Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142: Gặp mẹ vợ
Cả hai người đều nhìn cô gái vừa đến, người này không phải ai khác chính là Lưu Hồng, Dương Tử Hiên là người phản ứng đầu tiên hắn nghi hoặc hỏi: "Em đã nghe hết rồi sao?"
Lưu Hồng gật đầu, hai tay lại nắm chặt gấu áo.
"Sao em có thể khẳng định cái thai là của anh?"
Dương Tử Hiên cau mày nói, trong lòng có chút căng thẳng.
Lưu Hồng cắn cắn môi chần chừ một chút mới nói: "Bởi vì người kia mỗi lần làm cùng em đều mang bảo hộ nên không có chuyện em mang thai với ông ta, cho nên chỉ có thể là của anh thôi."
"Cái gì."
Bà Xuân chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng sau đó ngất xỉu cạnh giường.
Dương Tử Hiên không để ý đến mẹ mình nhìn Lưu Hồng nói: "Phá đi"
"Anh Hiên, em muốn sinh nó."
Lưu Hồng có chút kiên định nói.
"Em không nghe mẹ nói sao, chúng ta là anh em ruột không thế sinh nó, nếu em kiên quyết muốn sinh, một khi sinh ra quái vật em tự nuôi lấy, anh không chịu trách nhiệm."
Dương Tử Hiên lạnh lùng nói.
"Anh..."
Lưu Hông đỏ mắt nhìn hắn sau đó quay người bỏ chạy.
Dương Tử Hiên càng thêm u ám, không ngờ chỉ trong một ngày hắn lại liên tiếp gặp những chuyện xui xẻo như vậy.
VietWriter
Bảy giờ tối, tại tầng ba của một nhà hàng đắt đỏ trong trung tâm thành phố, có một cô gái mặc chiếc váy màu xanh biếc ngồi trước một cái bàn có bình hoa hồng vô cùng đẹp, bên cạnh cô lại là một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy đen có chút sang trọng.
Bà ấy trông có vẻ hơi hôi hộp thỉnh thoảng lại hỏi: "Ngọc Lan, lát nữa mẹ phải nói gì với con rể?"
Bạch Ngọc Lan thấy mẹ mình căng thẳng như vậy lại nói: "Mẹ là mẹ vợ của anh ấy, mẹ muốn nói gì thì nói, không cần phải cẩn trọng như vậy, có hỏi đến tám đời tổ tiên nhà anh ấy anh ấy cũng không dám làm gì mẹ đâu, lại nói mẹ cũng phải có phong phạm của mẹ vợ chứ."
"Con đấy, không phải con nói cậu ấy rất nhạy cảm sao, mẹ cũng phải cân nhắc một chút chứ, lỡ may nói những điều không nên nói thì làm sao?"
Bà Lệ thở dài một hơi.
Bạch Ngọc Lan cảm thấy thân phận mẹ vợ con rể này có chút bị đảo lộn, con rể còn chưa lo lắng thì thôi mẹ vợ đã thấp thỏm rồi.
Cô biết mẹ đang lo nghĩ cho mình nên nói: "Mẹ yên tâm đi, bây giờ anh ấy tốt hơn lúc trước rồi, cho nên mẹ cử thoải mái nói chuyện với anh ấy, tốt hơn hết là hỏi nhiều một chút thêm dăm ba câu đe dọa như các bà mẹ trong phim cũng không vấn đề gì."
"Khu khụ khụ."
Bạch Ngọc Lan vừa nói xong sau lưng lại nghe thấy tiếng ho khan, cô quay đầu lại nhìn, Dương Tử Sâm đã tới.
"Hì hì, ông xã, anh đến rồi sao?"
Bạch Ngọc Lan đứng dậy đi tới đón anh.
Bà Lệ ngồi yên một chỗ nhưng có chút không yên, đợi đến khi Bạch Ngọc Lan đẩy anh ngồi đối diện với bà, bà mới gượng nói được một câu: "Chào, chào cậu, tôi là mẹ của Ngọc Lan."
