Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147: Pháp y đã xác minh
"Chị ấy chỉ bị ngất xỉu thôi nhưng để chắc chắn cháu sẽ đưa chị ấy đến bệnh viện kiểm tra thử."
Trần Vĩnh bình thản nói.
Ông Dương nghe vậy thở phào nhẹ nhõm lại hỏi: "Còn Tử Sâm thì sao?"
"Cháu rất tiếc nhưng phải nói với ông một trong hai cái xác đằng kia rất có thể là của Tử Sâm."
Một lần nữa Trần Vĩnh nhẫn tâm nói ra sự thật này.
"Thằng bé, thằng bé sao có thể.."
Ông Dương cũng bị sốc, trên đường đường đến đây ông đã cầu nguyện cháu trai mình bình an vô sự nhưng sự việc lại thành ra thế này.
Trần Vĩnh trong lòng lại thở dài lân nữa nhìn trợ lý nói: "Anh để ý ông Dương tôi đi trước đây."
Trợ lý của ông Dương gật đầu một cái, lại đưa ông đến chỗ của thanh tra viên.
Mà lúc này ở nhà họ Dương, Dương Tử Hiên xem được tin tức khóe miệng nở nụ cười vui sướng, hắn cảm thấy cả người cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Dương Tử Sâm đã chết mọi chuyện còn lại đêu nằm trong bàn tay của hắn rồi.
Một cuộc điện thoại gọi đến Dương Tử Hiên nhìn số rôi bắt máy: "Alo."
"Mọi chuyện đã xong tôi muốn nhận khoản còn lại ngay tối nay."
Bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
"Tất nhiên, không hổ là Đại Ưng, anh làm việc vô cùng hiệu quả, nhớ, đừng để bọn cảnh sát mò ra anh và tôi."
VietWriter
Dương Tử Hiên vẫn chưa an tâm dặn dò.
"Điều này còn cần cậu phải nói sao."
Đại Ưng khinh bỉ một câu, hắn theo Kha lão đại bao nhiêu năm chuyện tốt không làm được nhưng chuyện xấu hắn đã làm quen rồi, sao có thể để cảnh sát mò ra mình.
"Tốt lãm, cuộc điện thoại này kết thúc tôi sẽ gửi cho anh số còn lại."
Dương Tử Hiên sảng khoái nói không để lời khinh bỉ của Đại Ưng trong lòng, đối với hắn được việc là được.
Xe rước dâu của chủ tịch tập đoàn Dương thị, Dương Tử Sâm đang đi thì bị nổ giữa đường là chủ đề hot trong chiều tối hôm nay, các kênh tin tức đều đưa tin về việc này.
Mỗi người xem lại có suy nghĩ khác nhau, người tỏ vẻ hoang mang, kẻ vui mừng khi người gặp họa, cũng có người đau đớn đến tột cùng.
Bà Lệ ở nhà xem tỉ vi thấy con gái mình ngất xỉu vội vàng lôi kéo Cao Kỳ Anh đưa bà đến bệnh viện.
Mà lúc này ở bệnh viện Bạch Ngọc Lan vẫn chưa tỉnh dậy, Lê Phương và Trần Vĩnh vẫn luôn canh chừng bên cạnh cô.
"Haiz, sự việc sao lại ra nông nỗi này chứ, rõ ràng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Ngọc Lan vậy mà chú rể lại..."
Lê Phương vừa lau mặt cho Bạch Ngọc Lan vừa thương cảm nói.
Trần Vĩnh đứng bên cạnh chỉ trâm mặc không nói gì, vụ việc xảy ra ngoài ý muốn hản chạy đến mọi thứ đã quá muộn màng rồi.
Hắn đứng đó một hồi biết mình không thể giúp gì lại đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa phòng bệnh lại thấy hai người phụ nữ chạy vào, một già một trẻ, người phụ nữ trung niên hắn không quen mặt nhưng người phụ nữ trẻ tuổi hắn không thể không biết, nhị thiếu phu nhân Dương gia, Cao Kỳ Anh.
