Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145: Tin xấu
Mà thời điểm này Bạch Ngọc Lan cũng đã trang điểm xong xuôi trở thành một cô dâu vô cùng xinh đẹp khiến ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ.
Trong khi chờ đợi chú rể đến mọi người lại thay phiên nhau chụp hình với cô dâu và mẹ của cô dâu.
"Ài, hôm nay khẳng định sẽ là một đám cưới thế kỷ cho mà xem, cô dâu xuất sắc chú rể còn đặc biệt hơn, tớ thật may mắn khi tham gia hôn lễ này."
Lê Phương hớn hở nói.
"Phải, Ngọc Lan, hôm nay cô thật đẹp."
Cao Kỳ Anh cũng không khỏi khen một câu.
Trong lòng lại không nén nổi bi thương.
Bạch Ngọc Lan nãy giờ nghe mọi người khen đến quen tai luôn rôi chỉ cười đáp lại, lại nhìn đông hồ có chút sốt ruột nói: "Cũng sắp đến giờ rồi, sao anh ấy còn chưa tới."
"Tớ nói này Ngọc Lan cậu có phải gấp gáp quá rồi không, cũng phải năm phút nữa mới đến giờ mà, cậu cứ ngồi đây chờ đợi là được."
Lê Phương kéo cô ngồi xuống ghế, sắc mặt còn kích động hơn cả cô dâu.
Thế nhưng không hiểu sao Bạch Ngọc Lan lại cảm thấy có chút bất an, lòng cứ thấp thỏm lo âu, cô tự an ủi mình có lẽ là do sắp bước vào lễ đường nên tâm tình mới nôn nao như vậy.
Bà Lệ nhìn con gái xinh đẹp rạng ngời trong bộ váy cưới lòng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bà vui mừng vì có thể tham gia đám cưới của con gái, lần trước Bạch Ngọc Lan tổ chức đám cưới vội vàng bà lại bị bắt làm con tin không thể đến dự đám cưới ngoài miệng thì nói không sao nhưng trong lòng thì vẫn còn tiếc nuối, thật may ông trời cho bà có cơ hội nhìn con bé mặc váy cưới.
Trong phòng mỗi người có một cảm xúc khác nhau, thời gian lại cứ thế trôi qua, trên tường đồng hồ kêu tích tắc từng giây một điều này khiến lòng người không yên.
Quá giờ rước dâu năm phút mọi người vẫn có vẻ bình tĩnh, thêm mười phút mười lăm phút nữa đã có người không nhịn được nói: "Ai da, năm giờ thánh lễ bắt đầu chủ tịch Dương sao còn chưa đến nữa"
Người lên tiếng là Lê Phương, cô lúc nãy là người bình tĩnh nhất bây giờ cũng trở nên sốt ruột thay Bạch Ngọc Lan.
"Bây giờ là giờ cao điểm có lẽ kẹt xe đi."
Bà Lệ thâm đoán đồng thời cũng an ủi con gái.
VietWriter
"Bác gái à, đoạn đường từ nhà họ Dương đến nhà mình đi chỉ mất nửa tiếng, hơn nữa trên đoạn đường này cháu nhớ cũng không có chỗ nào kẹt xe mà."
Lẻ Phương không hiểu nói.
Bạch Ngọc Lan nãy giờ đã vô cùng sốt ruột rồi nhưng bên ngoài vẫn cố bình tĩnh nói: "Có lẽ trên đường có trục trặc gì đó, chờ thêm chút nữa là được rồi "
Bây giờ ngoài chờ đợi ra mọi người còn có thể làm gì, Lê Phương thỉnh thoảng lại ngó đầu ra nhìn hy vọng sẽ nhìn thấy xe hoa thế nhưng năm lần bảy lượt như vậy cô đều thở dài lắc đầu với người bên trong.