Dương Tử Sâm có hơi cứng đờ, Bạch Ngọc Lan lại có chút thở dài, mẹ cô thật sự là...
Dù gì thì cô và Tử Sâm cũng đã là vợ chồng bà ấy không cần nhất thiết phải khách sáo như vậy chứ, nhưng mà đây coi như lần đầu tiên hai người gặp mặt, mẹ cô căng thẳng cũng là chuyện bình thường.
Lại nói trưa nay lúc ăn cơm xong cô nhận được điện thoại của anh nói muốn gặp mẹ cô nói chuyện, ban đầu cô cũng bất ngờ nhưng suy nghĩ lại cảm thấy là điều nên làm, hai người cũng kết hôn lâu như vậy rôi vậy anh còn chưa gặp mẹ vợ còn mẹ cô thì không biết mặt con rể, cho nên cô đã đồng ý với anh, sau đó hơn bốn giờ đã chạy đến chỗ mẹ đưa bà đến đây.
Không khí đang ngưng trệ thì Dương Tử Sâm lại lên tiếng: "Con là chồng của Ngọc Lan nên mẹ không cần phải khách sáo với con như vậy, đáng lẽ ra phải là con chào hỏi mẹ trước mới đúng, con xin lỗi, thời gian qua đã không gặp mẹ sớm hơn."
Bà Lệ không nghĩ Dương Tử Sâm lại tỏ ra thân thiện với mình như vậy, còn gọi bà là mẹ, trong thoáng chốc bà có chút không biết làm sao, lại nhìn về phía con gái mình, lúc này Bạch Ngọc Lan đã ngồi xuống bên cạnh anh, phải nói cô rất hài lòng với biểu hiện của anh, miệng cười tươi nói: "Anh ấy nói đúng, đáng lẽ ra phải là anh ấy đến tận nhà chào hỏi mẹ mới đúng, tận bây giờ mới ra mắt đúng là quá trễ."
"Ngọc Lan à.."
Bà Lệ lên tiếng nhắc nhở con gái mình sợ Dương Tử Sâm không vui.
Thế nhưng bà lại thấy Dương Tử Sâm cười với con gái mình nói: "Là sơ sót của anh, ngày sau anh nhất định tự mình đến cửa chào hỏi."
Nói rồi anh nhìn bà Lệ nói: "Mẹ vợ, hai ngày nữa con sẽ đến chào hỏi, mẹ thấy có tiện hay không?"
"À, à, cái đó, không phải cậu còn phải làm việc sao, không cần thiết phải đến tận cửa làm gì, chỉ cần cậu đối xử tốt với con gái tôi là được."
Bà Lệ vội nói.
Bà xem qua tivi mới biết được Dương Tử Sâm đã quay trở lại công ty làm việc hơn nữa còn là chủ tịch, nên bà nghĩ anh bận rộn không có thời gian.
Dương Tử Sâm lại không để bụng nói: "Không sao, công việc dù có bận cũng không so được với Ngọc Lan, chút thời gian này con vẫn bỏ ra được, hơn nữa con nhất định đối xử tốt với cô ấy, cái này mẹ có thể an tâm."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Bà Lệ cuối cùng cũng an tâm.
Đột nhiên Bạch Ngọc Lan lại lên tiếng: "Chúng ta có thể ăn trước rồi nói chuyện được không, em đói bụng rồi "
"Được."
Dương Tử Sâm gật đầu, anh quên mất phải dùng bữa tối, ngay lập tức gọi phục vụ đến gọi một bàn thức ăn.
Trong quá trình ăn uống Dương Tử Sâm cũng rất phải phép gắp cho mẹ vợ mình mấy món, bà Lệ được con rể gắp đồ ăn lại có chút thụ sủng nhược kinh, thế nhưng thấy con gái hạnh phúc bên chồng bà coi như đã thở phào nhẹ nhõm sau những ngày tháng lo lắng Ăn uống xong xuôi mọi người lại bàn đến chính sự.
Mục đích của cuộc hẹn hôm nay có hai lý do thứ nhất Dương Tử Sâm muốn gặp mặt mẹ vợ, chào hỏi một tiếng thứ hai là bàn đến hôn lễ.
