Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150: Suy sụp
Nhắc đến chuyện này sắc mặt của Dương Tử Hiên càng thêm âm trầm, cho dù hẳn có lục tung phòng chủ tịch hay phòng ngủ của Dương Tử Sâm và ông nội cũng không thể tìm ra con dấu, rốt cuộc nó đã ở đâu, lẽ nào trong tay Trần Vĩnh sao? "Con dấu còn không dễ làm sao? Mày đừng lấy cái này ra dọa tao."
Dương Tử Hiên không chịu thua nói.
"Cậu muốn làm lại con dấu cũng phải chính thức bước lên chức chủ tịch đi đã, hiện tại Tử Sâm là người nắm nhiều cổ phần nhất trong tay cậu ấy mất theo pháp luật số cổ phần này sẽ do vợ cậu ấy là Bạch Ngọc Lan thừa hưởng, còn nếu cậu có ý định muốn làm giả con dấu chủ tịch, vậy thì cậu cũng quá xem thường pháp luật ròi."
Dương Tử Hiên bị Trần Vĩnh nói đến nghẹn khuất không thể đổi trả, chưa bao giờ hắn đối đầu với Trần Vĩnh mà có thể thắng anh ta, điều này khiến hắn uất nghẹn nhiều lần mà không có cách đánh trả, kể cả khi hắn đã năm quyền trong tay.
Cho nên chuyện này tạm thời dừng ở đây, Dương Tử Hiên tức giận bước ra khỏi phòng họp, hắn cân phải giải tỏa cơn tức giận của mình.
Lại nói sau một tuần ở nhà mẹ đẻ tinh thân của Bạch Ngọc Lan không tốt lên chút nào thế nhưng cô vẫn ăn uống đầy đủ, nói thế nào cô cũng đang mang thai, đứa bé là quan trọng nhất.
Những ngày này ngoài bà Lệ ra thì Cao Kỳ Anh và Lê Phương cũng thay phiên nhau đến đây, người đến buổi sáng người đến buổi tối.
Buổi tối đương nhiên là Lê Phương rồi, bởi vì ban ngày cô còn làm việc, vì bạn bè cô thậm chí đã xing trưởng khoa ma quỷ cho mình tan ca sớm không tăng ca như lúc trước nữa, cũng may anh ta cũng còn chút lương thiện nghe lý do của cô chính đáng nên đã đồng ý, có điều cũng chỉ được một tuần đầu.
Cho nên tối nay chín giờ tối Lê Phương mới tan ca, cô theo thói quen muốn đến chỗ Bạch Ngọc Lan mới nhớ tới giờ này cũng trễ rồi nên đành thôi.
Lê Phương mang một thân mệt mỏi bước ra cổng bệnh viện, hôm nay cô không đi xe riêng mà đi taxi nên lúc này cũng phải gọi một chiếc đi vê.
VietWriter
Một tuần này quá mệt mỏi Lê Phương không dám chạy xe vì sợ trong lúc lái xe sẽ ngủ gật, phương án tốt nhất chính là đi xe công cộng hoặc taxi, mà giờ này cũng không còn xe buýt nữa nên chỉ còn cách đi taxi.
Thế nhưng chưa đợi taxi đến thì một chiếc xe BMW màu bạc lại dừng trước mặt cô, Lê Phương chớp mắt mấy cái nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe là ai thì hơi kinh ngạc, cau mày hỏi: "Trưởng khoa, anh có chuyện gì căn dặn tôi nữa sao?"
Lê Phương không tự luyến đến mức nghĩ rằng người này dừng lại là muốn cho cô quá giang, dù sao lúc trước cô nói xấu anh ta nhiều như vậy chắc chắn người này luôn ghim trong lòng.
Suy nghĩ của Lê Phương là như vậy thế nhưng trên thực tế người nào đó lại nói câu quen thuộc trong các phân đoạn tình cảm trên phim.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về."
