Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Bạch Ngọc Lan ngất xỉu
Trong đầu anh lại xuất hiện hai hình ảnh đen trắng đối lập, màu đen nói anh: "Anh đừng tin cô ta, phụ nữ nào cũng như nhau mà thôi, đều hám lợi, ích kỷ, chỉ biết lợi dụng, anh bị phụ nữ ruồng bỏ một lần rồi còn không biết sao, đừng có nghe những gì cô ta nói"
Màu trắng lại dịu dàng khuyên anh: "Hãy thử nghe theo trái tim của mình đi, cô ấy đối xử với anh rất tốt, còn dịu dàng với anh nữa, cô ấy nói đúng trên đời này không phải người phụ nữ nào cũng giống như nhau, sẽ có người lệ, cô ấy chính là ngoại lệ.
Màu đen lại xen lời: "Hừ, anh đã gặp qua hàng trăm phụ nữ tỏ vẻ dịu dàng rồi có ai thật lòng với anh chưa? Bọn họ chỉ muốn thứ gì đó từ anh thôi, giống như vị hôn thê của anh vậy, cô ta lúc nào cũng nói yêu anh cuối cùng không phải cũng bỏ anh đi sao, còn quan hệ với em trai lòng lang dạ sói của anh, phụ nữ ấy à, không ai là người tốt hết, đều giống như cả thôi."
Màu trắng không phục, "Không thể nói như thế, anh đừng nghe màu đen nói anh đâu còn cái gì để cô ấy lợi dụng, anh thử nghĩ mà xem lời nói của cô ấy rất chân thật, không hề giả dối, cô ấy nói ở bên cạnh anh không phải ngày ngày cô ấy đều bên cạnh anh sao, thậm chí anh nhiều lần làm cô ấy bị thương nhưng cô ấy cũng không có một lời than trách, vẫn rất dịu dàng với anh"
"Đó chỉ là giả vờ mà thôi, đóng kịch là bản năng của phụ nữ, anh nghe theo cô ta anh sẽ lại bị chà đạp, bị khinh bỉ mà thôi, tốt nhất ngay từ đầu đừng tin ai, anh phải bảo vệ trái tim mình đừng để nó bị phụ nữ tổn thương nữa"
Màu đen không ngừng reo rắc vào tai anh.
"Không phải, không phải như thể, cô ấy dịu dàng, ôn nhu còn hiểu lòng người, anh nhớ mà xem cô ấy còn bảo vệ anh trước mặt hai mẹ con Dương Tử Hiên, anh không thể phủ nhận những gì cô ấy làm cho anh."
"Thể hiện, đó chỉ là thể hiện mà thôi, có mặt ông nội ở đấy cô ta muốn diễn cho ông xem thôi, anh đừng mù quáng tin"
"Mi toàn gieo điều ác cho cô ấy, người ta thuần khiết biết bao."
"Mi mới bị dáng vẻ của cô ta lừa, ta nhìn rõ tâm tư phụ nữ mới không tin cô ta, ai tin người đó là kẻ ngu"
"Mi sống trong bóng tối làm sao thấy được cô ấy trong sáng như thế nào"
"Ta ở trong bóng tối nhưng tâm ta tĩnh ta nhìn ra hết tâm địa đen tối của phụ nữ, mi thì biết cái gì"
"Mi...
"Đủ rồi, đừng nói nữa, im mồm hết đi"
VietWriter
Dương Tử Sâm đột nhiên ôm đầu hét lên một tiếng.
Bạch Ngọc Lan ở bên cạnh đang thưởng thức cảnh đêm nghe anh hét lên liền giật mình nhìn qua.
"Dương Tử Sâm, anh làm sao vậy, anh đau đầu sao?"
Cô đứng dậy kéo ghế mây qua một bên ân cần hỏi anh.
Chợt Dương Tử Sâm lại hất tay một cái khiến cô không kịp phản ứng loạng choạng té ra phía sau đầu cũng đập vào cây cột, cú va chạm không nhẹ phút chốc cô thấy đầu mình vô số ngôi sao hình ảnh phía trước bỗng trở nên mông lung.
Không đến ba giây sau Bạch Ngọc Lan ngã rầm xuống đất.
Tiếng động vang lên khiến Dương Tử Sâm tỉnh thức, anh nhìn người phụ nữ năm dưới đất tâm run lên một cái sau đó giọng nói của anh vang vọng hết cả biệt thự.
"Người đâu mau tới đây"
Mười một giờ đêm có một chiếc xe chạy với tốc độ kinh hoàng đi thẳng đến biệt thự trên núi, cửa xe mở ra bước xuống là một người phụ nữ mang theo một cái hộp y tế.
Tiểu Khải nhìn thấy cô ta vội vàng ra đón, "Bác sĩ Phương, cô đến rồi"
"Ừm, Dương Tử Sâm lại xảy ra chuyện gì sao?"