Lúc nghe Dương Tử Sâm nói sẽ lần nữa tổ chức lễ cưới bà Lệ kinh ngạc không thôi, lại nói: "Các con không phải đã là vợ chồng rồi sao, làm sao lại cưới nữa."
"Đám cưới lần trước không thể tính, lúc đó con và mẹ đều không bên cạnh cô ấy nên lân này con muốn cô ấy có đầy đủ chú rể và mẹ ruột ở bên cạnh."
Dương Tử Sâm chậm rãi nói.
"Chuyện này, chuyện này, ông Dương có đồng ý hay không?"
Bà Lệ trong lòng kích động, là một người mẹ hơn ai hết bà đương nhiên muốn dự lễ của con gái nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
"Mẹ yên tâm, mọi chuyện đã thông qua ông nội con cho phép, hơn nữa hôn lễ lần này sẽ đích thân con chuẩn bị nên con muốn hỏi ý kiến mẹ một chút, không biết mẹ có yêu cầu gì về hôn lễ hay không?"
Dương Tử Sâm lễ phép hỏi.
Bà Lệ vui mừng không nói nên lời lắp bắp nói: "Các con, các con sắp xếp với nhau là được rồi, mẹ không có yêu cầu gì cả, được dự đám cưới của các con là mẹ vui rồi."
Bạch Ngọc Lan có chút đau lòng nhìn mẹ, bà lúc nào cũng vậy luôn để cho cô tự quyết định lại âm thâm đẳng sau ủng hộ, cô nghẹn ngào nói: "Mẹ về nhà cứ suy nghĩ kỹ, có yêu câu gì có thể nói sau với anh ấy."
"Ngọc Lan nói phải, hai ngày sau con đến nhà, khi đó chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn, mẹ thấy thế nào?"
Dương Tử Sâm từ đầu đến cuối vẫn rất chuẩn mực.
"Được, được, hai ngày sau lại bàn."
Bà Lệ đương nhiên không từ chối.
Bạch Ngọc Lan và Dương Tử Sâm lại nhìn nhau cười một cái.
Lưu Hồng gật đầu, hai tay lại nắm chặt gấu áo.
"Sao em có thể khẳng định cái thai là của anh?"
Dương Tử Hiên cau mày nói, trong lòng có chút căng thẳng.
Lưu Hồng cắn cắn môi chần chừ một chút mới nói: "Bởi vì người kia mỗi lần làm cùng em đều mang bảo hộ nên không có chuyện em mang thai với ông ta, cho nên chỉ có thể là của anh thôi."
"Cái gì."
Bà Xuân chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng sau đó ngất xỉu cạnh giường.
Dương Tử Hiên không để ý đến mẹ mình nhìn Lưu Hồng nói: "Phá đi"
"Anh Hiên, em muốn sinh nó."
Lưu Hồng có chút kiên định nói.
"Em không nghe mẹ nói sao, chúng ta là anh em ruột không thế sinh nó, nếu em kiên quyết muốn sinh, một khi sinh ra quái vật em tự nuôi lấy, anh không chịu trách nhiệm."
Dương Tử Hiên lạnh lùng nói.
"Anh..."
Lưu Hông đỏ mắt nhìn hắn sau đó quay người bỏ chạy.
Dương Tử Hiên càng thêm u ám, không ngờ chỉ trong một ngày hắn lại liên tiếp gặp những chuyện xui xẻo như vậy.
VietWriter
Bảy giờ tối, tại tầng ba của một nhà hàng đắt đỏ trong trung tâm thành phố, có một cô gái mặc chiếc váy màu xanh biếc ngồi trước một cái bàn có bình hoa hồng vô cùng đẹp, bên cạnh cô lại là một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy đen có chút sang trọng.
Bà ấy trông có vẻ hơi hôi hộp thỉnh thoảng lại hỏi: "Ngọc Lan, lát nữa mẹ phải nói gì với con rể?"
