Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Đổi gió
Trước lời phản đối của hai lão già phía dưới Dương Tử Hiên lại cười nhạt nói: "Chuyện công ty ông nội đã giao cho tôi toàn quyền xử lý, hiện tại mọi chuyện đều do tôi quyết định các ngươi có ý kiến gì?"
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, cả hai đầu không bày ra vẻ mặt không tin tưởng, một người lên tiếng: "Cái đó chỉ là cậu nói chúng tôi còn chưa nghe thông báo gì từ chủ tịch"
"Thư ký Ly, đưa văn bản cho bọn họ xem."
Dương Tử Hiên không giải thích chỉ ra lệnh cho người đẳng sau.
Rất nhanh có một cô thư ký câm tài liệu trên tay đặt trước mặt hai người đó, bọn họ vừa nhìn ánh mắt lập tức lóe lên tia kinh ngạc.
Biên bản họ xem chính là biên bản ủy quyền của ông Dương, có đóng dấu mộc hẳn hoi, ông ấy vậy mà để Dương Tử Hiên quyết định mọi chuyện trong công ty sao? Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng, một lúc lâu người đàn ông trung niên mới mở miệng nói: "Cậu không nghe chúng tôi cứ thực thi dự án này tính rủi ro sẽ rất cao, hơn nữa cũng vô cùng mạo hiểm"
Ông ta vẫn muốn khuyên nhủ Dương Tử Hiên.
Bên phía đối diện lại có một lão già hừ lạnh nói: "Các ông phải đi theo xu hướng thì Dương thị mới có bước ngoặt mới, cứ sợ hãi nhát gan thì làm sao phát triển, kinh doanh mạo hiểm một chút là chuyện tất nhiên"
"Hừ, thiển cận"
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
"Ông.."
VietWriter
Lão già kia còn muốn nói thì Dương Tử Hiên lại lên tiếng ngắt lời ông ta, "Chuyện này đã quyết, tan họp"
Hắn đã quyết ai cũng không thể ngăn hắn, hắn là muốn làm tới cùng.
Lúc này không ai còn có thể nói cái gì hai người đàn ông kia chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, hai người họ một người là giám đốc kinh doanh, Cao Ly, một người là giám đốc thị trường, Lê Vỹ, cả hai đều đi theo ông Dương hơn hai mươi mấy năm kinh nghiệm đầy mình, nhìn một dự án liền biết tính rủi ro cao hay thấp.
Bọn họ nhìn dự án lần này tính khả thi cũng chỉ có ba mươi phần trăm nên một mực ngăn cản nhưng không ngờ lại không thể ngăn, hai người cũng chỉ biết thở dài nhìn nhau.
Mọi người đều đã ra ngoài phòng họp chỉ có bọn họ là ra gần cuối, Dương Tử Hiên nhìn hai lão già rời đi đôi mắt nháy lên một tia tính toán.
Chợt điện thoại của hắn lại có chuông báo tin nhắn, hắn mở ra xem liền hiện lên hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp tựa thiên thần, người này không ai khác chính là Cao Kỳ Anh, lại nói cô ta cũng chính là con gái của Cao Ly, kỳ này lão già kia không thể không đồng ý chuyển cổ phần cho hắn rồi.
Hắn tính toán xuống tay từ Cao Ly trước, lão già này rất ngoan cố lại chỉ tin tưởng mỗi Dương Tử Sâm, ông ta coi như là bạn tâm giao của ông Dương, nên năm đó mới định ra hôn ước giữa Dương Tử Sâm và Cao Kỳ Anh.
Thế nhưng Dương Tử Sâm bị tàn phế Cao Kỳ Anh kiên quyết hủy hôn ước Cao Ly lại một mực không đồng ý nhưng cô ta lại một khóc hai nháo ba tự tự khiến Cao Ly cuối cùng phải chiều theo cháu gái hủy hôn.
Tin nhắn của Cao Kỹ Anh chỉ có gói gọn trong mấy chữ: "Em nhớ anh, tối nay mình gặp nhau nha"
Dương Tử Hiên lại gửi đi một chứ, "Được"
Bên kia rất nhanh lại gửi đến một tin, "Tan tâm em đợi anh trước cổng công ty"
Hắn vốn dĩ muốn cô ta đến trước nhưng phút chốc đầu hẳn xoay chuyển lại đồng ý với cô ta.
Cao Kỳ Anh nhận được tin nhắn này phải nói mừng như điên, mới có ba giờ cô ta đã không nhịn được chuẩn bị quần áo trang điểm này nọ.
Lịch trình đến Pháp là hai ngày một đêm nên còn một ngày ông Dương lại cho phép Bạch Ngọc Lan ra ngoài đi dạo thế nhưng ông trời lại không tán thành điều này, cô còn chưa kịp thay đồ thì nhìn thấy bên ngoài trời đã đổ mưa.
