang người này đi, cô thở dài nói: "Tiểu Khải, nhờ cậu mang đống rác kia ra ngoài cho tôi, lúc nãy ngại bẩn nên không dẹp."
Tiểu Khải nghe vậy không hỏi không nói đi tới trực tiếp xách Dương Tử Hiên lên, Bạch Ngọc Lan phối hợp đẩy xe lăn cùng xích qua một bên để nhường đường cho Tiểu Khải, lúc ngang qua cô có thể nghe rõ tiếng rít của Dương Tử Hiên, cô ra tay không nhẹ nên còn đau cũng là điều dễ hiểu, có điều đáng đời kẻ không biết điều.
Cánh cửa được đóng lại Dương Tử Sâm mới quay sang nhìn cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Ừm, hắn tự ý xông vào phòng của chúng ta em liên cho hắn một bài học."
Bạch Ngọc Lan đơn giản giải thích cũng không kế dài dòng.
"Đáng chết."
Dương Tử Sâm tức giận nghiến răng, tay phải nắm thành nắm đấm đập mạnh xuống thành xe lăn.
Bạch Ngọc Lan lập tức bắt lấy tay anh nói: "Đừng tức giận, hắn không làm gì được em."
Dương Tử Sâm không nói lời nào sắc mặt càng thêm thâm trâm, Bạch Ngọc Lan thấy vậy càng thêm lo lắng gọi anh: "Tử Sâm."
"Anh không sao, lần sau em có thể phế hắn không cân nương tay."
Dương Tử Sâm đột nhiên nói, anh biết Dương Tử Hiên không tốt đẹp gì nhưng không ngờ lại dám có ý đồ với vợ anh, xem ra anh nhân từ với hắn quá rồi lại còn nghĩ cho hắn một cơ hội, lần này thò một cơ hội anh cũng không cho, ép hắn đến chất thì thôi.
Bạch Ngọc Lan thấy tâm tình anh có chút biến hóa cô không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì lại nói: "Được, lần sau sẽ không nương tay, phế."
Tờ mờ sáng bà Xuân từ chỗ Lưu Hồng quay về không nghĩ lại nhìn thấy con trai mình nằm lăn lóc dưới cầu thang, bà ta hết hồn chạy tới liên tục gọi: "Tử Hiên, Tử Hiên, con làm sao vậy, sao lại nằm ở đây cơ chứ, mau dậy, mau tỉnh dậy đi con, có ai không, người đâu, mau đến đây."
Tiếng hét của bà Xuân vang vọng khắp căn nhà, đánh thức không ít người nhưng chỉ có một mình quản gia cùng vài người làm chạy tới.
"Phu nhân xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
VietWriter
Một người làm chạy tới trước lên tiếng hỏi.
"Tôi phải hỏi các người mới đúng, nhị thiếu gia làm sao lại nằm ở đây?"
Bà Xuân oán trách.
"Tôi, tôi không biết."
Người hầu kia vừa mới dậy giọng nói có chút khàn khàn lại thêm chút đáng thương.
"Hừ, một lũ vô dụng, còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau mang nhị thiếu gia lên phòng."
Bà Xuân quát um lên.
Lúc này quản gia cũng chậm rãi ra tới nơi, nhìn thấy cảnh này ông ta cảm thán trong lòng lại nói: "Phu nhân, bà đã về rồi."
"Hửm, nói cho tôi nghe ở nhà xảy ra chuyện gì?"
Bà Xuân nói chuyện với quản gia lại có chút hạ giọng.
Quản gia lại ngó ngang ngó dọc một lượt bà Xuân hiểu ý lại nói: "Lên trên rồi nói."
Dương Tử Hiên được hai người hầu đưa lên, bà Xuân nối gót theo sau còn quản gia khỏi phải nói cũng phải theo bà ta đi lên.
Cuối cùng nhà họ Dương cũng được trả lại sự yên tĩnh vốn có.
