Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152 Nói chuyện riêng
Ông Dương tha thiết nói Bạch Ngọc Lan muốn từ chối cũng không thể từ chối, nhìn ra được vẻ khó xử của cô Trần Vĩnh bên cạnh lại nói: “Chị dâu, chị với Tử Sâm là một, cổ phần của cậu ấy cũng là của chị, chị cứ nhận đi, còn số cổ phần của ông Dương là chuyển cho đứa bé trong bụng của chị nên chị không cần phải băn khoăn điều này, còn chuyện của công ty còn có ông Dương và tôi sẽ không để chị tự mình cáng đáng”
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan sau khi trầm tư lại nói: “Ông nội, cảm ơn ông đã tin tưởng cháu, cháu sẽ nhận số cổ phần này còn chuyện của công ty cháu chỉ có thể cố gắng hết sức thôi”
Cô học vẽ không phải học kinh doanh nên mấy chuyện về công ty cô không thể nào có sáng kiến gì hơn nữa trước mắt cô còn đang mang thai, chưa kể nỗi đau mất đi anh còn chưa vơi đi, một lúc cô không thể nào tiếp nhận nhiều việc quan trọng như vậy, quay về xử lý chuyện nhà họ Dương coi như cô đã tận lực.
“Được, ông hiểu, cháu không cần làm gì cả chỉ cần dưỡng thai là được, thật ra ông cũng chỉ muốn cháu đứng tên số cổ phần của Tử Sâm để kìm hãm thằng trời đánh kia thôi” Ông Dương nhắc đến Dương Tử Hiên lại cảm thấy não nề.
Mà bọn họ không biết cuộc trò chuyện được xem là bí mật của bọn họ đã bị hai mẹ con bà Xuân nghe không sót một từ. Có một hôm Dương Tử Hiên vào thăm ông Dương đã lén đặt thiết bị nghe lén dưới giường ông ấy, hy vọng có thể mọi chút thông tin gì về số đó cũng như con dấu không ngờ lại nghe được tin tức này. Khuôn mặt của Dương Tử Hiên càng lúc càng trầm ra nước. Bà Xuân tức giận đập bàn: “Ông già chết tiệt đó, Dương Tử Sâm chết rồi ông ta cũng không để hai mẹ con chúng ta vào mắt mà, Tử Hiên, con mau nghĩ cách gì đi nếu để Bạch Ngọc Lan nắm hết cổ phần và quyền quản gia nó sẽ ngồi lên đầu mẹ con chúng ta, mẹ không muốn con nhỏ đó hống hách chỉ tay năm ngón với mẹ nữa đâu, tưởng có thai là ghê gớm sao? Con nhỏ đáng chết, sao nó không theo thằng chồng nó luôn đi, chỉ là dâu con vậy mà lão già kia còn coi trọng nó hơn cháu trai ruột của mình, lý nào lại như vậy?”
Dương Tử Hiên nghe mẹ mình nói trong đầu lại xẹt lên một ý tưởng, khóe môi đắc ý nhếch lên một cái. Lại nói sau khi bước ra khỏi phòng bệnh của ông Dương Bạch Ngọc Lan lại muốn
nói chuyện riêng với Trần Vĩnh, cho nên hai người lại đi ra hành lang vắng người nói
VietWriter
chuyện.
Bạch Ngọc Lan đứng trên tầng năm của phòng bệnh nhìn xuống phía dưới, ở trong nhà mới được nửa tháng mà cô cứ nghĩ đã được nửa năm, nhìn cảnh vật xung quanh thế giới này, muôn màu muôn vẻ là vậy nhưng cô lại chỉ nhìn thấy một màu tối tăm, đúng là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
“Chị dâu, chị có gì muốn nói với tôi?” Trần Vĩnh không thấy cô nói bèn mở lời trước, sở gì hắn kêu cô là chị dâu bởi trong lòng coi Dương Tử Sâm như người anh cả của mình nên cũng tôn trọng gọi vợ của anh một tiếng chị dâu. “Tôi biết vụ tai nạn của Tử Sâm là có người sắp đặt, trong lòng cũng đoán được người đó là ai, cậu có thể nói cho tôi những gì cậu biết không?” Bạch Ngọc Lan trầm ngâm một hồi cuối cùng cũng đã mở lời, hai tuần nhốt mình ở trong phòng không phải cô chỉ biết đến đau buồn, cô quyết định về nhà họ Dương cũng không hẳn vì ông Dương mà còn là muốn tìm ra sự thật cái chết của anh.
Đến bây giờ cô vẫn không thể chấp nhận được anh đã chết còn chết một cách thảm thiết như vậy, cô phải tìm ra kẻ chủ mưu để báo thù cho anh.
