Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Mùa thu Pari
Bên ngoài thời tiết mát mẻ dễ chịu, từng cơn gió thổi qua khiến tâm hồn của người ta cũng như được tưới mát theo.
Bây giờ là bốn năm giờ chiều, mặt trời đã thu bớt đi hào quang của mình, ánh nắng chiếu đến không quá gắt mà vô cùng dịu dàng như bàn tay của mẹ đang ôm ấp đứa trẻ thơ, nhìn về phía tháp Eiffel còn thấy cả bảy sắc cầu vồng, trông rất sặc sỡ.
Bạch Ngọc Lan đẩy Dương Tử Sâm ra đến khuôn viên của khách sạn lại dừng trước một đài phun nước hít sâu một hơi lại nói: "Thật thoải mái, Pari có khác, không khí vô cùng trong lành, hít thở một cái là cảm nhận được sức sống tràn trề""
Dương Tử Sâm hơi liếc mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình, trái ngược với cô cơ thể anh lại căng thẳng không cảm nhận được cái gì là tinh thần sảng khoái, hai tay anh giữ chặt tay câm đôi mắt hơi híp lại, có một xúc động muốn lăn bánh quay về.
Anh không thích ánh sáng cũng không thích chỗ đông người náo nhiệt, nghe mọi người ồn ào xôn xao anh lại có cảm giác như người ta đang dị nghị, bàn tán về đôi chân tàn của anh, anh không muốn nghe cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt châm chọc của bọn họ.
Cảm thán xong một câu Bạch Ngọc Lan mới nhìn đến Dương Tử Sâm để xem biểu hiện của anh.
Cô đánh nhanh thắng nhanh cứ thế đưa anh ra đây.
Người đàn ông này sẽ không nổi sóng trong lòng chứ? Đập vào mất cô là đôi bàn tay có chút run run, mặc dù anh đã nắm chắc hai bên thanh vịn của xe lăn nhưng cũng không tránh được có chút run rẩy.
Bạch Ngọc Lan ngồi xổm xuống bên cạnh anh lên khẽ khàng nói: "Dương Tử Sâm"
Nghe người gọi tên Dương Tử Sâm nhìn xuống lại bắt gặp nụ cười dịu dàng như nước của cô, trong phút chốc anh có chút sững sờ, lần đầu tiên có người cười như vậy với anh ngoại trừ mẹ anh.
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan lại văng vẳng bên tai: "Anh cảm thấy thế nào? Nếu không chúng ta đi dạo một vòng nhé?"
VietWriter
Dương Tử Sâm chẳng nói gì đôi mắt lại khẽ nhắm lại, trên người anh được mặc một chiếc áo khoác lông màu xám, dưới chân được đắp lên một chiếc khăn cùng màu.
Hiện tại ở trên người đàn ông này, đồ đạc của anh ngoài hai tông màu xám và đen ra cô không nhìn thấy một màu nào khác.
Ở đây có không ít người lớn trẻ con vui đùa, người tản bộ, người chụp hình,...
Trẻ con chơi đủ mọi trò chơi: bóng chuyền, đá cầu, đá banh, bên kia còn có người đang kéo đàn violin nghe có chút êm tai.
Bạch Ngọc Lan thấy anh như vậy biết là anh không muốn đi nên cô đẩy anh đến một chỗ khuất người ngay dưới tán cây phong, bên cạnh có một ghế gỗ màu nâu nhạt, cô để anh một bên lại ngồi xuống chiếc ghế đó.
Nếu không có những âm thanh bên ngoài thì không gian giữa hai người vô cùng an tĩnh, Bạch Ngọc Lan ngồi một bên lại cẩn thận quan sát nét mặt của người đàn ông bên cạnh.
Thật sự Dương Tử Sâm cũng chỉ có một nét mặt an tĩnh, hơn nữa anh còn nhắm mắt cô cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Nếu nói tìm hiểu tâm tư của phụ nữ như mò kim đáy biển thì tâm tư của đàn ông chính là thâm sâu khó dò.
Cô không nhìn anh nữa mà đứng dậy đi đến dưới tán cây, trời vào thu từng lá phong rơi lả tả, cô vô thức đưa tay lên chờ một lá phong rơi xuống, tốc độ lá rơi không nhanh không chậm rơi xuống tay cô mất khoảng ba giây.
Cô khẽ vuốt chiếc lá mấy cái, màu lá vẫn còn đỏ thắm trên đó còn đọng mấy giọt nước mưa thấm vào bàn tay có chút mát lạnh.
Cô lại từ từ cầm lên hướng về phía mặt trời, từng tia sáng xuyên qua khe lá khiến màu sắc của lá càng thêm đỏ tươi ánh vào khuôn mặt hồng hào của cô.
Bạch Ngọc Lan nhìn cảnh vật lại tức cảnh sinh tình khe khẽ hát: "Mùa thu Paris Trời buốt ra đi Hẹn em quán nhỏ Hẹn em quán nhỏ Rượu rưng rưng ly đỏ tràn trề Mùa thu đêm mưa Phố cũ hè xưa Công viên lá đổ.."
(Bài hát: Mùa thu Paris, Phạm Duy) Nghe thấy tiếng hát khe khẽ bên tai Dương Tử Sâm hơi hé mắt, trước mặt anh là Bạch Ngọc Lan ngồi trên chiếc ghế đá vừa phe phẩy chiếc lá vừa ngân nga từng ca từ tha thiết, thân hình cô cũng đung đưa theo nhịp điệu một cách thích thú.
Dương Tử Sâm bất tri bất giác cứ nhìn cô như vậy, từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua khiến tóc cô lay động nhè nhẹ, hai má ửng hồng xinh đẹp, đôi mắt óng ánh dịu dàng như mùa thu Paris.
Bên kia đám trẻ rộn ràng chơi đá cầu, tiếng ồn ào lấn át cả giọng hát của Bạch Ngọc Lan, vừa lúc cô cũng kết thúc bài hát nhìn chúng nó chơi.
"Bọn trẻ thật vui vẻ"
Cô cảm thán một câu, lúc nhỏ cô cũng không được chơi đùa với đồng bạn như vậy.
Bởi vì cô là người không có cha, ai cũng miệt thị không chơi cùng cô, từ nhỏ đến lớn cô toàn chơi một mình, nên mấy trò chơi nhóm hội cô đều không biết một thứ, mà cũng không muốn biết.
Đúng lúc này có một quả cầu bay một vòng parabol tới chỗ Dương Tử Sâm, anh nhìn thấy lại không nhúc nhích như là muốn lãnh trọn quả cầu, thế nhưng quả cầu chưa kịp đụng trúng anh thì một bàn tay nhanh chóng đưa ra chụp lấy.
Bạch Ngọc Lan đã đứng lên từ lúc nào, lúc thấy quả cầu bay về phía anh cô đã theo bản năng đứng dậy chụp cầu trước khi nó rơi trúng anh.
Cô nhìn quả cầu hơi nhíu mày, mặc dù quả cầu này làm bằng cao su nhưng với tốc độ kia bị đúng cũng sẽ đau.
Bọn trẻ bên kia ngơ ngác nhìn cô sau đó đột nhiên ồ ạt kéo đến vây quanh chân cô, bọn chúng nhao nhao nói nói cái gì đó nhưng cô nghe không hiểu theo bản năng nhìn sang anh cầu cứu: "Chúng nó nói cái gì vậy tôi không biết tiếng pháp "
Cô hỏi Dương Tử Sâm bởi vì lúc trước cô đọc một tờ báo có nói anh đi du học từ Pháp cho nên anh đương nhiên biết tiếng Pháp, cô không hỏi anh thì hỏi ai? Dương Tử Sâm đang trầm tư vì hành động của Bạch Ngọc Lan, lại nghe cô hỏi không khỏi liếc nhìn cô một cái lại bắt gặp ánh mắt chớp động của cô anh vốn dĩ không muốn trả lời nhưng miệng lại bất giác nói: "Cô rất giỏi"
"Hả?"
Bạch Ngọc Lan hơi đơ người chưa hiểu lắm.
Anh lại không để ý nói tiếp: "Bọn chúng muốn chụp hình với cô."
"A, muốn chụp hình sao, dĩ nhiên là được, hì hì, anh nói với bọn chúng giúp tôi nhé."
Bạch Ngọc Lan lại nhờ vả anh.
Sau đó Dương Tử Sâm không biết nói với bọn chúng cái gì lại có một người câm máy ảnh ra chụp ảnh cho cô và đám nhóc, hết tấm này đến tấm khác đến khi bọn chúng hài lòng thì thôi.
Đột nhiên người chụp ảnh lại hỏi: "Cô có muốn chụp riêng không, tôi chụp cho một tấm.
Nhìn cô rất xinh đẹp, dưới khung cảnh này thì càng tuyệt vời hơn đấy"
Bạch Ngọc Lan nghe người đàn ông nói tiếng việt có chút bất ngờ nhưng cũng không quan tâm nhiều.
Lại suy nghĩ một chút, cô đến đây rồi chụp một tấm hình làm kỷ niệm cũng tốt nên gật đầu đồng ý.
Cô mặc một chiếc váy màu xanh lam hòa quyện với màu vàng của lá phong trông vô cùng hài hòa.
Dương Tử Sâm nhìn cô vui vẻ chụp hình không hiểu sao trong lòng anh có chút khó chịu, đặc biệt nụ cười kia của cô thật là chói mắt.