Thêm mười lăm phút nữa, gân sát với giờ thánh lễ diễn ra Bạch Ngọc Lan thật sự không chờ nổi nữa cô nãy giờ đứng ngồi không yên cuối cùng quyết định gọi điện cho anh.
Điện thoại vừa tút hai tiếng đã có người bắt máy nhưng giọng nói không phải của Dương Tử Sâm mà là của một người xa lạ.
"Alo chị dâu."
"Anh là?"
Bạch Ngọc Lan nhíu mi hỏi.
"Tôi là Trần Vĩnh, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi."
Đối phương lên tiếng giới thiệu.
"Ừ, tôi nhận ra anh nhưng mà sao anh lại cầm điện thoại của Tử Sâm, anh ấy đâu rồi?"
Bạch Ngọc Lan bất an hỏi.
"Chị dâu, trước khi nói điều này tôi mong chị hãy bình tĩnh một chút."
Bên kia giọng nói của người đàn ông có chút nan kham.
"Đã, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Bạch Ngọc Lan siết chặt điện thoại trong tay, sau đó không biết đối phương đã nói cái gì sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, thân hình cũng lung lay muốn ngã.
Lê Phương ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: "Ngọc Lan à, cậu làm sao vậy?"
Lúc này Bạch Ngọc Lan đột nhiên thét lên: "Anh nói dối, làm sao anh ấy có thể, có thể, không, tôi không tin, anh đừng có đùa tôi."
Người bên kia lặng im một chút cuối cùng nói: "Tôi cũng mong đây không phải là sự thật nhưng mà nó đã xảy ra"
"Không, anh ấy không bỏ tôi đâu, anh nói cho tôi biết nơi đó là ở đâu?"
Bạch Ngọc Lan cố gắng bình tĩnh nhưng cô bình tĩnh không nổi.
Đối phương nói địa chỉ xong Bạch Ngọc Lan lại quay sang Lê Phương nói: "Làm ơn đưa tớ đến đường lớn Trung Lương."
"Cậu, cậu đến đó làm gì?"
Lê Phương ngạc hỏi mà những người kia cũng nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Bà Lệ lo lắng hỏi: "Ngọc Lan à, con làm sao vậy, Tử Sâm có chuyện gì à?"
"Con, con cũng không biết, trợ lý của anh ấy gọi đến nói, nói xe rước dâu đang đi trên đường thì bị nổ anh ấy, anh ấy..."
Bạch Ngọc Lan nói năng lộn xộn, lại nói đến nghẹn lời, người kia nói như vậy cô không tin cô phải đi kiểm tra.
Mọi người nghe cô nói đều kinh sợ, Lê Phương nhanh chóng nói: "Liệu, liệu có nhầm hay không, xe rước dâu cũng không hẳn chỉ có một minh chủ tịch Dương"
"Tớ, tớ không biết, Lê Phương, cậu mau chở tớ đến đó, tớ phải xem, phải xem cho rõ."
Bạch Ngọc Lan đã không thể bình tĩnh được nữa cô nóng hết ruột gan.
Lê Phương nghe vậy chần chừ: "Nhưng mà lỡ không phải thì sao, cậu đừng kích động, có lẽ người kia nhầm lẫn, hay là cậu cứ chờ thêm chút nữa đi."
"Không, anh Sâm sợ là đã xảy ra chuyện rồi."
Lúc này Cao Kỳ Anh đột nhiên nói một câu, sắc mặt không mấy tốn.
"Này cô không biết gì thì đừng nói gở"
Lê Phương quay sang quở trách.
"Tôi không nói sai, các người xem đi."
Cao Kỳ Anh đột nhiên đưa điện thoại cho mọi người xem.
Trong ảnh là một đoàn xe rước dâu kéo dài còn đường nhưng điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là đang có một chiếc xe đang bốc cháy, Cao Kỳ Anh lại lên tiếng nói: "Tôi nhìn biến số của đoàn xe, đúng là đoàn rước dâu nhà họ Dương, còn chiếc xe bốc cháy này..."
