Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Lời bàn tán
"Cô thấy thế nào?"
Tổng biên thấy cô trầm tư lại lên tiếng hỏi.
"Chỉ mới đọc giới thiệu tôi cũng chưa chắc chắn cho tôi hai ngày đọc kịch bản."
Bạch Ngọc Lan nói.
"Vậy cô từ từ nghiên cứu đi, nếu được chỉ cần gọi điện cho tôi rồi cô có thể bắt đầu phác họa bản thảo còn nếu không tôi sẽ cho cô một bản thảo khác nhưng tôi vẫn hy vọng cô nhận bản thảo này"
Tổng biên dường như rất đặt niềm tin vào cô..
"Tôi biết rồi, cảm ơn tống biên, vậy tôi xin phép đi trước."
Bạch Ngọc Lan bàn bạc xong liền muốn đứng dậy.
Tống biên lại đột nhiên giữ cô lại, "Khoan đã Ngọc Lan, tôi nói chuyện với cô một chút có được không?"
"Chị có chuyện gì muốn nói với tôi?"
Bị người níu lại Bạch Ngọc Lan để lại giỏ xách ngồi xuống.
Tổng biên có vẻ ấp úng nhưng cuối cùng vẫn nói: "Ngọc Lan không phải tôi nhiều chuyện nhưng mà mấy ngày trước tôi có xem báo về tập đoàn Dương thị có nhìn thấy cô trong lễ phục cô dâu..
"
Nói đến đây tổng biên dừng lại một chút lại nhìn sắc mặt của cô, thấy cô không thay đổi sắc mặt mới nói tiếp: "Cô đã trở thành con dâu nhà họ Dương sao?"
VietWriter
"Đúng vậy."
Bạch Ngọc Lan gật đầu thừa nhận chuyện này cô muốn giấu cũng không được, báo chí cũng đã ghi lại khuôn mặt của cô.
Tổng biên có hơi bất ngờ khi cô thừa nhận lại không nhịn được hỏi: "Sao cô lại trở thành con dâu nhà họ Dương lại còn gả cho đại thiểu gia tàn tật đó, cô biết không mọi người trong công ty bàn tán rất nhiều về chuyện này, bọn họ nói cô vì tiền mới chịu gả cho anh ta, lại có tin đồn cô là con gái thất lạc của chủ tịch đoàn Bạch thị, có phải vậy không?"
Trước những lời này của tổng biên cô chỉ nhàn nhạt nhìn chị ta hỏi: "Chị cũng nghĩ tôi là vì tiền sao?"
Tống biên lắc đầu thở dài, "Tôi quen biết cô nhiều năm như vậy cũng biết cô là người thế nào, vì bọn họ bàn tán nhiều, hơn nữa cô cũng biết em trai tôi có cảm tình với cô đúng không? Cho nên tôi chỉ muốn hỏi giùm nó chút thôi, cô có thể không trả lời."
"Tôi không quan tâm người ta nói gì, còn chuyện tôi vì sao gả vào nhà họ Dương tôi không muốn giải thích nhiều, với lại tôi không phải là con gái của chủ tịch Bạch thị."
Bạch Ngọc Lan cười nhạt.
"Tôi hiểu rồi, chúng ta dù sao cũng có chút giao tình tôi chỉ muốn nhắn nhủ cô đôi điều gả vào hào môn cũng không dễ sống, dù cô vào đó vì lý do gì cũng phải hết sức cẩn thận"
Tổng biên trầm tư nói.
"Cảm ơn chị đã nhắc nhở"
Cô có chút cảm kích, tổng biên dù sao cũng là có ý tốt.