"Hả?"
Lê Phương đứng hình mất mấy giây vẫn chưa hồi phục được tinh thần hay nói đúng hơn vẫn chưa thông suốt câu nói của người đàn ông nào đó.
Anh ta có ý gì chứ, có lòng tốt như vậy sao, Tường Vi nói anh ta có ý với cô nhưng cô còn lâu mới tin, có ai đối với người mình để ý lại suốt ngày sai này bảo nọ không, thỉnh thoảng lại còn trưng khuôn mặt lạnh lùng cho người ta xem nữa chứ, thấy mà ghét.
Cho nên khi ý thức được vấn đề Lê Phương đã thẳng thừng từ chối: "Không cân đâu, có người tới đón tôi rồi."
"Ai?"
Giọng nói của Lương Thần không nghe ra cảm xúc gì khuôn mặt lại lạnh như băng.
Đấy, đấy, anh ta lại bày ra khuôn mặt này rồi, làm như cô có thù oán với anh ta không bằng, Lê Phương khạc cổ họng một tiếng nói: "Tài xế riêng của tôi, a, đến rồi kìa"
Lê Phương đã nhìn thấy chiếc taxi mình gọi cô cũng không nói lời tạm biệt mà đi thẳng ra chiếc xe, kéo cửa ngồi vào.
Thông qua kính chiếu hậu Lương Thần nhìn thấy phía sau chỉ là một chiếc taxi thì thở phào nhẹ nhõm thế nhưng anh không an tâm đi theo sau chiếc xe.
Bên ngoài trời đang mưa, từng hạt mưa tạt vào ô cửa kính làm mờ không gian bên ngoài, Bạch Ngọc Lan ngôi tựa trên giường ngẩn người nhìn ra cửa sổ, cô nhớ, rất nhớ anh, nhất là khi trời mưa thế này cô lại càng nhớ anh hơn.
Nhớ lúc trước mỗi lần trời mưa cô thường hay lôi kéo anh ngồi trước bàn tròn gần cửa sổ ngắm mưa, có khi nổi hứng thì vẽ mưa, những lúc như thế không khí giữa hai người rất hài hòa, ấm áp, bên ngoài trời mưa bên trong hai người ôm nhau nghe nhạc hoặc kể chuyện xưa, mặc dù đa phần là cô kể nhưng ở chung với anh như vậy cô mới cảm thấy hạnh phúc.
Bây giờ hạnh phúc đó đã không còn nữa rồi, chỉ còn lại mình cô ôm cô đơn, giá lạnh nhìn cửa sổ, lại chẳng biết mình đang nhìn thấy gì, trước mắt cô chỉ ẩn ẩn hiện hiện hình bóng mơ hồ của anh.
Sự việc đã trôi qua nửa tháng mà cô cứ nghĩ như mới vừa xảy ra hôm qua, ngày hạnh phúc nhất lại biến thành ngày đau thương nhất, trái tim cô quặn thắt từng cơn, nếu không có đứa nhỏ trong bụng cô sợ ngày đó mình cũng theo anh rồi.
Bạch Ngọc Lan có mạnh mẽ thế nào thì trước cái chết của Dương Tử Sâm cũng không bình tĩnh nổi.
"Tử Sâm, anh nói mẹ con em sau này không có anh phải làm sao đây, anh nói cho em biết đi, tại sao ngay cả trong mơ em cũng không thể gặp anh, tại sao?"
Bạch Ngọc Lan độc thoại một mình, ngày nào cũng vậy thế nhưng lại không ai đáp trả cô.
Căn phòng yên ắng không một tiếng động, thật sự cô không biết mình phải làm gì tiếp theo, ngoài ngồi thất thân ở đây từ ngày này qua ngày khác, cô không thể làm gì khác.
Lúc này cửa phòng được mở ra nhưng Bạch Ngọc Lan không màng tới, mọi thứ xung quanh cô lúc này chỉ như không khí mà thôi.