Nói đến đây Cao Kỳ Anh không nói nữa, mọi người xem xong ai cũng bàng hoàng, nhất là Bạch Ngọc Lan, cô nhìn chăm chăm vào chiếc xe đang bốc cháy trái tim như bóp nghẹt, người trong đó là anh sao? Không, không phải đâu, Bạch Ngọc Lan cô không bao giờ tin điều đó, cô nắm chặt tay Lê Phương gấp gáp nói: "Xin cậu đấy, đưa tớ đi đi"
Giờ phút này Lê Phương cũng không dám chần chừ nữa cô vội vàng lấy áo khoác cùng Bạch Ngọc Lan ra khỏi nhà.
Bà Lệ nhìn con gái xách vách cưới chạy ra xe như chết lặng, Cao Kỳ Anh không đi theo bọn họ mà ở lại với bà Lệ, không nói gì chỉ yên lặng ở bên.
Đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau không biết nên đi hay ở Mà lúc này ở nhà thờ ông Dương cũng sốt ruột không kém, còn mười phút nữa là thánh lễ bắt đầu thế nhưng cô dâu và chú rể lại vẫn chưa thấy đâu.
"Ông Dương, phóng viên đã được sắp xếp ổn thỏa."
Trợ lý đi đến bên cạnh ông nói nhỏ.
Ông Dương gật đầu một cái lại nói: "Sao giờ này rồi đoàn rước dâu còn chưa đến, cậu liên lạc thử xem."
"Vâng, thưa ông."
Trợ lý lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại thế nhưng vừa nghe xong sắc mặt thay đổi sau đó nói nhỏ bên tai ông Dương.
"Cậu nói gì cơ, có thật vậy không?"
Ông Dương sắc mặt kinh biến, từ ghế đứng bật dậy.
"Tình hình cụ thể tôi không rõ nhưng mà trợ lý của đại thiếu gia đã xác nhận."
Trợ lý căng thẳng nói.
"Sao, sao lại như vậy, mau, mau đưa tôi đến đó."
Ông Dương rối rít nói.
Trong khi chờ đợi chú rể đến mọi người lại thay phiên nhau chụp hình với cô dâu và mẹ của cô dâu.
"Ài, hôm nay khẳng định sẽ là một đám cưới thế kỷ cho mà xem, cô dâu xuất sắc chú rể còn đặc biệt hơn, tớ thật may mắn khi tham gia hôn lễ này."
Lê Phương hớn hở nói.
"Phải, Ngọc Lan, hôm nay cô thật đẹp."
Cao Kỳ Anh cũng không khỏi khen một câu.
Trong lòng lại không nén nổi bi thương.
Bạch Ngọc Lan nãy giờ nghe mọi người khen đến quen tai luôn rôi chỉ cười đáp lại, lại nhìn đông hồ có chút sốt ruột nói: "Cũng sắp đến giờ rồi, sao anh ấy còn chưa tới."
"Tớ nói này Ngọc Lan cậu có phải gấp gáp quá rồi không, cũng phải năm phút nữa mới đến giờ mà, cậu cứ ngồi đây chờ đợi là được."
Lê Phương kéo cô ngồi xuống ghế, sắc mặt còn kích động hơn cả cô dâu.
Thế nhưng không hiểu sao Bạch Ngọc Lan lại cảm thấy có chút bất an, lòng cứ thấp thỏm lo âu, cô tự an ủi mình có lẽ là do sắp bước vào lễ đường nên tâm tình mới nôn nao như vậy.
Bà Lệ nhìn con gái xinh đẹp rạng ngời trong bộ váy cưới lòng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bà vui mừng vì có thể tham gia đám cưới của con gái, lần trước Bạch Ngọc Lan tổ chức đám cưới vội vàng bà lại bị bắt làm con tin không thể đến dự đám cưới ngoài miệng thì nói không sao nhưng trong lòng thì vẫn còn tiếc nuối, thật may ông trời cho bà có cơ hội nhìn con bé mặc váy cưới.