Cô ta sao cũng có mặt ở đây? Đây là ghi vấn đầu tiên của Trần Vĩnh, lại thấy bọn họ đã đến trước mặt mình.
"Chàng trai trẻ có thể tránh đường cho tôi vào với con gái không?"
Bà Lệ nhìn Trần Vĩnh gấp gáp nói.
Trần Vĩnh nghe vậy theo bản năng nép qua một bên để người vào, bà Lệ không chần chừ chạy vào bên trong, thấy Bạch Ngọc Lan nằm trên giường lo lắng hỏi: "Con bé sao rồi?"
Lê Phương không nghĩ bà Lệ lại đến nhanh như vậy cô lắc đầu nói: "Cậu ấy chỉ ngất xỉu thôi ạ, còn có chuyện này không biết nói ra là vui hay buôn nhưng mà bác sĩ kiểm tra cho cậu ấy nói cậu ấy đã có thai hơn một tháng rồi."
"Sao cơ, con bé có thai?"
Bà Lệ kinh hoàng kêu lên, nếu như bình thường thì ai nấy đều đã vui mừng rồi nhưng lúc này không ai có thể mừng được.
"Vâng, nếu chủ tịch Dương không xảy ra chuyện đã là song hỷ lâm môn rồi, tiếc là.."
Ông trời không cho bọn họ hạnh phúc này, cố tình lấy mất cha của đứa bé.
Bà Lệ chẳng thể ngờ con gái mình lại rơi vào hoàn cảnh này, bà đau khổ òa khóc: "Ngọc Lan ơi Ngọc Lan sao số con lại khổ thế này, hu hu hu."
"Cô à, bình tĩnh trước đi, cậu ấy cần nghỉ ngơi."
Lê Phương lên tiếng khuyên nhủ.
Bà Lệ cũng biết tình cảnh trước mắt nên kìm nén không khóc lớn, nghẹn ngào hỏi: "Phương à, phải làm sao bây giờ, Ngọc Lan con bé, con bé làm sao chịu nổi cú sốc này."
"Chúng ta chỉ có thể bên cạnh an ủi cô ấy thôi, có đứa con trong bụng Ngọc Lan có lẽ sẽ mạnh mẽ vượt qua, cô yên tâm đi, trước mắt cứ để cậu ấy ngủ đến khi tự tỉnh đã."
Lê Phương cũng không biết phải nói gì hơn, cô hiểu nỗi đau của mọi người lúc này nên không nói nhiều chỉ nói vào trọng tâm.
Bà Lệ lau nước mắt lại chần chừ hỏi: "Chồng của Ngọc Lan thật sự đã, đã.."
Bà không dám nói ra chữ chết bởi vì ngay cả bà cũng không tin chuyện này.
"Mặc dù chưa xác định chính xác hai cái xác kia là ai nhưng chủ tịch Dương khả năng..."
Lê Phương cũng chỉ dám nói nửa chừng thế nhưng cũng đủ để mọi người hiểu rồi, nếu để pháp y xác minh một trong hai cái xác là của Dương Tử Sâm không biết Ngọc Lan sẽ thể nào.
Bà Lệ chỉ cúi đầu im lặng không nói gì nữa, giờ phút này ai còn có thể nói gì, muốn nói mấy câu an ủi lòng người cũng khó có cơ sở để nói, chỉ có thể chờ tin tức bên pháp y thôi.
Cao Kỳ Anh ở bên ngoài bị Trần Vĩnh chặn lại hắn hỏi: "Nhị thiếu phu nhân, từ khi nào cô lại thân thiết với đại thiếu phu nhân như vậy?"
"Có liên quan đến anh sao?"
Cao Kỳ Anh nhàn nhạt hỏi.
"Không liên quan nhưng tôi phải phòng hờ lỡ may cô có ý đồ không tốt với đại thiếu phu nhân, vụ tai nạn của Tử Sâm tuy trước mắt chưa có bằng chứng xác thực nhưng không tránh khỏi liên quan đến chồng cô đâu."
Trần Vĩnh coi như là nhắc nhỏ cô ta.
