• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (2 Viewers)

  • Chương 53: Nổi trận lôi đình

Bạch Ngọc Lan đang suy nghĩ thì trong căn phòng kia đột nhiên phát ra tiếng động sau đó là tiếng hét của người đàn ông, "Aaaa."


Cô giật mình đứng dậy lại nghe tiếng đồ rơi vỡ, người đàn ông này lại xảy ra chuyện gì nữa? Cô còn chưa kịp chạy vào thì đã thấy một cái bình bị ném về phía này cô nghiêng người tránh né đi vào bên trong, Tiểu Khải đứng nép một bên hơi run người không nói được câu nào.


"Cậu ra ngoài trước đi"


Bạch Ngọc Lan thấy cậu ta đáng thương liền để người đi ra ngoài tránh Dương Tử Sâm kích động lại ném cái gì vào cậu ta.





"Tôi, tôi phải bên cạnh cậu chủ"


Cậu ta mím môi nói.


"Có tôi ở đây rồi, cậu..."


"Choang."


Cô còn chưa kịp nói xong một vật nữa bị Dương Tử Sâm ném vỡ đồng thời giọng nói giận giữ của anh vanh lên: "Ra, đi ra ngoài hết cho tôi, không ai được phép ở đây, cút"


Tiểu Khải giật mình một cái nhưng không chạy ra ngoài mà vẫn ở yên một chỗ.


Bạch Ngọc Lan thấy cậu ta kiên trì cũng không kêu cậu ta ra ngoài nữa cô đi đến bên cạnh xe lăn lại nhìn thấy hai tay anh cầm tờ báo run rẩy kịch liệt, thân hình cũng theo đó run lên.


"Dương Tử Sâm, anh làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho em nghe"



VietWriter



Cô đoán tám chín phần là có liên quan đến tờ báo mà anh đang cầm.


Hai mắt của anh bỗng nhiên đỏ lừ không nói câu nào, phút chốc anh lại hất cô qua một bên, gầm giọng nói: "Tôi nói cút, cô không nghe thấy sao?"


Bạch Ngọc Lan lảo đảo đụng phải vách tường nhưng không có việc gì cô nhìn người đàn ông đang gồng mình trước mắt sắc mặt trở nên tối tăm.


Anh là vì không có đồ ném nữa nên mới ném cô đây mà, nếu là người khác sợ là đã chạy thật xa rồi nhưng Bạch Ngọc Lan lại không phải là bọn họ cô đứng dậy tiếp tục đến gần anh, đối diện với anh, lại đưa tay ra giữ lấy khuôn mặt trắng bệch của anh, dịu giọng nói: "Dương Tử Sâm, đừng như vậy, nhìn em một chút."


Giọng nói của cô như có ma lực khiến đôi mắt của Dương Tử Sâm không tự chủ được nhìn vào khuôn mặt ôn nhu của cô.


Thấy anh nhìn mình cô lại dẫn dụ: "Nói cho em biết chuyện gì làm anh bực mình, là tờ báo này sao?"


Cô không khỏi nhấc lấy tờ báo từ tay anh chưa gì bốn chứ Ngũ Sắc Phi Thương đã hiện rõ trong đôi mắt cô, Bạch Ngọc Lan cảm thấy tên này nghe quen quen dường như đã nghe ở đâu rồi nhưng cô không có thời gian quan tâm lại đặt tờ báo qua một bên.


tiếp tục nhẹ nhàng trấn an anh: "Cái gì làm anh tức giận anh không cần nhìn đến nó, bỏ nó vào trong xó là được anh hãy nhìn đến những thứ khiến anh vui là được, nói em nghe điều gì làm anh vui?"


"Điều làm tôi vui vẻ?"


Dương Tử Sâm không khỏi lặp lại câu nói của cô sau đó lắc cười nhạt nói: "Không có"


Bạch Ngọc Lan nhìn dáng vẻ này của anh lại có chút đau lòng nói: "Vậy được, từ nay về sau em sẽ tạo ra cho anh những điều vui vẻ, anh có đồng ý không?"


"Cô? Tạo ra những điều vui vẻ?"


Dương Tử Sâm trở nên mơ hồ.


"Phải, chính là em, chúng ta sẽ cùng nhau làm thật nhiều chuyện khiến anh vui, tỷ như anh thích đọc sách em sẽ đọc sách cùng anh, hay là anh thích món gì em sẽ nấu món đó cho anh, thậm chí anh thích ở trong bóng đêm em sẽ ở cạnh anh, không để anh một mình, anh thấy thế nào?"


Bạch Ngọc Lan không hiểu sao mình lại nói những lời này nhưng cô rõ một điều cô không muốn anh ở một mình.


Cô lại bổ sung thêm, "Chúng ta sẽ tạo ra những hồi ức vui vẻ nhất chỉ có em và anh, có được không?"