Hai ngày sau Dương Tử Sâm nhận được câu trả lời của từ phí Kha lão đại, ông ta đồng ý giao dịch của anh còn nói thêm một điều kiện buộc anh phải đưa sổ đỏ gốc của căn biệt thự đến trước ông ta mới thực hiện những việc tiếp theo.
Dương Tử Sâm cũng không lo lắng ông ta lật kèo nên đã bảo Trần Vĩnh đưa sổ đỏ đến, Trần Vĩnh câm sổ đỏ trong tay than thở một tiếng: "Cậu không thấy tiếc à, căn biệt thự này cũng phải đáng chục tỷ"
"Đây là cái giá của giao dịch, tôi cũng không thiếu một căn biệt thự."
Dương Tử Sâm nhàn nhạt nói.
"Đúng là người có tiên mở miệng nói chuyện liên bất cân như vậy, thế nhưng có đáng giá hay không? Cậu cũng không nhất thiết làm giao dịch với Kha lão đại làm gì trực tiếp hạ bệ Dương Tử Hiên không phải dễ dàng hơn à."
Trần Vĩnh đôi lúc không hiểu người trước mắt mình, mặc dù bọn họ làm việc đã vô cùng ăn ý nhưng nhiều khi hắn cũng chỉ làm theo ý của Dương Tử Sâm mà không hiểu ý định của anh.
Dương Tử Sâm lắc đầu nói: "Không đơn giản như vậy, Kha lão đại một khi đã làm giao dịch thì nhất định phải có vật làm tin trong tay, đến lúc đó Dương Tử Hiên chó cùng dứt dậu không biết sẽ làm ra điều gì bất lợi cho Dương gia, tôi muốn giải quyết mọi chuyện êm thấm nhất có thể."
"Được rồi, anh em nhà họ Dương các cậu đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, có điều Dương Tử Hiên kia lại thuộc dạng ngu mà dạn, đầu óc của hắn không dùng được nhưng ngược lại gan của hắn rất lớn, dám đàm phán với Hạng Ngạo không nói còn chạy đến chỗ Kha lão đại, hai nhân vật này đều không dễ chọc."
Trần Vĩnh xoay quyển sổ đỏ trong tay lơ đễnh nói.
"Bên Hạng Ngạo thế nào, Dương Tử Hiên cùng hắn đàm phán cái gì?"
Nhân tiện nhắc đến tên này anh cũng mở miệng hỏi.
"Cũng chưa biết mục đích thật sự của hắn là gì nhưng trước mắt hắn cần ông ta làm chỗ dựa, cậu nói xem chỗ dựa này mềm mại hay gai góc đây."
Trần Vĩnh chẹp miệng nói.
Dương Tử Sâm âm trâm suy nghĩ lại nói: "Cậu theo sát Hạng Ngạo cho tôi, có biến hóa gì thì nói cho tôi biết."
"Biết rồi, tôi đi trước đây."
Trần Vĩnh không tám cùng Dương Tử Sâm nữa cầm quyển sổ ra khỏi văn phòng chủ tịch.
Lúc này chỉ còn Dương Tử Sâm cùng Tiểu Khải đang ngồi trước màn hình máy tính, anh hơi dựa ra phía sau tính toán kế hoạch tiếp theo thế nhưng lúc này điện thoại lại đột nhiên reo lên.
Anh lấy ra xem, cứ nghĩ là Bạch Ngọc Lan gọi tới nhưng lại là một số lạ mà số lạ này lại gọi từ Mỹ đến, anh không quen ai bên Mỹ cả, rốt cuộc là ai gọi? Hơn nữa cũng rất ít người biết số của anh.
Trong lúc Dương Tử Sâm suy nghĩ thì điện thoại đã tắt nhưng rất nhanh chuông lại vang lên, vô cùng inh ỏi.
Không biết suy nghĩ thế nào Dương Tử Sâm cuối cùng bấm nghe: "Alo?"
Bên kia im lặng ba giây mới có một giọng nói truyền đến: "A Sâm."