Lê Phương nhíu mày hỏi, cô vừa kết thúc ca trực ở bệnh viện muốn về nghỉ ngơi lại nhận được điện thoại của ông Dương, không còn cách nào liên hấp tấp chạy tới đây, trong đầu cô chỉ cho rằng người xảy ra chuyện là Dương Tử Sâm.
Thế nhưng Tiểu Khải lại nói: "Là đại thiếu phu nhân"
"Hả?"
Lê Phương có chút bất ngờ, lại đi theo Tiểu Khải vào trong phòng.
Bên trong có ông Dương, người đàn ông ngồi xe lăn cùng một người phụ nữ nằm trên giường, thấy cảnh tượng này cô cảm thấy có chút quái quái lại chào hỏi ông Dương trước.
Ông ấy lại phất tay bảo: "Mau xem cho cháu dâu ta đi"
Nghe vậy Lê Phương tiến lại chiếc giường, nhìn thoáng quan người phụ nữ trên giường bệnh ánh mắt của cô ta không tránh khỏi kinh ngạc, động tác khựng lại vẫn chưa bắt đầu khám chữa.
Dương Tử Sâm thấy cô ta lề mề giọng nói có chút sốt ruột mà chính anh cũng không nhận ra, "Mau xem cho cô ấy"
Giọng nói thâm trầm phát ra phía sau khiển Lê Phương tỉnh táo lại, cô nhìn về phía Dương Tử Sâm một cái, thấy anh vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng đôi mắt lại luôn nhìn người trên giường tâm tình có chút phức tạp lại nói: "Tôi phải biết cô ấy bị cái gì"
"Cô ấy bị đập đầu vào cột, sau đó ngất xỉu"
Dương Tử Sâm theo đúng sự tình trả lời, điều này khiến cả ông Dương và Lê Phương sũng sốt.
Nhưng rất nhanh Lê Phương cũng kịp phản ứng thăm khám cho Bạch Ngọc Lan, cô kiểm tra tỉ mỉ phần đầu thấy không có máu chảy mới bắt đầu lấy ống tai ra tiếp tục kiểm tra.
Qua một hồi lâu mới bỏ ống tai nghe ra nói: "Cô ấy không có gì bất thường nhưng do bị thương phần đầu mà tôi lại không có dụng cụ kiểm tra nên vẫn đưa đến bệnh viện là tốt nhất, tôi sợ não của cô ấy sẽ xảy ra vấn đề"
Lê Phương vừa dứt lời Dương Tử Sâm liên ra lệnh: "Tiểu Khải đi chuẩn bị xe"
Anh có chút gấp gáp, không hiểu sao trong lòng anh không muốn người phụ nữ xảy ra bất cứ chuyện gì, thấy cô nhắm tịt hai mắt anh thậm chí trở nên sợ hãi, cả người cũng căng thẳng theo.
Lê Phương một lần nữa ngạc nhiên trước phản ứng của anh, theo như cô biết người đàn ông này từ khi bị tật có bao giờ quan tâm đến ai, ngay cả chính bản thân mình anh ta cũng dày vò thế mà giờ lại sốt sắng vì một cô gái sao, thật là hiếm có.
Cô lại liếc nhìn người phụ nữ trên giường, trong ánh mắt lộ ra chút ý cười, không ngờ sau bốn năm cô lại có thể gặp lại bạn cũ ở đây.
Một lát sau Tiểu Khải chạy vào báo: "Đại thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong"
"Ừm, đưa cô ấy đi"
Dương Tử Sâm lại giao phó nhưng tâm tư lại có chút không vui, anh không muốn người đàn ông khác đụng vào cô nhưng anh lại vô dụng không thể làm gì, chỉ có thể ngồi im nhìn người khác ôm cô đi, lúc nãy cũng vậy bây giờ cũng vậy.
Tiểu Khải đi đến bên giường đang tính ôm Bạch Ngọc Lan lên thì cô bất thình lình mở hai mắt ra làm Tiểu Khải sợ hãi thụt lùi ra sau.
"Thiếu, thiếu phu nhân tỉnh rồi"
Cậu ta lắp bắp nói.
Lê Phương ở ngay cạnh đó nên có thể nhìn thấy, cô đang định xem lại cho Bạch Ngọc Lan thì lại bị một cánh tay hất ra, "Tránh ra"
Người đàn ông này có cầm hung dữ như vậy không? Lê Phương trong lòng thầm măng, lại hứng thú nhìn biểu hiện của anh.
Dương Tử Sâm nhìn người con gái trên giường, vội hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Em bị làm sao vậy?"
Bạch Ngọc Lan cảm thấy đầu đau nhói lại chẳng nhớ ra được cái gì.
"Cô bị đụng vào cột."