Nói xong cô lại nhìn thật sâu vào mắt anh, trong đôi mắt ấy cô dường như thấy những cơn sóng lăn tăn chập chờn, lại không nghe Dương Tử Sâm trả lời.


Trong phút chốc căn phòng trở nên thỉnh lặng đến đáng sợ, Bạch Ngọc Lan chỉ là một an ủi anh, nếu anh đồng ý cô sẽ cùng anh làm còn nếu không cũng không sao, chừng nào anh muốn thì bọn họ cùng làm.


Chờ mãi không thấy anh phản ứng Bạch Ngọc Lan buông tay khỏi hai má anh, trong khoảnh khắc tay cô vừa rời đi thì lại bị một bàn tay bắt lại.


"Có thật là cô sẽ ở bên cạnh tôi không, sẽ không rời đi sao?"


Không thể không nói Dương Tử Sâm bị những lời nói của cô chấn động, anh lại mơ hồ không xác định, ánh mắt gắt gao nhìn cô.


"Dĩ nhiên, em là vợ anh mà có thể đi đâu đây, trừ phi anh đuổi em, mà không, anh có đuổi em cũng không đi, ngay từ đầu không phải em đã nói rồi sao?"


Cô dịu dàng nhìn anh, giọng nói cũng kiên định mười phân.


Dương Tử Sâm bị ánh mắt này của cô mê hoặc, anh đột nhiên kéo cô vào lòng gắt gao ôm lấy cô nói: "Bạch Ngọc Lan, là cô nói, nếu cô lừa dối tôi, tôi nhất định sẽ bóp chết cô"


Nói xong vòng ôm của anh càng thêm siết chặt như thật sự muốn siết chất cô vậy, Bạch Ngọc Lan bị đau nhưng cũng không rên một tiếng, cô biết hiện tại tâm trạng của anh đang bất ổn, cô theo bản năng cũng choàng tay lên ôm lấy cổ anh.


"Yên tâm, em sẽ không lừa dối anh, nếu có một ngày như thế anh chứ siết chết em trong vòng tay anh là được"


Lời nói của Bạch Ngọc Lan cứ thoảng thoảng bên tai anh, Dương Tử Sâm lúc này không còn lý chí gì nữa chỉ biết ôm người phụ nữ trong lòng như muốn an ủi chính bản thân mình.


Thời gian như ngừng lại ở giây phút này.


Đợi đến khi Dương Tử Sâm thả lỏng người cũng buông lỏng vòng ôm ra Bạch Ngọc Lan mới cảm thấy dễ thở một chút, anh không đẩy cô ra cô cũng giữ nguyên tư thế hỏi anh, "Vì sao xem tờ báo anh lại mất không chế như vậy?"


Vòng tay vừa nới lỏng lại siết chặt lại Bạch Ngọc Lan cũng không hỏi nữa, nếu anh không muốn trả lời thì thôi vậy, cô lại khẽ khàng vỗ vỗ vai anh.


Người đàn ông như được an ủi, không biết qua bao lâu anh mới mở miệng nói: "Ngũ Sắc Phi Thương là một năm trước tôi dày công thiết kế ra nhưng nó chưa được đưa ra thì tôi bị tai nạn"


Cô nghe vậy liên nhớ tới một sự kiện năm đó Dương thị họp báo nói sẽ ra mắt sản phẩm mới do chính tổng tài thiết kế nhưng chưa kịp ra thì anh đã gặp tai nạn, mà tai nạn của anh cũng rất bí ẩn ngay cả báo chí cũng không biết, sau đó cũng không ai nhắc đến sản phẩm này nữa.


Hóa ra bộ sản phẩm đó chính là Ngũ Sắc Phi Thương sao? Mà khoan, cô nhớ không lâm lần trước Dương Tử Hiên có đưa cho anh một tờ báo cũng liên quan đến Ngũ Sắc Phi Thương cô còn nhớ dưới tên sản phẩm này có đề tên Dương Tử Hiên, sao lai như vậy? Nghĩ vậy cô lại nghĩ đến một khả năng không khỏi nuốt nước miếng hỏi: "Là hắn đã lấy bản vẽ của anh trá danh dưới tên hắn sao?"


Bên tai cô lại truyền đến nụ cười nhạt của anh: "Tôi không ngờ Dương Tử Hiên lại bỉ ổi như vậy, cũng do năm đó tôi sơ xuất."


"Hắn đúng là kẻ bỉ ối, trơ tráo, có giỏi thì tự mình thiết kế một bản vẽ ghi danh đi ăn cắp ý tưởng của người khác vậy thật sự quá hèn."


Bạch Ngọc Lan không nhịn được mắng mấy câu, cô ghét nhất là loại người ăn cắp ý tưởng của người khác bởi vì lúc trước cô cũng xém chút bị đồng nghiệp chơi xỏ như vậy, cũng may cô phát hiện kịp thời, nếu không cô đã ức chết rồi, thời điểm cô mới vào nghề nữa chứ, khó khăn muôn trùng khó khăn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom