Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Vòng xoáy
Dương Tử Hiên ngửi thấy mùi nước hoa quyến rũ có chút xao động trong lòng lại hờ hững khàn giọng nói: "Tôi có hẹn rồi"
"Với ai? Đối tác hay là Cao Kỳ Anh?"
Tố Thư dò đoán lại tự nhiên ôm lấy cổ Dương Tử Hiên trước mặt bao nhiêu người.
Bọn họ thấy vậy chỉ làm lơ không ai nói gì dường như đã quen với cảnh tượng này rồi.
"Kỳ Anh hẹn tôi ăn cơm trưa tôi không thể từ chối"
Bàn tay của Dương Tử Hiên cũng đặt vào eo của Tố Thư xoa xoa mấy cái.
"Hừ, sao anh lại đi quen người cũ của anh trai anh, không thú vị chút nào, em thì thế nào đây, chúng ta rõ ràng quen nhau từ trước mà, Tố Thư có chút hờn dỗi, trong mắt hẹn rõ ghen tị.
"Tố Thư, tôi và cô đã giao hẹn không nhắc đến chuyện này."
Dương Tử Hiên nheo mắt nói.
Tố Thư có chút thu liễm lại nói: "Em chỉ quan tâm anh thôi, lẽ nào anh không để ý dư luận"
VietWriter
"Không phải chuyện của cô, làm tốt nghĩa vụ của mình là được đừng xem quá nhiều vào chuyện riêng tư của tôi nếu không đừng trách tôi thay thể cô."
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút lạnh lùng.
Ở cùng với hắn nhiều lần Tố Thư chưa từng thấy qua bộ mặt này của hắn, cô ta cũng được xem như là người thức thời liên phả hơi vào tai Dương Tử Hiên nói: "Buổi trưa không được vậy tối thì thế nào? Em chờ anh ở biệt thự ngoại ô, anh nhớ đến đó, em rất nhớ anh"
"Tôi biết rồi, cô mau đi thay đồ đi"
Dương Tử Hiên khẽ đẩy cô ta ra, hắn cảm thấy phía dưới đang dần có phản ứng, bây giờ đang ở công ty hắn cũng cần phải giữ hình tượng.
Tố Thư cũng nhận ra điều này cô ta có chút đắc ý, lúc này mới hài lòng rời đi lại không biết Dương Tử Hiên nhìn nụ cười đắc ý của cô ta lại có chút âm trâm.
Bạch Ngọc Lan ăn cơm trưa xong lại ghé vào chỗ mấy bà bán rong ngoài đường mua mấy cái bánh tiêu, từ nhỏ cô rất thích ăn bánh này nên mỗi lần đi gặp tổng biên cô lại mua mấy cái vê nhà ăn.
"Lâu rồi mới gặp cháu, vẫn như cũ hả"
Cô bán bánh tiêu nhìn thấy cô liên vui vẻ hỏi, vì cô là khách quen nên cô ấy theo lẽ thường hỏi như vậy.
Thông thường Bạch Ngọc Lan sẽ trả lời ngay nhưng hôm nay cô lại có chút đắn đo, lúc trước cô hay mua bốn cái mẹ hai cô hai nhưng bây giờ đã khác trước cô đã gả chồng không còn bên mẹ nữa lấy bốn cái cũng không ai ăn, Dương Tử Sâm hẳn sẽ không ăn mấy thứ tâm thường như vậy đâu nhỉ? Suy nghĩ một chút cô lại nói: "Cho cháu hai cái thôi ạ, lại làm cho cháu một ly nước cam."
"Được, cháu chờ chút nhé"
Cô bán hàng có vẻ rất nhiệt tình, trong lúc làm nước lại hỏi han cô mấy câu, Bạch Ngọc Lan cũng chỉ trả lời cho có lệ, cô trước nay cũng không thích giao lưu lắm.
Mua xong cô lại bắt taxi vê, bình thường cô sẽ đi xe buýt nhưng nhà cô không phải ở trong khu dân cư bình thường nữa mà ở trong khu biệt thự cao cấp dành cho người giàu nên khó tránh không có trạm xe buýt cô chỉ có thể đi xe buýt.
Bạch Ngọc Lan về tới biệt thự nhà họ Dương tâm tư lại có chút nặng nề, cô ở trong đây gân một tuần rồi lại vẫn chưa thích nghỉ được nơi này.
Bước vào trong nhà cũng chỉ có mấy người làm đang lau dọn nhà cửa, thấy cô bọn họ chào hỏi cho có lệ rồi lại làm lơ cô tiếp tục làm việc, dù sao nữ chủ nhân trong nhà này là bà Xuân nên bọn họ cũng không cần lấy lòng cô.