Cao Kỳ Anh nghe vậy lại có điều suy nghĩ nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại nói: "Chuyện anh ta làm không liên quan gì với tôi, hơn nữa anh ta sắp không còn là chồng tôi rồi, anh không cân gác mác tôi với anh ta."
"Cô..."
Trần Vĩnh muốn nói cái gì đó thì điện thoại lại đổ chuông, hắn nhìn Cao Kỳ Anh một cái mới ra hành lang nghe máy.
Mà lúc này sở pháp y đã có kết quả về hai cái xác chết, một chàng trai mặc áo trắng đi ra khỏi căn phòng xét nghiệm, cởi khẩu trang ra nhìn cảnh sát và hai người đàn ông mặc tây trang nói: "Một trong hai cái xác chính là của anh Dương Tử Sâm, tôi rất tiếc khi phải nói điều này với gia đình."
Ông Dương ngồi bên ngoài chờ đến nóng ruột lại nghe được tin dữ này không thể chịu nổi đã lập tức ngất xỉu tại chỗ, trợ lý lại một phen đưa ông vào bệnh viện.
Cảnh sát biết được kết quả từ pháp y lại tiếp tục các bước tiếp theo, trước mắt hai cái xác đã được kiểm tra xong có thể tiến hành làm thủ tục rồi trả xác về cho gia đình.
Bạch Ngọc Lan tỉnh dậy đã là mười giờ đêm, bên cạnh cô vẫn có ba người bên cạnh, bà Lệ, Cao Kỳ Anh và Lê Phương, vừa mở mắt ra cô đã vội vàng hỏi: "Tử Sâm, Tử Sâm đâu rồi?"
Không ai nghĩ cô tỉnh nhanh như vậy, mọi người chưa kịp vui mừng lại nghe cô hỏi ai cũng á khẩu không nói được câu nào.
Bạch Ngọc Lan thấy không khí có chút không đúng khàn giọng hỏi: "Ai nói cho con biết anh ấy thế nào rồi?"
Ba người mày qua mắt lại nhìn nhau cuối cùng vẫn là Cao Kỳ Anh lên tiếng: "Pháp y đã xác minh, một trong hai cái xác cháy kia chính là Dương Tử Sâm."
Trần Vĩnh bình thản nói.
Ông Dương nghe vậy thở phào nhẹ nhõm lại hỏi: "Còn Tử Sâm thì sao?"
"Cháu rất tiếc nhưng phải nói với ông một trong hai cái xác đằng kia rất có thể là của Tử Sâm."
Một lần nữa Trần Vĩnh nhẫn tâm nói ra sự thật này.
"Thằng bé, thằng bé sao có thể.."
Ông Dương cũng bị sốc, trên đường đường đến đây ông đã cầu nguyện cháu trai mình bình an vô sự nhưng sự việc lại thành ra thế này.
Trần Vĩnh trong lòng lại thở dài lân nữa nhìn trợ lý nói: "Anh để ý ông Dương tôi đi trước đây."
Trợ lý của ông Dương gật đầu một cái, lại đưa ông đến chỗ của thanh tra viên.
Mà lúc này ở nhà họ Dương, Dương Tử Hiên xem được tin tức khóe miệng nở nụ cười vui sướng, hắn cảm thấy cả người cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Dương Tử Sâm đã chết mọi chuyện còn lại đêu nằm trong bàn tay của hắn rồi.
Một cuộc điện thoại gọi đến Dương Tử Hiên nhìn số rôi bắt máy: "Alo."
"Mọi chuyện đã xong tôi muốn nhận khoản còn lại ngay tối nay."
Bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
"Tất nhiên, không hổ là Đại Ưng, anh làm việc vô cùng hiệu quả, nhớ, đừng để bọn cảnh sát mò ra anh và tôi."
VietWriter
Dương Tử Hiên vẫn chưa an tâm dặn dò.
"Điều này còn cần cậu phải nói sao."
Đại Ưng khinh bỉ một câu, hắn theo Kha lão đại bao nhiêu năm chuyện tốt không làm được nhưng chuyện xấu hắn đã làm quen rồi, sao có thể để cảnh sát mò ra mình.