Người đến là Cao Kỳ Anh và Lê Phương, hôm nay cả ha cùng rảnh nên không hẹn cùng đến thăm cô.
Cao Kỳ Anh bình thường sẽ chạy hai chỗ lúc vào bệnh viện chăm ông Dương lúc đến chỗ Bạch Ngọc Lan xem tình hình của cô, có thể nói hai người bây giờ được xem là bạn.
Lúc trước Cao Kỳ Anh gặp khó khăn, chìm đến trong đau buồn Bạch Ngọc Lan đã không ít lần an ủi cô thì lúc này Bạch Ngọc Lan đau khổ cô cũng đến bên cạnh, mặc dù khả năng an ủi người của Cao Kỳ Anh có chút kém nhưng coi như cũng có lòng.
Còn về ông Dương, vì chuyện của Dương Tử Sâm nên cô và Dương Tử Hiên chưa thể hoàn thành thủ tục ly hôn nên ông ấy vẫn là ông nội chồng của cô, cô vẫn phải có trách nhiệm thăm nom ông ấy.
Lại nói người nhà họ Dương ngoài cô ra cũng đâu có ai đến thăm ông Dương.
"Haix, Ngọc Lan, cậu tính thế này đến bao giờ? Bạch Ngọc Lan tớ biết đâu rồi, cậu mau vực lại cho tớ, người mất cũng mất rồi người sống phải sống tốt lên chứ, cậu xem tinh thần cậu như vậy đứa bé cũng ảnh hưởng không nhỏ đâu, cậu muốn bé con nhà cậu sinh ra cũng u buồn như cậu đúng không?"
Lê Phương đúng là không thể nhìn nổi một Bạch Ngọc Lan u sầu.
Nhắc đến đứa bé Bạch Ngọc Lan liền có phản ứng nhưng cũng chỉ là một chút phản ứng nhỏ nhoi, cô vẫn cứ bày ra khuôn mặt thân thờ như vậy.
Lê Phương thật là không còn cách mà, nửa tháng nay cô có khuyên bao nhiêu lần cũng vô ích, Bạch Ngọc Lan cũng chỉ có một biểu cảm.
Dương Tử Hiên không chịu thua nói.
"Cậu muốn làm lại con dấu cũng phải chính thức bước lên chức chủ tịch đi đã, hiện tại Tử Sâm là người nắm nhiều cổ phần nhất trong tay cậu ấy mất theo pháp luật số cổ phần này sẽ do vợ cậu ấy là Bạch Ngọc Lan thừa hưởng, còn nếu cậu có ý định muốn làm giả con dấu chủ tịch, vậy thì cậu cũng quá xem thường pháp luật ròi."
Dương Tử Hiên bị Trần Vĩnh nói đến nghẹn khuất không thể đổi trả, chưa bao giờ hắn đối đầu với Trần Vĩnh mà có thể thắng anh ta, điều này khiến hắn uất nghẹn nhiều lần mà không có cách đánh trả, kể cả khi hắn đã năm quyền trong tay.
Cho nên chuyện này tạm thời dừng ở đây, Dương Tử Hiên tức giận bước ra khỏi phòng họp, hắn cân phải giải tỏa cơn tức giận của mình.
Lại nói sau một tuần ở nhà mẹ đẻ tinh thân của Bạch Ngọc Lan không tốt lên chút nào thế nhưng cô vẫn ăn uống đầy đủ, nói thế nào cô cũng đang mang thai, đứa bé là quan trọng nhất.
Những ngày này ngoài bà Lệ ra thì Cao Kỳ Anh và Lê Phương cũng thay phiên nhau đến đây, người đến buổi sáng người đến buổi tối.