Cô muốn đi vào phòng thì thư phòng đột nhiên mở ra, người đàn ông ngồi xe lăn xuất hiện trong tâm mắt của cô, phía sau còn có thiếu niên kia.
Phút chốc bốn mắt nhìn nhau trong mắt của người đàn ông chỉ có lạnh lùng và chán ghét, Bạch Ngọc Lan cũng quá quen thuộc với ánh mắt này cô phục hồi lại tỉnh thân mỉm cười xã giao nói: "Tôi đã về rồi, có mua bánh tiêu anh có muốn ăn hay không?"
Bạch Ngọc Lan vừa nói vừa giơ bịch bánh tiêu lên Dương Tử Sâm nhìn cũng không thèm nhìn lại ra lệnh cho người phía sau, "Đi"
Tiểu Khải lập tức đẩy xe lăn đi Bạch Ngọc Lan nghĩ anh ta vào phòng nên đứng sang một bên nhưng bọn họ lại cứ thế lướt qua người cô dường như không có ý vào trong phòng.
Bạch Ngọc Lan thở dài một hơi không biết người đàn ông này muốn đi đâu cô lại lười hỏi lại đi vào trong phòng.
Căn phòng lớn thì có lớn nhưng lại có vẻ âm u khó tả, nhìn sơ qua gam màu trong phòng không phải màu đen thì là màu xám, bộ ga giường, ghế sô pha, mấy bức ảnh treo tường thậm chí là màn che cũng đều là màu xám,lại nói ảnh treo tường cũng quá u ám toàn là một màu đen nghịt, lúc này có thời gian quan sát cô mới thấy, thật là có chút rùng rợn.
Bạch Ngọc Lan thật nhớ căn phòng nhỏ bé của cô, mặc dù chỉ bằng một góc của căn phòng này nhưng nhìn còn có sức sống hơi nhiều, căn phòng như vậy không trách được người đàn ông kia cũng u ám, cô có nên trang trí lại căn phòng này hay không, ngày nào cũng nhìn một màu đen thế này có ngày cô cũng u ám theo mất.
Có điều muốn thay đổi cũng phải hỏi người đàn ông kia nói thế nào anh ta mới là chủ nhân của căn phòng này.
Bạch Ngọc Lan cảm thấy mệt mỏi cô lại đi thay một bộ đồ bình thường muốn đánh một giấc ngon lành đến chiều.
Trong ngôi nhà nhỏ yên tĩnh phía sau căn biệt thự Dương Tử Sâm nhìn vào bức tường đen nghịt chỉ có một vòng xoáy trước mặt anh lại tự thu mình trong vòng xoáy đó, cứ mãi loay hoay không thoát ra ngoài được muốn đi qua thì bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo lại, anh chỉ có thể quanh quẩn xung quanh nó để nó điều khiển.
Dương Tử Sâm tức tối trong lòng ai tay ghì chặt thành xe lăn anh thật muốn đứng bật dậy nhưng lại vô lực đứng lên anh chỉ cần vừa nhấc mình lập tức sẽ té xuống sàn, đã bao lần như vậy rồi anh cũng không nhớ rõ nữa, anh cứ cố thứ thì lại càng thất bại.
Tại sao lại như vậy, tại sao anh không thể đứng lên? Đôi chân vô dụng này anh cần nó để làm gì chứ hả? Dương Tử Sâm không ngừng tự hỏi lòng mình, nếu anh chặt đôi chân này đi không phải nhìn nó nữa liệu có tốt hơn không? Hai tay anh không ngừng đấm lên đùi mình nhưng dù anh có đấm bao nhiêu lần cũng không có cảm giác gì, Dương Tử Sâm vừa đấm vừa la: "Chết tiệt đôi chân này, chết tiệt, AAA"
Giọng hét của anh rất lớn làm rung chuyển cả căn nhà gỗ nhưng Tiểu Khải đứng bên ngoài lại không hề hãn gì, cậu chỉ thở dài trong lòng, dường như đã quen với tình huống này rồi.
Cậu ta chỉ đứng bên ngoài cánh cửa mà không bước vào phòng, cậu ta biết đại thiếu gia chỉ muốn ở một mình.
Bên trong Dương Tử Sâm hét xong thân thể lại run lên từng đợt, anh có hét thế nào đi chăng nữa cũng không thể trút được nỗi bực tức trong lòng.
Lúc này đôi mắt của ánh lại dấy lên vẻ oán hận, nếu anh cẩn thận hơn, nếu anh không chủ quan đề phòng hai người kia thì liệu có phải ngồi xe lăn thế này? Là anh đã coi thường bọn họ cho nên anh mới đáng đời bị họ hãm hại như vậy, cả đời này anh chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn này nhìn họ cười nhạo vào mặt mình thôi sao? Khóe miệng anh lại hiện lên nụ cười gần, sẽ không có chuyện đó xảy ra.
"Với ai? Đối tác hay là Cao Kỳ Anh?"
Tố Thư dò đoán lại tự nhiên ôm lấy cổ Dương Tử Hiên trước mặt bao nhiêu người.
Bọn họ thấy vậy chỉ làm lơ không ai nói gì dường như đã quen với cảnh tượng này rồi.
"Kỳ Anh hẹn tôi ăn cơm trưa tôi không thể từ chối"
Bàn tay của Dương Tử Hiên cũng đặt vào eo của Tố Thư xoa xoa mấy cái.
"Hừ, sao anh lại đi quen người cũ của anh trai anh, không thú vị chút nào, em thì thế nào đây, chúng ta rõ ràng quen nhau từ trước mà, Tố Thư có chút hờn dỗi, trong mắt hẹn rõ ghen tị.
"Tố Thư, tôi và cô đã giao hẹn không nhắc đến chuyện này."
Dương Tử Hiên nheo mắt nói.
Tố Thư có chút thu liễm lại nói: "Em chỉ quan tâm anh thôi, lẽ nào anh không để ý dư luận"
VietWriter
"Không phải chuyện của cô, làm tốt nghĩa vụ của mình là được đừng xem quá nhiều vào chuyện riêng tư của tôi nếu không đừng trách tôi thay thể cô."
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút lạnh lùng.
Ở cùng với hắn nhiều lần Tố Thư chưa từng thấy qua bộ mặt này của hắn, cô ta cũng được xem như là người thức thời liên phả hơi vào tai Dương Tử Hiên nói: "Buổi trưa không được vậy tối thì thế nào? Em chờ anh ở biệt thự ngoại ô, anh nhớ đến đó, em rất nhớ anh"
"Tôi biết rồi, cô mau đi thay đồ đi"
Dương Tử Hiên khẽ đẩy cô ta ra, hắn cảm thấy phía dưới đang dần có phản ứng, bây giờ đang ở công ty hắn cũng cần phải giữ hình tượng.
Tố Thư cũng nhận ra điều này cô ta có chút đắc ý, lúc này mới hài lòng rời đi lại không biết Dương Tử Hiên nhìn nụ cười đắc ý của cô ta lại có chút âm trâm.
Bạch Ngọc Lan ăn cơm trưa xong lại ghé vào chỗ mấy bà bán rong ngoài đường mua mấy cái bánh tiêu, từ nhỏ cô rất thích ăn bánh này nên mỗi lần đi gặp tổng biên cô lại mua mấy cái vê nhà ăn.
"Lâu rồi mới gặp cháu, vẫn như cũ hả"
Cô bán bánh tiêu nhìn thấy cô liên vui vẻ hỏi, vì cô là khách quen nên cô ấy theo lẽ thường hỏi như vậy.
Thông thường Bạch Ngọc Lan sẽ trả lời ngay nhưng hôm nay cô lại có chút đắn đo, lúc trước cô hay mua bốn cái mẹ hai cô hai nhưng bây giờ đã khác trước cô đã gả chồng không còn bên mẹ nữa lấy bốn cái cũng không ai ăn, Dương Tử Sâm hẳn sẽ không ăn mấy thứ tâm thường như vậy đâu nhỉ? Suy nghĩ một chút cô lại nói: "Cho cháu hai cái thôi ạ, lại làm cho cháu một ly nước cam."
"Được, cháu chờ chút nhé"
Cô bán hàng có vẻ rất nhiệt tình, trong lúc làm nước lại hỏi han cô mấy câu, Bạch Ngọc Lan cũng chỉ trả lời cho có lệ, cô trước nay cũng không thích giao lưu lắm.
Mua xong cô lại bắt taxi vê, bình thường cô sẽ đi xe buýt nhưng nhà cô không phải ở trong khu dân cư bình thường nữa mà ở trong khu biệt thự cao cấp dành cho người giàu nên khó tránh không có trạm xe buýt cô chỉ có thể đi xe buýt.
Bạch Ngọc Lan về tới biệt thự nhà họ Dương tâm tư lại có chút nặng nề, cô ở trong đây gân một tuần rồi lại vẫn chưa thích nghỉ được nơi này.
Bước vào trong nhà cũng chỉ có mấy người làm đang lau dọn nhà cửa, thấy cô bọn họ chào hỏi cho có lệ rồi lại làm lơ cô tiếp tục làm việc, dù sao nữ chủ nhân trong nhà này là bà Xuân nên bọn họ cũng không cần lấy lòng cô.
Cô muốn đi vào phòng thì thư phòng đột nhiên mở ra, người đàn ông ngồi xe lăn xuất hiện trong tâm mắt của cô, phía sau còn có thiếu niên kia.