Bạch Ngọc Lan cũng không thất vọng, dẫu sao cô cũng không thích ra ngoài lắm, cô chủ yếu chỉ muốn xem tận mắt tháp Eiffel nếu không được cũng đành thôi, vì từ cửa sổ khách sạn nhìn ra cũng có thể thấy rõ chỉ là ở tâm xa mà thôi.
Bạch Ngọc Lan không có chuyện gì làm liền lấy giấy và bảng màu ra vẽ, ngồi trước một cảnh đẹp thế này đúng là có tâm trạng để vẽ, lại trùng hợp thay cảnh tiếp theo trong truyện cô vẽ là mùa thu Pari cô lại đang ở đây nên không cần phải tưởng tượng quá nhiều cứ nhìn cảnh thật việc thật mà vẽ.
Không lâu lắm, khoảng tâm mười lăm phút sau cô đã phác họa ra một bức tranh sinh động, nam chính gặp nữ chính trước tháp Eiffel, có điều trong hoàn cảnh một người là cảnh sát một người là "tội phạm", anh nam chính cảnh sát đang ôm lấy eo cô "tội phạm".
Nếu không đọc đoạn đối thoại của nhân vật ai nhìn vào cũng sẽ cho răng đây là cảnh tượng vô cùng lãng mạn, nam chính đang âu yếm nữ chính nhưng thực chất nhìn kỹ liền thấy ở bên tay phải của nam chính là khẩu súng lục được che rất khéo léo sau chiếc áo choàng bằng voan của nữ chính.
Bạch Ngọc Lan khá là hài lòng với phân cảnh mình phác họa, cô cũng không chỉnh sửa nhiều đặt qua một bên.
Đúng lúc này cô lại nghe tiếng mở cửa, cô theo bản năng nhìn về phía tây một góc ba mươi độ, không ngoài dự đoán chính là Dương Tử Sâm, phía sau không có Tiểu Khải hẳn là anh muốn tự mình đi.
Lúc nãy bọn họ vừa ăn sáng xong ông Dương nói muốn gặp riêng Dương Tử Sâm nên anh đã qua đó, tính thời gian cũng khoảng một tiếng đồng hồ rôi.
Cô nhìn anh lại mỉm cười một cái, "Anh quay lại rồi sao, tôi vừa vẽ xong bản phác thảo, anh thử nhìn một chút."
Bạch Ngọc Lan không quan tâm anh có muốn xem hay không lại cầm bản vẽ đi đến chỗ anh khoe thành quả của mình.
Dương Tử Sâm liếc nhìn một cái lại không nói một câu, tự đẩy xe vượt qua người cô.
Người đàn ông này lúc nóng lúc lạnh cô nhìn cũng quen rồi nên với việc anh hờ hững với mình cô cũng không lấy làm lạ.
"Bên ngoài trời đã tạnh mưa, không khí sẽ mát lắm đây, anh có muốn ra ngoài hít khí thở không khí không?"
Bạch Ngọc Lan vừa đi theo xe của anh vừa hỏi.
Dương Tử Sâm đi đến cửa phòng muốn đưa tay lên vặn nắm cửa thì bị cô chặn lại, sắc mặt của anh lập tức sa sâm, "Tránh ra"
"Ra ngoài đi Dương Tử Sâm, anh cứ ở mãi trong phòng như vậy rất nhàm chán, ra ngoài anh có thể cảm nhận được sức sống rõ ràng hơn"
Khóe môi của anh giương lên tỏ vẻ khinh bỉ, giọng nói đột nhiên lạnh xuống mấy độ, "Cô rất muốn nhìn người ta mỉa mai chỉ trỏ tôi đúng không?"
"Anh nghĩ đi đâu rồi, tôi chỉ muốn anh đổi gió thôi, lần đầu tiên tôi đến Pari cũng muốn ngắm cảnh vật ở đây một chút, hơn nữa việc có người ngồi xe lăn đâu có gì hiếm lạ, lúc nãy tôi nhìn xuống dưới cũng có không ít người ngồi xe lăn đi dạo đâu, khách sạn này có hoa viên rất đẹp, tôi thật sự rất muốn xem nhưng ngại đi một mình anh đi cùng tôi nhé, Dương Tử Sâm"
Bạch Ngọc Lan đôi mắt đầy mong chờ nhìn anh.
Thực chất cô cũng không phải ngại đi một mình, cô là muốn người đàn ông này ra ngoài hít thở khí trời, như vậy trên người anh mới bớt đi chút u ám.