Buổi tối đương nhiên là Lê Phương rồi, bởi vì ban ngày cô còn làm việc, vì bạn bè cô thậm chí đã xing trưởng khoa ma quỷ cho mình tan ca sớm không tăng ca như lúc trước nữa, cũng may anh ta cũng còn chút lương thiện nghe lý do của cô chính đáng nên đã đồng ý, có điều cũng chỉ được một tuần đầu.
Cho nên tối nay chín giờ tối Lê Phương mới tan ca, cô theo thói quen muốn đến chỗ Bạch Ngọc Lan mới nhớ tới giờ này cũng trễ rồi nên đành thôi.
Lê Phương mang một thân mệt mỏi bước ra cổng bệnh viện, hôm nay cô không đi xe riêng mà đi taxi nên lúc này cũng phải gọi một chiếc đi vê.
VietWriter
Một tuần này quá mệt mỏi Lê Phương không dám chạy xe vì sợ trong lúc lái xe sẽ ngủ gật, phương án tốt nhất chính là đi xe công cộng hoặc taxi, mà giờ này cũng không còn xe buýt nữa nên chỉ còn cách đi taxi.
Thế nhưng chưa đợi taxi đến thì một chiếc xe BMW màu bạc lại dừng trước mặt cô, Lê Phương chớp mắt mấy cái nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe là ai thì hơi kinh ngạc, cau mày hỏi: "Trưởng khoa, anh có chuyện gì căn dặn tôi nữa sao?"
Lê Phương không tự luyến đến mức nghĩ rằng người này dừng lại là muốn cho cô quá giang, dù sao lúc trước cô nói xấu anh ta nhiều như vậy chắc chắn người này luôn ghim trong lòng.
Suy nghĩ của Lê Phương là như vậy thế nhưng trên thực tế người nào đó lại nói câu quen thuộc trong các phân đoạn tình cảm trên phim.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về."
"Hả?"
Lê Phương đứng hình mất mấy giây vẫn chưa hồi phục được tinh thần hay nói đúng hơn vẫn chưa thông suốt câu nói của người đàn ông nào đó.
Anh ta có ý gì chứ, có lòng tốt như vậy sao, Tường Vi nói anh ta có ý với cô nhưng cô còn lâu mới tin, có ai đối với người mình để ý lại suốt ngày sai này bảo nọ không, thỉnh thoảng lại còn trưng khuôn mặt lạnh lùng cho người ta xem nữa chứ, thấy mà ghét.
Cho nên khi ý thức được vấn đề Lê Phương đã thẳng thừng từ chối: "Không cân đâu, có người tới đón tôi rồi."
"Ai?"
Giọng nói của Lương Thần không nghe ra cảm xúc gì khuôn mặt lại lạnh như băng.
Đấy, đấy, anh ta lại bày ra khuôn mặt này rồi, làm như cô có thù oán với anh ta không bằng, Lê Phương khạc cổ họng một tiếng nói: "Tài xế riêng của tôi, a, đến rồi kìa"
Lê Phương đã nhìn thấy chiếc taxi mình gọi cô cũng không nói lời tạm biệt mà đi thẳng ra chiếc xe, kéo cửa ngồi vào.
Thông qua kính chiếu hậu Lương Thần nhìn thấy phía sau chỉ là một chiếc taxi thì thở phào nhẹ nhõm thế nhưng anh không an tâm đi theo sau chiếc xe.
Bên ngoài trời đang mưa, từng hạt mưa tạt vào ô cửa kính làm mờ không gian bên ngoài, Bạch Ngọc Lan ngôi tựa trên giường ngẩn người nhìn ra cửa sổ, cô nhớ, rất nhớ anh, nhất là khi trời mưa thế này cô lại càng nhớ anh hơn.
Nhớ lúc trước mỗi lần trời mưa cô thường hay lôi kéo anh ngồi trước bàn tròn gần cửa sổ ngắm mưa, có khi nổi hứng thì vẽ mưa, những lúc như thế không khí giữa hai người rất hài hòa, ấm áp, bên ngoài trời mưa bên trong hai người ôm nhau nghe nhạc hoặc kể chuyện xưa, mặc dù đa phần là cô kể nhưng ở chung với anh như vậy cô mới cảm thấy hạnh phúc.