"Haix, cô lấy chồng cũng không nói với tôi một tiếng, cô vẫn biết tôi luôn nhắm cô là em dâu mà, thằng em tôi biết cô gả cho người kia xém chút nữa từ Pháp bay về tìm cô cũng may tôi kịp ngăn nó, có điều nó vẫn chưa chấp nhận được chuyện này"
Nghe vậy cô chỉ cười trừ chứ không biết nói gì hơn, ba năm trước cô tình cờ giúp em trai của tổng biên bắt tên cướp bóc không ngờ anh ta lại cảm mến cô, liên tục theo đuổi nhưng cô lại luôn phớt lờ anh ta, cũng không phải cô làm giá mà lúc đó cô không muốn nói chuyện yêu đương với bất kỳ ai, may sao anh ta sau đó lại đi du học bên Pháp cô mới không bị làm phiên nữa, cứ nghĩ ba năm anh ta đã quên được cô không ngờ lại vẫn còn tình cảm với cô sao? Thấy cô chỉ cười không nói tổng biên cũng không nói gì, lúc này mới để cô về.
Ra khỏi phòng tổng biên Bạch Ngọc Lan nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa rồi, có lẽ cô sẽ ăn cơm ở ngoài còn Dương Tử Sâm có thằng nhóc kia rồi cô cũng không cần dỗ anh ta ăn cơm nữa, hôm nay coi như khỏe một chút.
Vừa xuống tầng mười lại có năm sáu nhân viên trong công ty đi vào, cô không quen biết những người nhưng bọn họ lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Có một cô ghé vào tai cô bên cạnh nói: "Này, cô ta có phải Bạch Ngọc Lan hay không, tôi trông có chút quen."
"Chính là cô ta, tôi mới đọc báo xong nhìn một cái có thể nhận ra."
"Cô ta thật lợi hại, vậy mà lại có thể gả cho nhà họ Dương."
"Cô hâm mộ sao, có gì phải hâm mộ, cô không xem đối tượng cô ta gả là ai sao?"
"Đại thiếu gia nhà họ Dương."
Cô nhân viên kia lập tức trả lời.
"Đấy, thế mới có chuyện nói, toàn thành phố ai không biết anh ta bị tàn tật ai mà thèm gả chứ, ngay cả vị hôn thê của anh ta cũng bỏ chạy rồi, Bạch Ngọc Lan này khẳng định là ham danh lợi, thấy nhà họ Dương là nhà hào môn mới đồng ý gả cho một tên tàn phế."
Cô bên cạnh bình luận.
"Sao tôi lại nghe đồn cô ta là con gái ngoài dã thú của chủ tịch Bạch.
tập đoàn Bạch thị đang muốn phá sản chủ tịch Bạch vì muốn hợp tác với tập đoàn Dương thị nên đã hy sinh Bạch Ngọc Lan này."
Cô còn lại cũng lên tiếng bàn tán mấy câu.
"Có chuyện này sao, tôi không biết tôi nghĩ cô ta vì tiền thôi, chủ tịch Bạch lòi ra đâu đứa con ngoài dã thú chứ"
"Báo chí nói đầy ra đấy tôi nghe vậy mà"
"Thôi, thôi, tin gì ba tờ báo lá cải, tôi không tin đâu, cỡ như cô ta chỉ có ham giàu thôi."
Bạch Ngọc Lan không quan tâm đến lời bàn tán của mấy người nhân viên nhiều chuyện này, thấy cửa thang máy mở ra cô tính bước ra ngoài lại bị ba cô nhân viên kia chen ra trước, đẩy cô đập vào thang máy.
Vì cô đi giày cao gót lại không lường trước được chuyện này lên mất thăng bằng, gót giày cũng bị lung lay.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại cô nhanh tay bẩm giữ lại đi cà nhắc ra khỏi thang máy.
Mấy người nhân viên phía trước thấy vậy không khỏi cười ra tiếng, một người lại ác ý nói: "Mấy cô xem gả vào hào môn cũng chỉ đến thế mà thôi"
Bạch Ngọc Lan nghe vậy cũng chỉ nhíu mày, lại đi cởi hai chiếc giày ra mạnh mẽ bẻ hai gọt lại giục vào sọt rác bên cạnh.