Bạch Ngọc Lan thấy mẹ mình căng thẳng như vậy lại nói: "Mẹ là mẹ vợ của anh ấy, mẹ muốn nói gì thì nói, không cần phải cẩn trọng như vậy, có hỏi đến tám đời tổ tiên nhà anh ấy anh ấy cũng không dám làm gì mẹ đâu, lại nói mẹ cũng phải có phong phạm của mẹ vợ chứ."
"Con đấy, không phải con nói cậu ấy rất nhạy cảm sao, mẹ cũng phải cân nhắc một chút chứ, lỡ may nói những điều không nên nói thì làm sao?"
Bà Lệ thở dài một hơi.
Bạch Ngọc Lan cảm thấy thân phận mẹ vợ con rể này có chút bị đảo lộn, con rể còn chưa lo lắng thì thôi mẹ vợ đã thấp thỏm rồi.
Cô biết mẹ đang lo nghĩ cho mình nên nói: "Mẹ yên tâm đi, bây giờ anh ấy tốt hơn lúc trước rồi, cho nên mẹ cử thoải mái nói chuyện với anh ấy, tốt hơn hết là hỏi nhiều một chút thêm dăm ba câu đe dọa như các bà mẹ trong phim cũng không vấn đề gì."
"Khu khụ khụ."
Bạch Ngọc Lan vừa nói xong sau lưng lại nghe thấy tiếng ho khan, cô quay đầu lại nhìn, Dương Tử Sâm đã tới.
"Hì hì, ông xã, anh đến rồi sao?"
Bạch Ngọc Lan đứng dậy đi tới đón anh.
Bà Lệ ngồi yên một chỗ nhưng có chút không yên, đợi đến khi Bạch Ngọc Lan đẩy anh ngồi đối diện với bà, bà mới gượng nói được một câu: "Chào, chào cậu, tôi là mẹ của Ngọc Lan."
Dương Tử Sâm có hơi cứng đờ, Bạch Ngọc Lan lại có chút thở dài, mẹ cô thật sự là...
Dù gì thì cô và Tử Sâm cũng đã là vợ chồng bà ấy không cần nhất thiết phải khách sáo như vậy chứ, nhưng mà đây coi như lần đầu tiên hai người gặp mặt, mẹ cô căng thẳng cũng là chuyện bình thường.
Lại nói trưa nay lúc ăn cơm xong cô nhận được điện thoại của anh nói muốn gặp mẹ cô nói chuyện, ban đầu cô cũng bất ngờ nhưng suy nghĩ lại cảm thấy là điều nên làm, hai người cũng kết hôn lâu như vậy rôi vậy anh còn chưa gặp mẹ vợ còn mẹ cô thì không biết mặt con rể, cho nên cô đã đồng ý với anh, sau đó hơn bốn giờ đã chạy đến chỗ mẹ đưa bà đến đây.
Không khí đang ngưng trệ thì Dương Tử Sâm lại lên tiếng: "Con là chồng của Ngọc Lan nên mẹ không cần phải khách sáo với con như vậy, đáng lẽ ra phải là con chào hỏi mẹ trước mới đúng, con xin lỗi, thời gian qua đã không gặp mẹ sớm hơn."
Bà Lệ không nghĩ Dương Tử Sâm lại tỏ ra thân thiện với mình như vậy, còn gọi bà là mẹ, trong thoáng chốc bà có chút không biết làm sao, lại nhìn về phía con gái mình, lúc này Bạch Ngọc Lan đã ngồi xuống bên cạnh anh, phải nói cô rất hài lòng với biểu hiện của anh, miệng cười tươi nói: "Anh ấy nói đúng, đáng lẽ ra phải là anh ấy đến tận nhà chào hỏi mẹ mới đúng, tận bây giờ mới ra mắt đúng là quá trễ."
"Ngọc Lan à.."
Bà Lệ lên tiếng nhắc nhở con gái mình sợ Dương Tử Sâm không vui.
Thế nhưng bà lại thấy Dương Tử Sâm cười với con gái mình nói: "Là sơ sót của anh, ngày sau anh nhất định tự mình đến cửa chào hỏi."