Chờ một lúc lâu không thấy anh trả lời Bạch Ngọc Lan lại cười cười nói: "Anh không nói gì tức là đồng ý rồi đấy nhé, để tôi đi lấy áo khoác cho anh rồi chúng ta cùng đi"
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, cả hai đầu không bày ra vẻ mặt không tin tưởng, một người lên tiếng: "Cái đó chỉ là cậu nói chúng tôi còn chưa nghe thông báo gì từ chủ tịch"
"Thư ký Ly, đưa văn bản cho bọn họ xem."
Dương Tử Hiên không giải thích chỉ ra lệnh cho người đẳng sau.
Rất nhanh có một cô thư ký câm tài liệu trên tay đặt trước mặt hai người đó, bọn họ vừa nhìn ánh mắt lập tức lóe lên tia kinh ngạc.
Biên bản họ xem chính là biên bản ủy quyền của ông Dương, có đóng dấu mộc hẳn hoi, ông ấy vậy mà để Dương Tử Hiên quyết định mọi chuyện trong công ty sao? Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng, một lúc lâu người đàn ông trung niên mới mở miệng nói: "Cậu không nghe chúng tôi cứ thực thi dự án này tính rủi ro sẽ rất cao, hơn nữa cũng vô cùng mạo hiểm"
Ông ta vẫn muốn khuyên nhủ Dương Tử Hiên.
Bên phía đối diện lại có một lão già hừ lạnh nói: "Các ông phải đi theo xu hướng thì Dương thị mới có bước ngoặt mới, cứ sợ hãi nhát gan thì làm sao phát triển, kinh doanh mạo hiểm một chút là chuyện tất nhiên"
"Hừ, thiển cận"
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
"Ông.."
VietWriter
Lão già kia còn muốn nói thì Dương Tử Hiên lại lên tiếng ngắt lời ông ta, "Chuyện này đã quyết, tan họp"
Hắn đã quyết ai cũng không thể ngăn hắn, hắn là muốn làm tới cùng.
Lúc này không ai còn có thể nói cái gì hai người đàn ông kia chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, hai người họ một người là giám đốc kinh doanh, Cao Ly, một người là giám đốc thị trường, Lê Vỹ, cả hai đều đi theo ông Dương hơn hai mươi mấy năm kinh nghiệm đầy mình, nhìn một dự án liền biết tính rủi ro cao hay thấp.
Bọn họ nhìn dự án lần này tính khả thi cũng chỉ có ba mươi phần trăm nên một mực ngăn cản nhưng không ngờ lại không thể ngăn, hai người cũng chỉ biết thở dài nhìn nhau.
Mọi người đều đã ra ngoài phòng họp chỉ có bọn họ là ra gần cuối, Dương Tử Hiên nhìn hai lão già rời đi đôi mắt nháy lên một tia tính toán.
Chợt điện thoại của hắn lại có chuông báo tin nhắn, hắn mở ra xem liền hiện lên hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp tựa thiên thần, người này không ai khác chính là Cao Kỳ Anh, lại nói cô ta cũng chính là con gái của Cao Ly, kỳ này lão già kia không thể không đồng ý chuyển cổ phần cho hắn rồi.
Hắn tính toán xuống tay từ Cao Ly trước, lão già này rất ngoan cố lại chỉ tin tưởng mỗi Dương Tử Sâm, ông ta coi như là bạn tâm giao của ông Dương, nên năm đó mới định ra hôn ước giữa Dương Tử Sâm và Cao Kỳ Anh.
Thế nhưng Dương Tử Sâm bị tàn phế Cao Kỳ Anh kiên quyết hủy hôn ước Cao Ly lại một mực không đồng ý nhưng cô ta lại một khóc hai nháo ba tự tự khiến Cao Ly cuối cùng phải chiều theo cháu gái hủy hôn.
Tin nhắn của Cao Kỹ Anh chỉ có gói gọn trong mấy chữ: "Em nhớ anh, tối nay mình gặp nhau nha"
Dương Tử Hiên lại gửi đi một chứ, "Được"
Bên kia rất nhanh lại gửi đến một tin, "Tan tâm em đợi anh trước cổng công ty"
Hắn vốn dĩ muốn cô ta đến trước nhưng phút chốc đầu hẳn xoay chuyển lại đồng ý với cô ta.
Cao Kỳ Anh nhận được tin nhắn này phải nói mừng như điên, mới có ba giờ cô ta đã không nhịn được chuẩn bị quần áo trang điểm này nọ.
Lịch trình đến Pháp là hai ngày một đêm nên còn một ngày ông Dương lại cho phép Bạch Ngọc Lan ra ngoài đi dạo thế nhưng ông trời lại không tán thành điều này, cô còn chưa kịp thay đồ thì nhìn thấy bên ngoài trời đã đổ mưa.