"Ai?"
Dương Tử Sâm nhíu mày giọng của đối phương tâm tuổi trung niên nhưng anh lại không nhận ra là ai, có điêu anh cảm thấy người bên kia có vẻ khá thân thiết.
"Mười một giờ trưa mai, nhà hàng pháp ở đường Ban Mai, tôi đợi cậu ở đó, nếu không đến tôi mang vợ cậu đi."
Ngươi bên kia nói lèo một lượt.
Dương Tử Sâm nghe xong sắc mặt sa sâm lạnh giọng hỏi: "Bà là ai?."
"Là ai ngày mai cậu sẽ đến, còn có tôi nói được làm được, cậu không đến sẽ mất vợ."
Người bên kia nói xong cúp máy.
Dương Tử Sâm trong lòng suy đoán mục đích của người này nhưng không biết đối phương là ai anh cũng không thể đoán được, có điêu anh nhận ra người này không nói giỡn.
Cùng lúc này Dương Tử Hiên cũng nhận được một cuộc gọi, hắn nhìn số mỉm cười nghe máy nhưng đối phương vừa mới nói câu đầu đã khiến mặt hắn xanh mét.
"Anh nói cái gì cơ, Kha lão đại vì sao lại muốn hủy giao dịch?"
"Tôi không biết suy nghĩ của lão đại tôi chỉ nói lại ý của ông ấy cho anh thôi."
Người bên kia lạnh nhạt nói.
"Nhưng mà còn vốn mà ông ấy nói với tôi thì sao?"
Dương Tử Hiên nóng vội hỏi.
"Anh Dương, anh phải hiểu giao dịch đã hủy đồng nghĩa với việc lão đại sẽ không đầu tư vốn cho anh, anh tự lo liệu đi."
Người bên kia nói xong cúp máy.
Dương Tử Hiên muốn gọi lại nhưng không được nữa, đối phương đã khóa máy.
Bạch Ngọc Lan đỡ trán, hiển nhiên Cao Kỳ Anh không mang người này đi, cô thở dài nói: "Tiểu Khải, nhờ cậu mang đống rác kia ra ngoài cho tôi, lúc nãy ngại bẩn nên không dẹp."
Tiểu Khải nghe vậy không hỏi không nói đi tới trực tiếp xách Dương Tử Hiên lên, Bạch Ngọc Lan phối hợp đẩy xe lăn cùng xích qua một bên để nhường đường cho Tiểu Khải, lúc ngang qua cô có thể nghe rõ tiếng rít của Dương Tử Hiên, cô ra tay không nhẹ nên còn đau cũng là điều dễ hiểu, có điều đáng đời kẻ không biết điều.
Cánh cửa được đóng lại Dương Tử Sâm mới quay sang nhìn cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Ừm, hắn tự ý xông vào phòng của chúng ta em liên cho hắn một bài học."
Bạch Ngọc Lan đơn giản giải thích cũng không kế dài dòng.
"Đáng chết."
Dương Tử Sâm tức giận nghiến răng, tay phải nắm thành nắm đấm đập mạnh xuống thành xe lăn.
Bạch Ngọc Lan lập tức bắt lấy tay anh nói: "Đừng tức giận, hắn không làm gì được em."
Dương Tử Sâm không nói lời nào sắc mặt càng thêm thâm trâm, Bạch Ngọc Lan thấy vậy càng thêm lo lắng gọi anh: "Tử Sâm."
"Anh không sao, lần sau em có thể phế hắn không cân nương tay."
Dương Tử Sâm đột nhiên nói, anh biết Dương Tử Hiên không tốt đẹp gì nhưng không ngờ lại dám có ý đồ với vợ anh, xem ra anh nhân từ với hắn quá rồi lại còn nghĩ cho hắn một cơ hội, lần này thò một cơ hội anh cũng không cho, ép hắn đến chất thì thôi.