Trần Vĩnh nghe cô hơi lại cau mày nói: “Chuyện này cảnh sát đang điều tra, tôi cũng không có manh mối gì, chị dâu, chị không cần lo lắng chuyện này, cứ để tôi điều tra là được.”
Bạch Ngọc Lan nhìn hắn lại cười nhẹ nói: “Cậu không muốn nói cho tôi biết cũng
được, tôi sẽ tự mình tìm hiểu”
Cô không tin Trần Vĩnh không biết chút gì về chuyện này, có khi hắn cũng đã biết hung thủ là ai nhưng vì lý do nào đó không muốn nói với cô, vậy thì cô cũng không nên làm khó người.
“Chị dâu, chị định làm gì?” Trần Vĩnh có hơi lo lắng hỏi, hắn không tiếp xúc nhiều với
Bạch Ngọc Lan nên cũng không rõ về cô lắm, hắn chỉ nhận sự ủy thác của người kia để ý đến bà chị này nên không thể để cô làm ra mấy chuyện nguy hiểm không lường trước được.
“Tôi làm gì tự có tính toán của tôi, cũng giống như cậu thôi” Bạch Ngọc Lan nói đầy ẩn ý, anh không nói cho tôi những chuyện anh biết vậy thì tôi cần gì phải nói với anh tính toán của tôi. “Chị dâu, tôi không can thiệp được quyết định của chị nhưng chị làm gì cũng phải
cẩn trọng một chút, người kia có máu điên rất dễ làm ra chuyện hai người” Trần Vĩnh
không khỏi nhắc nhở cô. “Người kia, cái người mà cậu nói là ai? Cậu biết tôi sẽ làm gì sao?” Bạch Ngọc Lan như có như không nhìn hắn, rõ ràng hắn biết nhiều chuyện hơn cô nghĩ. "Tôi không biết, tôi chỉ không muốn chị mạo hiểm thôi, tin tưởng Tử Sâm cũng không muốn thấy điều này, chị chỉ nên chăm sóc tốt bản thân và đứa bé trong bụng là được”
“Được rồi, tôi đã biết, yên tâm đi tôi sẽ không làm chuyện gì mà không cân nhắc, cảm ơn cậu” Bạch Ngọc Lan nói xong liền rời đi, hôm nay cô nói hơi nhiều, nhiều nhất trong nửa tháng qua nên cảm thấy có chút mệt mỏi.
Vì đã đến bệnh viện nên bà Lệ cũng đề nghị cô khám thai xem tinh hình thai nhi thể nào, Bạch Ngọc Lan cũng không từ chối nên đã đi theo bà đến khoa sản.
Lại nói Bạch Ngọc Lan vừa rời đi Trần Vĩnh lại gọi điện cho một người, cuộc gọi chỉ thoáng qua trong mười lăm giây, lúc Trần Vĩnh quay về phòng bệnh lại gặp Cao Kỳ Anh bước từ trong phòng đi ra, hai người không quen biết nên chỉ gật đầu chào hỏi nhau một cái rồi rời đi.
Đột nhiên đi được hai bước Cao Kỳ Anh lại quay lại nói: “Cái đó, nếu không phiền tôi có chuyện muốn nói với anh”. Trần Vĩnh đang bước vào nghe Cao Kỳ Anh nói vậy chợt dừng bước, trong lòng thầm nghĩ, tại sao hôm nay người nào cũng muốn nói chuyện riêng với hắn vậy.
Đối với cô gái trước mắt hắn không tìm ra manh mối cô ta muốn nói cái gì nhưng đối phương đã yêu cầu hắn cũng không tiện từ chối.
Lại qua hai ngày nữa Bạch Ngọc Lan lại dọn đồ về Dương gia, thực ra lúc về nhà mẹ đẻ cô không mang theo nhiều đồ nên khi về cũng chỉ mang theo một túi xách.
Biết hôm nay cô về Cao Kỳ Anh mang xe của mình đích thân đến đón không để cô đi taxi, lại nói Lê Phương cũng muốn đi cùng những bệnh viện có quá nhiều việc cô không thể nào đi cùng được.
Bà Lệ nhìn con gái rời đi mà nước mắt rưng rưng, Bạch Ngọc Lan thật sự không muốn rời xa mẹ mình nhưng trước sau gì cô cũng phải về nên lên tiếng khuyên nhủ: “Mẹ đừng khóc, rảnh con sẽ đến thăm mẹ” . “Con đang mang thai không cần đi qua đi lại, mẹ có thể đến thăm con không?” Bà Lệ dò hỏi, bà biết bây giờ Dương gia đang rối loạn nên sợ làm khó cho con gái mới hỏi trước.
“Mẹ có thể đến bất cứ lúc nào, không cần lo lắng” Bạch Ngọc Lan nói. “Đúng vậy, cô muốn thăm Ngọc Lan thì cứ bảo cháu, cháu sẽ qua đón cô” Cao Kỳ
Anh cũng nói.
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan sau khi trầm tư lại nói: “Ông nội, cảm ơn ông đã tin tưởng cháu, cháu sẽ nhận số cổ phần này còn chuyện của công ty cháu chỉ có thể cố gắng hết sức thôi”
Cô học vẽ không phải học kinh doanh nên mấy chuyện về công ty cô không thể nào có sáng kiến gì hơn nữa trước mắt cô còn đang mang thai, chưa kể nỗi đau mất đi anh còn chưa vơi đi, một lúc cô không thể nào tiếp nhận nhiều việc quan trọng như vậy, quay về xử lý chuyện nhà họ Dương coi như cô đã tận lực.
“Được, ông hiểu, cháu không cần làm gì cả chỉ cần dưỡng thai là được, thật ra ông cũng chỉ muốn cháu đứng tên số cổ phần của Tử Sâm để kìm hãm thằng trời đánh kia thôi” Ông Dương nhắc đến Dương Tử Hiên lại cảm thấy não nề.
Mà bọn họ không biết cuộc trò chuyện được xem là bí mật của bọn họ đã bị hai mẹ con bà Xuân nghe không sót một từ. Có một hôm Dương Tử Hiên vào thăm ông Dương đã lén đặt thiết bị nghe lén dưới giường ông ấy, hy vọng có thể mọi chút thông tin gì về số đó cũng như con dấu không ngờ lại nghe được tin tức này. Khuôn mặt của Dương Tử Hiên càng lúc càng trầm ra nước. Bà Xuân tức giận đập bàn: “Ông già chết tiệt đó, Dương Tử Sâm chết rồi ông ta cũng không để hai mẹ con chúng ta vào mắt mà, Tử Hiên, con mau nghĩ cách gì đi nếu để Bạch Ngọc Lan nắm hết cổ phần và quyền quản gia nó sẽ ngồi lên đầu mẹ con chúng ta, mẹ không muốn con nhỏ đó hống hách chỉ tay năm ngón với mẹ nữa đâu, tưởng có thai là ghê gớm sao? Con nhỏ đáng chết, sao nó không theo thằng chồng nó luôn đi, chỉ là dâu con vậy mà lão già kia còn coi trọng nó hơn cháu trai ruột của mình, lý nào lại như vậy?”
Dương Tử Hiên nghe mẹ mình nói trong đầu lại xẹt lên một ý tưởng, khóe môi đắc ý nhếch lên một cái. Lại nói sau khi bước ra khỏi phòng bệnh của ông Dương Bạch Ngọc Lan lại muốn
nói chuyện riêng với Trần Vĩnh, cho nên hai người lại đi ra hành lang vắng người nói
VietWriter
chuyện.
Bạch Ngọc Lan đứng trên tầng năm của phòng bệnh nhìn xuống phía dưới, ở trong nhà mới được nửa tháng mà cô cứ nghĩ đã được nửa năm, nhìn cảnh vật xung quanh thế giới này, muôn màu muôn vẻ là vậy nhưng cô lại chỉ nhìn thấy một màu tối tăm, đúng là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
“Chị dâu, chị có gì muốn nói với tôi?” Trần Vĩnh không thấy cô nói bèn mở lời trước, sở gì hắn kêu cô là chị dâu bởi trong lòng coi Dương Tử Sâm như người anh cả của mình nên cũng tôn trọng gọi vợ của anh một tiếng chị dâu. “Tôi biết vụ tai nạn của Tử Sâm là có người sắp đặt, trong lòng cũng đoán được người đó là ai, cậu có thể nói cho tôi những gì cậu biết không?” Bạch Ngọc Lan trầm ngâm một hồi cuối cùng cũng đã mở lời, hai tuần nhốt mình ở trong phòng không phải cô chỉ biết đến đau buồn, cô quyết định về nhà họ Dương cũng không hẳn vì ông Dương mà còn là muốn tìm ra sự thật cái chết của anh.
Đến bây giờ cô vẫn không thể chấp nhận được anh đã chết còn chết một cách thảm thiết như vậy, cô phải tìm ra kẻ chủ mưu để báo thù cho anh.
Trần Vĩnh nghe cô hơi lại cau mày nói: “Chuyện này cảnh sát đang điều tra, tôi cũng không có manh mối gì, chị dâu, chị không cần lo lắng chuyện này, cứ để tôi điều tra là được.”