"Tốt lãm, cuộc điện thoại này kết thúc tôi sẽ gửi cho anh số còn lại."
Dương Tử Hiên sảng khoái nói không để lời khinh bỉ của Đại Ưng trong lòng, đối với hắn được việc là được.
Xe rước dâu của chủ tịch tập đoàn Dương thị, Dương Tử Sâm đang đi thì bị nổ giữa đường là chủ đề hot trong chiều tối hôm nay, các kênh tin tức đều đưa tin về việc này.
Mỗi người xem lại có suy nghĩ khác nhau, người tỏ vẻ hoang mang, kẻ vui mừng khi người gặp họa, cũng có người đau đớn đến tột cùng.
Bà Lệ ở nhà xem tỉ vi thấy con gái mình ngất xỉu vội vàng lôi kéo Cao Kỳ Anh đưa bà đến bệnh viện.
Mà lúc này ở bệnh viện Bạch Ngọc Lan vẫn chưa tỉnh dậy, Lê Phương và Trần Vĩnh vẫn luôn canh chừng bên cạnh cô.
"Haiz, sự việc sao lại ra nông nỗi này chứ, rõ ràng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Ngọc Lan vậy mà chú rể lại..."
Lê Phương vừa lau mặt cho Bạch Ngọc Lan vừa thương cảm nói.
Trần Vĩnh đứng bên cạnh chỉ trâm mặc không nói gì, vụ việc xảy ra ngoài ý muốn hản chạy đến mọi thứ đã quá muộn màng rồi.
Hắn đứng đó một hồi biết mình không thể giúp gì lại đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa phòng bệnh lại thấy hai người phụ nữ chạy vào, một già một trẻ, người phụ nữ trung niên hắn không quen mặt nhưng người phụ nữ trẻ tuổi hắn không thể không biết, nhị thiếu phu nhân Dương gia, Cao Kỳ Anh.
Cô ta sao cũng có mặt ở đây? Đây là ghi vấn đầu tiên của Trần Vĩnh, lại thấy bọn họ đã đến trước mặt mình.
"Chàng trai trẻ có thể tránh đường cho tôi vào với con gái không?"
Bà Lệ nhìn Trần Vĩnh gấp gáp nói.
Trần Vĩnh nghe vậy theo bản năng nép qua một bên để người vào, bà Lệ không chần chừ chạy vào bên trong, thấy Bạch Ngọc Lan nằm trên giường lo lắng hỏi: "Con bé sao rồi?"
Lê Phương không nghĩ bà Lệ lại đến nhanh như vậy cô lắc đầu nói: "Cậu ấy chỉ ngất xỉu thôi ạ, còn có chuyện này không biết nói ra là vui hay buôn nhưng mà bác sĩ kiểm tra cho cậu ấy nói cậu ấy đã có thai hơn một tháng rồi."
"Sao cơ, con bé có thai?"
Bà Lệ kinh hoàng kêu lên, nếu như bình thường thì ai nấy đều đã vui mừng rồi nhưng lúc này không ai có thể mừng được.
"Vâng, nếu chủ tịch Dương không xảy ra chuyện đã là song hỷ lâm môn rồi, tiếc là.."
Ông trời không cho bọn họ hạnh phúc này, cố tình lấy mất cha của đứa bé.
Bà Lệ chẳng thể ngờ con gái mình lại rơi vào hoàn cảnh này, bà đau khổ òa khóc: "Ngọc Lan ơi Ngọc Lan sao số con lại khổ thế này, hu hu hu."
"Cô à, bình tĩnh trước đi, cậu ấy cần nghỉ ngơi."
Lê Phương lên tiếng khuyên nhủ.
Bà Lệ cũng biết tình cảnh trước mắt nên kìm nén không khóc lớn, nghẹn ngào hỏi: "Phương à, phải làm sao bây giờ, Ngọc Lan con bé, con bé làm sao chịu nổi cú sốc này."
"Chúng ta chỉ có thể bên cạnh an ủi cô ấy thôi, có đứa con trong bụng Ngọc Lan có lẽ sẽ mạnh mẽ vượt qua, cô yên tâm đi, trước mắt cứ để cậu ấy ngủ đến khi tự tỉnh đã."