Bạch Ngọc Lan thấy tâm tình anh có chút biến hóa cô không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì lại nói: "Được, lần sau sẽ không nương tay, phế."
Tờ mờ sáng bà Xuân từ chỗ Lưu Hồng quay về không nghĩ lại nhìn thấy con trai mình nằm lăn lóc dưới cầu thang, bà ta hết hồn chạy tới liên tục gọi: "Tử Hiên, Tử Hiên, con làm sao vậy, sao lại nằm ở đây cơ chứ, mau dậy, mau tỉnh dậy đi con, có ai không, người đâu, mau đến đây."
Tiếng hét của bà Xuân vang vọng khắp căn nhà, đánh thức không ít người nhưng chỉ có một mình quản gia cùng vài người làm chạy tới.
"Phu nhân xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
VietWriter
Một người làm chạy tới trước lên tiếng hỏi.
"Tôi phải hỏi các người mới đúng, nhị thiếu gia làm sao lại nằm ở đây?"
Bà Xuân oán trách.
"Tôi, tôi không biết."
Người hầu kia vừa mới dậy giọng nói có chút khàn khàn lại thêm chút đáng thương.
"Hừ, một lũ vô dụng, còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau mang nhị thiếu gia lên phòng."
Bà Xuân quát um lên.
Lúc này quản gia cũng chậm rãi ra tới nơi, nhìn thấy cảnh này ông ta cảm thán trong lòng lại nói: "Phu nhân, bà đã về rồi."
"Hửm, nói cho tôi nghe ở nhà xảy ra chuyện gì?"
Bà Xuân nói chuyện với quản gia lại có chút hạ giọng.
Quản gia lại ngó ngang ngó dọc một lượt bà Xuân hiểu ý lại nói: "Lên trên rồi nói."
Dương Tử Hiên được hai người hầu đưa lên, bà Xuân nối gót theo sau còn quản gia khỏi phải nói cũng phải theo bà ta đi lên.
Cuối cùng nhà họ Dương cũng được trả lại sự yên tĩnh vốn có.
Hai ngày sau Dương Tử Sâm nhận được câu trả lời của từ phí Kha lão đại, ông ta đồng ý giao dịch của anh còn nói thêm một điều kiện buộc anh phải đưa sổ đỏ gốc của căn biệt thự đến trước ông ta mới thực hiện những việc tiếp theo.
Dương Tử Sâm cũng không lo lắng ông ta lật kèo nên đã bảo Trần Vĩnh đưa sổ đỏ đến, Trần Vĩnh câm sổ đỏ trong tay than thở một tiếng: "Cậu không thấy tiếc à, căn biệt thự này cũng phải đáng chục tỷ"
"Đây là cái giá của giao dịch, tôi cũng không thiếu một căn biệt thự."
Dương Tử Sâm nhàn nhạt nói.
"Đúng là người có tiên mở miệng nói chuyện liên bất cân như vậy, thế nhưng có đáng giá hay không? Cậu cũng không nhất thiết làm giao dịch với Kha lão đại làm gì trực tiếp hạ bệ Dương Tử Hiên không phải dễ dàng hơn à."
Trần Vĩnh đôi lúc không hiểu người trước mắt mình, mặc dù bọn họ làm việc đã vô cùng ăn ý nhưng nhiều khi hắn cũng chỉ làm theo ý của Dương Tử Sâm mà không hiểu ý định của anh.
Dương Tử Sâm lắc đầu nói: "Không đơn giản như vậy, Kha lão đại một khi đã làm giao dịch thì nhất định phải có vật làm tin trong tay, đến lúc đó Dương Tử Hiên chó cùng dứt dậu không biết sẽ làm ra điều gì bất lợi cho Dương gia, tôi muốn giải quyết mọi chuyện êm thấm nhất có thể."
"Được rồi, anh em nhà họ Dương các cậu đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, có điều Dương Tử Hiên kia lại thuộc dạng ngu mà dạn, đầu óc của hắn không dùng được nhưng ngược lại gan của hắn rất lớn, dám đàm phán với Hạng Ngạo không nói còn chạy đến chỗ Kha lão đại, hai nhân vật này đều không dễ chọc."