Lúc nói ra câu này anh giọng nói của anh có chút khàn khàn.
"Đụng cột sao? Sao em không nhớ cái gì"
Bạch Ngọc Lan tiếp tục nhăn mày muốn nhớ ra cái gì đó.
Màu trắng lại dịu dàng khuyên anh: "Hãy thử nghe theo trái tim của mình đi, cô ấy đối xử với anh rất tốt, còn dịu dàng với anh nữa, cô ấy nói đúng trên đời này không phải người phụ nữ nào cũng giống như nhau, sẽ có người lệ, cô ấy chính là ngoại lệ.
Màu đen lại xen lời: "Hừ, anh đã gặp qua hàng trăm phụ nữ tỏ vẻ dịu dàng rồi có ai thật lòng với anh chưa? Bọn họ chỉ muốn thứ gì đó từ anh thôi, giống như vị hôn thê của anh vậy, cô ta lúc nào cũng nói yêu anh cuối cùng không phải cũng bỏ anh đi sao, còn quan hệ với em trai lòng lang dạ sói của anh, phụ nữ ấy à, không ai là người tốt hết, đều giống như cả thôi."
Màu trắng không phục, "Không thể nói như thế, anh đừng nghe màu đen nói anh đâu còn cái gì để cô ấy lợi dụng, anh thử nghĩ mà xem lời nói của cô ấy rất chân thật, không hề giả dối, cô ấy nói ở bên cạnh anh không phải ngày ngày cô ấy đều bên cạnh anh sao, thậm chí anh nhiều lần làm cô ấy bị thương nhưng cô ấy cũng không có một lời than trách, vẫn rất dịu dàng với anh"
"Đó chỉ là giả vờ mà thôi, đóng kịch là bản năng của phụ nữ, anh nghe theo cô ta anh sẽ lại bị chà đạp, bị khinh bỉ mà thôi, tốt nhất ngay từ đầu đừng tin ai, anh phải bảo vệ trái tim mình đừng để nó bị phụ nữ tổn thương nữa"
Màu đen không ngừng reo rắc vào tai anh.
"Không phải, không phải như thể, cô ấy dịu dàng, ôn nhu còn hiểu lòng người, anh nhớ mà xem cô ấy còn bảo vệ anh trước mặt hai mẹ con Dương Tử Hiên, anh không thể phủ nhận những gì cô ấy làm cho anh."
"Thể hiện, đó chỉ là thể hiện mà thôi, có mặt ông nội ở đấy cô ta muốn diễn cho ông xem thôi, anh đừng mù quáng tin"
"Mi toàn gieo điều ác cho cô ấy, người ta thuần khiết biết bao."
"Mi mới bị dáng vẻ của cô ta lừa, ta nhìn rõ tâm tư phụ nữ mới không tin cô ta, ai tin người đó là kẻ ngu"
"Mi sống trong bóng tối làm sao thấy được cô ấy trong sáng như thế nào"
"Ta ở trong bóng tối nhưng tâm ta tĩnh ta nhìn ra hết tâm địa đen tối của phụ nữ, mi thì biết cái gì"
"Mi...
"Đủ rồi, đừng nói nữa, im mồm hết đi"
VietWriter
Dương Tử Sâm đột nhiên ôm đầu hét lên một tiếng.
Bạch Ngọc Lan ở bên cạnh đang thưởng thức cảnh đêm nghe anh hét lên liền giật mình nhìn qua.
"Dương Tử Sâm, anh làm sao vậy, anh đau đầu sao?"
Cô đứng dậy kéo ghế mây qua một bên ân cần hỏi anh.
Chợt Dương Tử Sâm lại hất tay một cái khiến cô không kịp phản ứng loạng choạng té ra phía sau đầu cũng đập vào cây cột, cú va chạm không nhẹ phút chốc cô thấy đầu mình vô số ngôi sao hình ảnh phía trước bỗng trở nên mông lung.
Không đến ba giây sau Bạch Ngọc Lan ngã rầm xuống đất.
Tiếng động vang lên khiến Dương Tử Sâm tỉnh thức, anh nhìn người phụ nữ năm dưới đất tâm run lên một cái sau đó giọng nói của anh vang vọng hết cả biệt thự.
"Người đâu mau tới đây"
Mười một giờ đêm có một chiếc xe chạy với tốc độ kinh hoàng đi thẳng đến biệt thự trên núi, cửa xe mở ra bước xuống là một người phụ nữ mang theo một cái hộp y tế.
Tiểu Khải nhìn thấy cô ta vội vàng ra đón, "Bác sĩ Phương, cô đến rồi"
"Ừm, Dương Tử Sâm lại xảy ra chuyện gì sao?"