Bạch Ngọc Lan cũng không thất vọng, dẫu sao cô cũng không thích ra ngoài lắm, cô chủ yếu chỉ muốn xem tận mắt tháp Eiffel nếu không được cũng đành thôi, vì từ cửa sổ khách sạn nhìn ra cũng có thể thấy rõ chỉ là ở tâm xa mà thôi.
Bạch Ngọc Lan không có chuyện gì làm liền lấy giấy và bảng màu ra vẽ, ngồi trước một cảnh đẹp thế này đúng là có tâm trạng để vẽ, lại trùng hợp thay cảnh tiếp theo trong truyện cô vẽ là mùa thu Pari cô lại đang ở đây nên không cần phải tưởng tượng quá nhiều cứ nhìn cảnh thật việc thật mà vẽ.
Không lâu lắm, khoảng tâm mười lăm phút sau cô đã phác họa ra một bức tranh sinh động, nam chính gặp nữ chính trước tháp Eiffel, có điều trong hoàn cảnh một người là cảnh sát một người là "tội phạm", anh nam chính cảnh sát đang ôm lấy eo cô "tội phạm".
Nếu không đọc đoạn đối thoại của nhân vật ai nhìn vào cũng sẽ cho răng đây là cảnh tượng vô cùng lãng mạn, nam chính đang âu yếm nữ chính nhưng thực chất nhìn kỹ liền thấy ở bên tay phải của nam chính là khẩu súng lục được che rất khéo léo sau chiếc áo choàng bằng voan của nữ chính.
Bạch Ngọc Lan khá là hài lòng với phân cảnh mình phác họa, cô cũng không chỉnh sửa nhiều đặt qua một bên.
Đúng lúc này cô lại nghe tiếng mở cửa, cô theo bản năng nhìn về phía tây một góc ba mươi độ, không ngoài dự đoán chính là Dương Tử Sâm, phía sau không có Tiểu Khải hẳn là anh muốn tự mình đi.
Lúc nãy bọn họ vừa ăn sáng xong ông Dương nói muốn gặp riêng Dương Tử Sâm nên anh đã qua đó, tính thời gian cũng khoảng một tiếng đồng hồ rôi.
Cô nhìn anh lại mỉm cười một cái, "Anh quay lại rồi sao, tôi vừa vẽ xong bản phác thảo, anh thử nhìn một chút."
Bạch Ngọc Lan không quan tâm anh có muốn xem hay không lại cầm bản vẽ đi đến chỗ anh khoe thành quả của mình.
Dương Tử Sâm liếc nhìn một cái lại không nói một câu, tự đẩy xe vượt qua người cô.
Người đàn ông này lúc nóng lúc lạnh cô nhìn cũng quen rồi nên với việc anh hờ hững với mình cô cũng không lấy làm lạ.
"Bên ngoài trời đã tạnh mưa, không khí sẽ mát lắm đây, anh có muốn ra ngoài hít khí thở không khí không?"
Bạch Ngọc Lan vừa đi theo xe của anh vừa hỏi.
Dương Tử Sâm đi đến cửa phòng muốn đưa tay lên vặn nắm cửa thì bị cô chặn lại, sắc mặt của anh lập tức sa sâm, "Tránh ra"
"Ra ngoài đi Dương Tử Sâm, anh cứ ở mãi trong phòng như vậy rất nhàm chán, ra ngoài anh có thể cảm nhận được sức sống rõ ràng hơn"
Khóe môi của anh giương lên tỏ vẻ khinh bỉ, giọng nói đột nhiên lạnh xuống mấy độ, "Cô rất muốn nhìn người ta mỉa mai chỉ trỏ tôi đúng không?"
"Anh nghĩ đi đâu rồi, tôi chỉ muốn anh đổi gió thôi, lần đầu tiên tôi đến Pari cũng muốn ngắm cảnh vật ở đây một chút, hơn nữa việc có người ngồi xe lăn đâu có gì hiếm lạ, lúc nãy tôi nhìn xuống dưới cũng có không ít người ngồi xe lăn đi dạo đâu, khách sạn này có hoa viên rất đẹp, tôi thật sự rất muốn xem nhưng ngại đi một mình anh đi cùng tôi nhé, Dương Tử Sâm"
Bạch Ngọc Lan đôi mắt đầy mong chờ nhìn anh.
Thực chất cô cũng không phải ngại đi một mình, cô là muốn người đàn ông này ra ngoài hít thở khí trời, như vậy trên người anh mới bớt đi chút u ám.
Chờ một lúc lâu không thấy anh trả lời Bạch Ngọc Lan lại cười cười nói: "Anh không nói gì tức là đồng ý rồi đấy nhé, để tôi đi lấy áo khoác cho anh rồi chúng ta cùng đi"