Bạch Ngọc Lan lại chạy đến chỗ anh nhờ vả nói: "Anh chụp cho tôi và anh ấy một tấm được không?"
Bây giờ là bốn năm giờ chiều, mặt trời đã thu bớt đi hào quang của mình, ánh nắng chiếu đến không quá gắt mà vô cùng dịu dàng như bàn tay của mẹ đang ôm ấp đứa trẻ thơ, nhìn về phía tháp Eiffel còn thấy cả bảy sắc cầu vồng, trông rất sặc sỡ.
Bạch Ngọc Lan đẩy Dương Tử Sâm ra đến khuôn viên của khách sạn lại dừng trước một đài phun nước hít sâu một hơi lại nói: "Thật thoải mái, Pari có khác, không khí vô cùng trong lành, hít thở một cái là cảm nhận được sức sống tràn trề""
Dương Tử Sâm hơi liếc mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình, trái ngược với cô cơ thể anh lại căng thẳng không cảm nhận được cái gì là tinh thần sảng khoái, hai tay anh giữ chặt tay câm đôi mắt hơi híp lại, có một xúc động muốn lăn bánh quay về.
Anh không thích ánh sáng cũng không thích chỗ đông người náo nhiệt, nghe mọi người ồn ào xôn xao anh lại có cảm giác như người ta đang dị nghị, bàn tán về đôi chân tàn của anh, anh không muốn nghe cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt châm chọc của bọn họ.
Cảm thán xong một câu Bạch Ngọc Lan mới nhìn đến Dương Tử Sâm để xem biểu hiện của anh.
Cô đánh nhanh thắng nhanh cứ thế đưa anh ra đây.
Người đàn ông này sẽ không nổi sóng trong lòng chứ? Đập vào mất cô là đôi bàn tay có chút run run, mặc dù anh đã nắm chắc hai bên thanh vịn của xe lăn nhưng cũng không tránh được có chút run rẩy.
Bạch Ngọc Lan ngồi xổm xuống bên cạnh anh lên khẽ khàng nói: "Dương Tử Sâm"
Nghe người gọi tên Dương Tử Sâm nhìn xuống lại bắt gặp nụ cười dịu dàng như nước của cô, trong phút chốc anh có chút sững sờ, lần đầu tiên có người cười như vậy với anh ngoại trừ mẹ anh.
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan lại văng vẳng bên tai: "Anh cảm thấy thế nào? Nếu không chúng ta đi dạo một vòng nhé?"
VietWriter
Dương Tử Sâm chẳng nói gì đôi mắt lại khẽ nhắm lại, trên người anh được mặc một chiếc áo khoác lông màu xám, dưới chân được đắp lên một chiếc khăn cùng màu.
Hiện tại ở trên người đàn ông này, đồ đạc của anh ngoài hai tông màu xám và đen ra cô không nhìn thấy một màu nào khác.
Ở đây có không ít người lớn trẻ con vui đùa, người tản bộ, người chụp hình,...
Trẻ con chơi đủ mọi trò chơi: bóng chuyền, đá cầu, đá banh, bên kia còn có người đang kéo đàn violin nghe có chút êm tai.
Bạch Ngọc Lan thấy anh như vậy biết là anh không muốn đi nên cô đẩy anh đến một chỗ khuất người ngay dưới tán cây phong, bên cạnh có một ghế gỗ màu nâu nhạt, cô để anh một bên lại ngồi xuống chiếc ghế đó.
Nếu không có những âm thanh bên ngoài thì không gian giữa hai người vô cùng an tĩnh, Bạch Ngọc Lan ngồi một bên lại cẩn thận quan sát nét mặt của người đàn ông bên cạnh.
Thật sự Dương Tử Sâm cũng chỉ có một nét mặt an tĩnh, hơn nữa anh còn nhắm mắt cô cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Nếu nói tìm hiểu tâm tư của phụ nữ như mò kim đáy biển thì tâm tư của đàn ông chính là thâm sâu khó dò.
Cô không nhìn anh nữa mà đứng dậy đi đến dưới tán cây, trời vào thu từng lá phong rơi lả tả, cô vô thức đưa tay lên chờ một lá phong rơi xuống, tốc độ lá rơi không nhanh không chậm rơi xuống tay cô mất khoảng ba giây.
Cô khẽ vuốt chiếc lá mấy cái, màu lá vẫn còn đỏ thắm trên đó còn đọng mấy giọt nước mưa thấm vào bàn tay có chút mát lạnh.
Cô lại từ từ cầm lên hướng về phía mặt trời, từng tia sáng xuyên qua khe lá khiến màu sắc của lá càng thêm đỏ tươi ánh vào khuôn mặt hồng hào của cô.
Bạch Ngọc Lan nhìn cảnh vật lại tức cảnh sinh tình khe khẽ hát: "Mùa thu Paris Trời buốt ra đi Hẹn em quán nhỏ Hẹn em quán nhỏ Rượu rưng rưng ly đỏ tràn trề Mùa thu đêm mưa Phố cũ hè xưa Công viên lá đổ.."