Trần Vĩnh xoay quyển sổ đỏ trong tay lơ đễnh nói.
"Bên Hạng Ngạo thế nào, Dương Tử Hiên cùng hắn đàm phán cái gì?"
Nhân tiện nhắc đến tên này anh cũng mở miệng hỏi.
"Cũng chưa biết mục đích thật sự của hắn là gì nhưng trước mắt hắn cần ông ta làm chỗ dựa, cậu nói xem chỗ dựa này mềm mại hay gai góc đây."
Trần Vĩnh chẹp miệng nói.
Dương Tử Sâm âm trâm suy nghĩ lại nói: "Cậu theo sát Hạng Ngạo cho tôi, có biến hóa gì thì nói cho tôi biết."
"Biết rồi, tôi đi trước đây."
Trần Vĩnh không tám cùng Dương Tử Sâm nữa cầm quyển sổ ra khỏi văn phòng chủ tịch.
Lúc này chỉ còn Dương Tử Sâm cùng Tiểu Khải đang ngồi trước màn hình máy tính, anh hơi dựa ra phía sau tính toán kế hoạch tiếp theo thế nhưng lúc này điện thoại lại đột nhiên reo lên.
Anh lấy ra xem, cứ nghĩ là Bạch Ngọc Lan gọi tới nhưng lại là một số lạ mà số lạ này lại gọi từ Mỹ đến, anh không quen ai bên Mỹ cả, rốt cuộc là ai gọi? Hơn nữa cũng rất ít người biết số của anh.
Trong lúc Dương Tử Sâm suy nghĩ thì điện thoại đã tắt nhưng rất nhanh chuông lại vang lên, vô cùng inh ỏi.
Không biết suy nghĩ thế nào Dương Tử Sâm cuối cùng bấm nghe: "Alo?"
Bên kia im lặng ba giây mới có một giọng nói truyền đến: "A Sâm."
"Ai?"
Dương Tử Sâm nhíu mày giọng của đối phương tâm tuổi trung niên nhưng anh lại không nhận ra là ai, có điêu anh cảm thấy người bên kia có vẻ khá thân thiết.
"Mười một giờ trưa mai, nhà hàng pháp ở đường Ban Mai, tôi đợi cậu ở đó, nếu không đến tôi mang vợ cậu đi."
Ngươi bên kia nói lèo một lượt.
Dương Tử Sâm nghe xong sắc mặt sa sâm lạnh giọng hỏi: "Bà là ai?."
"Là ai ngày mai cậu sẽ đến, còn có tôi nói được làm được, cậu không đến sẽ mất vợ."
Người bên kia nói xong cúp máy.
Dương Tử Sâm trong lòng suy đoán mục đích của người này nhưng không biết đối phương là ai anh cũng không thể đoán được, có điêu anh nhận ra người này không nói giỡn.
Cùng lúc này Dương Tử Hiên cũng nhận được một cuộc gọi, hắn nhìn số mỉm cười nghe máy nhưng đối phương vừa mới nói câu đầu đã khiến mặt hắn xanh mét.
"Anh nói cái gì cơ, Kha lão đại vì sao lại muốn hủy giao dịch?"
"Tôi không biết suy nghĩ của lão đại tôi chỉ nói lại ý của ông ấy cho anh thôi."
Người bên kia lạnh nhạt nói.
"Nhưng mà còn vốn mà ông ấy nói với tôi thì sao?"
Dương Tử Hiên nóng vội hỏi.
"Anh Dương, anh phải hiểu giao dịch đã hủy đồng nghĩa với việc lão đại sẽ không đầu tư vốn cho anh, anh tự lo liệu đi."
Người bên kia nói xong cúp máy.
Dương Tử Hiên muốn gọi lại nhưng không được nữa, đối phương đã khóa máy.