Lê Phương nhíu mày hỏi, cô vừa kết thúc ca trực ở bệnh viện muốn về nghỉ ngơi lại nhận được điện thoại của ông Dương, không còn cách nào liên hấp tấp chạy tới đây, trong đầu cô chỉ cho rằng người xảy ra chuyện là Dương Tử Sâm.
Thế nhưng Tiểu Khải lại nói: "Là đại thiếu phu nhân"
"Hả?"
Lê Phương có chút bất ngờ, lại đi theo Tiểu Khải vào trong phòng.
Bên trong có ông Dương, người đàn ông ngồi xe lăn cùng một người phụ nữ nằm trên giường, thấy cảnh tượng này cô cảm thấy có chút quái quái lại chào hỏi ông Dương trước.
Ông ấy lại phất tay bảo: "Mau xem cho cháu dâu ta đi"
Nghe vậy Lê Phương tiến lại chiếc giường, nhìn thoáng quan người phụ nữ trên giường bệnh ánh mắt của cô ta không tránh khỏi kinh ngạc, động tác khựng lại vẫn chưa bắt đầu khám chữa.
Dương Tử Sâm thấy cô ta lề mề giọng nói có chút sốt ruột mà chính anh cũng không nhận ra, "Mau xem cho cô ấy"
Giọng nói thâm trầm phát ra phía sau khiển Lê Phương tỉnh táo lại, cô nhìn về phía Dương Tử Sâm một cái, thấy anh vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng đôi mắt lại luôn nhìn người trên giường tâm tình có chút phức tạp lại nói: "Tôi phải biết cô ấy bị cái gì"
"Cô ấy bị đập đầu vào cột, sau đó ngất xỉu"
Dương Tử Sâm theo đúng sự tình trả lời, điều này khiến cả ông Dương và Lê Phương sũng sốt.
Nhưng rất nhanh Lê Phương cũng kịp phản ứng thăm khám cho Bạch Ngọc Lan, cô kiểm tra tỉ mỉ phần đầu thấy không có máu chảy mới bắt đầu lấy ống tai ra tiếp tục kiểm tra.
Qua một hồi lâu mới bỏ ống tai nghe ra nói: "Cô ấy không có gì bất thường nhưng do bị thương phần đầu mà tôi lại không có dụng cụ kiểm tra nên vẫn đưa đến bệnh viện là tốt nhất, tôi sợ não của cô ấy sẽ xảy ra vấn đề"
Lê Phương vừa dứt lời Dương Tử Sâm liên ra lệnh: "Tiểu Khải đi chuẩn bị xe"
Anh có chút gấp gáp, không hiểu sao trong lòng anh không muốn người phụ nữ xảy ra bất cứ chuyện gì, thấy cô nhắm tịt hai mắt anh thậm chí trở nên sợ hãi, cả người cũng căng thẳng theo.
Lê Phương một lần nữa ngạc nhiên trước phản ứng của anh, theo như cô biết người đàn ông này từ khi bị tật có bao giờ quan tâm đến ai, ngay cả chính bản thân mình anh ta cũng dày vò thế mà giờ lại sốt sắng vì một cô gái sao, thật là hiếm có.
Cô lại liếc nhìn người phụ nữ trên giường, trong ánh mắt lộ ra chút ý cười, không ngờ sau bốn năm cô lại có thể gặp lại bạn cũ ở đây.
Một lát sau Tiểu Khải chạy vào báo: "Đại thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong"
"Ừm, đưa cô ấy đi"
Dương Tử Sâm lại giao phó nhưng tâm tư lại có chút không vui, anh không muốn người đàn ông khác đụng vào cô nhưng anh lại vô dụng không thể làm gì, chỉ có thể ngồi im nhìn người khác ôm cô đi, lúc nãy cũng vậy bây giờ cũng vậy.
Tiểu Khải đi đến bên giường đang tính ôm Bạch Ngọc Lan lên thì cô bất thình lình mở hai mắt ra làm Tiểu Khải sợ hãi thụt lùi ra sau.
"Thiếu, thiếu phu nhân tỉnh rồi"
Cậu ta lắp bắp nói.
Lê Phương ở ngay cạnh đó nên có thể nhìn thấy, cô đang định xem lại cho Bạch Ngọc Lan thì lại bị một cánh tay hất ra, "Tránh ra"
Người đàn ông này có cầm hung dữ như vậy không? Lê Phương trong lòng thầm măng, lại hứng thú nhìn biểu hiện của anh.
Dương Tử Sâm nhìn người con gái trên giường, vội hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Em bị làm sao vậy?"
Bạch Ngọc Lan cảm thấy đầu đau nhói lại chẳng nhớ ra được cái gì.
"Cô bị đụng vào cột."
Lúc nói ra câu này anh giọng nói của anh có chút khàn khàn.
"Đụng cột sao? Sao em không nhớ cái gì"
Bạch Ngọc Lan tiếp tục nhăn mày muốn nhớ ra cái gì đó.