Trong phòng mỗi người có một cảm xúc khác nhau, thời gian lại cứ thế trôi qua, trên tường đồng hồ kêu tích tắc từng giây một điều này khiến lòng người không yên.
Quá giờ rước dâu năm phút mọi người vẫn có vẻ bình tĩnh, thêm mười phút mười lăm phút nữa đã có người không nhịn được nói: "Ai da, năm giờ thánh lễ bắt đầu chủ tịch Dương sao còn chưa đến nữa"
Người lên tiếng là Lê Phương, cô lúc nãy là người bình tĩnh nhất bây giờ cũng trở nên sốt ruột thay Bạch Ngọc Lan.
"Bây giờ là giờ cao điểm có lẽ kẹt xe đi."
Bà Lệ thâm đoán đồng thời cũng an ủi con gái.
VietWriter
"Bác gái à, đoạn đường từ nhà họ Dương đến nhà mình đi chỉ mất nửa tiếng, hơn nữa trên đoạn đường này cháu nhớ cũng không có chỗ nào kẹt xe mà."
Lẻ Phương không hiểu nói.
Bạch Ngọc Lan nãy giờ đã vô cùng sốt ruột rồi nhưng bên ngoài vẫn cố bình tĩnh nói: "Có lẽ trên đường có trục trặc gì đó, chờ thêm chút nữa là được rồi "
Bây giờ ngoài chờ đợi ra mọi người còn có thể làm gì, Lê Phương thỉnh thoảng lại ngó đầu ra nhìn hy vọng sẽ nhìn thấy xe hoa thế nhưng năm lần bảy lượt như vậy cô đều thở dài lắc đầu với người bên trong.
Thêm mười lăm phút nữa, gân sát với giờ thánh lễ diễn ra Bạch Ngọc Lan thật sự không chờ nổi nữa cô nãy giờ đứng ngồi không yên cuối cùng quyết định gọi điện cho anh.
Điện thoại vừa tút hai tiếng đã có người bắt máy nhưng giọng nói không phải của Dương Tử Sâm mà là của một người xa lạ.
"Alo chị dâu."
"Anh là?"
Bạch Ngọc Lan nhíu mi hỏi.
"Tôi là Trần Vĩnh, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi."
Đối phương lên tiếng giới thiệu.
"Ừ, tôi nhận ra anh nhưng mà sao anh lại cầm điện thoại của Tử Sâm, anh ấy đâu rồi?"
Bạch Ngọc Lan bất an hỏi.
"Chị dâu, trước khi nói điều này tôi mong chị hãy bình tĩnh một chút."
Bên kia giọng nói của người đàn ông có chút nan kham.
"Đã, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Bạch Ngọc Lan siết chặt điện thoại trong tay, sau đó không biết đối phương đã nói cái gì sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, thân hình cũng lung lay muốn ngã.
Lê Phương ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: "Ngọc Lan à, cậu làm sao vậy?"
Lúc này Bạch Ngọc Lan đột nhiên thét lên: "Anh nói dối, làm sao anh ấy có thể, có thể, không, tôi không tin, anh đừng có đùa tôi."
Người bên kia lặng im một chút cuối cùng nói: "Tôi cũng mong đây không phải là sự thật nhưng mà nó đã xảy ra"
"Không, anh ấy không bỏ tôi đâu, anh nói cho tôi biết nơi đó là ở đâu?"
Bạch Ngọc Lan cố gắng bình tĩnh nhưng cô bình tĩnh không nổi.
Đối phương nói địa chỉ xong Bạch Ngọc Lan lại quay sang Lê Phương nói: "Làm ơn đưa tớ đến đường lớn Trung Lương."
"Cậu, cậu đến đó làm gì?"
Lê Phương ngạc hỏi mà những người kia cũng nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Bà Lệ lo lắng hỏi: "Ngọc Lan à, con làm sao vậy, Tử Sâm có chuyện gì à?"