Nói rồi anh nhìn bà Lệ nói: "Mẹ vợ, hai ngày nữa con sẽ đến chào hỏi, mẹ thấy có tiện hay không?"
"À, à, cái đó, không phải cậu còn phải làm việc sao, không cần thiết phải đến tận cửa làm gì, chỉ cần cậu đối xử tốt với con gái tôi là được."
Bà Lệ vội nói.
Bà xem qua tivi mới biết được Dương Tử Sâm đã quay trở lại công ty làm việc hơn nữa còn là chủ tịch, nên bà nghĩ anh bận rộn không có thời gian.
Dương Tử Sâm lại không để bụng nói: "Không sao, công việc dù có bận cũng không so được với Ngọc Lan, chút thời gian này con vẫn bỏ ra được, hơn nữa con nhất định đối xử tốt với cô ấy, cái này mẹ có thể an tâm."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Bà Lệ cuối cùng cũng an tâm.
Đột nhiên Bạch Ngọc Lan lại lên tiếng: "Chúng ta có thể ăn trước rồi nói chuyện được không, em đói bụng rồi "
"Được."
Dương Tử Sâm gật đầu, anh quên mất phải dùng bữa tối, ngay lập tức gọi phục vụ đến gọi một bàn thức ăn.
Trong quá trình ăn uống Dương Tử Sâm cũng rất phải phép gắp cho mẹ vợ mình mấy món, bà Lệ được con rể gắp đồ ăn lại có chút thụ sủng nhược kinh, thế nhưng thấy con gái hạnh phúc bên chồng bà coi như đã thở phào nhẹ nhõm sau những ngày tháng lo lắng Ăn uống xong xuôi mọi người lại bàn đến chính sự.
Mục đích của cuộc hẹn hôm nay có hai lý do thứ nhất Dương Tử Sâm muốn gặp mặt mẹ vợ, chào hỏi một tiếng thứ hai là bàn đến hôn lễ.
Lúc nghe Dương Tử Sâm nói sẽ lần nữa tổ chức lễ cưới bà Lệ kinh ngạc không thôi, lại nói: "Các con không phải đã là vợ chồng rồi sao, làm sao lại cưới nữa."
"Đám cưới lần trước không thể tính, lúc đó con và mẹ đều không bên cạnh cô ấy nên lân này con muốn cô ấy có đầy đủ chú rể và mẹ ruột ở bên cạnh."
Dương Tử Sâm chậm rãi nói.
"Chuyện này, chuyện này, ông Dương có đồng ý hay không?"
Bà Lệ trong lòng kích động, là một người mẹ hơn ai hết bà đương nhiên muốn dự lễ của con gái nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
"Mẹ yên tâm, mọi chuyện đã thông qua ông nội con cho phép, hơn nữa hôn lễ lần này sẽ đích thân con chuẩn bị nên con muốn hỏi ý kiến mẹ một chút, không biết mẹ có yêu cầu gì về hôn lễ hay không?"
Dương Tử Sâm lễ phép hỏi.
Bà Lệ vui mừng không nói nên lời lắp bắp nói: "Các con, các con sắp xếp với nhau là được rồi, mẹ không có yêu cầu gì cả, được dự đám cưới của các con là mẹ vui rồi."
Bạch Ngọc Lan có chút đau lòng nhìn mẹ, bà lúc nào cũng vậy luôn để cho cô tự quyết định lại âm thâm đẳng sau ủng hộ, cô nghẹn ngào nói: "Mẹ về nhà cứ suy nghĩ kỹ, có yêu câu gì có thể nói sau với anh ấy."
"Ngọc Lan nói phải, hai ngày sau con đến nhà, khi đó chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn, mẹ thấy thế nào?"
Dương Tử Sâm từ đầu đến cuối vẫn rất chuẩn mực.
"Được, được, hai ngày sau lại bàn."
Bà Lệ đương nhiên không từ chối.
Bạch Ngọc Lan và Dương Tử Sâm lại nhìn nhau cười một cái.
Bình luận facebook