Động tác của cô rất lưu loát khiến mấy người đang cười cứng miệng lại, không nghĩ cô sẽ hành động như Vậy.
Bạch Ngọc Lan lại mang giày vào lướt qua những người kia kiêu hãnh mà đi không có gì là ngượng ngùng xấu hổ.
Tập đoàn Dương thị, phòng chụp hình.
Dương Tử Hiên ngồi một bên vắt chéo chân nhìn người mẫu tạo dáng chụp hình sắc mặt vô cùng hài lòng, nãy giờ cũng chụp hơn trăm tấm ảnh rồi cảm thấy đã đủ hắn liền lập tức cho dừng nghỉ trưa.
Lần này tập đoàn Dương thị thiết kế ra bộ trang sức mang tên Điệp Sắc Phi Phong, lấy hồ điệp làm chủ điểm mùa xuân, tạo nên một bộ trang sức hoàn mỹ có hoa có bướm.
Bộ trang sức này là do nhà thiết kế nổi tiếng của tập đoàn Dương thị, Phi Sa thiết kế ra, bên cạnh đó nó lại được kết hợp với bộ trang phục Ngũ Sắc Phi Thương do chính tay Dương Tử Sâm thiết kế nhưng nó chưa kịp công bố thì anh đã bị tai nạn.
Chính vì thế Dương Tử Hiên lại lấy bộ trang phục này đặt dưới tên hắn, Lúc này nhìn bộ trang phục đang được mặc trên người Tố Thư hắn lại khẽ nhếch môi, những gì của Dương Tử Sâm cũng sẽ thuộc về hắn cả thôi, bộ trang phục này còn chưa là gì.
Tố Thư được nghỉ ngơi vặn vặn cái cổ một cái lại thướt tha đi đến chỗ Dương Tử Hiên ghé sát vào người hắn mỉm cười ngọt ngào hỏi: "Dương tống, có muốn đi ăn trưa cùng em hay không?"
Tổng biên thấy cô trầm tư lại lên tiếng hỏi.
"Chỉ mới đọc giới thiệu tôi cũng chưa chắc chắn cho tôi hai ngày đọc kịch bản."
Bạch Ngọc Lan nói.
"Vậy cô từ từ nghiên cứu đi, nếu được chỉ cần gọi điện cho tôi rồi cô có thể bắt đầu phác họa bản thảo còn nếu không tôi sẽ cho cô một bản thảo khác nhưng tôi vẫn hy vọng cô nhận bản thảo này"
Tổng biên dường như rất đặt niềm tin vào cô..
"Tôi biết rồi, cảm ơn tống biên, vậy tôi xin phép đi trước."
Bạch Ngọc Lan bàn bạc xong liền muốn đứng dậy.
Tống biên lại đột nhiên giữ cô lại, "Khoan đã Ngọc Lan, tôi nói chuyện với cô một chút có được không?"
"Chị có chuyện gì muốn nói với tôi?"
Bị người níu lại Bạch Ngọc Lan để lại giỏ xách ngồi xuống.
Tổng biên có vẻ ấp úng nhưng cuối cùng vẫn nói: "Ngọc Lan không phải tôi nhiều chuyện nhưng mà mấy ngày trước tôi có xem báo về tập đoàn Dương thị có nhìn thấy cô trong lễ phục cô dâu..
"
Nói đến đây tổng biên dừng lại một chút lại nhìn sắc mặt của cô, thấy cô không thay đổi sắc mặt mới nói tiếp: "Cô đã trở thành con dâu nhà họ Dương sao?"
VietWriter
"Đúng vậy."
Bạch Ngọc Lan gật đầu thừa nhận chuyện này cô muốn giấu cũng không được, báo chí cũng đã ghi lại khuôn mặt của cô.