Bây giờ hạnh phúc đó đã không còn nữa rồi, chỉ còn lại mình cô ôm cô đơn, giá lạnh nhìn cửa sổ, lại chẳng biết mình đang nhìn thấy gì, trước mắt cô chỉ ẩn ẩn hiện hiện hình bóng mơ hồ của anh.
Sự việc đã trôi qua nửa tháng mà cô cứ nghĩ như mới vừa xảy ra hôm qua, ngày hạnh phúc nhất lại biến thành ngày đau thương nhất, trái tim cô quặn thắt từng cơn, nếu không có đứa nhỏ trong bụng cô sợ ngày đó mình cũng theo anh rồi.
Bạch Ngọc Lan có mạnh mẽ thế nào thì trước cái chết của Dương Tử Sâm cũng không bình tĩnh nổi.
"Tử Sâm, anh nói mẹ con em sau này không có anh phải làm sao đây, anh nói cho em biết đi, tại sao ngay cả trong mơ em cũng không thể gặp anh, tại sao?"
Bạch Ngọc Lan độc thoại một mình, ngày nào cũng vậy thế nhưng lại không ai đáp trả cô.
Căn phòng yên ắng không một tiếng động, thật sự cô không biết mình phải làm gì tiếp theo, ngoài ngồi thất thân ở đây từ ngày này qua ngày khác, cô không thể làm gì khác.
Lúc này cửa phòng được mở ra nhưng Bạch Ngọc Lan không màng tới, mọi thứ xung quanh cô lúc này chỉ như không khí mà thôi.
Người đến là Cao Kỳ Anh và Lê Phương, hôm nay cả ha cùng rảnh nên không hẹn cùng đến thăm cô.
Cao Kỳ Anh bình thường sẽ chạy hai chỗ lúc vào bệnh viện chăm ông Dương lúc đến chỗ Bạch Ngọc Lan xem tình hình của cô, có thể nói hai người bây giờ được xem là bạn.
Lúc trước Cao Kỳ Anh gặp khó khăn, chìm đến trong đau buồn Bạch Ngọc Lan đã không ít lần an ủi cô thì lúc này Bạch Ngọc Lan đau khổ cô cũng đến bên cạnh, mặc dù khả năng an ủi người của Cao Kỳ Anh có chút kém nhưng coi như cũng có lòng.
Còn về ông Dương, vì chuyện của Dương Tử Sâm nên cô và Dương Tử Hiên chưa thể hoàn thành thủ tục ly hôn nên ông ấy vẫn là ông nội chồng của cô, cô vẫn phải có trách nhiệm thăm nom ông ấy.
Lại nói người nhà họ Dương ngoài cô ra cũng đâu có ai đến thăm ông Dương.
"Haix, Ngọc Lan, cậu tính thế này đến bao giờ? Bạch Ngọc Lan tớ biết đâu rồi, cậu mau vực lại cho tớ, người mất cũng mất rồi người sống phải sống tốt lên chứ, cậu xem tinh thần cậu như vậy đứa bé cũng ảnh hưởng không nhỏ đâu, cậu muốn bé con nhà cậu sinh ra cũng u buồn như cậu đúng không?"
Lê Phương đúng là không thể nhìn nổi một Bạch Ngọc Lan u sầu.
Nhắc đến đứa bé Bạch Ngọc Lan liền có phản ứng nhưng cũng chỉ là một chút phản ứng nhỏ nhoi, cô vẫn cứ bày ra khuôn mặt thân thờ như vậy.
Lê Phương thật là không còn cách mà, nửa tháng nay cô có khuyên bao nhiêu lần cũng vô ích, Bạch Ngọc Lan cũng chỉ có một biểu cảm.
Bình luận facebook