Lê Phương cũng không biết phải nói gì hơn, cô hiểu nỗi đau của mọi người lúc này nên không nói nhiều chỉ nói vào trọng tâm.
Bà Lệ lau nước mắt lại chần chừ hỏi: "Chồng của Ngọc Lan thật sự đã, đã.."
Bà không dám nói ra chữ chết bởi vì ngay cả bà cũng không tin chuyện này.
"Mặc dù chưa xác định chính xác hai cái xác kia là ai nhưng chủ tịch Dương khả năng..."
Lê Phương cũng chỉ dám nói nửa chừng thế nhưng cũng đủ để mọi người hiểu rồi, nếu để pháp y xác minh một trong hai cái xác là của Dương Tử Sâm không biết Ngọc Lan sẽ thể nào.
Bà Lệ chỉ cúi đầu im lặng không nói gì nữa, giờ phút này ai còn có thể nói gì, muốn nói mấy câu an ủi lòng người cũng khó có cơ sở để nói, chỉ có thể chờ tin tức bên pháp y thôi.
Cao Kỳ Anh ở bên ngoài bị Trần Vĩnh chặn lại hắn hỏi: "Nhị thiếu phu nhân, từ khi nào cô lại thân thiết với đại thiếu phu nhân như vậy?"
"Có liên quan đến anh sao?"
Cao Kỳ Anh nhàn nhạt hỏi.
"Không liên quan nhưng tôi phải phòng hờ lỡ may cô có ý đồ không tốt với đại thiếu phu nhân, vụ tai nạn của Tử Sâm tuy trước mắt chưa có bằng chứng xác thực nhưng không tránh khỏi liên quan đến chồng cô đâu."
Trần Vĩnh coi như là nhắc nhỏ cô ta.
Cao Kỳ Anh nghe vậy lại có điều suy nghĩ nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại nói: "Chuyện anh ta làm không liên quan gì với tôi, hơn nữa anh ta sắp không còn là chồng tôi rồi, anh không cân gác mác tôi với anh ta."
"Cô..."
Trần Vĩnh muốn nói cái gì đó thì điện thoại lại đổ chuông, hắn nhìn Cao Kỳ Anh một cái mới ra hành lang nghe máy.
Mà lúc này sở pháp y đã có kết quả về hai cái xác chết, một chàng trai mặc áo trắng đi ra khỏi căn phòng xét nghiệm, cởi khẩu trang ra nhìn cảnh sát và hai người đàn ông mặc tây trang nói: "Một trong hai cái xác chính là của anh Dương Tử Sâm, tôi rất tiếc khi phải nói điều này với gia đình."
Ông Dương ngồi bên ngoài chờ đến nóng ruột lại nghe được tin dữ này không thể chịu nổi đã lập tức ngất xỉu tại chỗ, trợ lý lại một phen đưa ông vào bệnh viện.
Cảnh sát biết được kết quả từ pháp y lại tiếp tục các bước tiếp theo, trước mắt hai cái xác đã được kiểm tra xong có thể tiến hành làm thủ tục rồi trả xác về cho gia đình.
Bạch Ngọc Lan tỉnh dậy đã là mười giờ đêm, bên cạnh cô vẫn có ba người bên cạnh, bà Lệ, Cao Kỳ Anh và Lê Phương, vừa mở mắt ra cô đã vội vàng hỏi: "Tử Sâm, Tử Sâm đâu rồi?"
Không ai nghĩ cô tỉnh nhanh như vậy, mọi người chưa kịp vui mừng lại nghe cô hỏi ai cũng á khẩu không nói được câu nào.
Bạch Ngọc Lan thấy không khí có chút không đúng khàn giọng hỏi: "Ai nói cho con biết anh ấy thế nào rồi?"
Ba người mày qua mắt lại nhìn nhau cuối cùng vẫn là Cao Kỳ Anh lên tiếng: "Pháp y đã xác minh, một trong hai cái xác cháy kia chính là Dương Tử Sâm."
Bình luận facebook