"Con, con cũng không biết, trợ lý của anh ấy gọi đến nói, nói xe rước dâu đang đi trên đường thì bị nổ anh ấy, anh ấy..."
Bạch Ngọc Lan nói năng lộn xộn, lại nói đến nghẹn lời, người kia nói như vậy cô không tin cô phải đi kiểm tra.
Mọi người nghe cô nói đều kinh sợ, Lê Phương nhanh chóng nói: "Liệu, liệu có nhầm hay không, xe rước dâu cũng không hẳn chỉ có một minh chủ tịch Dương"
"Tớ, tớ không biết, Lê Phương, cậu mau chở tớ đến đó, tớ phải xem, phải xem cho rõ."
Bạch Ngọc Lan đã không thể bình tĩnh được nữa cô nóng hết ruột gan.
Lê Phương nghe vậy chần chừ: "Nhưng mà lỡ không phải thì sao, cậu đừng kích động, có lẽ người kia nhầm lẫn, hay là cậu cứ chờ thêm chút nữa đi."
"Không, anh Sâm sợ là đã xảy ra chuyện rồi."
Lúc này Cao Kỳ Anh đột nhiên nói một câu, sắc mặt không mấy tốn.
"Này cô không biết gì thì đừng nói gở"
Lê Phương quay sang quở trách.
"Tôi không nói sai, các người xem đi."
Cao Kỳ Anh đột nhiên đưa điện thoại cho mọi người xem.
Trong ảnh là một đoàn xe rước dâu kéo dài còn đường nhưng điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là đang có một chiếc xe đang bốc cháy, Cao Kỳ Anh lại lên tiếng nói: "Tôi nhìn biến số của đoàn xe, đúng là đoàn rước dâu nhà họ Dương, còn chiếc xe bốc cháy này..."
Nói đến đây Cao Kỳ Anh không nói nữa, mọi người xem xong ai cũng bàng hoàng, nhất là Bạch Ngọc Lan, cô nhìn chăm chăm vào chiếc xe đang bốc cháy trái tim như bóp nghẹt, người trong đó là anh sao? Không, không phải đâu, Bạch Ngọc Lan cô không bao giờ tin điều đó, cô nắm chặt tay Lê Phương gấp gáp nói: "Xin cậu đấy, đưa tớ đi đi"
Giờ phút này Lê Phương cũng không dám chần chừ nữa cô vội vàng lấy áo khoác cùng Bạch Ngọc Lan ra khỏi nhà.
Bà Lệ nhìn con gái xách vách cưới chạy ra xe như chết lặng, Cao Kỳ Anh không đi theo bọn họ mà ở lại với bà Lệ, không nói gì chỉ yên lặng ở bên.
Đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau không biết nên đi hay ở Mà lúc này ở nhà thờ ông Dương cũng sốt ruột không kém, còn mười phút nữa là thánh lễ bắt đầu thế nhưng cô dâu và chú rể lại vẫn chưa thấy đâu.
"Ông Dương, phóng viên đã được sắp xếp ổn thỏa."
Trợ lý đi đến bên cạnh ông nói nhỏ.
Ông Dương gật đầu một cái lại nói: "Sao giờ này rồi đoàn rước dâu còn chưa đến, cậu liên lạc thử xem."
"Vâng, thưa ông."
Trợ lý lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại thế nhưng vừa nghe xong sắc mặt thay đổi sau đó nói nhỏ bên tai ông Dương.
"Cậu nói gì cơ, có thật vậy không?"
Ông Dương sắc mặt kinh biến, từ ghế đứng bật dậy.
"Tình hình cụ thể tôi không rõ nhưng mà trợ lý của đại thiếu gia đã xác nhận."
Trợ lý căng thẳng nói.
"Sao, sao lại như vậy, mau, mau đưa tôi đến đó."
Ông Dương rối rít nói.