(Bài hát: Mùa thu Paris, Phạm Duy) Nghe thấy tiếng hát khe khẽ bên tai Dương Tử Sâm hơi hé mắt, trước mặt anh là Bạch Ngọc Lan ngồi trên chiếc ghế đá vừa phe phẩy chiếc lá vừa ngân nga từng ca từ tha thiết, thân hình cô cũng đung đưa theo nhịp điệu một cách thích thú.
Dương Tử Sâm bất tri bất giác cứ nhìn cô như vậy, từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua khiến tóc cô lay động nhè nhẹ, hai má ửng hồng xinh đẹp, đôi mắt óng ánh dịu dàng như mùa thu Paris.
Bên kia đám trẻ rộn ràng chơi đá cầu, tiếng ồn ào lấn át cả giọng hát của Bạch Ngọc Lan, vừa lúc cô cũng kết thúc bài hát nhìn chúng nó chơi.
"Bọn trẻ thật vui vẻ"
Cô cảm thán một câu, lúc nhỏ cô cũng không được chơi đùa với đồng bạn như vậy.
Bởi vì cô là người không có cha, ai cũng miệt thị không chơi cùng cô, từ nhỏ đến lớn cô toàn chơi một mình, nên mấy trò chơi nhóm hội cô đều không biết một thứ, mà cũng không muốn biết.
Đúng lúc này có một quả cầu bay một vòng parabol tới chỗ Dương Tử Sâm, anh nhìn thấy lại không nhúc nhích như là muốn lãnh trọn quả cầu, thế nhưng quả cầu chưa kịp đụng trúng anh thì một bàn tay nhanh chóng đưa ra chụp lấy.
Bạch Ngọc Lan đã đứng lên từ lúc nào, lúc thấy quả cầu bay về phía anh cô đã theo bản năng đứng dậy chụp cầu trước khi nó rơi trúng anh.
Cô nhìn quả cầu hơi nhíu mày, mặc dù quả cầu này làm bằng cao su nhưng với tốc độ kia bị đúng cũng sẽ đau.
Bọn trẻ bên kia ngơ ngác nhìn cô sau đó đột nhiên ồ ạt kéo đến vây quanh chân cô, bọn chúng nhao nhao nói nói cái gì đó nhưng cô nghe không hiểu theo bản năng nhìn sang anh cầu cứu: "Chúng nó nói cái gì vậy tôi không biết tiếng pháp "
Cô hỏi Dương Tử Sâm bởi vì lúc trước cô đọc một tờ báo có nói anh đi du học từ Pháp cho nên anh đương nhiên biết tiếng Pháp, cô không hỏi anh thì hỏi ai? Dương Tử Sâm đang trầm tư vì hành động của Bạch Ngọc Lan, lại nghe cô hỏi không khỏi liếc nhìn cô một cái lại bắt gặp ánh mắt chớp động của cô anh vốn dĩ không muốn trả lời nhưng miệng lại bất giác nói: "Cô rất giỏi"
"Hả?"
Bạch Ngọc Lan hơi đơ người chưa hiểu lắm.
Anh lại không để ý nói tiếp: "Bọn chúng muốn chụp hình với cô."
"A, muốn chụp hình sao, dĩ nhiên là được, hì hì, anh nói với bọn chúng giúp tôi nhé."
Bạch Ngọc Lan lại nhờ vả anh.
Sau đó Dương Tử Sâm không biết nói với bọn chúng cái gì lại có một người câm máy ảnh ra chụp ảnh cho cô và đám nhóc, hết tấm này đến tấm khác đến khi bọn chúng hài lòng thì thôi.
Đột nhiên người chụp ảnh lại hỏi: "Cô có muốn chụp riêng không, tôi chụp cho một tấm.
Nhìn cô rất xinh đẹp, dưới khung cảnh này thì càng tuyệt vời hơn đấy"
Bạch Ngọc Lan nghe người đàn ông nói tiếng việt có chút bất ngờ nhưng cũng không quan tâm nhiều.
Lại suy nghĩ một chút, cô đến đây rồi chụp một tấm hình làm kỷ niệm cũng tốt nên gật đầu đồng ý.
Cô mặc một chiếc váy màu xanh lam hòa quyện với màu vàng của lá phong trông vô cùng hài hòa.
Dương Tử Sâm nhìn cô vui vẻ chụp hình không hiểu sao trong lòng anh có chút khó chịu, đặc biệt nụ cười kia của cô thật là chói mắt.
Bạch Ngọc Lan lại chạy đến chỗ anh nhờ vả nói: "Anh chụp cho tôi và anh ấy một tấm được không?"
Bình luận facebook