Bạch Ngọc Lan nhìn hắn lại cười nhẹ nói: “Cậu không muốn nói cho tôi biết cũng
được, tôi sẽ tự mình tìm hiểu”
Cô không tin Trần Vĩnh không biết chút gì về chuyện này, có khi hắn cũng đã biết hung thủ là ai nhưng vì lý do nào đó không muốn nói với cô, vậy thì cô cũng không nên làm khó người.
“Chị dâu, chị định làm gì?” Trần Vĩnh có hơi lo lắng hỏi, hắn không tiếp xúc nhiều với
Bạch Ngọc Lan nên cũng không rõ về cô lắm, hắn chỉ nhận sự ủy thác của người kia để ý đến bà chị này nên không thể để cô làm ra mấy chuyện nguy hiểm không lường trước được.
“Tôi làm gì tự có tính toán của tôi, cũng giống như cậu thôi” Bạch Ngọc Lan nói đầy ẩn ý, anh không nói cho tôi những chuyện anh biết vậy thì tôi cần gì phải nói với anh tính toán của tôi. “Chị dâu, tôi không can thiệp được quyết định của chị nhưng chị làm gì cũng phải
cẩn trọng một chút, người kia có máu điên rất dễ làm ra chuyện hai người” Trần Vĩnh
không khỏi nhắc nhở cô. “Người kia, cái người mà cậu nói là ai? Cậu biết tôi sẽ làm gì sao?” Bạch Ngọc Lan như có như không nhìn hắn, rõ ràng hắn biết nhiều chuyện hơn cô nghĩ. "Tôi không biết, tôi chỉ không muốn chị mạo hiểm thôi, tin tưởng Tử Sâm cũng không muốn thấy điều này, chị chỉ nên chăm sóc tốt bản thân và đứa bé trong bụng là được”
“Được rồi, tôi đã biết, yên tâm đi tôi sẽ không làm chuyện gì mà không cân nhắc, cảm ơn cậu” Bạch Ngọc Lan nói xong liền rời đi, hôm nay cô nói hơi nhiều, nhiều nhất trong nửa tháng qua nên cảm thấy có chút mệt mỏi.
Vì đã đến bệnh viện nên bà Lệ cũng đề nghị cô khám thai xem tinh hình thai nhi thể nào, Bạch Ngọc Lan cũng không từ chối nên đã đi theo bà đến khoa sản.
Lại nói Bạch Ngọc Lan vừa rời đi Trần Vĩnh lại gọi điện cho một người, cuộc gọi chỉ thoáng qua trong mười lăm giây, lúc Trần Vĩnh quay về phòng bệnh lại gặp Cao Kỳ Anh bước từ trong phòng đi ra, hai người không quen biết nên chỉ gật đầu chào hỏi nhau một cái rồi rời đi.
Đột nhiên đi được hai bước Cao Kỳ Anh lại quay lại nói: “Cái đó, nếu không phiền tôi có chuyện muốn nói với anh”. Trần Vĩnh đang bước vào nghe Cao Kỳ Anh nói vậy chợt dừng bước, trong lòng thầm nghĩ, tại sao hôm nay người nào cũng muốn nói chuyện riêng với hắn vậy.
Đối với cô gái trước mắt hắn không tìm ra manh mối cô ta muốn nói cái gì nhưng đối phương đã yêu cầu hắn cũng không tiện từ chối.
Lại qua hai ngày nữa Bạch Ngọc Lan lại dọn đồ về Dương gia, thực ra lúc về nhà mẹ đẻ cô không mang theo nhiều đồ nên khi về cũng chỉ mang theo một túi xách.
Biết hôm nay cô về Cao Kỳ Anh mang xe của mình đích thân đến đón không để cô đi taxi, lại nói Lê Phương cũng muốn đi cùng những bệnh viện có quá nhiều việc cô không thể nào đi cùng được.
Bà Lệ nhìn con gái rời đi mà nước mắt rưng rưng, Bạch Ngọc Lan thật sự không muốn rời xa mẹ mình nhưng trước sau gì cô cũng phải về nên lên tiếng khuyên nhủ: “Mẹ đừng khóc, rảnh con sẽ đến thăm mẹ” . “Con đang mang thai không cần đi qua đi lại, mẹ có thể đến thăm con không?” Bà Lệ dò hỏi, bà biết bây giờ Dương gia đang rối loạn nên sợ làm khó cho con gái mới hỏi trước.
“Mẹ có thể đến bất cứ lúc nào, không cần lo lắng” Bạch Ngọc Lan nói. “Đúng vậy, cô muốn thăm Ngọc Lan thì cứ bảo cháu, cháu sẽ qua đón cô” Cao Kỳ
Anh cũng nói.