Tổng biên có hơi bất ngờ khi cô thừa nhận lại không nhịn được hỏi: "Sao cô lại trở thành con dâu nhà họ Dương lại còn gả cho đại thiểu gia tàn tật đó, cô biết không mọi người trong công ty bàn tán rất nhiều về chuyện này, bọn họ nói cô vì tiền mới chịu gả cho anh ta, lại có tin đồn cô là con gái thất lạc của chủ tịch đoàn Bạch thị, có phải vậy không?"
Trước những lời này của tổng biên cô chỉ nhàn nhạt nhìn chị ta hỏi: "Chị cũng nghĩ tôi là vì tiền sao?"
Tống biên lắc đầu thở dài, "Tôi quen biết cô nhiều năm như vậy cũng biết cô là người thế nào, vì bọn họ bàn tán nhiều, hơn nữa cô cũng biết em trai tôi có cảm tình với cô đúng không? Cho nên tôi chỉ muốn hỏi giùm nó chút thôi, cô có thể không trả lời."
"Tôi không quan tâm người ta nói gì, còn chuyện tôi vì sao gả vào nhà họ Dương tôi không muốn giải thích nhiều, với lại tôi không phải là con gái của chủ tịch Bạch thị."
Bạch Ngọc Lan cười nhạt.
"Tôi hiểu rồi, chúng ta dù sao cũng có chút giao tình tôi chỉ muốn nhắn nhủ cô đôi điều gả vào hào môn cũng không dễ sống, dù cô vào đó vì lý do gì cũng phải hết sức cẩn thận"
Tổng biên trầm tư nói.
"Cảm ơn chị đã nhắc nhở"
Cô có chút cảm kích, tổng biên dù sao cũng là có ý tốt.
"Haix, cô lấy chồng cũng không nói với tôi một tiếng, cô vẫn biết tôi luôn nhắm cô là em dâu mà, thằng em tôi biết cô gả cho người kia xém chút nữa từ Pháp bay về tìm cô cũng may tôi kịp ngăn nó, có điều nó vẫn chưa chấp nhận được chuyện này"
Nghe vậy cô chỉ cười trừ chứ không biết nói gì hơn, ba năm trước cô tình cờ giúp em trai của tổng biên bắt tên cướp bóc không ngờ anh ta lại cảm mến cô, liên tục theo đuổi nhưng cô lại luôn phớt lờ anh ta, cũng không phải cô làm giá mà lúc đó cô không muốn nói chuyện yêu đương với bất kỳ ai, may sao anh ta sau đó lại đi du học bên Pháp cô mới không bị làm phiên nữa, cứ nghĩ ba năm anh ta đã quên được cô không ngờ lại vẫn còn tình cảm với cô sao? Thấy cô chỉ cười không nói tổng biên cũng không nói gì, lúc này mới để cô về.
Ra khỏi phòng tổng biên Bạch Ngọc Lan nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa rồi, có lẽ cô sẽ ăn cơm ở ngoài còn Dương Tử Sâm có thằng nhóc kia rồi cô cũng không cần dỗ anh ta ăn cơm nữa, hôm nay coi như khỏe một chút.
Vừa xuống tầng mười lại có năm sáu nhân viên trong công ty đi vào, cô không quen biết những người nhưng bọn họ lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Có một cô ghé vào tai cô bên cạnh nói: "Này, cô ta có phải Bạch Ngọc Lan hay không, tôi trông có chút quen."
"Chính là cô ta, tôi mới đọc báo xong nhìn một cái có thể nhận ra."
"Cô ta thật lợi hại, vậy mà lại có thể gả cho nhà họ Dương."
"Cô hâm mộ sao, có gì phải hâm mộ, cô không xem đối tượng cô ta gả là ai sao?"
"Đại thiếu gia nhà họ Dương."
Cô nhân viên kia lập tức trả lời.