Phút chốc bốn mắt nhìn nhau trong mắt của người đàn ông chỉ có lạnh lùng và chán ghét, Bạch Ngọc Lan cũng quá quen thuộc với ánh mắt này cô phục hồi lại tỉnh thân mỉm cười xã giao nói: "Tôi đã về rồi, có mua bánh tiêu anh có muốn ăn hay không?"
Bạch Ngọc Lan vừa nói vừa giơ bịch bánh tiêu lên Dương Tử Sâm nhìn cũng không thèm nhìn lại ra lệnh cho người phía sau, "Đi"
Tiểu Khải lập tức đẩy xe lăn đi Bạch Ngọc Lan nghĩ anh ta vào phòng nên đứng sang một bên nhưng bọn họ lại cứ thế lướt qua người cô dường như không có ý vào trong phòng.
Bạch Ngọc Lan thở dài một hơi không biết người đàn ông này muốn đi đâu cô lại lười hỏi lại đi vào trong phòng.
Căn phòng lớn thì có lớn nhưng lại có vẻ âm u khó tả, nhìn sơ qua gam màu trong phòng không phải màu đen thì là màu xám, bộ ga giường, ghế sô pha, mấy bức ảnh treo tường thậm chí là màn che cũng đều là màu xám,lại nói ảnh treo tường cũng quá u ám toàn là một màu đen nghịt, lúc này có thời gian quan sát cô mới thấy, thật là có chút rùng rợn.
Bạch Ngọc Lan thật nhớ căn phòng nhỏ bé của cô, mặc dù chỉ bằng một góc của căn phòng này nhưng nhìn còn có sức sống hơi nhiều, căn phòng như vậy không trách được người đàn ông kia cũng u ám, cô có nên trang trí lại căn phòng này hay không, ngày nào cũng nhìn một màu đen thế này có ngày cô cũng u ám theo mất.
Có điều muốn thay đổi cũng phải hỏi người đàn ông kia nói thế nào anh ta mới là chủ nhân của căn phòng này.
Bạch Ngọc Lan cảm thấy mệt mỏi cô lại đi thay một bộ đồ bình thường muốn đánh một giấc ngon lành đến chiều.
Trong ngôi nhà nhỏ yên tĩnh phía sau căn biệt thự Dương Tử Sâm nhìn vào bức tường đen nghịt chỉ có một vòng xoáy trước mặt anh lại tự thu mình trong vòng xoáy đó, cứ mãi loay hoay không thoát ra ngoài được muốn đi qua thì bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo lại, anh chỉ có thể quanh quẩn xung quanh nó để nó điều khiển.
Dương Tử Sâm tức tối trong lòng ai tay ghì chặt thành xe lăn anh thật muốn đứng bật dậy nhưng lại vô lực đứng lên anh chỉ cần vừa nhấc mình lập tức sẽ té xuống sàn, đã bao lần như vậy rồi anh cũng không nhớ rõ nữa, anh cứ cố thứ thì lại càng thất bại.
Tại sao lại như vậy, tại sao anh không thể đứng lên? Đôi chân vô dụng này anh cần nó để làm gì chứ hả? Dương Tử Sâm không ngừng tự hỏi lòng mình, nếu anh chặt đôi chân này đi không phải nhìn nó nữa liệu có tốt hơn không? Hai tay anh không ngừng đấm lên đùi mình nhưng dù anh có đấm bao nhiêu lần cũng không có cảm giác gì, Dương Tử Sâm vừa đấm vừa la: "Chết tiệt đôi chân này, chết tiệt, AAA"
Giọng hét của anh rất lớn làm rung chuyển cả căn nhà gỗ nhưng Tiểu Khải đứng bên ngoài lại không hề hãn gì, cậu chỉ thở dài trong lòng, dường như đã quen với tình huống này rồi.
Cậu ta chỉ đứng bên ngoài cánh cửa mà không bước vào phòng, cậu ta biết đại thiếu gia chỉ muốn ở một mình.
Bên trong Dương Tử Sâm hét xong thân thể lại run lên từng đợt, anh có hét thế nào đi chăng nữa cũng không thể trút được nỗi bực tức trong lòng.
Lúc này đôi mắt của ánh lại dấy lên vẻ oán hận, nếu anh cẩn thận hơn, nếu anh không chủ quan đề phòng hai người kia thì liệu có phải ngồi xe lăn thế này? Là anh đã coi thường bọn họ cho nên anh mới đáng đời bị họ hãm hại như vậy, cả đời này anh chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn này nhìn họ cười nhạo vào mặt mình thôi sao? Khóe miệng anh lại hiện lên nụ cười gần, sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Bình luận facebook