"Đấy, thế mới có chuyện nói, toàn thành phố ai không biết anh ta bị tàn tật ai mà thèm gả chứ, ngay cả vị hôn thê của anh ta cũng bỏ chạy rồi, Bạch Ngọc Lan này khẳng định là ham danh lợi, thấy nhà họ Dương là nhà hào môn mới đồng ý gả cho một tên tàn phế."
Cô bên cạnh bình luận.
"Sao tôi lại nghe đồn cô ta là con gái ngoài dã thú của chủ tịch Bạch.
tập đoàn Bạch thị đang muốn phá sản chủ tịch Bạch vì muốn hợp tác với tập đoàn Dương thị nên đã hy sinh Bạch Ngọc Lan này."
Cô còn lại cũng lên tiếng bàn tán mấy câu.
"Có chuyện này sao, tôi không biết tôi nghĩ cô ta vì tiền thôi, chủ tịch Bạch lòi ra đâu đứa con ngoài dã thú chứ"
"Báo chí nói đầy ra đấy tôi nghe vậy mà"
"Thôi, thôi, tin gì ba tờ báo lá cải, tôi không tin đâu, cỡ như cô ta chỉ có ham giàu thôi."
Bạch Ngọc Lan không quan tâm đến lời bàn tán của mấy người nhân viên nhiều chuyện này, thấy cửa thang máy mở ra cô tính bước ra ngoài lại bị ba cô nhân viên kia chen ra trước, đẩy cô đập vào thang máy.
Vì cô đi giày cao gót lại không lường trước được chuyện này lên mất thăng bằng, gót giày cũng bị lung lay.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại cô nhanh tay bẩm giữ lại đi cà nhắc ra khỏi thang máy.
Mấy người nhân viên phía trước thấy vậy không khỏi cười ra tiếng, một người lại ác ý nói: "Mấy cô xem gả vào hào môn cũng chỉ đến thế mà thôi"
Bạch Ngọc Lan nghe vậy cũng chỉ nhíu mày, lại đi cởi hai chiếc giày ra mạnh mẽ bẻ hai gọt lại giục vào sọt rác bên cạnh.
Động tác của cô rất lưu loát khiến mấy người đang cười cứng miệng lại, không nghĩ cô sẽ hành động như Vậy.
Bạch Ngọc Lan lại mang giày vào lướt qua những người kia kiêu hãnh mà đi không có gì là ngượng ngùng xấu hổ.
Tập đoàn Dương thị, phòng chụp hình.
Dương Tử Hiên ngồi một bên vắt chéo chân nhìn người mẫu tạo dáng chụp hình sắc mặt vô cùng hài lòng, nãy giờ cũng chụp hơn trăm tấm ảnh rồi cảm thấy đã đủ hắn liền lập tức cho dừng nghỉ trưa.
Lần này tập đoàn Dương thị thiết kế ra bộ trang sức mang tên Điệp Sắc Phi Phong, lấy hồ điệp làm chủ điểm mùa xuân, tạo nên một bộ trang sức hoàn mỹ có hoa có bướm.
Bộ trang sức này là do nhà thiết kế nổi tiếng của tập đoàn Dương thị, Phi Sa thiết kế ra, bên cạnh đó nó lại được kết hợp với bộ trang phục Ngũ Sắc Phi Thương do chính tay Dương Tử Sâm thiết kế nhưng nó chưa kịp công bố thì anh đã bị tai nạn.
Chính vì thế Dương Tử Hiên lại lấy bộ trang phục này đặt dưới tên hắn, Lúc này nhìn bộ trang phục đang được mặc trên người Tố Thư hắn lại khẽ nhếch môi, những gì của Dương Tử Sâm cũng sẽ thuộc về hắn cả thôi, bộ trang phục này còn chưa là gì.
Tố Thư được nghỉ ngơi vặn vặn cái cổ một cái lại thướt tha đi đến chỗ Dương Tử Hiên ghé sát vào người hắn mỉm cười ngọt ngào hỏi: "Dương tống, có muốn đi ăn trưa cùng em hay không?"